Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 205: Không thiền đa tình hữu đạo (1)

Có một ngôi chùa xây từ ngàn năm nay, cửa chính vĩnh viễn đóng lại, bất kể là đế vương tướng quân đến đây, hay là phàm phu tục tử thắp hương, đều chưa từng mở ra.
Tòa sơn tự này tạo ra vô số vị cao tăng đắc đạo, một vị nổi danh nhất gần đây có tục danh là Dương Thái Tuế, là đương kim đế sư của hai triều, tương lai rất có khả năng là ba triều. Cao tăng các triều viên tịch trong chùa có hơn ba ngàn người, trong đó hơn hai trăm người được phong làm quốc sư. Ban đầu từ thiền pháp thừa đến chỉ để quan thiền, rồi đến ba mươi sáu vị có thân thể Bồ Tát triều Bắc Ngụy cùng mở dịch tràng trên núi, Phật quang phổ chiếu, rồi đến tám trăm năm trước tổ sư thiền tông Nhất Diệp vượt biển mà đến, truyền thụ bích quan Đại Thừa, cuối cùng thành tổ đình Phật giáo.
Gần mấy trăm năm Phật đạo tranh chấp, mỗi mười năm lại cùng đạo môn luận biện cao thấp, đều do tăng nhân trong tòa miếu này cùng Long Hổ Sơn luận đạo. Nhưng bất đồng với Đạo giáo tổ đình đẳng cấp sâm nghiêm, nơi này không có quá nhiều quy củ chú trọng, ai cũng có thể lên núi, các nơi trên núi đều đi được. Nơi này núi cao, chùa cao, bia cao, tháp cao, Phật pháp cao, núi cao, nhưng tên của chùa miếu lại đặt là Lưỡng Thiền, cực kỳ qua loa lộn xộn, thủy chung không có danh tự.
Đây chính là Lưỡng Thiền Tự nổi danh nhất thiên hạ.
Có người nói ngôi chùa này sở dĩ gọi là Lưỡng Thiện, chính là tu tự thiền cùng bản thiền, tức là thiền kỷ cùng thiền nhân. Nhưng hơn một ngàn năm dài đằng đẵng, hình như chưa thống nhất được một cái thuyết pháp chính thức nào, Lưỡng Thiền Tự cũng chưa bao giờ mở miệng giải thích qua.
Chân núi phía sau núi có một tòa tháp lâm, là nơi chôn cất của các đời cao tăng của Lưỡng Thiện tự, tổng cộng có hơn ngàn tòa, mộ tháp lớn nhỏ không đồng nhất, mộ nào cũng khắc lời tựa, liếc mắt nhìn qua một cái thì chữ dày như rừng rậm. Chủ ý của Lưỡng Thiền Tự cũng không coi đây là cấm địa, chỉ là do tín đồ thành kính nên không dám đặt chân, dần dà, liền ít có người tới nơi này tham quan. Bên cạnh tháp lâm có một tòa Thiên Phật điện, trên mặt tường vẽ một quyền phổ màu dài đến mấy trăm mét, mặt đất trong điện có một trăm lẻ tám cái hố, nghe đồn là dấu chân La Hán đạp ra, ngàn người đến xem liền có ngàn loại quyền, cho nên có mới có sự tán dương từ thiên hạ về quyền pháp của Lưỡng Thiền Tự.
- Giải thích, tháp lâm là quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền. Hết giải thích.
Phía đông Vạn Phật điện có một nhà xí nhỏ, có một tăng nhân áo trắng không tên không phận quanh năm ở đó, nếu không phải đầu trọc mặc áo cà sa thì thấy thế nào cũng không phải là tăng nhân, tăng nhân trung niên áo trắng này không chỉ uống rượu ăn thịt mà quá phận nhất chính là hắn có một người cưới vợ! Còn có một khuê nữ từ nhỏ lớn lên trong chùa!
Nhìn kiểu gì hắn cũng là một hòa thượng trung niên thích uống rượu, cũng may cả đời hắn không tốt nhưng cũng không có ác với ai, chỉ nhận được một tiểu đồ đệ tính tình giống hắn như đúc. Hơn nữa nữ nhi trời sinh tính tình hoạt bát, thích ở trong núi bò lên bò xuống, vị sư trụ trì được cho là lớn tuổi nhất trong chùa rất yêu thích tiểu oa nhi này, những lúc tăng nhân áo trắng vô tình gặp họa, bị cao tăng cổ hủ trong Giới Luật viện đuổi đánh trách phạt thì liền bảo khuê nữ nhà mình đến phòng phương trượng xin mấy xâu kẹo hồ lô cho đỡ thèm, lão chủ trì chỉ cần nhìn tiểu khuê nữ, cũng lập tức nguôi giận, trăm lần thử cũng không sai.
Đồ đệ mà trung niên hòa thượng trông coi Tháp Lâm này dẫn ra cũng không đơn giản, tuổi còn nhỏ đã lên làm giảng tăng trong chùa, được thiên vị cho việc vai trái mặc áo cà sa màu đỏ nhạt, pháp hiệu tiểu hòa thượng là Nhất Thiện, thập phần cổ quái, bất quá so với pháp hiệu của sư phụ hắn thì cũng không kỳ lạ bằng.
Trời trong nắng ấm, tiểu hòa thượng đáng thương ngồi ở trước nhà tranh chà chà xát xát một chậu quần áo lớn của sư phụ sư nương, vừa giặt vừa than thở. Tiết nguyên tiêu ngày đó đi dưới chân núi xem hội đèn lồng, kết quả không cẩn thận đã bị Đông Tây kéo đến Long Hổ Sơn, đã thế ở phủ Thiên sư còn cùng Bạch Liên tiên sinh nói vài câu, cũng may không bị người ta đóng cửa đánh cho một trận. Nhưng vừa về tới trong chùa liền gặp tai ương, sư nương đúng là hơi lười nhác, nhiều quần áo bẩn như vậy cũng không giặt sạch, chất đống ở trong phòng cũng không ngại thối, nhất định phải đợi đến khi mình về chùa mới bỏ qua. Hơn nữa chuồn ra ngoài chơi rõ ràng là chủ ý của Đông Tây, sư phụ sư nương nhìn thấy thứ kia vẫn hiền lành như vậy thì liền thay đổi sắc mặt quay đầu nhìn ta, lúc ăn cơm ngay cả cơm trong bát cũng ít đi rất nhiều. Ai dà, lúc này Đông Tây hẳn là cùng sư nương xuống núi đi mua phấn son, sư phụ kỳ thật cũng rất đáng thương, cái bát ăn xin tích góp giấu ở dưới giường có khi đến ngưu niên mã nguyệt mới có thể bỏ đầy tiền vào đấy nha.
Ở trong nhà tranh có một bạch y tăng nhân một cái say khướt đi ra, vóc dáng cực cao, ông đặt mông ngồi ở bên cạnh tiểu hòa thượng, khuôn mặt trông “khổ qua” y hệt.
Tiểu hòa thượng cũng thèm không vui lòng nhìn một cái.
Kỳ thực sư phụ cũng không dễ dàng nha.
Tiểu hòa thượng cứ thế chà xát quần áo, chà xát đến thắt mỏi lưng đau, cực kỳ nhàm chán, đành phải thuận miệng hỏi: "Sư phụ, lúc lên núi nghe nói trong chùa có một danh tăng phía nam, đang đoạt địa bàn cùng phương trượng Tuệ Năng, sư phụ bảo ai có thể thắng?"
Bạch y tăng nhân ngáp một cái, tức giận nói: "Hòa thượng từ bên ngoài đến niệm kinh rất tốt, hơn nữa bản lĩnh đánh nhau của sư thúc Tuệ Năng ngươi cũng không hơn ngươi nhiều lắm, hơn phân nửa là đoạt không lại người ta."
Tiểu hòa thượng bĩu môi, tức giận nói: "Ngươi không chịu dạy ta võ thuật cao thâm, ta có thể có biện pháp gì? Ta nhìn quyền phổ trên ba mặt vách tường của Thiên Phật điện nhiều năm như vậy, thật sự là nhìn không ra chút lợi hại nào nha."
Sư phụ này không có nửa điểm trách nhiệm nói qua loa: "Cho nên Đông Tây mới nói ngươi là đồ đần nha."
Ông cụ non Nam Bắc đần thở dài nói: "Sư phụ, người nói đời này con có thể lăn qua lăn lại xá lợi tử sao? Nếu không thể, con cảm thấy vẫn nên đi luyện võ thì tốt hơn, Đông Tây luôn thích chạy xuống chân núi, con sợ lúc nàng bị người ta khi dễ, con đánh không lại."
Bạch y tăng nhân suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, trước tiên ngươi biến những tiểu sa di tám chín tuổi mới luyện quyền trong chùa làm bao cát để đánh đi, đánh người thường xuyên liền biến thành cao thủ."
Tiểu hòa thượng tràn đầy phẫn uất nói: "Lời này ngươi đã sớm nói qua rồi. Năm ngoái ta nghe ngươi đi đánh một tiểu sa di, kết quả sư phụ người ta chạy tới mắng chửi người, ngươi ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp chạy đi, làm hại ta bị sư nương thiếu chút nữa nhéo cả lỗ tai xuống!"
Tăng nhân trung niên ra vẻ kinh ngạc a một tiếng, giả bộ hồ đồ nói: "Có việc này?"
Tiểu hòa thượng nghe vậy liền cam chịu cúi đầu, hung hăng chà xát áo bẩn.
Mãi mà không thấy động tĩnh, tiểu hòa thượng quay đầu nhìn thoáng qua liền phát hiện sư phụ đang ngẩn người ngẩng đầu nhìn bầu trời vạn dặm không mây, liền không nhịn được hỏi: "Sư phụ, nhìn cái gì vậy?"
Bạch y tăng nhân vươn một ngón tay, chỉ một cái.
Tiểu hòa thượng theo bản năng nhìn theo ngón tay sư phụ, lập tức bị sư phụ gõ một cái vào đầu, giáo huấn: "Nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không phục, ta đang chỉ điểm cho ngươi mà ngươi đang nhìn cái gì vậy? Ngộ tính đần độn như vậy còn muốn sau khi chết đốt ra xá lợi tử sao?"
Bàn tay dính nước của Nam Bắc đần lau vào ống quần trước, lúc này mới xoa xoa cái đầu trọc, chuẩn bị đánh vỡ nồi cát hỏi cho đến cùng, nếu không sẽ bị đánh uổng phí: "Sư phụ, người còn chưa nói đến cùng là nhìn cái gì mà.”
Sư phụ trịnh trọng nói: "Nhìn trăng sáng lên đầu."
Tiểu hòa thượng mắt trắng dã nói: "Ban ngày sư phụ cũng nhìn thấy?”
Trách không được pháp hiệu của sư phụ chính là "Không thiền".
Bạch y tăng nhân ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Ai, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy sư nương ngươi, chính là trước hoa dưới trăng. Nam Bắc đần, sư phụ lại nhớ sư nương ngươi rồi."
Tiểu hòa thượng cả giận nói: "Ngươi nhớ thì nhớ đi, nói với ta làm gì!"
Sư phụ hỏi: "Ngươi không nhớ Đông Tây sao?"
Nam Bắc Đần lập tức cười ngây ngô, giặt quần áo cũng nhanh thêm mấy phần, ngu ngơ nói: "Nhớ nha, làm sao không nhớ."
Sư phụ lại hạt dẻ đi xuống, sau đó thấm thía nói: "Ngươi nhớ Đông Tây, nói với sư phụ làm gì? Biết rõ Đông Tây là khuê nữ của ta, nói ra sẽ bị ta đánh mà vẫn nói, tên ngốc này, vi sư dạy ngươi nhiều Phật pháp thâm sâu như vậy thành uổng phí rồi."
Tiểu hòa thượng cả giận nói: "Ngươi lại đánh, cẩn thận đánh giúp cho ta đốn ngộ nha, đến lúc đó ta lập địa thành Phật, có thể đốt ra xá lợi tử, không thèm để ý tới ngươi mà nhìn Đông Tây!"
Sư phụ khinh thường nói: "Bao giờ đốn ngộ được thì nói, đó cũng là sư phụ ta dạy cho ngươi, về phần xá lợi tử, vi sư cũng không để vào mắt, ở trước mặt ta giả làm hảo hán gì, có bản lĩnh đi đến chỗ sư nương ngươi cùng Đông Tây mà lớn tiếng."
Tiểu hòa thượng bi phẫn trong lòng, im lặng không lên tiếng.
Với người sư phụ người cạnh này, cũng là sau khi Nam Bắc đần xuống núi mới biết được Phật pháp của sư phụ so với trong tưởng tượng của mình cao thâm hơn một chút. Dưới chân núi có một thuyết pháp, rằng sư phụ lớn lên ở trên núi cam lộ sáu năm, xem khắp kinh thư của thiên hạ, cảm thấy tông phái như rừng mà thuyết pháp của chư gia phức tạp không đồng nhất, không có tượng quyết, sư phụ nói “muốn thề chí quyên thân”, muốn đi ngoài vạn dặm để cầu một cái "Đại bản", vì thế mới Tây Hành cầu pháp, bước đi một cái chính là mười lăm năm. Tây Vực Lạn Đà Sơn đủ xa rồi đúng không? Sư phụ lại muốn đi xa hơn, cầu lấy Du Già Sư Địa Luận để thống nhất chư gia dị thuyết, nghiên cứu mười năm tại một tòa miếu ở Cực Tây chi địa, tinh thông năm mươi bộ kinh luận. Khi sư phụ trở về sau ba mươi mốt năm cam lộ, khi đến Thái An thành, nghe nói ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng tự mình xuất cung nghênh đón, người vây quanh hai bên đường có mấy chục vạn, tranh nhau để nhìn phong thái của bạch y tăng nhân. Bởi vậy trong chùa mới có một tòa lập tuyết đình, có tiên hoàng ngự bút tự đề năm chữ "Bạch tuyết ấn tâm châu".
Nếu như chỉ là đến đây, thì tiểu hòa thượng Nam Bắc đần nhất định sẽ cảm thấy đây cũng là chuyện xưa, sau này sư phụ nói ra một câu lập địa thành Phật ở trong chùa, cực kỳ tương phản với thiền tông chính thống, kết quả mười lăm năm đi xa của sư phụ thành trò khôi hài, thiếu chút nữa là bị đuổi ra khỏi Lưỡng Thiện tự, cái mà sư phụ gọi là "Giơ tay hạ chân, đều ở đạo tràng, là tâm là tình, đồng quy tính hải" cũng chỉ là mấy năm gần đây mới hơi được tán thành, nhưng mặc kệ như thế nào, thì cái hoàn cảnh mấy chục vạn người cùng quỳ xuống đất bái Phật ở kinh thành cũng là không còn nữa. Cũng may sư phụ có một thứ rất làm cho tiểu hòa thượng bội phục, chính là người dưới chân núi đối đãi như thế nào hay phản bác như thế nào, thì cũng ca xa không có tác dụng bằng sư nương hoặc là Đông Tây nói một câu, có đôi khi Đông Tây chỉ vẻn vẹn nói một câu nặng lời thì sư phụ cũng thương tâm thật lâu.
Áo trắng tăng nhân mỉm cười nói: "Nam Bắc đàn, sư phụ đã không còn cái tâm tư đi tranh giành cùng người. Chuyện đốn ngộ, về sau liền dựa vào ngươi phát dương quang đại rồi."
Tiểu hòa thượng khẩn trương vạn phần nói: "Sư phụ, đừng nha, ngươi có sư nương, còn ta thì không phải là có Đông Tây sao ? Ta hơn phân nửa là không để ý tới việc thiền của người đâu."
Thần sắc bạch y tăng nhân có chút ảo não, sờ rồi lên chính mình viên kia đại đầu trọc, ha ha cười nói: "Thật sự là hâm mộ đồ đần như người, sư phụ đã không thiền nhưng tham nha."
Tiểu hòa thượng thở dài theo.
Sư phụ nhẹ giọng nói: "Trời sắp mưa rồi.”
"Không thể nào, trời vẫn đang nắng to mà?"
"Kiểu gì cũng sẽ mưa."
"Sư phụ."
"Ừm ?"
"Ngươi vẫn luôn nói nhảm đúng không?"
" Phật pháp trong không phải đều như thế sao ?"
"Ngươi nhỏ giọng chút, nếu như bị các chủ trì hay phương trượng nghe được, chúng ta sẽ bị phạt đấy".
"Tục khí, ngươi cứ như vậy mà còn muốn đốt ra xá lợi tử sao?"
"Sao ? Ta vốn là không có tiền cho Đông Tây mua son phấn mới muốn đi thành Phật, bằng không ta lại đi ăn no rửng mỡ đi đốt chính mình để cầu xá lợi sao?!"
"Há, không tệ không tệ, có ngộ tính có căn cốt, không hổ là đồ đệ của ta."
"Sư phụ, đã như vậy, vậy thì sư phụ hỗ trợ giặt một ít quần áo được không?"
"Muốn ăn đòn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận