Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 499: Săn bắn

Thải mãng lượn lờ bên cạnh thi thể Cẩm Tụ Lang, cúi xuống cái đầu thật lớn xuống nhẹ nhàng chạm vào lão, tay phải Thác Bạt Xuân Chuẩn đã bị phi kiếm xuyên thủng, dùng tay trái rút đao, một đao chém thẳng vào đầu con thải mãng không hề phòng bị, rồi lại chém loạn một trận vào lão cẩm bào kia, đâu chỉ là chém thành tám khối, so với tiên thi còn đẫm máu tàn khốc hơn nhiều. Cầm Sát Nhi không dám cưỡi trên lưng ngựa, sau khi xuống ngựa cũng không dám tới gần vị tiểu Thác Bạt này, sợ bị giận chó đánh mèo. Thác Bạt Xuân Chuẩn chặt tên tùy tùng trung thành vì gã mà chết thành bùn nhão xong liền liếc xéo về phía Cầm Sát Nhi. Người sau run rẩy, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Thác Bạt Xuân Chuẩn cười lạnh nói: "Coi như ngươi may mắn, xuất thân từ Ưng sư. Cầm Sát Nhi, phái người đi mang theo Ưng Chuẩn và kỵ sĩ của bộ lạc ngươi, dốc toàn bộ lực lượng mà ra. Nếu như không thể săn giết tên thích khách có ý đồ hành thích ta, bộ lạc của ngươi sẽ bị xóa tên khỏi thảo nguyên..."
Cầm Sát Nhi dắt ngựa chạy tới bên người Thác Bạt Xuân Chuẩn, đầu đầy mồ hôi đưa dây cương qua , nhỏ giọng hỏi: "Những dân du mục này?"
Thác Bạt Xuân Chuẩn bình thản nói: "Thảo nguyên trọng hứa, đương nhiên phải tặng vàng và dê bò.”
Bắt Sát Nhi không ngừng gật đầu như gà mổ thóc, a dua nói: "Tiểu vương gia không hổ là vương ưng trên thảo nguyên.
Thác Bạt Xuân Chuẩn cưỡi ngựa, cười lạnh nói: "Sau đó sống hay chết, chuyện này ta mặc kệ.”
Cầm Sát Nhi sửng sốt một chút, bừng tỉnh đại ngộ, khoanh tay trước ngực, cúi đầu nói: "Tiểu vương gia anh minh.”
Thác Bạt Xuân Chuẩn thấy trên yên ngựa không có vật gì, mặt không chút thay đổi nói:
"Đi lấy kình cung, ba ống tên."
Cầm Sát Nhi hưởng ứng thét to lên, lập tức có kỵ binh vô cùng kính sợ giục ngựa chạy tới, giao nộp cung tiễn, Thác Bạt Xuân Chuẩn dùng hai ngón tay gắp một mũi tên lên, sau khi giương cung, lập tức bắn chết một gã kỵ binh ở bên ngoài, mũi tên đâm thẳng vào đầu, kỵ binh lập tức ngã xuống ngựa. Thác Bạt Xuân Chuẩn lúc này mới híp mắt gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn con hoàng ưng mạnh mẽ Cầm Sát Nhi mà dạy dỗ, bạo ngược trong lòng lại nổi lên, nếu Cẩm Tụ Lang không chết, với trình độ luyện ưng của lão thì tên ưng sư xuất thân tất dịch dưới ngựa này há có thể sánh ngang, thậm chí đến chim tước do lão nô kia dạy dỗ ra còn có thể bắt chim ưng giết chim cắt! Vận khí của tiểu tử kia thật sự không tệ, Thác Bạt Xuân Chuẩn kiềm chế sát cơ, kẹp bụng ngựa, ra lệnh: "Bảo con súc sinh kia của ngươi theo dõi chặt chẽ hắn! Mất dấu một lần, là ta sẽ móc một con mắt của ngươi!
Cầm Sát Nhi hoảng loạn lên ngựa, đi theo phía sau tiểu vương gia.
Tới lui vội vàng.
Ở chỗ này, dân du mục ở bộ lạc của Hô Diên An Bảo đều như trút được gánh nặng, với tiểu tộc lưu vong thế đơn lực bạc này mà nói, việc này tựa như mây đen trên đỉnh đầu mặc dù chưa tản đi nhưng ít nhất sẽ không đến mức lập tức mưa to ào ào. Hô Diên An Bảo đã nản lòng thoái chí từ lâu, chỉ để con dâu băng bó vết thương cho Hô Diên Quan Âm. Thiếu nữ trong trướng đau đến thân thể run rẩy, nhưng khuôn mặt vẫn kiên nghị, ngược lại tiểu hài tử A Bảo Cơ ở một bên đau lòng đến nghẹn ngào nức nở, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không dám nhìn vết thương của tỷ tỷ, vùi đầu vào trong hai đầu gối. Hô Diên An Bảo áy náy nói: "Đều là chúng ta hại vị Bồ Tát trẻ tuổi đến từ Nam triều này."
Hô Diên Quan Âm muốn nói lại thôi, lão nhân lo lắng nói: "Người đuổi giết ân nhân, hẳn là tiểu vương gia của Thác Bạt."
Trên thảo nguyên, triển khai một hồi truy săn rung động lòng người.
Sau khi Từ Phượng Niên đột phá vòng vây, Đoan Bột Nhĩ Hồi đã bám đuôi truy kích, dần dần kéo gần khoảng cách, cách nhau không quá trăm trượng, đã thấy đối phương ở trong tầm nhìn, thân hình hai người lướt nhanh không thua chiến mã. Sau lưng Đoan Bột Nhĩ Hồi còn có Thác Bạt Xuân Chuẩn, tất cảnh Cầm Sát Nhi và một trăm kỵ binh. Sau khi thả lưới tất nhiên chính là thu lưới, một khi sa lưới lần nữa, Từ Phượng Niên sẽ không còn cơ hội chạy trốn, ở trong cuộc bao vây tiễu trừ lần này mà hắn vẫn có thể đánh chết một gã cao thủ Kim Cương Cảnh, nghe thôi đã rợn cả người rồi. Từ Phượng Niên khom lưng chạy như báo, không dám giảm bớt tốc độ phi thân, quay đầu liếc mắt nhìn chim ưng đang bay lượn trên không trung, hắn có khổ tự biết, nếu tốc độ chạy chậm lại thì sự hồi phục của Đại Hoàng Đình tất nhiên là có thể tăng tốc, nhưng cũng sẽ bị Đoan Bột Nhĩ Hồi quấn lại, sẽ sa vào lưới. Thác Bạt Xuân Chuẩn tuy rằng đã bị Kim Lũ đâm bị thương, nhưng sức chiến đấu vẫn còn tám chín phần, còn bản thân thì đã sức cùng lực kiệt, bị nói là đã “kiềm lư kỹ cùng”, thì thật sự đúng là không oan uổng, cái chân đạp vào thải mãng kia tuy rằng không biết vì sao lại không có tê liệt toàn thân như ma đầu cẩm bào tưởng tượng, nhưng đối với việc di động thân hình khẳng định là cũng có ảnh hưởng. Tám thanh phi kiếm kết thành thanh ti, Xuân Lôi ra khỏi vỏ nhất tụ thanh long, cuối cùng ngay cả Kim Lũ cũng tế xuất, thế công Đoan Bột Nhĩ Hồi, rất nhiều quyền cước rắn chắc đập vào người… Từ Phượng Niên chưa tới cảnh giới Thiên Tượng có thể mượn khí tượng thiên địa, càng chưa tới cảnh giới thần tiên lục địa. Nếu Thác Bạt Xuân Chuẩn và Đoan Bột Nhĩ Hồi cho hắn một tuần rưỡi nghỉ ngơi lấy lại sức thì có thể tái chiến một hồi, nhưng giờ bọn họ đang cấp bách truy sát, nhổ cỏ tận gốc, thì Từ Phượng Niên ngoại trừ liều mạng thổ nạp chữa thương và chạy trối chết về phía trước ra thì đã không còn đường lui đáng nói nào nữa rồi.
May mà có khí cơ Khai Thục thức một cái chớp mắt lưu chuyển ba trăm dặm châu ngọc ở phía trước, đối với việc đau đớn khi loại khí cơ này đốt cháy tập mãi cũng thành thói quen, còn có thể miễn cưỡng cắn răng chống đỡ được.
Đoan Bột Nhĩ Hồi một đường chạy như điên nhíu mày, một mặt kinh ngạc với trình độ dư thừa khí cơ của tên đao khách Nam triều kia, một mặt lại càng khó hiểu với vết thương ở chân của hắn, nếu dùng một kiếm đâm xuyên qua, lấy thể lực kim cương của hắn thì hoàn toàn có thể không quan tâm, mặc dù không thể nhanh chóng khỏi hẳn, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như kiểu khí cơ bị cản trở như lúc này, có thể thấy ngự kiếm thuật của tên đao khách kia có lẽ chưa đạt đến đỉnh cao, nhưng bản thân phi kiếm, có thể nói là tiên phẩm. Điều này càng khiến quyết tâm giết chết người trẻ tuổi này của Đoan Bột Nhĩ Hồi thêm kiên định. Về phần cái chết của Thải Mãng Cẩm Tụ Lang, gã lại không có bất kỳ cảm xúc thỏ chết hồ bi nào. Gia tộc Thác Bạt thị tựa như một tòa miếu lớn, miếu lớn tất nhiên là tượng đất Bồ Tát cũng nhiều, thiếu một pho tượng, thì những Bồ Tát còn lại được cung phụng hương khói cũng nhiều hơn một phần. Huống hồ Đoan Bột Nhĩ Hồi vẫn kín đáo chỉ trích đối với việc lão nô này chen chân vào hàng ngũ thập đại ma đầu. Ngược lại gã lại càng thưởng thức mấy vị đồng đạo trung nhân như Tạ Linh, lão gia hỏa cẩm bào ở trong mắt gã không giống ma đầu, mà càng giống như là tên hề được nhà quyền quý nuôi dưỡng hơn, chỉ biết lấy kỳ xảo dâm kỹ mị nhân, hai người từ trước đến nay cũng không vừa mắt cũng không cùng đường.
Đoan Bột Nhĩ Hồi hào khí lan tràn, hô: "Tiểu tử, có dám đại chiến ba trăm hiệp cùng ta không?"
Thanh âm từ xa xa truyền đến: "Gọi vợ ngươi hoặc là nữ nhi ngươi tới đây!"
Đoan Bột Nhĩ Hồi nghe âm là phân biệt được khí, khí cơ còn sót lại của người này tựa hồ còn tràn đầy hơn so với trong tưởng tượng, nhưng mà sau khi chịu thiệt thòi lớn thì rõ ràng diễn xuất của người này so với tiểu chủ tử còn lô hỏa thuần thanh hơn, gã sẽ không dễ dàng mắc mưu nữa.
Từ Phượng Niên lần nữa nhìn thoáng qua hoàng ưng trên đỉnh đầu.
Sau một nén nhang, Đoan Bột Nhĩ Hồi kinh ngạc phát hiện khoảng cách giữa mình và hắn đã kéo gần đến tám mươi trượng, những kỵ binh phía sau vẫn luôn dựa theo chỉ thị của chim ưng chạy thẳng tắp chẳng biết lúc nào cũng đã đuổi kịp, tiểu tử này không phải là một kẻ mù đường, sao lại chạy vòng ra một đường cong hơi dư thừa nhưng đủ để trí mạng thế này vậy?
Cơ mà khoảng cách kéo gần lại, hơn nữa có thể hội hợp cùng tiểu chủ tử thì chung quy là chuyện tốt, Đoan Bột Nhĩ Hồi cũng không suy nghĩ sâu xa gì.
Thác Bạt Xuân Chuẩn một ngựa đi đầu, chạy sóng vai cách nhau khoảng mười trượng cùng với Đoan Bột Nhĩ Hồi.
Khoảng cách giữa hai bên và đao khách Nam Triều đang vùng vẫy giãy chết kia không ngừng được thu nhỏ lại.
Đoan Bột Nhĩ trầm giọng nói: "Tiểu chủ tử cẩn thận phi kiếm của người kia."
Thác Bạt Xuân Chuẩn không lên tiếng, mà rút một mũi tên lông quạ đen được chế tác hoàn mỹ từ bình tên sau lưng ra.
Hai trăm bước.
Thác Bạt Xuân Chuẩn bắt đầu kéo cung.
Lúc còn một trăm hai mươi bước, Thác Bạt Xuân Chuẩn đang muốn bắn tên, khoảng cách đột nhiên bị kéo lên đến một trăm năm mươi bước.
Sau đó không ngừng quanh quẩn ở khoảng cách một trăm ba bốn mươi bước.
Thác Bạt Xuân Chuẩn cũng không sốt ruột, bình thường với lực chân của tên kia thì trừ phi là chiến mã ưu tú nhất nếu không thì căn bản là không đuổi kịp, còn không bằng vứt ngựa truy đuổi, nhưng nếu bị trọng thương thì lại là chuyện khác, giờ gã đang vui vẻ chơi trò mèo vờn chuột, chậm rãi chơi chết tên hào phiệt sĩ Nam triều mà mình đại hận trong lòng này! Đến lúc đó còn phải cầm đầu tên này đến cửa gia tộc của hắn treo lên nữa!
Rốt cục rút ngắn xuống còn một trăm hai mươi bước, Thác Bạt Xuân Chuẩn giương cung bắn tên.
Một tiễn xé gió mà đi.
Thác Bạt Xuân Chuẩn rút tên từ trong ống ra với tốc độ kinh người, một mũi tên tiếp một mũi tên, bắn tên tuy có trước sau, nhưng lại đồng loạt đâm vào sau lưng người nọ, có thể thấy là mũi tên sau bắn nhanh hơn mũi tên trước, đây là một loại tiễn thuật kiểu liên châu.
Từ Phượng Niên không chịu lãng phí một chút khí cơ nào trong cơ thể, thuận thế lăn lộn về phía trước, tránh thoát được hai mũi tên, sau đó đưa tay phất ống tay áo đẩy đi hai mũi tên nữa, ngay lúc đang muốn tóm lấy mũi tên cuối cùng thì…
Thác Bạt Xuân Chuẩn đứng ở trên lưng ngựa, kéo cung căng như trăng tròn, bắn ra một mũi tên mà gã đã mưu đồ ấp ủ từ lâu.
Đâm thẳng vào mi tâm Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên gập tay bắn mũi tên trước ra ngoài rồi ngửa đầu ra sau, thân thể dán sát đất, hai tay cầm lấy mũi tên kia, thân thể linh hoạt xoay một vòng rồi mượn kình đạo cực lớn từ mũi tên đó mà tiếp tục chạy về phía trước, trong lúc bẻ gãy mũi tên sắc bén này thì đột nhiên hắn đề khí, một đoạn nhỏ mũi tên bị hắn ném thẳng lên bầu trời.
Đâm xuyên qua người con chim ưng đang bay thấp.
Đoan Bột Nhĩ Hồi vẫn đang chạy lập tức trừng mắt há hốc mồm.
Thác Bạt Xuân Chuẩn đứng trên lưng ngựa, siết chặt tay, một tay máu tươi đầm đìa.
Từ Phượng Niên cười ha ha, thân thể chợt tăng tốc, trong nháy mắt khoảng cách đã kéo lên đến ngoài trăm trượng: "Cho dù các ngươi là ba tên Kim Cương Cảnh, thì cũng vô dụng. Con mẹ nó không đến mức cao thủ như là Thiên Tượng Cảnh, thì lão tử cũng không tiện chết ở chỗ này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận