Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 604: Vấn đáp (2)

Từ Phượng Niên ra ngoài lầu, chân khí đang kiềm chế lập tức tuôn ra, khí tượng nguy nga ảo ảnh của Đại Hoàng Đình, trường sam ống tay áo gió lốc, chỉ tiếc là giống như câu tục ngữ kia, Đạo cao một thước, Ma cao một trượng, ở dưới sự áp chế của Lạc Dương, khiến cho Từ Phượng Niên không chỉ phải thu hồi chân khí, còn có một ngụm máu tươi vọt tới cổ họng. Lúc này, Từ Phượng Niên nhìn thấy ở bên kia Đại Hùng bảo điện có tăng nhân nối đuôi nhau ra, khoác áo cà sa màu vàng cũng hơi không giống kiểu của vùng Trung Nguyên, thái độ điềm tĩnh, xa xa nhìn thấy mình và Lạc Dương, cũng chỉ cho là khách hành hương giàu có bình thường, một ít hòa thượng tu vi kém thì nhìn bạch y Lạc Dương thêm mấy lần, song không nghi ngờ gì.
Từ Phượng Niên thế mới biết nữ ma đầu đang đùa bỡn, coi hắn như con khỉ để đùa bỡn, dở khóc dở cười, nuốt xuống ngụm máu tươi, Lạc Dương còn chọc vào chỗ đau, "Loại tâm trí căn cốt như ngươi, làm sao tiến vào cảnh giới Kim Cương? Ta thấy chẳng qua là dựa vào thân thế Bắc Lương thế tử và cơ duyên dựa vào thân phận, chậm tiêu, chút trí khôn cũng không có, uổng phí quà tặng của Đặng Thái A."
Từ Phượng Niên cũng không phản bác, trong lòng đã có sẵn lý do hèn yếu an ủi mình là nam nhân không đấu với nữ nhân, tiện thể oán thầm vài câu. Lạc Dương nhìn rõ lòng người, giễu cợt nói:
"Ngươi chắc chắn đang so sánh Lý Thuần Cương với ta, cho rằng ta giễu cợt ngươi căn cốt tệ hại, chỉ là chó chê mèo lắm lông. Nhưng trên thực tế ta không chỉ ở ba cảnh đầu nhất phẩm, Kim Cương Chỉ Huyền Thiên Tượng đều sớm đạt tới so với Lý Thuần Cương, dù cho cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, cũng giống vậy không ngoại lệ."
Từ Phượng Niên không hề có thành ý nhỏ giọng nói:
"Đúng đúng đúng, võ công của ngươi cái thế, ngày mai sẽ đánh cho Thác Bạt Bồ Tát chạy trối chết, ngày kia là có thể đánh cho Vương Tiên Chi thành con rùa đen rụt đầu, ngày thứ ba có thể coi thiên kiếp như rác, chứng đạo phi thăng như trò đùa tựa."
Sau đó Từ Phượng Niên lập tức bay vào tàng kinh các, là bị Lạc Dương đánh vào, một chưởng vỗ vào giữa lưng, ảo ảnh tán loạn bảy tám phần. Thứ nhất Từ Phượng Niên không dám tránh, thứ hai cũng muốn kiểm tra thực lực của Lạc Dương. Cực kỳ đắng, chỉ có bản thân Từ Phượng Niên ngồi ở trên bàn đồ trên mặt đất trong các mới rõ, lau sạch máu tươi chảy ra trên khóe miệng, tìm kiếm niềm vui trong đau khổ dưỡng kiếm.
Lạc Dương vui buồn bất thường sau đó vào các, nhìn cũng không thèm nhìn Từ Phượng Niên, trực tiếp lên lầu, trên danh nghĩa là tàng kinh các, thực ra là một tòa tháp bia tầng sáu, cầu thang bằng gỗ xoay tròn tăng dần, Lạc Dương đi đến tầng cao nhất, đưa mắt nhìn ra suối Hoan Hỉ xa xa, trên vách tường đỉnh tháp khắc rất nhiều thi văn ngắm cảnh của văn nhân nhà thơ, bởi vì kẻ tới không tuân theo quy củ, khắc chữ chồng chất, hoàn toàn thay đổi, Từ Phượng Niên chán muốn chết nhìn lướt xung quanh, cũng không nhìn thấy bài thơ nào hay ho, đều là những câu từ vô nghĩa, nhưng một số tiểu khúc tàn câu rất hay, như Xuân phong lục Giang Nam, trên cổ thụ tiếng chim líu lo... hắn đều ghi tạc trong đầu, nghĩ sau này gặp vị nhị tỷ được khen là hùng tuyệt văn đàn, đạo văn rồi đi tặng tỷ mình.
Trong lúc vô tình nhìn thấy nửa câu thơ mơ hồ, Từ Phượng Niên đưa tay lau đi.
Từ Phượng Niên đứng ở cửa sổ, phóng ra chân khí, ánh mắt dần trong sáng, bắt đầu ghi nhớ bố cục địa hình của phủ đệ tại suối Hoan Hỉ, theo di dân chuyển đến phương bắc, mang đến một phong cách nam phong bắc tiến, kiến trúc đình viện mang phong cách của Xuân Thu chắc chắn là hiện tượng trực quan nhất, Bắc Mãng không riêng gì nam triều, danh gia vọng tộc phía bắc, cũng có không ít kiến trúc theo kiểu cầu nhỏ nước chảy đình viện thật sâu, hơn nữa có xu thế trò giỏi hơn thầy, am hiểu sâu tinh tuý kiến trúc của nam phái, là tác phẩm của tác giả nổi tiếng hạng nhất, không có quan cảm nực cười nửa nạc nửa mỡ.
Từ Phượng Niên đã quen cuộc sống xa hoa vương hầu gia, mưa dầm thấm đất, đương nhiên sẽ không lạ gì với kiểu kiến trúc này, Bắc Lương vương phủ tại núi Thanh Lương lầu các hành lang quanh đó, trước đây bị rất nhiều kẻ chê cười, thích khách trải qua muôn nghìn gian khó hơn nửa đêm lẻn vào vương phủ, vài nhóm lại nơm nớp lo sợ lòng vòng cả đêm, chưa từng có thể tìm được biệt viện của Từ Kiêu hoặc là Từ Phượng Niên, sau khi sa lưới phải gọi là một cái chết không nhắm mắt, những trò cười này, vẫn bị hạ nhân trong vương phủ bàn tán say sưa, Từ Phượng Niên sau hai lần du lịch, không còn cười được nữa.
Hắn còn nhớ một lần bị Ôn Hoa kéo đi nhìn trộm một vị nữ tử sĩ tộc bị vị kiếm gỗ du hiệp này vừa gặp đã yêu, Ôn Hoa nhón chân lên đứng ở bên ngoài tường cao, nghe tiếng cười của giai nhân trên xích đu trong tường, sau đó đành phải để cho Từ Phượng Niên khom lưng, gã đứng ở trên bả vai của hảo huynh đệ, mới thấy được nữ tử mà mình ngưỡng mộ, sau khi bị gia đinh hộ viện phát hiện, xách gậy gộc đuổi theo đánh một trận.
Từ Phượng Niên mỏi eo đau lưng, mấu chốt là mỗi một lần Ôn Hoa thề thốt không phải nàng thì ta không cưới đều không đáng tin cậy, gặp được nữ tử khác xinh đẹp, sẽ đứng núi này trông núi nọ, cả chuyến du lịch, cũng không biết vừa gặp đã yêu bao nhiêu lần, Từ Phượng Niên tức giận, sau đó liền nói móc cho dù gã lẻn vào nhà, cũng không làm được hái hoa tặc.
Lạc Dương nói một câu phá thiên cơ, hỏi:
"Ngươi muốn đi suối Hoan Hỉ phương Bắc giết ai? Giết Hách Liên Uy Võ? Chỉ bằng ngươi có thể thành sự? Hay có nội ứng của Bắc Lương?"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Đi thử xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận