Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1127: Hiệp khách hành (4)

Lăng Châu thuộc đạo Bắc Lương, hoàn toàn xứng đáng là "trường thành Giang Nam" phía bắc, ngoài sự màu mỡ còn mang vài phần phong thái của người trí thức vùng Tây Bắc hiếm thấy. Vì thế Lăng Châu trước kia khi đối diện với hai châu Lương, U đều có chút tự cao tự đại, quân đội đóng quân thì không thể so với sự dũng mãnh, bưu hãn của các ngươi, nhưng chúng ta nơi này người đọc sách lại nhiều. Chỉ tiếc sau khi U Châu xuất hiện một cái gọi là Trần Vọng, sĩ tử trẻ tuổi, thì giới sĩ nhân Lăng Châu có phần yếu thế, dù Tôn Dần xem như người đọc sách nổi bật đi ra từ Lăng Châu mấy năm trước, từng làm đến chức Tế tửu Quốc Tử Giám ở kinh thành, nhưng so với Trần Thiếu Bảo thuộc hàng trung tâm thì rõ ràng vẫn kém một khoảng. Bất quá sự tranh giành này chẳng ảnh hưởng đến những nơi nhỏ bé như huyện Hoàng Hoa thuộc Hoán Sa quận, huyện Hoàng Hoa là một huyện nhỏ ở tận phía tây Lăng Châu, nổi tiếng nghèo khó, đã ở Lăng Châu thì càng làm cho Hoàng Hoa trở nên nghèo hơn, huyện lệnh Hoàng Hoa mỗi lần vào châu thành gặp gỡ đồng liêu cùng cấp đều rất khổ sở. Tuy nơi này nghèo, nhưng so với U Châu chuộng đao thương không thích thơ sách thì ở Hoàng Hoa trong phạm vi mấy chục thôn lớn nhỏ, ngoài trường học miễn phí của quan phủ ra, thì hầu như thôn nào cũng có tư thục, những gia tộc giàu có ở thôn Lạc còn có tông thục Tọa Quán, vì vậy tiếng đọc sách của đám trẻ con nơi đây không hề thua kém những vùng khác của Lăng Châu.
Lí Hiền là người có học vấn cao nhất trong thôn Lí, từng là cử nhân lên kinh thành Ly Dương, nhưng nghe đâu thi rớt rồi, ngàn dặm xa xôi đi, lại ngàn dặm xa xôi về, theo lý nếu thi trúng cử nhân, đi làm chân sai vặt ở nha môn Hoán Sa Quận cũng không khó, đáng tiếc không gặp thời, sĩ tử Trung Nguyên ùa vào Lăng Châu, có người đã chiếm mất chỗ giáo dụ của hắn, bản thân Lí Hiền vốn gia cảnh bần hàn, không kịp chuẩn bị, không biết có phải vì phẫn uất mà quyết định về quê mở tư thục, có bảy tám đứa trẻ con trong thôn đến học, miễn cưỡng sống qua ngày, nói tích góp mua sách thì là chuyện không tưởng, huống hồ Lí Hiền còn chủ động thu mấy đứa trẻ họ khác vào tư thục, không những không đòi lễ vật, còn phải lo cho chúng hai bữa ăn mỗi ngày, thế là những cô gái thôn bên cạnh độ tuổi lấy chồng, vốn ngưỡng mộ Lí Hiền, cũng bị cha mẹ gõ đánh cho lui bước.
Hôm nay Lí Hiền xách theo một bình rượu nhỏ đi về thôn bên cạnh, giữa các thôn không có quan lộ, chỉ có một con đường đất rộng hơn trượng, dân làng gặp Lí Hiền đều kính cẩn gọi một tiếng Lí tiên sinh, Lí Hiền đều cười đáp lại, trò chuyện vài câu. Lí Hiền đến một túp nhà tranh bên khe suối, xung quanh có hàng rào, một con gà mái đang dẫn đàn con kiếm ăn, mổ mổ từng chút. Lí Hiền vừa đẩy cửa rơm ra, thấy bóng dáng quen thuộc đang đi từ xa đến, mỉm cười hiểu ý, đứng chờ ở cửa. Lão nhân kia lưng còng chậm rãi đi tới, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, trên tay ngoài xách một vò rượu đất, còn có chút thức ăn gói trong giấy dầu. Lão nhân giống Lí Hiền, đều là thầy dạy tư thục trong thôn, nhưng so với Lí Hiền, đã dạy chữ hơn hai mươi năm, những người già ở mấy thôn xung quanh này đều rành rọt vị này họ Lưu, người ngoại lai, quê gốc ở Trung Nguyên, tổ tiên hiển quý gì đó, lúc mới đến đây rất hào phóng, khí phách thật sự có, chỉ là bao năm qua, chắc gia sản có nhiều cũng xài hết, hoặc có lẽ là tuổi già, lưng không thẳng được nữa.
So với dân làng đồng hương, Lí Hiền biết rõ nhiều hơn, Lưu tiên sinh là dân di cư thời Xuân Thu, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, lúc Hồng gia chạy về phía bắc có đi qua Bắc Lương, vốn phải tiếp tục về phía bắc, đi theo những thế gia vọng tộc Trung Nguyên kia tiến vào Bắc Mãng Nam triều, nhưng đến khi Lưu tiên sinh đến Bắc Lương thì gia tộc tan tác, người chết kẻ bệnh, người lạc đường, người phát điên, kết quả dường như chỉ còn mỗi mình Lưu tiên sinh, rơi xuống nước không chết, thế là sao đó mà tiếp tục sống được, chân tướng như thế nào Lí Hiền không rõ, Lưu tiên sinh cũng không muốn nhắc đến chuyện xưa, tóm lại cứ vậy mà bén rễ ở Bắc Lương, mở tư thục, vì tính tình cổ quái, cứng nhắc hà khắc, thêm nữa lại lải nhải, nên tình hình tư thục ảm đạm, nếu không nhờ biết chút y thuật kỳ lạ, có lẽ ông lão này đã chết đói từ lâu rồi.
Chuyện hai người xách rượu thăm nhau, cũng là chuyện mà những người làm thầy giáo vô danh ở Hoàng Hoa huyện thường làm, ba trăm ngàn chiêu của Lí Hiền là do ông lão kia truyền thụ, lần đầu tiên Lí Hiền cúi đầu bái lạy, là hướng bài vị của Trương Thánh nhân Nho gia cùng ông lão kia xem như tiên sinh, giờ nghĩ lại, kiến thức vị tiên sinh này thật sự không cao không sâu, so với Lưu tiên sinh sâu không lường được thì không thể so, chỉ có điều trong mắt Lí Hiền người đã thành danh, tiên sinh chính là tiên sinh, không như việc gọi Lưu tiên sinh trước mắt thêm cả họ vào. Dân làng ở đây đối với vị tiên sinh tư thục xuất thân nghèo khó này, cũng không kính nể như với Lí Hiền, một ngày làm thầy cả đời làm cha, họ thích gọi biệt hiệu Vương lão trọc, tiện thể để đám trẻ con ngang bướng, khi làm việc đồng áng gần nhau, hoặc lúc tiên sinh và cha mẹ chúng ghi nợ tiền, cũng dám cười hô một tiếng Vương lão trọc, sau đó có bị ăn gậy hay không, lại là chuyện khác, bọn trẻ trong thôn đứa nào đứa nấy đều da dày thịt béo, chân trần chạy khắp núi, ăn mấy cái gậy có gì.
Việc Lí Hiền có một ân sư là Vương Trường Thanh, mà người này bất hòa với Lưu tiên sinh là chuyện ai ai cũng biết, hai ông lão tuổi tác gần nhau nhưng thân phận khác biệt, từ trung niên đã tranh cãi đến tuổi già, chỉ cần gặp mặt là cãi nhau, nói thì Lưu tiên sinh lời nói thường quanh co, có thể khiến người ta mấy năm sau mới hiểu ra, ngay lúc đó không thấy tàn nhẫn, còn Vương Trường Thanh lại ăn nói rất tục tĩu, luôn có thể mở miệng nên văn chương, tuy không có vẻ nho nhã như Lưu tiên sinh, nhưng sức sát thương thì Lưu tiên sinh không thể bì được, nhưng Lưu tiên sinh lại luôn ung dung như mây trôi nước chảy, hai người cãi qua cãi lại cũng thành nước đổ lá khoai, người này nói tai trâu người kia, chẳng biết mệt mỏi, hơn hai mươi năm nay vẫn thế.
Lần này Lí Hiền từ số tiền dành dụm của mình mà mua được hũ rượu lục nghĩ ngon nhất, là bởi vì tiên sinh của hắn vừa bị người tu hú chiếm tổ chim khách, đuổi khỏi cái nghề tư thục, vì thế một hơi ngã bệnh, thầy giáo trẻ mới tới, tuổi còn trẻ hơn Lí Hiền gần ba mươi, Lí Hiền từng gặp qua một lần, ăn nói không tầm thường, là một sĩ tử từ bên ngoài đến, khác với những sĩ tử đến Lương vào các nha môn lớn nhỏ, vị sĩ tử đó dường như không thích làm quan, chỉ chuyên tâm vào việc truyền đạo dạy học, vì sao lại chạy đến Bắc Lương dạy học, chỉ có trời biết. Nhưng cũng có tin đồn rằng, vị sĩ tử kia từng ở phiên chợ Hoàng Hoa, nhìn thấy một tiểu nương trong thôn mà nhất kiến chung tình, nên một đường chạy đến đây an cư, Lí Hiền trước kia học hành, hiện tại dạy học đều là người hai tai không màng đến chuyện bên ngoài, đối với việc này không muốn tìm hiểu, cảm thấy nếu đúng như vậy thì cũng coi như tài tử giai nhân, đương nhiên cũng nguyện đáy lòng chúc một câu mong cho người có tình sẽ thành thân thuộc.
Ánh mắt của Lí Hiền đã sớm liếc thấy vị tiên sinh hôm nay vừa bước ra khỏi cửa phơi nắng, sau khi phát hiện bóng dáng hai người bọn họ thì lập tức lủi vào phòng, chân tay thoăn thoắt cực kỳ, chắc là đã quay lại giường giả bệnh rồi.
Lí Hiền cùng Lưu tiên sinh cùng nhau đi vào gian trong có phần âm u, Lưu tiên sinh đặt mạnh rượu và thức ăn lên bàn nhỏ, tức giận nói:
"Hôm nay có rượu có thịt, Vương lão trọc nếu ngươi dậy được, thì hai ta ăn sạch, nếu không thì ta ngay trước mặt ngươi, ăn sạch luôn!"
Vương Trường Thanh đang nằm trên giường hừ lạnh một tiếng, "Rượu ngon?"
Lưu tiên sinh giận nói:
"Không phải rượu ngon thì còn có thể là rượu lục nghĩ Bắc Lương các ngươi sao?! Muốn ta uống rượu lục nghĩ, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây! Uống hay không thì tùy!"
Lí Hiền đành hòa giải cười nói:
"Tiên sinh, ta xách một vò lục nghĩ, Lưu tiên sinh có thịt muối, thế nào?"
Vương Trường Thanh lúc này mới chậm rãi xuống giường, chỉnh tề lại quần áo sau khi đứng dậy.
Lưu tiên sinh cười lạnh nói:
"Đồ đội mũ khỉ."
Vương Trường Thanh bĩu môi liếc mắt nói:
"Nhìn ta mặc này, còn mới tinh! Năm nay ăn tết, sẽ thêm một bộ mới nữa. Còn ngươi thì sao, cái áo rách vá chằng vá chịt quanh năm, cũ rích sắp rách đến nơi!"
Lưu tiên sinh thản nhiên nói:
"Lấy không có việc làm là đắt, lấy không ngủ sớm làm giàu, lấy đi bộ như đi xe, lấy ăn muộn làm thịt, lấy áo rách làm áo lông, đó là đạo sống thanh bần vui vẻ, trước sau không đổi mục tiêu ban đầu, là an bần lạc đạo."
Vương Trường Thanh trợn mắt nói:
"Nghèo thì nghèo, còn nghèo ra đạo lý à?"
Lưu tiên sinh cười nhạo nói:
"Không thể so với một ít ếch ngồi đáy giếng, ta đời này đi hơn vạn dặm đường, ở việc người trên thấy lẽ trời, đời này lại đọc qua vạn quyển sách, ở lẽ trời trên gặp việc người. Hắc, đến rồi cái quê nghèo vùng đất hoang Bắc Lương, mỗi lần thấy lão thư sinh ngốc nghếch ôm đống giấy lộn mấy chục năm, một ra khỏi cửa lớn liền không biết Đông Nam Tây Bắc, thật sự là buồn cười, buồn cười. Đặc biệt là cái đống giấy lộn kia, thả ở gia đình vừa làm ruộng vừa đi học gia truyền Trung Nguyên, bình thường hài đồng cũng có thể đọc ngược như chảy."
Không thèm để ý họ Lưu, Vương Trường Thanh đặt mông ngồi xuống ghế nhỏ, từ trong tay Lí Hiền tiếp nhận cái hũ lục nghĩ rượu đã mở nắp, cúi đầu dùng sức ngửi một cái, mặt mày say sưa nói:
"Chỉ riêng cái mùi này, liền đáng giá bảy tám tiền bạc!"
Mượn ánh sáng xuyên qua cửa sổ rách nát, Vương Trường Thanh cùng học sinh Lí Hiền uống lục nghĩ rượu, Lưu tiên sinh một mình uống rượu vàng. Đầu tóc thưa thớt của Vương Trường Thanh một chân giẫm trên ghế băng, so với Lưu tiên sinh đang ngồi nghiêm chỉnh, quả thực là không giống một thầy giáo cho lắm. Ngược lại Lí Hiền được Vương lão trọc dạy dỗ, khí chất nho nhã không thua Lưu tiên sinh là bao.
Vương Trường Thanh ngã hai bát rượu, Lí Hiền cười lắc đầu, Vương Trường Thanh đưa tay chỉ người học sinh đắc ý này, thương tiếc nói:
"Không uống rượu, làm sao làm được nổi danh truyền thiên cổ những vần thơ hay."
Lưu tiên sinh mỉa mai nói:
"Vương lão trọc, ngươi cả đời nói ít cũng uống mấy trăm cân rượu, làm ra được một phần nửa bài văn thông thuận nào chưa? Lí Hiền dù sao cũng có thể xem như nửa học trò của ngươi, nhưng lại là một cử nhân đường đường chính chính, ở ta xem, chỉ vì cái thân phận Bắc Lương nên mới không thể thi đậu tiến sĩ, vậy mà cũng là do ngươi Vương lão trọc dạy dỗ được sao?"
Vương Trường Thanh uống một ngụm lục nghĩ rượu, lau miệng, tranh cãi lại:
"Ta không thể dạy dỗ? Cái đồ túi sách Lưu gia ngươi liền dạy dỗ được à? Ỷ vào gia thế tốt một chút, đọc thêm vài quyển sách, có gì giỏi!"
Lưu tiên sinh muốn nói rồi thôi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng mấy lời kia, chỉ tức giận nói:
"Không nói lý!"
Vương Trường Thanh hung hăng đổ một ngụm rượu, rồi ợ một tiếng, hai ngón tay gắp một miếng thịt muối ném vào miệng, lập tức toàn thân thoải mái.
Lí Hiền cuối cùng vẫn không khước từ được lời mời rượu của tiên sinh, uống chưa được nửa bát thì đã đỏ bừng mặt.
Hai lão nhân yên lặng chạm rượu ăn thịt, chỉ khác là một người dùng tay, một người dùng đũa.
Lưu tiên sinh hiếm khi uống quá chén, có chút xấu hổ, lại có chút tự hào, trong ánh mắt hoảng hốt tràn đầy hồi ức, lẩm bẩm tự nói:
"Hận không cưới mười họ nữ, hận không vì người Đại Sở a..."
Vương lão trọc dùng tay khuỷu tay nhẹ nhàng huých học trò hơi say rượu một cái, nhỏ giọng hỏi:
"Mười họ nữ có gì đặc biệt?"
Lí Hiền mỉm cười nói:
"Năm xưa xuân thu có mười hào phiệt lớn, chắc là từ điển cố đó mà ra."
Vương lão trọc vui vẻ:
"Chẳng phải đều bị đại tướng quân của chúng ta dọn dẹp thành cháu con rùa rồi hay sao?"
Giọng Vương Trường Thanh không hề nhỏ, Lưu tiên sinh lập tức trừng mắt nhìn lại.
Vương Trường Thanh uống hơn nửa hũ lục nghĩ rượu, đã say bảy tám phần, ưỡn cổ lên, "Sao, không phục hả? ! Đừng cho rằng ngươi cái lão già con nít là dân di cư xuân thu, rồi xem nhẹ chúng ta Bắc Lương, thật coi mình cao hơn người một bậc rồi sao? ! Hừ, lão tử nhịn ngươi Lưu Mậu rất nhiều năm rồi! Trước kia ngươi cứ luôn xem thế tử điện hạ là đám công tử ăn chơi trác táng, lúc ấy ta cũng bị mù mắt, mới nhận thấy thế tử điện hạ không bằng đại tướng quân, chưa chắc đã đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề của Bắc Lương, nên mới hùa theo ngươi mắng vài câu, hôm nay ngươi lại nói chuyện với lão tử giọng âm dương quái khí, xem ta không thu thập ngươi! Ta thu thập không được ngươi, còn có Lí Hiền, học sinh của ta!"
Mắt Lưu tiên sinh đầy tơ máu, nhẹ giọng nói:
"Biết giết người thì ghê gớm lắm à? Trên đời làm gì có đạo lý như vậy? Sách sử xưa nay đều ghi tướng công thành vạn xương khô đó thôi? Đâu phải là đạo lý của người đọc sách."
Vương Trường Thanh bỗng nhiên mạnh tay đập bát rượu, hơn nửa số lục nghĩ rượu đổ tràn ra ngoài, người bình thường ra chợ quán rượu uống một chén rượu lẻ còn uống không sót giọt nào như Vương đầu trọc đây, lần này không đoái hoài đến đau lòng, chỉ vào Lưu tiên sinh giận dữ nói:
"Đại tướng quân giết người như ngóe, khiến cho đám các ngươi ở Trung Nguyên lụi bại, có đúng đạo lý hay không, lão tử không biết! Ta chỉ biết từ đại tướng quân cho tới Lương vương hiện tại, hai đời Từ gia, tấm gương cho binh lính ở nơi quan ngoại Tây Bắc này, che chở cho các ngươi ở Trung Nguyên khỏi trăm vạn thiết kỵ của Bắc Mãng! Lùi một bước mà nói, dù đại tướng quân có nợ đám di dân xuân thu các ngươi, thì Lương vương mới cùng quân Bắc Lương ở cái năm nay, ở Tường Phù hai năm cái nơi chó má hoang tàn này, cũng đã trả hết nợ cho ông ta và cả nhà họ Từ rồi! Thôn Triệu Thuận Tử của chúng ta, Lý Nhị Oa ở thôn của Lí Hiền, còn có hai tên thanh niên trong thôn ngươi Lưu Mậu, bốn người đi về hướng quan ngoại Bắc Lương, chỉ một người còn sống sót, một người chết ở thành Hổ Đầu, hai người chết ở hồ Lô khẩu! Triệu Thuận Tử, hơn hai mươi tuổi, cũng giống như ta Vương Trường Thanh, đều là trong mắt ngươi Lưu Mậu, cả đời dù có đọc sách cũng chẳng thể làm nên cơm cháo gì, kết quả thì sao? Kết quả là ta Vương Trường Thanh và cái lão già chết tiệt như ngươi Lưu Mậu, lại ở chỗ này rảnh rỗi ngồi uống rượu!"
Vương Trường Thanh đấm một cú xuống bàn, "Hai chúng ta nên chết không chết, người không đáng chết lại chết! Mưu cái gì chứ? Đúng, Triệu Thuận Tử bọn họ, không phải vì ngươi Lưu Mậu, cũng không phải vì ta Vương đầu trọc này mà chết, nhưng chúng ta không thể nhớ đến một chút tốt của bọn họ sao? Ngươi Lưu Mậu không thể nhớ đến ba mươi vạn quân biên phòng Bắc Lương một chút tốt sao? !"
Lưu tiên sinh ngửa đầu uống cạn một ngụm rượu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng đôi môi xanh đen, chậm rãi nói:
"Ta nhớ những người tử trận nơi biên ải có gì khó? Nhưng bảo ta nhớ cái tốt của nhà họ Từ, là dựa vào cái gì? Dòng họ Lưu Đại Sở của ta trên dưới hơn ba trăm miệng người, một trận Hồng gia Bắc chạy, chết chỉ còn mỗi một mình ta Lưu Mậu, đúng như câu ngươi nói, người nên chết không chết, người không đáng chết lại chết hết!"
Vương Trường Thanh rống lên:
"Cút xéo! Lưu Mậu, lão tử quản ngươi năm đó có bao nhiêu người chết!"
Lưu tiên sinh đột ngột đứng dậy, làm vỡ cái hũ rượu vàng, bước nhanh ra ngoài.
Lí Hiền do dự một chút, cũng theo ra ngoài.
Lưu tiên sinh bước chân lảo đảo, Lí Hiền muốn đỡ, nhưng bị hất ra.
Lí Hiền giọng khàn khàn nói:
"Lưu tiên sinh, trừ những lão nhân trong thôn này, có lẽ cũng không biết tiên sinh ta có hai người con trai, đã sớm chết trận ở quan ngoại Lương Châu, sư nương cũng vì vậy mà qua đời."
Lưu Mậu dừng chân bên bờ suối.
Lí Hiền nhìn xuống con suối nhỏ, "Năm đó ta lên kinh đi thi, tiên sinh đem tất cả tích góp được đưa hết cho ta, nói Lưu tiên sinh ông thích bộ " Cửa sổ giày bụi lời nói ", dặn dò ta nhất định phải giúp ông mang một bộ ở Thái An Thành về, nhưng mà lúc đó mấy người chúng ta cùng nhau vào kinh, có một người muốn ở lại tiếp tục kinh thành tham gia thi toàn quốc, ta nhất thời bốc đồng đem tất cả tiền bạc cho hết người đó, hy vọng người đó ở cái nơi kinh thành tràn đầy ác ý với chúng ta Bắc Lương có thể không bị cuộc sống khó khăn, mà có thể an tâm đọc sách. Chuyện này ta thậm chí không dám nói thẳng với tiên sinh, bởi vì lúc đó trong lúc từ biệt, tiên sinh nói với ta, dù thế nào đi nữa, Lưu tiên sinh là người thật sự có học thức, là một người đọc sách thật sự mà ông ấy xa so không bằng được, mà còn có thể dạy học ở Bắc Lương hai mươi năm, cho nên Bắc Lương đã nợ Lưu tiên sinh, vì thế Vương Trường Thanh ông ta dù thế nào cũng nên làm gì đó."
Lí Hiền nhỏ giọng nói:
"Lưu tiên sinh ông mang hận nước thù nhà, tiên sinh ta từ trước đến giờ không dám bảo ngươi quên đi điều gì."
Lí Hiền nhìn xung quanh, "Nhưng Bắc Lương của chúng ta, vùng đất hoang vu quê nghèo trong mắt Lưu tiên sinh, trước giờ không quên ơn! Từ trước tới giờ không phụ nghĩa!"
Lí Hiền cười nói:
"Ta chưa thấy qua đại tướng quân, cũng chưa từng gặp Lương vương hiện tại, nhưng ta đã thấy qua tiên sinh Vương Trường Thanh, thấy qua Lý Nhị Oa trước kia cùng ta xuống sông mò cá, thấy qua Triệu Thuận Tử khi còn bé còn mắng ta là mọt sách cũng đánh ta, lại càng thấy qua hai đứa con trai của tiên sinh, gặp qua sư nương... Vậy ta nghĩ, đã chúng ta sinh ra ở Bắc Lương, vậy theo lẽ thường chúng ta cũng nên chết ở Bắc Lương thôi, đối với người Bắc Lương cần phải đối mặt với thiết kỵ của Bắc Mãng mà nói, chỉ cần biên ải còn chiến sự thì mỗi ngày mỗi năm đều sẽ có người chết, thật ra đó là một chuyện rất bình thường. Có lẽ một ngày nào đó vận rủi sẽ đến trên đầu mình, hẳn cũng sẽ không cam lòng, nhưng sợ thì cứ sợ."
"Chết thì cứ chết! Bởi vì Bắc Mãng sẽ không để chúng ta người Bắc Lương sống yên ổn mà!"
"Mà chúng ta cũng không nghĩ sẽ sống tạm bợ!"
"Lưu tiên sinh ông nói về thời Trung Nguyên xuân thu, là hận không thể cưới mười họ nữ, hận không thể làm người Đại Sở. Hiện giờ Ly Dương, lại hận không thể sinh ở Giang Nam, hận không thể ở Thái An."
Lí Hiền đột nhiên cười:
"Còn ta đây Lí Hiền, một kẻ thư sinh yếu đuối nhu nhược, chỉ hận không chết ở Lương Châu!"
Người di lão Tây Sở dáng gù lưng, ngơ ngác nhìn bóng lưng chàng trai trẻ tuổi sĩ tử Bắc Lương đi xa.
Lão nhân đột ngột sấp mặt xuống bờ suối, vục đầu xuống dòng nước suối, hung hăng uống một ngụm.
Sau đó cứ khoanh chân ngồi xuống như vậy, cười ha ha:
"Rượu ngon!"
Lão nhân quay đầu lại nhìn người thanh niên đang chạy vội trở lại kia, chắc là nhầm tưởng rằng Lưu Mậu ông ta nghĩ không thông suốt rồi mà.
Lão nhân cười lớn không ngừng.
Hoàn toàn ngược lại, Lưu Mậu hôm nay cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi.
Khách quan mà nói, ở Trung Nguyên, dù là Trung Nguyên thời Xuân Thu, hay là Trung Nguyên của Ly Dương, người đọc sách ở Bắc Lương không nhiều, sách vở lại càng ít.
Nhưng mà, ai dám nói nơi này giữa những dòng chữ không có khí khái hào hiệp?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận