Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1052: Chặn đường trước sau

Nhìn thấy hàng chữ này, Onoki kinh ngạc, trái lại lão ta đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Deidara được người ta cứu đi, còn được cứu khi nào, rất có khả năng là trước khi lão ta sử dụng Trần Thuẫn, Deidara được cứu nhân lúc hỗn loạn.

Cứu Deidara đi đương nhiên không phải Tô Hiểu, nếu là hắn, chắc chắn sẽ không để lại “bản gâu từng du lịch qua đây” trên mặt đất. Người làm như vậy, không, con chó làm như vậy, 100% là đứa thiếu não Bố Bố kia.

Lúc trước Bố Bố mai phục trong nhà đá bên trên, sau khi nhận được tin nhắn của Tô Hiểu, Bố Bố ẩn nấp ở trong phòng giam dưới lòng đất.

Sở dĩ Tô Hiểu sẽ bị gai đá màu đen đâm trúng, là vì hắn chế tạo một con đường an toàn cho Bố Bố, bởi vậy không gian hắn có thể tránh né càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mới bị “Siêu Gia Trọng Nham Chi Thuật” của Onoki trúng mục tiêu.

Từ đầu tới cuối, mục đích của Tô Hiểu đều không phải tấn công làng Thụ Nham hoặc giết chết Onoki. Muốn tấn công làng hoặc diệt Kage, hắn chắc chắn sẽ không dùng phương thức hiện giờ hành động.

Diệt làng mà nói, tìm cơ hội từ bầu trời ném Apollo là lựa chọn tốt nhất. Có thể nói Apollo là lợi khí diệt làng, dù sao thời gian khởi động Apollo đủ 30 giây, hơn nữa một khi khởi động, Apollo không thể ẩn nấp, sẽ tỏa ra sóng dao động khủng bố.

Obito từng có ý đồ muốn Tô Hiểu ném Apollo, lấy thứ này làm binh khí chiến tranh.

Tô Hiểu còn sót lại một viên Apollo, cộng thêm ở thế giới Hokage công nghệ chế tạo lạc hậu, muốn tập hợp Apollo cần nguyên liệu độ khó rất cao. Chỉ riêng không tìm được hỏa kim, đại biểu không thể làm ra Apollo.

Còn sót lại một viên Apollo, đương nhiên Tô Hiểu sẽ không cung cấp cho Obito, hắn còn phải để lại làm khẩn cấp hoặc đồng quy vu tận với kẻ địch.

Không thể có được Apollo, Obito rất bất mãn đối với chuyện này, nhưng hắn ta không thể trắng trợn cướp đoạt, việc này chỉ có thể thôi như vậy.

Tô Hiểu không phải đến diệt làng, cũng không phải đến giết Kage, hắn là tới cướp người. Bởi vậy từ lúc bắt đầu hắn không dự định liều mạng với Onoki, như vậy căn bản không có ý nghĩa.

Onoki nhìn thấy Deidara không cánh mà bay sửng sốt một lát, nhưng vào lúc này, lối ra ngục giam dưới lòng đất truyền tới tiếng đổ nát, là Tô Hiểu chém sụp đường vào.

Tô Hiểu đi tới cầu thang đá, đến mặt đất, Tô Hiểu biết rõ đường đi sập xuống không thể nhốt Onoki lại.

Lúc này bên trong làng Thụ Nham đã loạn tung lên, ánh lửa hầu như nuốt hết cả thôn làng.

Bố Bố cứu Deidara, đồng thời Tô Hiểu đã truyền đạt mệnh lệnh cho A Mỗ lùi lại, bởi vậy A Mỗ đã lùi lại tới vách đá bên cạnh làng Thụ Nham, chuẩn bị lùi lại bất cứ lúc nào.

Tô Hiểu đến mặt đất, đồng thời cách nửa km A Mỗ thả người nhảy lên, nhảy lên vách đá phía sau, quay đầu là chạy, không để ý tới đám Nham Nhẫn truy kích.

Tô Hiểu dốc hết tốc lực lao ra khỏi làng Thụ Nham, Nham Nhẫn bao vây tấn công A Mỗ lúc trước lập tức thay đổi mục tiêu, bao vây lấy Tô Hiểu.

Tô Hiểu đang lao về trước tung ra một thứ, tuy những Nham Ẩn kia đều cảnh giác, nhưng bọn họ không dừng vây quanh Tô Hiểu.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh chói tai truyền tới, tia sáng trắng bao vây gần nửa làng Thụ Nham ở bên trong.

Lúc này đang là chạng vạng, tuy tia sáng không tính tối tăm, nhưng mặt trời đã xuống núi hơn nửa. Tô Hiểu tung ra là viên đạn nổ, hiệu quả tốt hơn tưởng tượng.

Đám Nham Nhẫn đâu thấy đạn nổ như vậy, bọn họ chỉ cho rằng Tô Hiểu tung ra chất nổ, có một số Nham Nhẫn thậm chí nhìn chằm chằm đạn nổ. Tia sáng trắng chói mắt kia, tạo thành thương tổn có thể tưởng tượng được.

Càng quan trọng hơn là, Tô Hiểu tung ra không phải đạn nổ bình thường, mà là đạn nổ bản tăng mạnh mua được trên phố máy móc.

Mấy chục Ninja vây quanh Tô Hiểu nhắm mắt theo bản năng, trong tai vang vọng ong ong.

Không thể nghi ngờ đây là cơ hội tốt giết địch, nhưng Tô Hiểu lại chếch bước chân, thoát ra khỏi vòng vây của những Nham Ẩn này, mượn đạn nổ tranh thủ thời gian nhảy lên vách đá.

Tô Hiểu, Bố Bố, A Mỗ, Deidara đều rút khỏi làng Thụ Nham, Obito còn đang bị bao vây tấn công trong làng Thụ Nham.

Tô Hiểu đứng trên vách đá, nhìn Obito ở phía xa, ánh mắt Obito cũng vừa vặn nhìn về phía Tô Hiểu.

Obito hơi gật đầu, cũng ra hiệu bằng tay, ý đại khái là hắn ta có thể tranh thủ cho Tô Hiểu 2 đến 3 phút.

Để Obito ở một mình lại làng Thụ Nham, đây là kế hoạch sớm đã thỏa thuận. Obito có năng lực không gian, hắn ta có thể rút bất cứ lúc nào.

Tô Hiểu chỉ ở lại vách đá một lát, như lao tới quần sơn trùng điệp xa xa.

Rất nhanh, Tô Hiểu gặp được Bố Bố, A Mỗ, Karin đợi ở con đường rút lui. A Mỗ khiêng Deidara, Bố Bố cảnh giác ngồi xổm ở một bên.

Tô Hiểu lao nhanh tới trước, trực tiếp lao về phía Karin.

“Đợi đã, đừng cắn sau lưng…”

Karin còn chưa nói hết lời, Tô Hiểu đã kéo áo Karin. Chỗ cánh tay em gái này có nhiều dấu răng, nhưng trên lưng chỉ có mấy cái, đều là Tô Hiểu lưu lại.

Tô Hiểu cắn lên lưng trắng nõn của Karin, không biết là vì năng lực hay thế nào, gương mặt Karin đỏ lên.

“A… Ô…”

Karin vừa định kêu, thì bị Tô Hiểu che miệng lại, bây giờ phía sau có truy binh, Onoki cũng ở trong đó.

Cắn lên lưng trắng nõn của Karin xong, một dòng năng lượng sinh mệnh đậm đặc tiến vào trong cơ thể Tô Hiểu, bắt đầu nhanh chóng khôi phục thương thế của hắn. Lúc trước mạnh mẽ chống đỡ Bụi Độn của Onoki, Tô Hiểu khó tránh khỏi bị thương.

Mấy giây sau cơ thể Karin xụi lơ, nàng trị liệu cho người càng mạnh, năng lượng sinh mệnh tiêu hao sẽ càng nhiều.

Thể chất của Tô Hiểu vượt xa Ninja, hắn có 80 điểm thuộc tính thể lực chân thực, khiến Karin tiêu hao lượng lớn năng lượng sinh mệnh, lúc này chân Karin đều đã mềm nhũn.

“Ngươi… Sao có thể… Hấp thu nhiều năng lượng sinh mệnh như vậy…”

Karin há to miệng thở dốc, đôi mắt nàng hơi sợ hãi. Dựa theo đánh giá của Karin, Tô Hiểu cắn nàng một lần, nàng sẽ bắt đầu run chân, nếu trong vòng 5 phút cắn lần thứ hai, nàng sẽ hôn mê. Nếu như liên tục cắn ba lần, nàng nhất định sẽ chết.

Nhìn Karin đã xụi lơ, Tô Hiểu hơi nghi ngờ một chút, nhưng hắn nhanh chóng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

“Quần áo, quần áo.”

Karin sốt ruột mở miệng, Tô Hiểu kéo áo Karin một cái, không phải là nàng sẽ bị lộ sạch sao?

Chân Tô Hiểu giẫm lên đất, vừa định lao về trước.

“Gâu!”

Bố Bố đột nhiên quát to một tiếng, Tô Hiểu dừng bước lại.

“Số lượng?”

Tô Hiểu lý giải ý của Bố Bố, phía trước có kẻ địch bao vây.

Bố Bố viết một chuỗi chữ số lên đất.

“Xem ra là chọc bực Nham Ẩn, rút bên sườn.”

Tô Hiểu thay đổi hướng lùi lại, lúc này phía sau hắn có Onoki dẫn người truy kích, phía trước là đội tiếp viện bên làng đá đuổi tới. Hai bên hình thành thế bao vây, muốn rút, chỉ có thể rút bên sườn.

Tốc độ của Tô Hiểu và Bố Bố không chậm, A Mỗ cũng đủ 69 điểm thuộc tính nhanh nhẹn. Tuy tốc độ bình thường của nó có chút không theo kịp, nhưng tốc độ năng lực xung phong rất nhanh, hơn nữa tốc độ sẽ tăng lên theo thời gian xung phong, đến cuối cùng thậm chí còn nhanh hơn Tô Hiểu.

Cứ thế, tiểu đội lùi lại trở nên khác thường. Tô Hiểu khiêng em gái có chút hư thoát (Karin), rất giống hắn mới đoạt được từ làng Thụ Nham.

Bố Bố đong đưa lưỡi, thỉnh thoảng quan sát tình hình phía sau. Bởi vì không nhìn đường nó đập vào nham thạch 5 lần, đập vào vách núi 8 lần, thực sự có thể nói là “lão tài xế”.

A Mỗ thì càng chọc cười, đôi chân tráng kiện của con hàng này lao nhanh, tuy bước tiến rộng, nhưng chạy không nhanh. Chỉ có điều sau khi khởi động năng lực xung phong, chưa tới 3 giây, con hàng này sẽ như làn khói biến mất phía trước Tô Hiểu, chỉ để lại khói lửa màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận