Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1033: Năm nay thanh minh không có mưa liên miên

Thành Hổ Đầu là một cái đinh cần nhổ bỏ tất yếu trên đường tiến xuống phía Nam của đại quân Bắc Mãng.
Thành Hổ Đầu to lớn hùng vĩ, xưa nay có danh xưng "Biên thùy không có pháo đài nào thứ hai, Tây Bắc lại càng không có sự kết hợp nào hùng mạnh hơn", Đông Tây dài bốn dặm rưỡi, Nam Bắc rộng chừng năm dặm. Bắc Lương đạo tiêu tốn sáu năm mới xây xong, người đời truyền rằng đã hao hết một nửa đá lớn gỗ lớn của vương triều Tây Bắc, nó chính là cửa ngõ phía Nam, nơi đóng quân quan trọng, lại còn chịu sự lên án của văn thần Ly Dương. Ở chính đầu phía Bắc thành Hổ Đầu đã có mười hai khung nỏ lớn dùng trục xe kéo, mũi tên có bảy đường rãnh, mũi tên lớn như xà nhà, lấy lá sắt làm lông, bắn nhanh như sấm rền, xa nhất có thể đạt đến bảy trăm bước! Thời điểm cuối xuân thu, Cố Kiếm Đường đánh chiếm Nam Đường cũ, đã từng dùng loại nỏ này bắn thủng các thuyền lớn nhiều tầng của thủy sư Nam Đường, để hiển thị rõ chiến lực Ly Dương. Nếu không có những cỗ sàng nỏ khổng lồ này trấn nhiếp và kiềm chế, để mặc bộ binh Bắc Mãng tùy ý tiến lên công thành, thì sức phòng thủ của thành Hổ Đầu tuyệt đối không thể có thừa lực như bây giờ. Việc dùng hơn nghìn cỗ xe bắn đá lớn nhỏ để tấn công một thành trì, chỉ có kẻ điên mới làm ra, trong lịch sử chỉ có vào thời kỳ giữa triều đại Đại Phụng từ thịnh chuyển suy mới xảy ra một lần, lần đó thành trì gặp nạn chính là kinh đô Đại Phụng là Thái An Thành, có quy mô không thua gì nơi này. Đương nhiên, cho đến ngày nay, quân Bắc Mãng cũng chỉ dành dụm được số lượng xe bắn đá tương đương, chỉ là trọng lượng đá ném lớn hơn hai ba mươi cân mà thôi, nên xét tổng thể thì uy lực vẫn còn thua xa thế công "Ngàn hoa loạn rơi" trong trận chiến thời trung kỳ của Đại Phụng được hậu thế ca ngợi kia.
Thành Hổ Đầu ngoài bản thân dễ thủ khó công, còn có hai quân trấn Liễu Nha và Phục Linh phía sau hỗ trợ kiềm chế Bắc Mãng, khiến cho thành Hổ Đầu không đi theo vết xe đổ "mười năm cô thành" của Tương Phiền. Thêm vào đó trong thành Hổ Đầu luôn có sáu ngàn kỵ quân có thể chủ động xuất kích bất cứ lúc nào, lại có thể hô ứng lẫn nhau với kỵ quân tinh nhuệ của Liễu Nha và Phục Linh. Tuyến phòng thủ này ở Hoài Dương Quan cùng với bốn trấn Trọng Trủng phía sau cách nhau không quá trăm dặm, đâu đâu cũng đều là tinh binh biên quân Bắc Lương có thể xuống ngựa thủ thành, lên ngựa bắn cung. Nếu như quân Bắc Mãng không có lực lượng đầy đủ dư dả, không chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, thì Bắc Lương đã sớm phát động một cuộc kỵ chiến quy mô lớn. Thế là, vào mùa xuân năm Tường Phù thứ hai, thành Hổ Đầu trở thành vai chính duy nhất, thu hút sự chú ý của phần lớn cả Lương và Mãng.
Sau khi đô hộ phủ Bắc Lương hay nói đúng hơn là bản thân Từ Phượng Niên quyết định muốn thành Hổ Đầu tử thủ trong một năm, dưới sự chủ trì của phó kinh lược sứ Tống Động Minh và thứ sử Lương Châu Điền Bồi Phương, các vùng trong Lương Châu đã hoả tốc bổ sung hơn vạn bộ tốt đến hai trấn Liễu Nha và Phục Linh. Trong đó có bốn ngàn trai tráng Lưu Châu mang theo một lượng lớn khí giới và đồ quân nhu, một đường tiến về phía Bắc, dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của Bạch Vũ vệ do Tề Đương Quốc đích thân chỉ huy đã tiến vào hai quân trấn. Vì thế Bắc Mãng mang tính tượng trưng xuất động hai vạn kỵ quân vòng qua thành Hổ Đầu tính toán chặn đường xuống phía Nam, nhưng cuối cùng không xảy ra giao tranh quyết liệt với Bạch Vũ vệ, chỉ có hai trận giao chiến quy mô nhỏ. Sau đó, Bắc Mãng có lẽ đã đoán được ý đồ chiến lược của phía Bắc Lương nên đã tăng cường độ tấn công vào thành Hổ Đầu, phương pháp công thành của chúng chủ yếu xuất phát từ Hồ Lô Khẩu của U Châu, chỉ là so với hai thành Ngọa Cung Loan Hạc thì đơn giản và thô bạo hơn, đánh thành Hổ Đầu thì có thêm rất nhiều sáng tạo, ngoài xe bắn đá ra thì thợ thủ công của Nam triều còn chế tạo cho quân Bắc Mãng một lượng lớn xe cóc dùng để lấp hào, lầu bay để cho cung thủ bắn từ trên cao và phá hủy công trình phòng ngự trên mặt thành, còn tính toán đắp đất xây núi gần thành, thậm chí còn điều động chuyên gia khảo sát địa thế, ngày đêm đào địa đạo để làm sập tường thành hoặc thông vào bên trong thành. Vì thế, thành Hổ Đầu đã đưa ra nhiều biện pháp đối phó khác nhau, bộ tốt Bắc Mãng xông lên không sợ chết, người trước người sau lấy cành cây và cỏ tranh bọc đất ném xuống hào, người chết như ngả rạ, thành Hổ Đầu liền ném châu sắt nung đỏ vào chiến hào, chui vào các bụi rậm khe hở, cuối cùng bùn đất cũng chỉ cao thêm được vài tấc, khoảng cách với mong muốn của Bắc Mãng còn rất xa. Thành Hổ Đầu cũng đã cho đào kênh trong tường thành để ngăn chặn địa đạo, dùng lửa tấn công, khiến gần nghìn binh lính Bắc Mãng chết ngạt bên trong, chết một cách thảm thiết. Đối với đợt tấn công liên miên của gần nghìn xe bắn đá của Bắc Mãng, thành Hổ Đầu cũng đã sớm có chuẩn bị. Lưu Ký Nô đã lên kế hoạch chu đáo, sớm đã cho người chuẩn bị hơn bốn mươi vạn gạch sống để tu bổ tường thành, hỏng đâu sửa đó, tuy không có được độ chắc chắn như tường đất ban đầu, nhưng như vậy đã khiến xe bắn đá của Bắc Mãng vốn là lợi thế lại trở thành một trò chơi vô bổ. Quân Bắc Mãng dùng biện pháp ngu xuẩn nhất là đắp đất bên ngoài thành Hổ Đầu làm núi, từ vạn phu trưởng trở xuống đều phải khiêng đất, Lưu Ký Nô dùng kế "lấy đạo của người trả cho người", đào địa đạo làm rỗng nền móng, trong một đợt sụt lở đã làm chôn vùi mấy nghìn quân địch Bắc Mãng, thời điểm núi lở đất nứt, bụi tung bay mù mịt, ngay cả đô hộ phủ Bắc Lương ở Hoài Dương Quan cũng có thể nhìn thấy.
Ngay cả người hiếm khi khen người khác như Chử Lộc Sơn, cũng không khỏi kinh thán một câu, "Thật là một Lưu Ký Nô công thủ vẹn toàn!"
Còn các tướng lĩnh Bắc Mãng đã chịu đủ đau khổ, đối với vị danh tướng Bắc Lương đã sớm vang danh này, thì ai ai cũng hận không thể ăn thịt hắn.
Sau khi hai trấn Liễu Nha và Phục Linh mỗi nơi được năm nghìn bộ tốt đến giúp thủ thành, thì kỵ binh của hai trấn có thể hoàn toàn thoải mái hành động. Cùng thời gian đó, Từ Phượng Niên đích thân ra lệnh cho các chuồng ngựa lớn trong Lương Châu thuộc Tiêm Ly, để đổi hoặc bổ sung ngựa chiến cho hai trấn Liễu Nha và Phục Linh vốn trước kia còn phải lo cả đường dài tập kích bất ngờ, từ đó chuyển sang truy cầu sức bộc phát làm tôn chỉ duy nhất. Từ Phượng Niên và đô hộ phủ đã đặt ra một quy tắc cho Liễu Nha và Phục Linh, rằng trong các trận chiến sắp tới, cứ lấy hai trăm dặm làm giới hạn, chỉ cần tìm đúng cơ hội thì có thể tự mình ra khỏi thành tìm kỵ binh Bắc Mãng tác chiến, không cần bẩm báo quân tình cho đô hộ phủ, yêu cầu chỉ là sau trận chiến phải bảo toàn được chủ lực, bất luận thắng thua! Đối với biên quân Bắc Lương mà nói đây thật là một quân lệnh khó tin, lại còn có chuyện thua trận cũng không bị phạt? Các tướng lĩnh của hai trấn Phục Linh Liễu Nha còn đặc biệt chạy đến Hoài Dương Quan hỏi cho rõ sự tình, sợ rằng tin tức có sai lệch, nhưng đáp án lại là khẳng định. Sau đó hai viên tướng kỵ binh đã họp bàn, đều có chút khó chịu và bất mãn, cảm thấy vương gia và đô hộ Chử đây là coi thường chiến lực của kỵ binh trấn bọn họ. Tức nghẹn một bụng Phục Linh quân trấn kỵ binh, rất nhanh mang theo mấy nghìn "Tân nương tử" mới cưới từ mấy bãi chăn nuôi lớn đến, tìm được một nơi xả nước, sau khi có báo cáo của đội nỏ thủ thì đã quyết chiến một trận ra trò với một cánh quân lẻ của Bắc Mãng ở khu vực sườn núi Nha Xỉ, bốn nghìn kỵ quân Bắc Mãng tử chiến không lại, chạy tán loạn về phía Tây. Một viên đô úy kỵ binh tên là Khất Phục Long Quan can ngăn chủ tướng Vệ Lương không nên đuổi theo, Vệ Lương không nghe, đuổi giết hơn ba mươi dặm, rơi vào mai phục của tám nghìn kỵ Mãng. Khất Phục Long Quan đi cuối cùng đội hình kỵ binh Phục Linh đã dũng cảm phá trận, xông thẳng đến đại kỳ của Bắc Mãng, hơn nữa thề sống chết đi đoạn hậu, nhờ đó mà chủ lực kỵ binh Phục Linh đã có được thời gian quý giá để rút lui, trên người Khất Phục Long Quan bị găm đến sáu mũi tên, lực lượng năm trăm binh sĩ còn lại không đủ một nửa số người và ngựa, trận này tuy rằng quân Bắc Mãng bị tổn thất nhiều hơn Bắc Lương, nhưng kỵ binh Phục Linh ở tuyến phòng thủ thứ hai của Lương Châu đã suýt chút nữa thì bị diệt vong toàn bộ, dù rằng vẫn có năm ngàn bộ tốt trấn thủ thành, nhưng nếu không có kỵ binh, thì tuyến phòng thủ như hai cánh chim cùng bay ban đầu cũng sẽ gãy mất một cánh. Vệ Lương vì thế đã đến Hoài Dương Quan nhận tội, nhưng Từ Phượng Niên đã không trách phạt viên tướng Phục Linh này, mà lại thăng chức cho Khất Phục Long Quan, người mà chính tay mình tùy ý ném vào quân trấn Phục Linh làm một đô úy nhỏ, lên chức giáo kiểm quan dưới giáo úy, thống lĩnh một nghìn kỵ binh sau khi bổ sung quân số, thành lập doanh Trảm Đạo, cho phép doanh này mỗi lần lập công đều có thể tùy tình hình mà gia tăng binh lực, cuối cùng lấy ba ngàn kỵ làm mức giới hạn cao nhất. Đây lại là một sự kiện gây chú ý sau khi doanh Hổ Phác bộ quân Hồ Lô Khẩu bị dỡ bỏ cùng doanh Không Lùi mới thiết lập của kỵ binh U Châu, Khất Phục Long Quan một tên tiểu tốt vô danh xuất thân là nô lệ chăn ngựa của Bắc Mãng, bắt đầu trở nên nổi tiếng trong biên quân Bắc Lương.
Bên trong đô hộ phủ Bắc Lương, Chử Lộc Sơn đang cùng các tướng lĩnh thảo luận xem có nên điều binh đến thành Hổ Đầu hay không, hai bên tranh cãi kịch liệt, mấu chốt nằm ở việc bỏ ra nỗ lực to lớn để khai thông con đường này liệu có ý nghĩa gì hay không. Hiện tại ai cũng rõ thành Hổ Đầu có thể dung nạp thêm một vạn năm nghìn người cũng không thành vấn đề, vấn đề thật sự là có vào thì liệu có đi được hay không, kỵ binh của Liễu Nha Phục Linh giằng co cũng chỉ tạm thời có thể khiến cho Bắc Mãng không thể triển khai tấn công ổn định ở phía Nam thành Hổ Đầu, việc này khác xa một trời một vực so với việc biên quân Bắc Lương từ cửa Nam nghênh ngang tiến đến tiếp viện cho thành Hổ Đầu.
Một phe kiên trì cho rằng việc đưa một vạn năm ngàn người tiến vào thành Hổ Đầu sẽ đổi lấy tổn thất khoảng hơn một vạn kỵ quân. Phe phản đối lại khẳng định rằng tổn thất đó là đánh giá thấp sức chiến đấu và quyết tâm của Bắc Mãng. Loại hành động liều lĩnh này chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa, Bắc Mãng đang lo không mở được cục diện thì chúng ta Bắc Lương lại đưa gối đến tận nơi. Đến lúc đó, đừng nói tổn thất một vạn kỵ quân, mà ba vạn người cũng không đủ để lấp đầy cái lỗ thủng lớn ở phía nam thành Hổ Đầu. Sau đó, có người đề nghị hai trấn Phục Linh và Liễu Nha cùng lúc tấn công, mạnh dạn tiến lên, gây rối loạn vào đại quân Bắc Mãng đang đóng quân ở bình nguyên Mắt Rồng, tạo điều kiện cho việc vận chuyển quân lính từ Hoài Dương Quan. Nhưng rất nhanh, lại có người phản đối, cho rằng với đầu óc của đám Đổng Trác, hành động có vẻ tử tế này chẳng khác nào chủ động báo cho Bắc Mãng biết chúng ta đang có động tĩnh.
Trong khi mọi người đang ồn ào tranh cãi, Chử Lộc Sơn bình tĩnh nói:
"Với việc tăng quân ở Liễu Nha và Phục Linh, Bắc Mãng chắc chắn sẽ suy đoán rằng chúng ta muốn dùng thành Hổ Đầu làm điểm tựa. Bằng không, họ đã không cài bẫy phục kích kỵ binh Phục Linh vài ngày trước rồi. Cho nên, bây giờ Bắc Mãng đang suy đoán xem khi nào chúng ta sẽ giúp Hổ Đầu, chứ không phải là suy đoán chúng ta có giúp hay không, điều này không còn nghi ngờ gì nữa."
Khi Chử Lộc Sơn vừa mở lời, cả hội trường lập tức im lặng. Từng tên kiêu tướng biên quân bất kham đều tự giác dựng tai lên lắng nghe.
Chử Lộc Sơn tiếp tục bình tĩnh nói:
"Vậy chúng ta hãy tranh thủ chọn một thời điểm mà bọn họ không ngờ tới để thực hiện việc này. Nếu không có cơ hội như vậy thì không làm cũng được. Các vị, chúng ta muốn giữ Hổ Đầu, nhưng đừng quên vì sao ban đầu lại muốn giữ nó, không phải chỉ để giữ thành mà thôi, mà là muốn bảo toàn tuyến phòng thủ Lương Châu ở mức độ lớn nhất. Việc đổi quân, dù cho quân biên chúng ta có dùng một mạng đổi lấy hai mạng của man tử Bắc Mãng, cũng không có ý nghĩa gì. Tất nhiên, trong thời gian đó chúng ta có thể nhân cơ hội điều mấy đội kỵ binh Bắc Mãng rời khỏi đại quân chủ lực, hoặc thậm chí là cứ đặt một vạn năm ngàn người ở phía sau Hoài Dương Quan, không cho họ hành động, để cho quân trấn kỵ binh của Trọng Trủng toàn lực xuất kích, đánh một trận quy mô lớn mà Bắc Mãng không bao giờ ngờ tới. Đánh thắng rồi thì rút quân."
Chử Lộc Sơn nói đến đây, giơ ngón tay gõ vào đầu mình, cười mà như không cười:
"Hổ Đầu thành đã có Lưu Ký Nô, hắn sẽ làm tốt việc thủ thành. Các vị đang ngồi ở đây, chúng ta ngoài hai cái chân ra, còn có bốn chân của chiến mã để đi đường, ngàn vạn lần đừng đi một đường thẳng đến chết. Nói cho cùng, bây giờ chúng ta và đại quân Bắc Mãng chỉ như đang mắt lớn trừng mắt nhỏ ở vùng thành Hổ Đầu và Hoài Dương Quan. Ai nấy đều như ốc sên làm đạo tràng trong vỏ của mình, cùng nhau so đo tính toán, xem ai có 'đạo pháp' cao tay hơn thôi."
Tuy rằng việc giúp thành Hổ Đầu chưa đi đến kết luận rõ ràng, nhưng sau khi Chử Lộc Sơn lên tiếng, các tướng lĩnh ở đó cũng không còn ý kiến gì khác. Sau đó, Chử Lộc Sơn cùng Từ Phượng Niên đi tản bộ giải sầu trong phủ đô hộ, Chử Lộc Sơn nhẹ giọng thở dài:
"Đáng tiếc, biến khéo thành vụng rồi."
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng cười:
"Có lẽ đây chính là người tính không bằng trời tính. Ta tự vác đá nện vào chân mình rồi."
Chử Lộc Sơn lắc đầu, trên mặt vẫn còn vẻ tiếc nuối. Khi Từ Phượng Niên truyền quân lệnh kia cho hai trấn Liễu Nha và Phục Linh, việc Vệ Lương tùy tiện đuổi giết và cả việc bị phục kích của Bắc Mãng đều nằm trong dự liệu của phủ đô hộ. Thực tế, một khi kỵ binh của Vệ Lương rơi vào tử chiến, cùng lắm chỉ trụ được nửa canh giờ, sẽ có một đội quân kỵ binh đánh bất ngờ từ xa đến tham gia vào trận chiến, một mẻ hốt gọn đội quân nhử mồi và quân tiếp viện của Bắc Mãng. Chỉ là đột nhiên lại xuất hiện một tên tiểu đô úy Khất Phục Long Quan có giác quan nguy hiểm lại còn dám tử chiến, phá tan toàn bộ bố cục, Từ Phượng Niên và phủ đô hộ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Cơ hội như vậy, đã qua thì không còn. Bắc Mãng chắc chắn sẽ cho rằng Bắc Lương sẽ không "giẫm lên vết xe đổ", một mình xông vào ổ phục kích, Bắc Lương cũng vì thế mà mất đi thời cơ tốt để giăng bẫy liên hoàn với Bắc Mãng.
Chử Lộc Sơn đột nhiên bật cười:
"Bên Binh bộ Kinh thành, cuối cùng cũng nhớ ra là muốn đến hỏi thăm tình hình quân sự liên quan đến Bắc Mãng từ chỗ chúng ta rồi."
Từ Phượng Niên cười lạnh nói:
"Cứ kệ họ, nếu lúc đó Binh bộ để mắt tới đám người ở biên thùy kia, có gan đến miệng hồ lô U Châu hoặc đến Hoài Dương Quan của chúng ta thì ta cũng không cản họ đứng ngoài quan sát chiến sự. Bây giờ đã tự mình rút lui rồi thì dưới gầm trời này sẽ không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng đâu."
Chử Lộc Sơn gật đầu, có chút hả hê:
"Con chó điên Viên kia bây giờ đang cưỡi trên lưng hổ, không xuống được nữa rồi. Vương Kinh Sùng và Đại Như Giả Thất Vi hai tên ‘làm bừa’ này đã dâng tặng hắn một trận đại thắng. Bây giờ triều chính trên dưới đều khinh thường chiến lực của Bắc Mãng. Viên Đình Sơn cũng đã được như ý nguyện làm Kế Châu tướng quân, chắc Cố Kiếm Đường hận không thể giết luôn tên con rể một mực mượn cơ hội thăng quan phát tài này đi. Chiến tuyến phía đông Bắc Mãng càng lúc càng 'không chịu nổi một đòn', Cố đại tướng quân chắc là càng khó lấy tiền lấy lương và binh khí từ Hộ bộ và Binh bộ. Không phải Liêu Lưỡng đang muốn rèn đúc sáu ngàn mạch đao cho quân bộ binh à, Hộ bộ thượng thư còn chưa kịp nói gì thì vị thị lang kia đã thẳng thừng trả lời 'Mạng thì có một, tiền thì không có', lẹ làng quá nhỉ?"
Từ Phượng Niên cảm khái nói:
"Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Nguyên Quắc từ nha môn Thanh Thủy Lễ bộ được điều sang Hộ bộ chưởng quản tiền tài cả nước, trên mặt nhìn thì có vẻ như là được thánh ân sủng ái, nhưng thật ra không phải. Mức độ thân tín thật sự của Triệu Triện, trong sáu bộ chỉ có Lễ bộ là đứng đầu, sau đó mới đến Lại bộ và Binh bộ, Hộ bộ cũng chỉ nhỉnh hơn Hình bộ và Công bộ chút thôi. Nhà dột còn gặp mưa đêm, sau này Nguyên Quắc lại mắc lỗi trong tiểu triều hội, điều đáng lo là ai trong hai người ông ta với Lô Bạch Hiệt của Binh bộ sẽ phải rời khỏi sáu bộ trước mà thôi."
Chử Lộc Sơn cười nhạo:
"Nói cho cùng thì vẫn là do tân quân nghi ngờ người nhà Cố không đáng tin, việc sửa đổi hộ khẩu Ly Dương, chẳng phải là đang thử thăm dò đám người Nguyên Quắc sao? Nghe nói là sắp đặt thêm tiết độ phó sứ ở khu vực các phiên vương, ta đoán là Lô Bạch Hiệt và Nguyên Quắc đều sẽ bị đá ra khỏi Thái An thành thôi. Một người thì đi Nam Cương làm trò hề cho Yến Sắc Vương, còn người kia thì đi cái chỗ nào đó gần biên ải."
Từ Phượng Niên gật đầu:
"Đạo Nam Cương chắc chắn sẽ có, rất có thể là để Triệu Triện trút sự thất vọng lên người kiếm tiên Đường Khê, mà ông ta vẫn luôn mong chờ, Nguyên Quắc thì khá hơn một chút, có lẽ sẽ đi với Hán Vương, người mà Triệu Triện chưa bao giờ cùng phe. Nếu biểu hiện tốt, Nguyên Quắc có lẽ còn có cơ hội trở về trung tâm triều đình. Còn Lô Bạch Hiệt thì xác định cả đời ở lại địa phương, mà lại mất đi một vị thượng thư Binh bộ, nhất định sẽ có một loạt thay đổi về chức vụ, triều đình cũng muốn nhân đó để trấn an các võ tướng. Một công đôi việc, dù sao thụy hiệu cũng là chuyện sau khi chết rồi, mà chức quan của Binh bộ lại là chuyện thật như đếm."
Chử Lộc Sơn giễu cợt:
"Gia tộc họ Triệu ở Ly Dương, ngoại trừ hồi còn đang xâu xé trong triều thì đã rất nhiều năm chưa xuất hiện một cuộc chấn động tầng cao hỗn loạn đến mức rối tinh như vậy."
Từ Phượng Niên lắc đầu:
"Thật ra cũng không hẳn. Hiện tại rối, chỉ có thường dân xem náo nhiệt mới cảm thấy là một đống lộn xộn thôi. Còn trên thực tế là trong rối có trật tự, các quan ở kinh thành đều biết rõ cả đấy."
Chử Lộc Sơn gật đầu:
"Nói vậy thì Tề Dương Long vẫn có chút tài, không hổ là lão già được Triệu Đôn dùng để thay mắt xanh nhi."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười nói:
"Việc Triệu Triện sẵn lòng trọng dụng lão Tề đã chứng minh rằng, thằng nhóc hoàng đế dùng mông để giữ ghế rồng, cuối cùng vẫn chưa đến mức phát điên."
Chử Lộc Sơn và Từ Phượng Niên bất giác đi đến hành lang bên ngoài nha phòng mà Úc Loan Đao từng nhậm chức, hai người đứng dưới mái hiên. Một người mười ngón tay đan vào nhau, một người hai tay giấu trong tay áo, hai nhân vật lớn nhất của Bắc Lương đứng cạnh nhau, trông có chút buồn cười.
Chử Lộc Sơn thở phào một hơi, nhìn màn sương trước mắt tan dần, nói:
"U Châu có Úc Loan Đao, Hà Quang thành có Lưu Hạo Kiến nhiều lần lập công, bây giờ Lương Châu tốt xấu cũng có một Khất Phục Long Quan. Đây là chuyện tốt. Ta đang chờ xem trong số hơn mấy trăm ngàn dân tị nạn ở Lưu Châu, ai sẽ là người nổi bật trước. Mà Hồng Phiêu kia có vẻ cũng không tệ, tính tình có hơi giống Hoàng Phủ Bình. Những người này sinh ra là để dành cho thời loạn."
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói:
"Bắc Mãng cũng có Chủng Đàn này nọ, sau này cũng sẽ dần xuất hiện."
Chử Lộc Sơn còn đang định nói gì đó thì một tên đô úy bạch mã nghĩa tòng vội vã bước vào sân nhỏ, mặt lộ vẻ cổ quái khó giấu, chắp tay trầm giọng nói:
"Vương gia, đô hộ đại nhân, có một người muốn gặp, tự xưng là Khấu Giang Hoài ở Quảng Lăng đạo."
Dù là Từ Phượng Niên cùng Chử Lộc Sơn cũng không nhịn được nhìn nhau.
Đây là trò gì đây? Chử Lộc Sơn cười hỏi:
"Chúng ta là dọn dẹp giường chiếu để đón tiếp, hay là nể mặt vị danh tướng Tây Sở lừng lẫy thiên hạ này?"
Từ Phượng Niên bảo tên kỵ sĩ bạch mã:
"Dẫn hắn đến đây."
Rất nhanh, một người trẻ tuổi vóc dáng khôi ngô xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn, người này cũng ngang nhiên xông vào tầm mắt toàn bộ biên quân Bắc Lương.
Khấu Giang Hoài một mình tiến vào Bắc Lương đạo không mang đao kiếm, cũng chẳng có phong thái nho nhã của kẻ sĩ, thậm chí còn không giống những nho sĩ hay lui tới Lương Châu, ngược lại giống một người đọc sách ở Bắc Lương, nhìn qua kiểu người vừa đọc sách thánh hiền, vừa có thể cưỡi ngựa giết địch.
Khấu Giang Hoài liếc mắt đã thấy đô hộ đại nhân, sau đó nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, thẳng thắn nói:
"Từ Phượng Niên, ta Khấu Giang Hoài có thể vì Bắc Lương làm việc, nhưng có một điều kiện, nếu có một ngày nhất định phải để ta dẫn một vạn thiết kỵ Bắc Lương đi Quảng Lăng đạo, để làm gì ngươi không cần quan tâm, Khấu Giang Hoài tự tin chống đỡ được một vạn kỵ quân."
Chử Lộc Sơn cười ha ha nói:
"Mấy cô nương lầu xanh tự nâng giá trị bản thân, cũng không có da mặt dày như ngươi Khấu Giang Hoài. Nếu ngươi Khấu Giang Hoài ở Quảng Lăng đạo bên kia, đừng nói một vạn kỵ quân, hai vạn ba vạn ta cũng nhịn được, nhưng tới đây rồi, ngươi lấy đâu ra tự tin mình có giá trị một vạn thiết kỵ Bắc Lương? Sao, đánh Triệu Nghị đánh Tống Lạp làm ngươi tự tin vậy hả? Chiến lực 'trác tuyệt' của bọn kỵ binh đó à? Xứng xách giày cho kỵ binh Bắc Lương sao?"
Sắc mặt Khấu Giang Hoài tái mét, vẫn nhìn chằm chằm vị Tây Bắc phiên vương trẻ tuổi hơn hắn kia.
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Ngươi muốn dùng kỵ binh Bắc Lương phá cục, ta không đồng ý."
Khấu Giang Hoài cười mỉa mai, "Không ngờ phiên vương nắm binh lực mạnh nhất Ly Dương triều đình cũng chỉ có chút khí phách đó. Ngươi Từ Phượng Niên không biết Quảng Lăng đạo khiến triều đình đau đầu, nhà Triệu mới thật sự nể trọng Từ gia Tây Bắc sao? Đến lúc đó chỉ cần ngươi Từ Phượng Niên cho mượn binh, xem triều đình còn dám gây khó dễ Bắc Lương về hộ khẩu và thủy vận không? Lùi một bước, ta mượn binh, cũng không dùng danh nghĩa kỵ binh Bắc Lương đánh nhau. Lùi hai bước, họ của nước đổi thành Khương, chẳng phải có lợi cho Bắc Lương hơn sao? Công chúa hay Tào Trường Khanh, hay ta Khấu Giang Hoài, đều không phải người của nhà Triệu Ly Dương, không những không kéo chân sau Bắc Lương..."
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói:
"Thật không dám giấu giếm, chuyện này ta lúc rảnh rỗi cũng từng nghĩ tới, cắn răng đưa hai ba vạn kỵ binh cho các ngươi, Quảng Lăng đạo cũng lấy được rồi. Nhưng nếu nói giúp Tây Sở tranh thiên hạ, đừng nói hai ba vạn, năm vạn mười vạn cũng như hạt cát giữa sa mạc. Ngươi xem Trần Chi Báo Tây Thục và Cố Kiếm Đường Lưỡng Liêu là hai khúc gỗ hả? Coi hơn mười vạn biên quân tinh nhuệ Nam Cương là đang xem kịch à? Đến lúc đó đừng nói chờ các ngươi họ Khương làm hoàng đế mới dốc sức ủng hộ Tây Bắc, e rằng Bắc Mãng đã tiến xuống phương Nam rồi. Khấu Giang Hoài, ngươi nói ta không có tầm nhìn, ta không phủ nhận, nhưng tầm nhìn của ngươi càng nhỏ thôi."
Từ Phượng Niên cố nén cười, nói:
"Hơn nữa, những kẻ thuyết khách rách việc như ngươi, đặc biệt cái kiểu lời không làm người khác kinh ngạc thì chết không thôi này, thật sự chẳng ra gì, ta Từ Phượng Niên hồi đi giang hồ, giả dạng thầy tướng số lừa gạt, cũng kiếm được chút tiền, còn ngươi, đừng nói một vạn kỵ, một kỵ cũng không mang ra được khỏi Bắc Lương."
Chử Lộc Sơn cười đến hả hê.
Khấu Giang Hoài không lộ vẻ thẹn quá hóa giận, ngược lại có chút tiếc nuối lại có chút thoải mái. Người trẻ tuổi này cứ vậy trầm mặc đứng trong sân, có vẻ cô đơn hiu quạnh.
Từ Phượng Niên đi xuống bậc thang, hỏi:
"Biết vì sao Tào Trường Khanh không cho ngươi dẫn quân không?"
Khấu Giang Hoài giọng lãnh đạm nói:
"Hắn thấy ta chỉ là tướng giỏi, không phải soái tài, nên nhìn đến Thái An Thành xa xôi, chứ không phải mấy thứ lợi hại ở Quảng Lăng đạo."
Lần này đến lượt Từ Phượng Niên ngạc nhiên, tò mò hỏi:
"Vậy rốt cuộc ngươi nghĩ sao?"
Khấu Giang Hoài bình tĩnh nói:
"Ta chỉ biết một điều, chỉ với lực lượng của Tây Sở, đánh xuống Thái An Thành thì thế nào?"
Chử Lộc Sơn tấm tắc kinh ngạc:
"Ngươi nhóc con cũng không ngốc nhỉ. Chỉ có điều so với Tạ Tây Thùy cẩn thận, Khấu Giang Hoài ngươi có tham vọng lớn hơn."
Khấu Giang Hoài nhìn tòa "núi nhỏ" này, hỏi ngược lại:
"Là một võ tướng, giữa Từ Kiêu khi thắng khi bại, và Diệp Bạch Quỳ cả đời trăm trận trăm thắng cuối cùng thua một trận, ngươi chọn ai?"
Chử Lộc Sơn gật đầu nói:
"Có lý."
Khấu Giang Hoài tự giễu cười một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Từ Phượng Niên vẫn im lặng nhìn cho đến khi hắn ra khỏi sân.
Chử Lộc Sơn nhỏ giọng hỏi:
"Thật để tên lang thang qua sông đó đi vậy sao?"
Từ Phượng Niên nhẹ giọng:
"So với Khấu Giang Hoài, ta vẫn thích Tạ Tây Thùy chịu khó hơn."
Chử Lộc Sơn ừ một tiếng, "Tạ Tây Thùy dùng an tâm, còn Khấu Giang Hoài thì khó nói."
Từ Phượng Niên đột nhiên gọi:
"Khấu Giang Hoài, vào đây đi, ra khỏi sân rồi mà bước chân vẫn chậm thế, làm ra vẻ cho ai xem hả?"
Khấu Giang Hoài thật sự quay người trở lại sân.
Từ Phượng Niên cười nói:
"Có thể mang bao nhiêu kỵ binh Bắc Lương đi, xem bản lĩnh của ngươi. Từ hôm nay trở đi, không chỉ Hoài Dương Quan, mà cả hai trấn Liễu Nha Phục Linh đều do ngươi điều động, nếu đào được tổn thất của Bắc Lương, ngươi giết được bao nhiêu người Bắc Mãng, đến lúc đó ta cho ngươi thêm bao nhiêu Đại Tuyết Long kỵ và cả kỵ binh hạng nặng tùy ý điều khiển. Nhưng trước hết nói rõ, mấy kỵ binh này không phải cho ngươi đánh Thái An Thành, chỉ là để lại chút nguyên khí cho Tây Sở. Sau đó ngươi phải dẫn người trở về đây, sự tình ngươi ta đều hiểu, Quảng Lăng đạo không thích hợp với ngươi Khấu Giang Hoài, Bắc Lương mới hợp. Mua bán này, ngươi làm không?"
Sắc mặt Khấu Giang Hoài bất định.
Từ Phượng Niên chỉ tay:
"Đi đi, thủ đoạn hét giá trên trời rồi trả giá tại chỗ này, ta Từ Phượng Niên cũng là tiền bối của ngươi, ngươi Khấu Giang Hoài từ đầu đã nhắm đến chuyện này, ta cũng đâu có trả giá nhiều, ngươi hài lòng đi."
Khấu Giang Hoài cười, "Ta không giỏi diễn, nhưng ngươi Từ Phượng Niên cũng đừng có được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, một khi Tây Sở thất bại, đại thế không còn, ngươi thật sự bỏ được công chúa không cứu sao? Chẳng phải cũng sẽ mang quân đi cướp người? Ta chỉ là cho ngươi cái cớ mà thôi."
Từ Phượng Niên trịnh trọng gật đầu:
"Ừm, xem ra chúng ta không phải loại người tốt lành gì?"
Chử Lộc Sơn nhìn cảnh tượng thay đổi liên tục trước mắt, có chút cạn lời, giới trẻ bây giờ đúng là.
Khấu Giang Hoài mình đầy bụi đất không khách khí nói:
"Có chỗ ngủ không, ta phải ngủ một ngày một đêm đã, chuyện dẫn quân giết Mãng thì chờ ta ngủ no rồi tính."
Chử Lộc Sơn cười mắng:
"Ngươi mới là ông chủ."
Đợi Khấu Giang Hoài bị dẫn đi, Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, trầm tư. Chử Lộc Sơn đi xuống bậc thang cũng không lên tiếng quấy rầy, yên tĩnh đứng bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Hồi lâu sau, Từ Phượng Niên chậm rãi nói:
"Dù Khấu Giang Hoài dùng tên giả, sau này lợi hại vẫn khó nói."
Chử Lộc Sơn có chút nghi hoặc:
"Triều đình bên kia không cần để ý, bây giờ xem như là tình hình xấu nhất rồi. Một mình Khấu Giang Hoài dùng một vạn kỵ, thật ra không phải hắn khoác lác, Thanh Hà Trọng Trủng một đường có Chu Khang và Cố Đại Tổ trấn giữ, không cần lo lắng, nhưng Hoài Dương Quan thật có đại chiến, Hoàng Lai Phúc không được, cũng chỉ có ta tự mình ra trận, có Khấu Giang Hoài cũng đỡ cho chúng ta nhiều. Vì sao ngươi lại nói vậy?"
Từ Phượng Niên cay đắng:
"Có lẽ ta nghĩ quá xa rồi."
Chử Lộc Sơn nhanh chóng hiểu ra, cảm thán:
"Thì có hơi xa thật. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần."
Từ Phượng Niên gật đầu cười nói:
"Cũng đúng, vẫn nên dùng Khấu Giang Hoài để giải quyết chuyện trước mắt đã."
Chử Lộc Sơn do dự một chút.
Từ Phượng Niên vỗ vai hắn, đi ra khỏi sân.
Chử Lộc Sơn đứng tại chỗ, lẩm bẩm:
"Là sợ một ngày ta Chử Lộc Sơn thật đem ba trăm cân thịt ném ở chiến trường, mới đồng ý cho Khấu Giang Hoài ở lại sao?"
Sắp đến tết thanh minh.
Năm nay Bắc Lương không mưa vào thời điểm này.
Lòng dân Bắc Lương cũng đang dần ổn định, Hổ Đầu thành ở Lương Châu vẫn vững như núi Thái Sơn, Hà Quang thành lung lay sắp đổ bên miệng hồ lô cũng được giữ lại. Thanh niên trai tráng Lưu Châu lần lượt gia nhập biên quân các châu, còn trên đầu hai trấn Liễu Nha Phục Linh đột nhiên có thêm một vị tướng quân họ Khấu thực quyền, danh nghĩa là phó tướng Lương Châu.
Có U Châu Úc Loan Đao ở miệng hồ lô bên ngoài hiển hách chiến công như châu ngọc trước mắt, Lương Châu biên ải đối với cái này cũng là chuyện thường ngày. Điều này cũng chứng minh một mặt tuổi trẻ phiên vương đối với quân chính Bắc Lương ngày càng nắm chặt, đây tuyệt đối không chỉ vì hắn họ Từ là làm được.
Thanh minh tiết, nằm giữa xuân và cuối xuân, là lúc trời trong gió mát, vạn vật sinh sôi nảy nở, cho nên có tên này. Những năm qua, Bắc Lương cùng Trung Nguyên đại khái tương đồng phong tục, ngoài tảo mộ tế tổ truyền thống, còn có thắp đèn cầu phúc, cắm liễu trừ tà,... nhưng năm nay các châu quận phủ Bắc Lương đều hạ lệnh cấm cắm liễu mang liễu, không giải thích lý do. Thanh minh vốn là một trong những quỷ tiết, lại nhằm lúc cành liễu đâm chồi nảy lộc, cho nên câu "Dương liễu cành chạm cửa, trăm quỷ không vào nhà" ai cũng ưa thích. Chỉ là hiện giờ Bắc Lương nhiều tay đâm giỏi việc hoặc đã sớm rời đi, hoặc bị thu phục ngoan ngoãn, nên đối với việc nhỏ này cũng chẳng ai gây sóng gió dị nghị gì.
Năm Tường Phù thứ hai, Lương Châu thanh minh không mưa, thời tiết dịu dàng đẹp đẽ.
Nhưng Lương Châu, tại Thanh Lương Sơn gần thành trì, có một loại trang nghiêm khác thường, không ngừng có nhân vật lớn mang theo tùy tùng kỵ binh vào thành. Ngoại trừ Đô hộ phủ Bắc Lương Chử Lộc Sơn ở lại Hoài Dương Quan, kỵ quân chủ soái Viên Tả Tông không về nam, bộ quân chủ soái Yến Văn Loan trấn thủ biên giới U Châu, còn lại các đại tướng biên ải gần như không ngoại lệ đều về tòa châu thành này. Chu Khang, Cố Đại Tổ, Hà Trọng Hốt, Trần Vân Thùy, thứ sử U Châu Hồ Khôi, tướng quân U Châu Hoàng Phủ Bình, thậm chí cả kinh lược sứ Lý Công Đức và thứ sử Lăng Châu Từ Bắc Chỉ cũng lần lượt đến.
Đây là lần đầu tiên sau khi Từ Phượng Niên thế tập Bắc Lương Vương, vương phủ Thanh Lương Sơn hội tụ đông đủ tướng tinh như vậy, rầm rộ chưa từng có.
Ngày thứ hai là tết thanh minh, hai kỵ binh từ biên giới Lương Bắc im lặng vào thành trong đêm, tiến vào từ cửa nam thành, dọc theo đường lớn về hướng bắc, đến thẳng vương phủ Bắc Lương đầy sắc thái truyền kỳ trong mắt triều đình Ly Dương.
Phó tướng Lương Châu cải trang Khấu Giang Hoài lúc cưỡi ngựa đi thong thả, quay sang Từ Phượng Niên cười nói:
"Giờ còn ai dám đến vương phủ ám sát ngươi nữa không? Chắc không ai đâu ha. Thiên hạ tứ đại tông sư Từ Phượng Niên, cho dù có phải là Bắc Lương Vương hay không, cũng chẳng ai dám tự tìm xui xẻo đâu."
Từ Phượng Niên cười mà thôi.
Thật sự quen biết Khấu Giang Hoài, Từ Phượng Niên mới biết, đừng nhìn gã mặt mày lạnh lùng khó gần, hóa ra là kẻ lắm lời, giống như máy hát, hễ mở miệng là không dừng được. Cả một đường đi, chuyện xấu hổ khi Từ Phượng Niên lần đầu du ngoạn giang hồ hầu như bị Khấu Giang Hoài moi móc hết. Ngược lại về quân chính Bắc Lương, Khấu Giang Hoài chưa từng chủ động hỏi, thỉnh thoảng nhắc đến những chuyện quân Quảng Lăng động trời thì cũng có vẻ thờ ơ, khiến Từ Phượng Niên mở rộng tầm mắt, thì ra giữa mãnh tướng xông trận và nho tướng tay quạt lông còn có loại tướng lĩnh này. Khấu Giang Hoài luyện kiếm rất hăng say khi biết Từ Phượng Niên không chỉ cùng Lý Thuần Cương du lịch giang hồ, mà còn gặp Đặng Thái A, mắt như có sao, ước gì Từ Phượng Niên kể rõ kiếm thần hai đời thích mặc quần áo gì ăn đồ gì, thế là khi Từ Phượng Niên kể chuyện lão đầu da dê thích móc chân móc ráy tai, Khấu Giang Hoài ngây người nửa ngày, cố gắng tỉnh lại, lải nhải nói "Ra là thế mới là cao thủ phong phạm", "Không cùng thế tục hòa nhập, trách nào luyện được kiếm pháp hàng đầu, xem ra ta phải mặc cái áo da rách nát mới được", sau đó khi Từ Phượng Niên kể Đào Hoa kiếm thần mặt mày chẳng hề phong thần tuấn tú, so với Khấu Giang Hoài còn "bình dị gần gũi" thì Khấu Giang Hoài lại câm nín. Đợi Khấu Giang Hoài hết bệnh, Từ Phượng Niên lại buông câu mình luyện võ có ba bốn năm, do gặp may nên luyện thành đại tông sư. Khấu Giang Hoài có kiếm thuật phi phàm trở nên đau khổ cùng cực, triệt để im miệng. Đến khi gần vào thành Lương Châu, Khấu Giang Hoài mới hồi phục được chút.
Khi nhìn thấy ánh đèn lờ mờ Thanh Lương Sơn, Khấu Giang Hoài như trút được gánh nặng nói:
"Tuy ngươi cố ý nói nhẹ bẫng như vậy, nhưng thực ra ta biết phong quang ngày nay của ngươi có được không dễ dàng."
Từ Phượng Niên hờ hững cười:
"Nếu nói vậy khiến ngươi cân bằng trong lòng thì ngươi cứ hiểu thế đi. À, để ta tính xem, đại khái từ khi ta bắt đầu luyện đao ở Võ Đương, từ nhị phẩm tiểu tông sư lên tới cảnh giới Thiên Nhân lục địa thần tiên, tính ra sáu cảnh giới, hình như không chỉ một năm một lần phá cảnh. Đúng rồi, ngươi hình như giờ vẫn còn tiểu tông sư, chưa tới Kim Cương cảnh nhỉ? 'Vận may tốt' thì bốn năm nữa ngươi có thể là đệ nhất thiên hạ cao thủ đấy."
Thế là Khấu Giang Hoài im luôn.
Vị phó tướng Lương Châu vào vương phủ hoa lệ, vẫn còn ấm ức. Hai con Hổ Quỳ nhỏ tuổi hào hứng chạy đến đón Từ Phượng Niên, Hổ Quỳ Kim Cương thân thiết hơn cả còn nhào vào lòng Từ Phượng Niên, chị nó là "Bồ Tát" cũng âu yếm cắn nhẹ áo choàng của Từ Phượng Niên.
Sau đó, Từ Phượng Niên để Khấu Giang Hoài ở Thính Triều hồ, dẫn hai con Hổ Quỳ mừng rỡ đến Ngô Đồng viện, nhị tỷ Từ Vị Hùng và Lục Thừa Yến đều có ở đó, cùng mấy cô gái trẻ có danh xưng "nữ hàn lâm" đang bận rộn phát tiền, nhị tỷ chỉ ngẩng lên nhìn Từ Phượng Niên một chút rồi lại cúi đầu xuống, Từ Phượng Niên đến bàn Lục Thừa Yến, ngoài dự kiến, Vương Sơ Đông cũng có chỗ làm ở Ngô Đồng viện, bàn đọc của nàng ngay cạnh Lục Thừa Yến, như đang viết "Tuyển tập anh linh Bắc Lương" vốn dĩ sẽ không được văn đàn Ly Dương chú ý, Từ Phượng Niên ngồi xuống ghế giữa hai nàng, cô bé còn cầm bút ngạc nhiên thất thần, cái dáng đi ngẩn người đáng yêu, khiến Từ Phượng Niên và Lục Thừa Yến nhìn nhau cười.
Từ Vị Hùng vừa duyệt xong một phần tình báo, thả bút xuống, xoa cổ tay, nhỏ giọng nói:
"Lục Hủ sắp tới kinh thành rồi, ngươi nên bảo Mi Phụng Tiết và Phiền Tiểu Sài trói gã về Thanh Lương Sơn, Tống phó kinh lược sứ sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
Từ Phượng Niên giơ hai tay lên xin tha:
"Chẳng phải ta vừa kéo được Khấu Giang Hoài về đây sao, coi như lấy công chuộc tội đi."
Từ Vị Hùng trừng mắt:
"Khấu Giang Hoài không đến Bắc Lương thì 'không sao', nhưng Lục Hủ giúp Triệu Tuần dâng sớ cho Triệu Triện dùng là 'có lỗi', sao có thể đánh đồng?"
Từ Phượng Niên mặt khổ sở, không dám cãi.
Lục Thừa Yến cũng không bênh vực, chỉ khẽ mỉm cười.
Vương Sơ Đông, "một quyển sách đỗ đầu", sau mới nhận ra Từ Phượng Niên ngồi ngay gần, sợ đến ngả người ra sau, ghế cũng đổ theo, Từ Phượng Niên nhẹ nhàng đưa tay, ghế trở lại ngay ngắn, Vương Sơ Đông ngượng ngùng đỏ mặt, như muốn tìm chỗ trốn, trông như con chồn nhỏ giật mình. Từ Phượng Niên nháy mắt với nàng, nàng lập tức tươi cười, đôi mắt cong lên như vành trăng, má lúm đồng tiền.
Từ Phượng Niên cười nói:
"Các ngươi đừng làm việc quá sức, phải biết thư giãn. Mấy bộ quyền pháp Võ Đương sơn, lúc rảnh cũng nên luyện tập."
Từ Vị Hùng tức giận nói:
"Đứng nói chuyện không thấy đau lưng."
Từ Phượng Niên cẩn thận từng ly từng tí liếc Lục Thừa Yến và Vương Sơ Đông một cái, các nha hoàn Ngô Đồng viện ở gần đó đều nín cười.
Từ Vị Hùng định tiếp tục lên tiếng thì Từ Phượng Niên vội vàng đứng dậy:
"Ta đi xem Tống tiên sinh thế nào."
Nhìn Bắc Lương Vương nhanh như chớp dẫn hai con Hổ Quỳ rời đi, bầu không khí Ngô Đồng viện như nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Từ Phượng Niên ở chỗ Tống Động Minh có đãi ngộ khác hẳn, tất nhiên là một trời một vực so với ở Ngô Đồng viện, những quan viên làm thuộc cấp cho phó kinh lược sứ giờ đa số là các sĩ tử tuổi trẻ có học vấn uyên bác và có tài cán xuất chúng, ai cũng có sở trường riêng, có điều so với thế hệ giang hồ trẻ tuổi sùng bái và ngưỡng mộ thân phận đại tông sư của Từ Phượng Niên, thì những người đọc sách này, sau khi hiểu rõ hiện trạng Bắc Lương, lại kính sợ vị chủ nhân của ba mươi vạn thiết kỵ từ tận đáy lòng. Thế nên khi Từ Phượng Niên cùng Tống Động Minh nhàn rỗi uống trà, bọn trẻ kia đều quan sát nhất cử nhất động của vị phiên vương trẻ tuổi này.
Tống Động Minh hai tay Từ Phượng Niên tự tay xào nấu mà lại tự mình châm trà vào chén, không vội uống trà, chỉ là dùng nó để trừ cái lạnh đầu xuân, nhẹ giọng nói:
"Tất cả những người chạy tới Lương sĩ tử đều đã đến rồi, những gia quyến của các tướng sĩ tử trận kia cũng đã đến. Trong đó, chắc chắn không thiếu những lời ra tiếng vào, mong vương gia đừng để bụng."
Từ Phượng Niên gật đầu.
Có những tin đồn nhảm nhí, giống như rất nhiều người trước đây nghe nói hắn đi ra ngoài Hồ Lô Cốc đã cảm thấy đó là cái dũng của kẻ thất phu muốn thể hiện uy phong, cũng là một giọng điệu, với những chuyện này, Từ Phượng Niên thật sự không muốn để ý tới.
Lại có những tiếng khóc than ai oán, những thứ này, Từ Phượng Niên không dám nghe.
Trò chuyện một chút về chính sự Bắc Lương, Tống Động Minh đứng dậy cùng Từ Phượng Niên đi ra ngoài phòng, vị trung niên từng được Nguyên Bản Khê coi như người kế thừa mà vun trồng do dự một chút, nói:
"Trước kia ta muốn làm kinh lược sứ, để dễ dàng thi triển tài năng, sau khi ở chung với Lý Công Đức, lại cảm thấy vẫn hy vọng hắn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức kinh lược sứ, ta ở Lương Châu, Lý đại nhân ở Lăng Châu, như vậy cũng không tệ."
Từ Phượng Niên gật đầu nói:
"Đã Tống tiên sinh nói vậy, vậy thì không có vấn đề."
Tống Động Minh dừng bước chân, cười nói:
"Ta còn một đống lớn công việc phải xử lý, nên không tiễn xa được."
Từ Phượng Niên cười nói:
"Lẽ ra nên như vậy."
Tống Động Minh quay lưng về phía Từ Phượng Niên nói:
"Trước kia chỉ biết Bắc Lương là nơi võ nhân dùng binh, hiện tại Tống Động Minh và rất nhiều người đọc sách đều phát hiện Bắc Lương cũng là nơi văn nhân 'Hạ được bút'. Ta muốn thay những người này, nói với vương gia một tiếng cảm tạ."
Từ Phượng Niên quay đầu lại, vui vẻ cười.
Tống Động Minh đột nhiên nháy mắt, cố nén ý cười, nói:
"Vương gia, Tống gia ta có mấy vị vãn bối nữ nhi, tính tình đều hiền thục, đều viết thư cho ta rồi, nói là dù phải trộm cũng muốn để ta gửi cho các nàng mấy loại đồ vật có con dấu hoặc chữ mẫu của vương gia. Một người gan lớn nhất, từ nhỏ đã mong ước đi lại giang hồ làm nữ hiệp, nàng nói, dù gửi cho nàng một chiếc áo của vương gia, cũng là tốt nhất. Nếu không có đồ gửi về, nàng sẽ tuyệt giao với ta cái ông bác này."
Từ Phượng Niên có chút xấu hổ mà sờ trán.
Tống Động Minh cười vui vẻ, buông một câu, "Quần áo thì thôi đi, vương gia tiện tay viết cho ta bốn năm chữ mẫu rồi đưa ta mấy tấm là được."
Đêm trước Thanh Minh, Từ Phượng Niên một mình ngồi trên đỉnh núi, nhìn xuống chân núi ánh đèn trong thành từ từ sáng lên rồi lại tắt, uống cạn một bình Lục Nhĩ tửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận