Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 92: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (2)

Từ Long Tượng tuy là một tên ngốc nhưng là một tên ngốc không tổn thương cả người lẫn súc vật, nó chỉ thích nhìn bầy kiến dọn nhà. Khi nó đang vui, cho dù hạ nhân trong phủ dán lớn gan lén gọi nó cậu ngốc, vị thứ tử của Bắc Lương vương này cũng gần như luôn không tim không phổi cười đáp lại, nhưng nếu nó đang bực bội, thì chính là phong thái người lạ chớ tới gần mặc xác tiến tiên phật, lúc này, nhìn thấy đoạn trúc gãy bắn ngược lại, Từ Long Tượng mặt mũi dữ tợn cũng không né tránh, chỉ vung trảo ra, ý đồ bóp nát đoạn trúc kia, có lẽ là khinh thường tốc độ của trúc tiễn, Từ Long Tượng vẫn chưa thể nắm chặt, đoạn trúc đã xuyên qua khe hở ngón tay đâm thẳng vào đầu nó, Từ Long Tượng cũng không kinh không sợ, đoạn trúc sắc bén như mũi kiếm đâm vào trán, ngược lại lại làm cho trung niên đạo nhận mặc đạo bào hoàng y chấn động trong lòng, y vốn cho rằng tên ngốc mang một thân khí lực long tượng này sẽ tránh né. Vốn sự tranh chấp giữa đám hài tử, với thân phận địa vị của y, nên bình tĩnh dưỡng khí, không tham dự vào, chỉ là trúc tiễn sau cùng của con thứ của Đại Trụ Quốc quá tàn nhẫn, nếu không ra tay, thì Ngưng Vận sẽ rơi vào kết cục bị liệt cả đời, cho nên sau khi chặn được đoạn trúc bèn tăng thêm hai ba phần lực đạo, động thủ với Từ Long Tượng vốn đã không ổn, nếu như đả thương hài tử này, vậy thì càng là khó giải quyết, chưa nói đến phía sau Từ Long Tượng là Bắc Lương Vương năm đó thiếu chút nữa tự ý "Đè xuống Long Hổ đầu", kể cả Hi Đoàn Gia Gia tiêu dao ẩn nhẫn bất động trong đạo quan, cũng không phải là người mình có thể ngỗ nghịch, mình mặc Thiên Sư phủ đạo bào màu vàng thì đã làm sao? Phụ thân Triệu Đan Hà, đã là vũ y khanh tướng, người đứng đầu thiên hạ đạo thống, chẳng phải vẫn kêu Hi Đoàn Gia Gia một tiếng tiểu thúc?
Chưa từng nghĩ, trung niên đạo nhân phát hiện mình đúng là quá lo lắng!
Thiếu niên khô vàng gầy còm lì lợm chống đỡ cây trúc, bộp một tiếng vang thật lớn, nổ thành nhiều mảnh trên trán nó, đợi đến khi bột phấn tán đi, hai con mắt của Từ Long Tượng đã đỏ như máu, hai bên tóc mai hơi dài hơn so với người thường phất phới, ngày đầu tiên nó đến Long Hổ Sơn đã để tóc dài, lúc này càng không ngừng bay phất phới trong gió, chỉ thấy quần áo trên người cuộn tròn, khô quắt trong nháy mắt, hít một hơi bèn phồng lên ra, một hơi bèn xẹp xuống, khe suối gần bên không bàn mà hợp với khí cơ của Từ Long Tượng, mơ hồ hình thành cảnh tượng hoang đường thủy triều lên xuống. Pháp môn hô hấp của nó, vốn là Thổ Nạp thuật nhập môn của Long Hổ Sơn, nào biết được Hoàng Man Nhi mới học có hơn nửa năm, nhưng mới nhập môn đã thanh thế dọa người như thế sao?
"Phụ thân, bộ dạng của tên ngốc này cũng quá doạ người, hẳn có thật là Cự Tà Ma Tôn của đám ngoài vùng giáo hoa hay không?" Đạo sĩ tuổi trẻ có chỗ dựa, can đảm đã dần khôi phục hơn phân nửa, chỉ thấy dị tượng cao chót vót trên người Từ Long Tượng, tăng thêm liên tiếp hai lần bị đánh, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
"Hi Đoàn Gia Gia trước khi xuống núi từng nói, vị con trai thứ chưa mở khiếu huyệt của Đại Trụ quốc mới thật là Chân Vũ Đại Đế chuyển thế, cũng không phải là Hồng Tẩy Tượng trời sinh đã nhiều hơn người một khiếu, hai người ai là tiên ai là ma, khí vận năm trăm năm của Long Hổ Sơn cùng Võ Đang Sơn trong tương lai, nói chung cần cược một trận." Đạo sĩ trung niên cẩn thận nhìn chằm chằm Từ Long Tượng sát khí bộc phát, chỉ có chút hiếu kì, nội tâm chưa nói tới rung động, thân là quý nhân đệ nhất đẳng "Hoàng tử" của Thiên Sư phủ, Triệu Tĩnh Trầm đã chứng kiến quá nhiều phong cảnh mà người thường không thể nào lĩnh hội được.
Về phần lời nói của lão tổ tông Triệu Hi Đoàn, thật ra y tương đối xem thường, đem vận khí của một nhà đặt vào một người, còn có thể tiếp nhận, nếu như khí cơ của một nước một núi đều đặt ăn cả ngã về không, chẳng khác gì một trò đùa, đối với con trai Triệu Ngưng Vận trời sinh tính tình ngang bướng lại linh khí không tầm thường, Triệu Tĩnh Trầm trên danh nghĩa đệ nhất nhân có chữ lót là Tĩnh vẫn có tám chín phần hài lòng, cho nên chấp nhận tiết lộ một số bí mật: "Phúc họa năm trăm năm, lời này quá lớn rồi, không thể coi như thật, có thể có năm mươi năm đã coi như không tệ, còn nữa, tên Võ Đang Sơn Hồng Tẩy Tượng cùng Từ Long Tượng trước mắt ngươi ta nhất định một trong hai là Đãng Ma Thiên Tôn giáng thế? Căn cứ ghi chép trên điển tịch, bấm đốt ngón tay tính toán, Huyền Vũ Đại Đế đã suốt một ngàn sáu trăm năm chưa từng giáng thế, sao lại đúng lúc Long Hổ Sơn đang đè ép Võ Đang Sơn, trùng hợp cùng xuất hiện?"
Triệu Ngưng Vận chậm rãi lấy lại tinh thần, cười đùa nói: "Lỡ như là thật, phụ thân, vậy chúng ta thảm rồi."
Triệu Tĩnh Trầm thấp giọng cười nói: "Làm sao lại thảm, Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ ta hơn một ngàn năm ra 64 vị tiên nhân, còn đánh không lại một tên Huyền Vũ Đại Đế ư?"
Đề cập đến chuyện này, Triệu Ngưng Vận vốn bất cần đời cũng sinh ra một cỗ hào khí, 64 vị tiên nhân này, cũng không phải là các câu chuyện truyền kỳ chí dị do hương dã dã sử ghi lại, lúc Đại chân nhân vũ hóa thành tiên, Thiên Sư phủ sẽ ghi chép cặn kỹ tất cả chi tiết, thiên cơ như thế nào, địa lý như nào, người như nào, là cưỡi rồng, là cưỡi loan hay hóa cầu vồng, đều được ghi chép lại, gắng đạt tới một chữ không kém, nửa câu không lọt, không cho phép chút giả dối nào. Nếu nói gia phổ gia thế hiển hách như thế nào, thì dù là đế vương nhân gian, cũng không sánh được với lai lịch xa xưa của Long Hổ Sơn. Cũng không thấy Triệu Tĩnh Trầm dùng động tác như thế nào, bè trúc xuôi dòng, dường như không có ý định tiếp tục giằng co với Từ Long Tượng, nhìn thấy tiểu nhi tóc vàng bên bờ vung chân chạy như điên theo bè trúc, mũi chân không ngừng đá vào những cục đá, bắn về phía bên bè trúc, Triệu Tĩnh Trầm duỗi một cánh tay ra, trong suốt như bạch ngọc, mềm yếu đè ép xuống, cục đá bèn rời vào trong suối nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận