Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 223: Nhẹ nhàng vui vẻ (2)

Không biết khi nào, Bùi Vương Phi đã tháo giầy cầm ở trong tay, tấm lót trắng trải trên mặt đất, si ngốc nhìn đường mòn đầy bùn đất, mỗi khi tiễn thu đón đông, nàng đều xua thị vệ đi chỗ khác, chẳng ngại thân phận địa đi trên đường đất này, trên đường sẽ có chi chít những đầu nhọn màu nâu của cỏ lau ở hai bên, cởi giày đi trên đường, đau đớn gan bàn chân, toàn thân da thịt của nàng trắng như tuyết, mỗi một lần đi qua đây, bàn chân đều sẽ máu me đầm đìa, Bùi Nam Vĩ hết lần này tới lần khác thích tự mình hại da thịt, nàng càng thích một mình nằm trên thuyền nhỏ, tùy ý để tuyết bay đầy trời phủ khắp người như đắp chăn bông tuyết.
Có nên không thẳng thắn một đao đâm chết nàng?
Từ Phượng Niên mắt lộ ra sát khí, đéo cần biết ngươi là ai, Tĩnh An Vương Phi thì như thế nào? Dù là nương nương trong cung, nếu cản đường, đều đáng chết, Từ Phượng Niên cũng sẽ không chút do dự một đao đoạt mạng, thế đạo này mệnh có phân biệt giàu nghèo, trên đời này mệnh của ai cũng không đáng giá hơn mệnh của chính mình? Giữa lúc Từ Phượng Niên đang suy nghĩ có nên cho Bùi Nam Vĩ một cái chết thống khoái, tặng lễ cho Triệu Hành bớt thoải mái, trên đường mòn có một nam một nữ đang đi tới, đều tuổi rất trẻ, vào giờ phút như thế này có vẻ thêm vào hăng hái, nam tử trẻ tuổi vai khiêng một cây gậy trúc, phía sau cách khoảng mười bước chân bộ là một nữ tử thanh tú đeo kiếm, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt không biểu cảm.
Dẫn đầu xuất hiện lại không phải đệ thập nhất?
Người nam tử đi trước tay không có bội kiếm, không nhìn Từ Phượng Niên, lại cười tủm tỉm nhìn phía mã xa, cất cao giọng nói: "Lý lão Kiếm Thần, Ngô gia tiểu bối Ngô Lục Đỉnh, hôm nay dắt Tố Vương Kiếm mà đến, chỉ cầu đánh một trận!"
Vừa dứt lời, hai bên cỏ lau không gió mà lay, chèn ép người nam tử này.
Vô hình kiếm khí trong nháy mắt tràn ngập trong thiên địa.
Bùi Nam Vĩ thân hình bất ổn, Từ Phượng Niên một tay quất ra Tú Đông đỡ lấy nàng, tay kia giơ lên, một con chim ưng thần tuấn phi phàm màu xanh trắng đáp xuống trên cánh tay, xoay người nói với đám người Ngụy Thúc Dương: "Các ngươi theo nó vào bãi cỏ lau, giữ chân Phù tướng Hồng giáp."
Từ Phượng Niên nhẹ vung tay, con chim ưng lại bay vút vào mây trời, chứng kiến ánh mắt của Từ Phượng Niên, Cửu Đấu Mễ lão đạo Ngụy Thúc Dương lặng lẽ gật đầu, dẫn đầu lướt vào bãi cỏ lau. Thiên hạ đạo môn từ bỏ nội ngoại đan hai đại phái, càng có thật nhiều thần thông chi hệ, trong đó lấy đuổi quỷ thỉnh Thần Phù, phái phương sĩ dẫn đầu, còn có tinh thông kỳ môn độn giáp bày binh bố trận thuật sĩ, trận này không phải quân lữ bày binh bố trận, mà là lấy người lực mượn thiên thời địa lợi, có thể nói, hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, đỉnh tiêm thuật sĩ có lời đồn đại là có thể vãi đậu thành binh. Hoàng cung đại nội, Khâm Thiên Giám, những đạo sĩ trong đó thì đại thể am hiểu xem quan tượng vọng khí tìm tòi nghiên cứu địa mạch, bị gọi lên danh tiếng là thầy tướng số.
Ngụy Thúc Dương tu vi võ đạo không tính xuất chúng, bằng không trước đây bên ngoài Thính Triều Đình cũng không bị lão đầu bạc một đao đánh rơi, nhưng lão đạo nhi lại là một gã thuật sĩ tinh thông bày trận, Phù tướng Hồng giáp tuy cương mãnh vô địch, chung quy vẫn là một phần của đạo môn, là một loại thần binh, ba mươi sáu thiên cương kiếm gỗ đào trận của Ngụy Thúc Dương sẽ có hiệu quả, huống hồ Từ Phượng Niên mấy ngày nay hao tổn tâm thần đi nghiên cứu thủy giáp Phù văn, khá có tâm đắc, ẩn chứa đạo môn trảm ma uy lực kiếm gỗ đào tự nhiên có thể bắn tên có đích, còn nữa, đạo giáo tiên hiền tổ sư gia càng nói rõ cỏ lau chế thành vi tầm tái sinh trừ tà linh khí, Cửu Đấu Mễ Tự cổ có nói tới pháp thuật treo vi tầm dĩ ngự hung quỷ, hơn nữa đừng quên Thư Tu vốn xuất thân là Nam Cương Vu tông, Dương Thanh Phong đã được Thế tử điện hạ căn dặn chuẩn bị từ sớm.
Triệu Hành ngươi nếu có thể mời tới Ngô Lục Đỉnh xung phong đi đầu, bản thế tử liền dùng chiếm tiên cơ, lấy ưu thế Ngụy gia gia bốn người đi phá giải ngũ hành thiếu thủy Phù tướng Hồng giáp.
Từ Phượng Niên cầm Tú Đông vỗ vỗ éo nhỏ của Bùi Vương Phi, nhẹ giọng nói: "Vương phi, nếu không muốn chết, liền theo ta triệt thoái lui về sau."
Bùi Nam Vĩ im lặng không lên tiếng, không đành lòng nhìn những bộ phận chân tay bị chém rụng trên mặt đất, theo Từ Phượng Niên rời xa một đôi nam nữ hung hãn khiêu chiến, nàng vốn biết bên cạnh tên ăn chơi có lòng dạ độc ác này có một vị lão Kiếm Thần nổi danh khắp thiên hạ hộ giá, nếu người tới có can đảm lấy kiếm so kiếm, có tư cách xuất hiện ở bãi cỏ lau ngày hôm nay, nói như thế nào cũng sẽ không là hạng vô danh tiểu tốt, khi nàng nhìn thấy Từ Phượng Niên triệt thoái, tuyệt nhiên luôn đối mặt với đôi nam nữ, không hề lộ bóng lưng, trong lòng bỗng cười nhạt, người này thực sự là con trai của Nhân đồ Từ Kiêu sao? Nhát gan như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận