Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1122: Có cái nhân viên cửa tiệm

Hắn khi còn bé cảm thấy có chừng trăm hộ gia đình trong thôn rất lớn, có núi có nước, chẳng phải sao? Về sau, lúc còn nhỏ đi qua trên trấn nhìn chợ phiên, mới biết rõ thôn nhỏ, lại về sau vác kiếm gỗ đi quận thành, mới hiểu được có cầu nối, có lầu rượu, thôn trấn cũng không có lớn như vậy. Lại về sau, gặp qua núi nổi tiếng, sông lớn, gặp qua rất nhiều, rất nhiều người và chuyện, mới phát hiện trời đất bao la. Nhưng chẳng biết tại sao, đến cuối cùng lại chỉ nghĩ về nhà, sau đó hắn liền từ dưới gầm trời tòa thành thị lớn nhất kia, lặng lẽ rời khỏi giang hồ. Một đường đi về phương Nam, về nhà.
Bởi vì sợ gây thêm phiền phức cho ca ca và chị dâu, thôn nhỏ, nhìn như chẳng qua chỉ là thêm đôi bát đũa vào bữa ăn, nhưng kỳ thực cũng không phải là chuyện dễ dàng, việc này có nghĩa ca ca hàng năm phải cấy thêm chút mạ, phải đốt thêm chút than, chị dâu cũng phải làm thêm rất nhiều việc thêu thùa, chọn thêm chút lá dâu để nuôi tằm. Mà lại, con cái trong nhà cũng đã đi học ở tư thục, hắn cũng muốn với thân phận là một người chú, có thể kiếm tiền mua chút giấy bút cho chúng. Cho nên, người thanh niên cụt một tay, hơi cà nhắc một chân, thừa dịp còn trẻ, còn có sức lực, lại đến cái trấn nhỏ này dừng chân cắm rễ, không biết có phải hay không người ngốc có phúc, cho hắn làm nhân viên phục vụ bưng khăn ở một tửu lầu nhỏ, thậm chí sau này còn tìm được một người vợ, thuộc hàng xuất sắc trong vòng trăm dặm, ở thôn trấn này có một loại hoa gọi hoa phân trâu, đúng là mọc tươi tốt nhất ở cạnh đống phân trâu bên đường, trước kia, khi còn ở bên ngoài phiêu bạt, hắn lần đầu tiên nghe người nói câu "hoa tươi cắm bãi phân trâu", cười đến không nhặt được mồm, bây giờ nghĩ lại, liền càng thấy vui vẻ, thì ra hắn chính là cái đống phân trâu kia, rất tốt.
Năm nay, vào thu, hắn cuối cùng đã lừa được vợ một cách thuận lợi, cha vợ và mẹ vợ bên kia, thực ra cũng không phải là không có bất kỳ khó khăn trắc trở nào, chỉ có điều không chịu nổi sự kiên trì của người vợ, có lẽ cũng không chịu nổi cái mặt dày mày dạn của hắn, đánh không trả, mắng không cãi, tóm lại chính là mặt dày mày dạn, hai vị trưởng bối đành phải nhắm mắt làm ngơ gật đầu cho qua, hai người anh vợ, thì lại không vừa mắt hắn, nhiều lần chặn đường khi hắn giúp lầu rượu đi gánh rau, gánh thịt cá ở trong hẻm nhỏ, cũng không thật sự động tay động chân, chỉ là nói năng khó nghe chút, hắn không sợ, đương nhiên cũng sẽ không luống cuống, tuy nói không kiếm chác được gì ở bên ngoài, nhưng dù sao cũng coi như đã từng trải, từ đầu chí cuối, đều là giữ vững tư thế như núi xanh vững chãi, chỉ là hướng bọn họ cười, năm lần bảy lượt, hai người anh vợ ngược lại bị giày vò đến không còn tính khí, tuy nói đến ngày em gái bọn họ xuất giá, hai người cũng không có sắc mặt tốt, nhưng chung quy vẫn không thể ngăn cản, giống như gả đi rồi là nước hắt đi, nếu không còn có thể đánh cái tên này mặt mũi bầm dập sao? Em gái bọn họ, mặc dù tính tình dịu dàng, luôn luôn cái gì cũng dễ thương lượng, nhưng đôi khi bướng bỉnh lên, còn cứng đầu hơn cả thanh niên trai tráng, thật là không thể xoay chuyển nổi.
Trung thu năm nay, nàng muốn về thôn ăn tết cùng ca ca và chị dâu, như thế mới hợp lẽ, nhưng ý hắn lại là năm nay về nhà mẹ nàng trước, sau đó mới cùng ca tẩu ăn trung thu, bên kia cũng cho là có lý, đều cảm thấy nàng gả cho Ôn gia bọn hắn là chịu thiệt, tuyệt đối không thể tính toán chi ly ở mấy chuyện này. Nàng còn muốn nói gì đó, hắn dùng cánh tay còn tốt vung bàn tay lớn một cái rất hào khí, nói một câu, chuyện này phải nghe ta, cái vị gia chủ này! Nàng khẽ nhếch khóe miệng, cười cười, gật gật đầu. Chỉ có điều khi đôi tiểu phu thê bọn họ xách hộp bánh trung thu bước lên cửa thì bị anh vợ chặn lại, nói em gái hắn thì có thể vào cửa, nhưng người họ Ôn thì đừng có nằm mơ, nói đi nói lại, người đàn ông thô lỗ kia liền nổi nóng, kéo hộp bánh trung thu vừa mua hết hai lượng bạc, liền ném mạnh lên bức tường đối diện ngõ hẻm, bắt hắn họ Ôn xéo đi cho nhanh. Lúc đó, vợ hắn liền tức giận, cũng không nói với anh trai một câu, nắm chặt tay nam nhân của mình quay đầu bỏ đi, nhưng hắn lại đứng ở chỗ cũ, chết sống không chịu đi, cười nói hôm nay nhất định phải đưa vợ hắn về nhà gặp cha mẹ mới được, nếu không hắn nhất định không đi. Nhìn sắc mặt hắn nghiêm nghị khác thường, nàng không khóc thành tiếng nhưng đôi mắt đã đỏ hoe. Hắn khẽ nói với nàng, dưới gầm trời này, người một nhà chính là người một nhà, là chuyện cả đời, nhất định không thể có chuyện không về nhà được. Nàng khẽ ừ một tiếng, cúi đầu né người qua anh trai, nhanh chân bước vào sân. Đợi không lâu nàng đã ra tới cửa lớn, đột nhiên nhìn thấy anh trai và hắn ngồi xổm vai sóng vai ở cửa, bên chân anh trai có thêm hộp bánh trung thu đã được nhặt lại, khi nhìn em gái, gã đàn ông da ngăm đen kia dường như hơi đỏ mặt, xách bánh đứng dậy, tựa hồ muốn nói mấy lời hung dữ cho đỡ mất mặt, do dự cả buổi, vẫn không nói thành lời, đành hung dữ nói với em rể một câu: sau này để lão tử nghe được ngươi dám ăn hiếp muội tử ta, sẽ đánh gãy chân thứ ba của ngươi!
Ngày đó, mượn ánh trăng, trên đường về nhà, hai người họ chậm rãi bước trên con đường đá xanh, nàng thỉnh thoảng lại đáng yêu mà chắp tay sau lưng nhảy lò cò, sau đó quay người lại cười với hắn thật tươi. Lúc đó, hắn chỉ có một ý nghĩ rất đơn giản, phải kiếm thật nhiều tiền, cho nàng có bữa điểm tâm sáng ngày một tốt hơn, đừng để người phụ nữ tốt như vậy phải chịu khổ theo mình mà bị người khác khinh bỉ. Sau đó hắn liền bắt đầu tính nhẩm đã tích góp được bao nhiêu bạc vụn, tiền đồng, tính xem bao giờ có thể thuê một gian phòng lớn hơn, đổi thành một khu nhà nhỏ, cuối cùng đổi thành một tòa nhà lớn. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhịn được thở dài. Không phải là cảm thấy bản thân mệt mỏi, chẳng qua là cảm thấy, muốn sống một cuộc đời chân thực, đúng là từng đồng tiền cũng đều dính đầy mồ hôi mới được. Cũng may chân cẳng hắn không được nhanh nhẹn, nhưng được cái cần cù, chịu khó, chịu ra sức, chịu cười tươi, chịu dậy sớm làm việc, trải qua cái khoảng thời gian hay bị người khác chê cười, xem như trò vui trước kia, bây giờ những người đàn ông trong trấn thích tự xưng là thiếu hiệp, đại hiệp kia cũng không muốn so đo với cái tên nhân viên cửa tiệm nhỏ này nữa rồi, nói theo lời bọn họ, thì giống như giẫm phải cứt chó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ bẩn giày mà không được gì, bắt nạt một kẻ nhân viên cửa hàng như cái xác không hồn, mất giá quá. Mà lại, theo việc hắn thường xuyên mời tiên sinh kể chuyện đến lầu rượu kể chuyện giang hồ, cho dù thường xuyên kể đi kể lại mấy chuyện cũ, nhưng ở trấn nhỏ, cái gì cũng hay, lúc uống trà, uống rượu có chuyện để nghe, cũng tốt hơn là không có gì, huống hồ, mỗi lần lầu rượu của hắn mời tiên sinh kể chuyện thì đều có một vài chi tiết mới lạ, việc làm ăn của lầu rượu có vẻ càng ngày càng tốt. Ông chủ, mặc dù mồm miệng lải nhải nói lung tung, nhưng bản tính kỳ thực không xấu, nếu không trước đó cũng đã không giữ lại hắn, người như vậy, theo việc làm ăn dần khá lên, mỗi tháng cũng trả thêm cho hắn mấy đồng tiền, ngẫu nhiên lúc quán đóng cửa, ông chủ tự rót tự uống, lúc cao hứng sẽ kéo hắn cùng nhau ăn mấy món mặn dầu mỡ cho no bụng. Khi hắn thành thân, ông chủ còn bao cho hắn một phong bao, tận ba lượng bạc, ở cái trấn nhỏ này thì đó đã là một khoản tiền lớn rồi, về sau, hắn làm việc càng ra sức, không dám nói một người có thể làm bằng ba nhân viên phục vụ, làm bằng hai người thì cũng không quá ngoa. Năm nay, qua hết trung thu, ông chủ nghiến răng, cảm thấy tên nhân viên này tuy dễ sai bảo nhưng không thể nào một mình ứng phó với việc buôn bán ngày càng phát đạt, liền thuê thêm một cô nương xinh xắn trong thôn bên cạnh tới làm người bán rượu, mười bảy mười tám tuổi, diện mạo không tệ, chỉ là vì nhà quá nghèo nên gầy gò, đen đúa, từ khi vào lầu rượu làm việc, dính một chút đồ ăn mặn có dầu mỡ, tư thái lập tức thay đổi, nhanh chóng có được mấy phần hương sắc, chính vì vậy, mỗi ngày doanh thu của quán lại càng tăng thêm chút nữa, việc này làm cho ông chủ mừng như mở cờ trong bụng, nhất là ông chủ mắt tinh như lửa, nhìn ra cô nương này có chút để ý đến thằng nhóc họ Ôn kia, vừa bực mình lại vừa buồn cười, thầm nghĩ cô nương này đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi, mặc dù cái tên nhân viên kia tính tình không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn là đã có vợ con rồi, sao ngươi lại cứ như bướm đêm lao đầu vào lửa thế? Sau này tìm một chàng trai môn đăng hộ đối không khó mà. Chẳng lẽ còn muốn đi làm thiếp cho người họ Ôn? Đây vốn là thứ mà mấy lão gia giàu có tiền bạc ở trên trấn mới có phúc được hưởng. Nhưng càng thú vị hơn, theo lý thuyết thì tên họ Ôn kia, ngày thường là một người rất lanh lợi, đổi thành một người đàn ông bình thường khác, có tiểu nương tử chủ động lao vào lòng như vậy thì chuyện xoa xoa tay, nắn bóp eo, lau lau cái miệng nhỏ nhắn, đều là chuyện thường ở huyện cả, dù sao lại không tốn một đồng tiền nào.
Nhưng họ Ôn cứ thế mà đầu óc chậm chạp, so trên trấn cánh tay kia tính ra không quá được có công danh người đọc sách đàng hoàng, ấy vậy mà cứ cười tủm tỉm có chủ ý xem náo nhiệt, quản lý quán trọ đều nhìn mà sốt ruột thay hắn.
Liền sắp vào đông rồi, mấy ông lớn có tiền chắc hẳn sẽ bắt đầu khép nép chờ đợi tuyết rơi, trong nhà lò than đều chuẩn bị sẵn, chỉ ngóng trông đến lúc mặc lên những chiếc áo lông chồn mua từ huyện thành, quận thành kia.
Còn người nghèo thì gian nan hơn nhiều, tuyết rơi thì lạnh, tuyết tan còn lạnh hơn, thêm áo, mua giày dày đều tốn tiền, đốt lò dùng than củi thực tế cũng là đốt tiền.
Trấn nhỏ này còn tính giàu có, tình thế cũng coi như bình yên. Nghe nói phía Bắc bên kia, nhất là sau khi có tin đồn phân chia Ly Dương vương triều thành Nam Bắc bởi sông Quảng Lăng, chết rất nhiều người, đánh nhau rất ác liệt. Triều đình không biết có mấy chục vạn đại quân đang ở đó. Thậm chí còn có tin tức từ mấy vị quan lớn ở quận, huyện trên trấn truyền lại, rằng phía Nam có một vị phiên vương phản nghịch, tướng quân dưới tay ông ta mang theo mười vạn quân từ phía Nam đánh tới sông Quảng Lăng, giết chóc máu chảy thành sông, người chết có khi chắn kín cả sông. Chuyện kể cứ như thật, dân chúng trong trấn nghe xong đều giật mình, chỉ mong sao cuộc sống vất vả cũng được bình an, chứ đừng để chiến tranh lan tới là xong đời. Càng lờ mờ nghe nói Ly Dương phía Tây Bắc, nơi gọi là Bắc Lương, lại càng gặp nạn, đám man di Bắc Mãng trăm vạn quân kéo đến tận cửa nhà. Mấy ông lão trên trấn nhắc tới chuyện lớn của triều đình cũng không nhịn được mà thở dài, còn đám hậu sinh trẻ tuổi thì vô tư hơn, thỉnh thoảng cãi lại với mấy ông lão, phần lớn cảm thấy đánh trận có gì ghê gớm, nhập ngũ biết đâu làm tướng quân, đến lúc từ chiến trường trở về, dưới tay mang theo hàng trăm, hàng ngàn binh sĩ mặc giáp, cưỡi trên chiến mã, thế mới là oai phong lẫm liệt!
Hôm nay đã là ngày thứ tư liên tiếp quán rượu không có người kể chuyện, không chỉ khách quen sốt ruột, có người nóng nảy liền gác chân lên ghế dài chửi đổng, mà đến cả quản lý quán trọ cũng sốt sắng, tóm lấy họ Ôn - nhân viên trong quán một trận phun nước bọt. Anh nhân viên kia cười giải thích, rằng để ông thầy kể chuyện xuống quận thỉnh kinh rồi, hiện nay mấy quán rượu lớn trên trấn không những có người kể chuyện mà còn có các cô nương trẻ đẹp chơi đàn tì bà cho vui, muốn kiếm nhiều khách thì chỗ mình không thể không có bản lĩnh thực sự. Quản lý trợn mắt, đạo lý thì là vậy, nhưng mà nhóc con, mau mau gọi ông già kia về kể vài câu đi, kéo dài thế này nữa là khách chạy sạch đấy! Quản lý cuối cùng vỗ vỗ vai nhân viên quán, chắc là lương tâm trỗi dậy, trừng mắt dặn một câu, sau này mà ông lão kia cọ rượu ăn chực cọ ở chỗ mình, thì đừng có mà vụng trộm lấy tiền, quán rượu lo cho cậu.
Chưa kịp để nhân viên quán nịnh nọt, quản lý đã ôm ngực xoay người đi mất, lẩm bẩm xót xa, thật là đau lòng, người tốt khó làm, khó làm a.
Anh nhân viên trẻ bị tật chân, vừa ngó nghiêng ngoài đường vừa tủm tỉm cười.
Hôm đó, ông lão thường kể chuyện ở quán rượu rốt cuộc đã về, thế là một truyền mười, mười truyền trăm, khách đến quán đông nghịt ngay hôm ấy.
Nhất là khi ông lão hớn hở kể đến một chuyện, cả quán rượu cười vang, ngay cả quản lý và cô bán rượu cũng hết sức vui vẻ. Mọi người đều nhìn về phía anh nhân viên họ Ôn kia, vài gã thô lỗ còn cười đến bụng phình ra, suýt nữa thì chảy cả nước mắt.
Ông thầy kể chuyện vội từ quận về, nói rằng, hiện nay cao thủ đệ nhất thiên hạ không còn là Võ Đế Vương Tiên Chi ở Biển Đông nữa mà là một vị phiên vương tuổi còn trẻ, nắm trong tay 30 vạn kỵ binh Bắc Lương, là Bắc Lương Vương!
Vị đệ nhất thiên hạ cao thủ này, cùng một kẻ không sai biệt là thứ hai, thứ ba thiên hạ là quân thần Bắc Mãng tên là Thác Bạt Bồ Tát, đánh nhau ác liệt ở Tây Vực, hai đại thần tiên nhân vật đỉnh nhất thế gian giao chiến hàng ngàn dặm, đánh nhau long trời lở đất, nhật nguyệt không có ánh sáng.
Mà giữa cuộc giao chiến, vị Bắc Lương Vương của Ly Dương đã từng một kiếm đánh lui một kẻ mạnh nhất của Bắc Mãng, bị đánh bay ra khỏi thành cả mấy trăm bước! Tường thành chẳng khác nào tờ giấy!
Sau đó, vị phiên vương trẻ tuổi mà quyền thế ngập trời kia còn tự miệng nói rằng kiếm pháp đó là học từ một kiếm sĩ người Trung Nguyên tên là Ôn Hoa.
Thế là giữa tiếng cười vang, không ngừng có người hóng chuyện hô to:
"Này này này, họ Ôn kia, ngươi khi nào thân thiết với Bắc Lương Vương thế hả? Hay là lúc nào mang bọn ta tới Tây Bắc mở mang kiến thức kỵ binh Bắc Lương đi!"
"Đúng đúng đúng, đây là một vị vương gia đấy, ít nhiều cũng có vương phủ nhỉ? Nhân viên kia ơi, bọn ta đi ké chút lộc nhé, ngày mai cậu mang bọn ta đến Bắc Lương được không? Ăn ngon uống cay, có khó gì đâu?"
"Phi kiếm! Phi kiếm cái coi! Ôn nhị, ngươi làm cho vị vương gia ghê gớm kia nể phục, chắc chắn phải có phi kiếm như trong truyện nhỉ, không thì ta phá cái chân ghế này ra cho ngươi, ngươi chở ta bay một vòng?"
Còn người trẻ tuổi què chân đứng ngơ ngác ở sảnh quán, tay cầm bầu rượu, trong chốc lát quên mất việc rót rượu cho khách, anh ta cứ im lặng không trả lời, nhưng cũng cười rất xấu.
Chỉ có điều, anh ta cười thật sự là đã rơi cả nước mắt rồi.
Đúng lúc này, có một khách đợi mãi vẫn chưa được rượu, đập bàn gầm lên:
"Họ Ôn, rượu đâu! Định làm mình là kiếm sĩ Trung Nguyên trong miệng vương gia rồi đấy à?! Cha nội nhà ngươi!"
Anh nhân viên bất ngờ cúi gằm mặt, giơ cánh tay bị tàn phế lên, lau lung tung nước mắt trên mặt rồi cười lớn.
"A ! Khách quan, rượu đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận