Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 546: Cảm xúc yêu đương đến từ ngực (1)

Từ Phượng Niên kêu Hàn Phương cùng Trương Tú Thành hai người thông minh đi Trung Nghĩa trại thu thập hành lý, một mình xuống núi, đi tới tửu quán, nhìn thấy Thanh Trúc Nương này nằm ở chỗ này ngủ say, nếu bị đám khỉ ốm thấy cảnh như vậy, còn không kéo vào rừng sâu hoặc là ruộng làm khỉ cái để cưỡi? Sau khi Từ Phượng Niên ngồi xuống đưa tay vỗ vỗ gò má nàng, giật nảy mình, phu nhân có số mệnh bất hạnh vô thức đi lau khoé môi, sợ mình thất thố, nữ tử phần lớn như vậy, thích chưng diện, tiếc danh, sợ đau càng sợ chết. Đương nhiên nhất định sẽ có ngoại lệ, Từ Phượng Niên biết rất nhiều nữ tử không thua kém bậc mày râu, không dám khinh thường nữ nhân, còn nữa hắn đối còn biết nữ tử đã trên 70 vẫn còn xinh đẹp, lớn tuổi chút cũng không sao, chỉ cần không phải sinh tử đại địch, đều đối xử tốt.
Thanh Trúc Nương mơ mơ màng màng, lập tức ôm sát cổ áo, không nhận thấy được dị dạng, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, biểu tình này làm cho Từ Phượng Niên có chút thụ thương. Thanh Trúc Nương là người từng trải, sớm đã rất quen chuyện nam nữ, thoáng thấy sự bất lực của hậu sinh trẻ tuổi này, cười một tiếng, thằng nhóc con, ngươi ngay cả quả phụ cũng không dám đập, tức chết ngươi!
Từ Phượng Niên dứt khoát nói rằng: "Trung Nghĩa trại chọc giận đám ma đầu của Thẩm môn mao lư, mấy vị đương gia Hàn Phương cùng Trương Tú Thành sẽ mang ngươi xuôi nam Kế Châu chạy trối chết, ta nghĩ quá trình có thể sẽ xóc nảy một ít, nhưng chắc là sống tốt hơn ở chỗ này bị người thịt cá, cũng sống càng tự tại hơn. Tuy nhiên có đi Kế Châu hay không, còn phải xem ý của chính ngươi, ta không bắt buộc, chuyện nói rõ trước, Chung Ly Hàm Đan của Trường Nhạc Phong thảo đường chết, ngươi xem như không còn chỗ dựa vững chắc."
Thanh Trúc Nương vô cùng ngạc nhiên, sau đó tự lẩm bẩm: "Chết? Rốt cục chết rồi?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Chết đến mức không thể chết thêm, không phải lừa ngươi."
Thanh Trúc Nương nằm úp sấp ở trên mặt bàn suy nghĩ xuất thần, hai ngọn núi cao vót càng căng ra dọa người phải không nào? Sẽ không sợ ép sụp cái bàn sao? Từ Phượng Niên quang minh chánh đại nhìn thêm vài lần, cười hỏi: "Biết cưỡi ngựa không?"
Thanh Trúc Nương ném đi mị nhãn, "Lão nương ngay cả bánh bao nhân thịt người cũng biết làm, làm sao không biết cưỡi ngựa."
Ánh mắt của Từ Phượng Niên cổ quái, gật đầu chợt nói: "Biết cưỡi ngựa à."
Thanh Trúc Nương liếc mắt quyến rũ, ở đáy bàn dùng chân nhẹ nhàng đạp vào mu bàn chân của lãng tử đeo kiếm, dịu dàng nói: "Cũng không phải vậy sao? Công tử không tin..."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Ta không phải nam nhân tùy tiện."
Thanh Trúc Nương dừng lại khiêu khích, mí mắt hạ thấp, nhẹ giọng nói: "Ta là nữ nhân tùy tiện, đúng vậy."
Lời cuối cùng, thậm chí ngay cả giọng nghi vấn cũng chưa từng có.
Từ Phượng Niên sửng sốt một chút, lập tức đưa ngón tay búng vào trán của nàng một cái, thấy nàng giống như là một nữ hài vị phạm sai lầm bị trưởng bối nghiêm khắc khiển trách, hai tay đặt trên trán, ánh mắt chưa từng trong trẻo như này. Từ Phượng Niên nhéo nhéo gò má của nàng, rút tay ra sau cười nói: "Ngươi còn đàng hoàng hơn cả cô gái đàng hoàng, ta nói thật."
Thanh Trúc Nương dường như không có cho là thật, vẻ mặt ưu sầu nói: "Đi Kế Châu có thể làm cái gì?"
Từ Phượng Niên dùng hai ngón tay vuốt ve bình rượu rỗng, ôn nhu nói: "Tiếp tục làm lão bản nương tửu quán, nhớ kỹ bán rượu ngon, mở ra hắc điếm khác làm bánh bao nhân thịt người."
Tiếng vó ngựa truyền đến.
Hàn Phương Trương Tú Thành dẫn theo không đến hai mươi kỵ xuống núi, hai người xuống ngựa đi tới trước bàn, lễ độ cung kính, Thanh Trúc Nương nhìn hai thủ lĩnh sơn trại cứ như con chuột thấy mèo, nàng ngơ ngác khó hiểu.
Từ Phượng Niên đếm nhân số, cười nói: "Thêm đồng bạn chỉ có hai mươi kỵ, là Nhị đương gia ngăn cản ngươi? Mới không có để cho ngươi chuyển đi cả trại?"
Hàn Phương thẹn đỏ mặt.
Trương Tú Thành vểnh khóe miệng lên, một câu nói trúng. Nếu không phải là mình cực lực ngăn cản, chỉ đem mười tám tên huynh đệ tinh tráng đi Kế Châu, với ý tưởng của Hàn Phương, hận không thể đều mang đi phía nam.
Từ Phượng Niên chậm rãi đứng dậy, vòng quanh bàn rượu đi tới bên người Thanh Trúc Nương, ôm lấy nàng, ôm nàng lên trên con ngựa của mình, ngẩng đầu lên nói rằng: "Thanh Trúc Nương, đi Kế Châu, sau này tìm một nam nhân đáng tin, tái giá là được, ai dám chửi ngươi, ta kêu hai vị đương gia xé rách miệng của bọn họ."
Trên lưng ngựa, thiếu phụ còn mang theo men rượu đột nhiên khóc lên, khom lưng ôm lấy đầu của tên du học thư sinh này, chỉ là không chịu buông tay.
Thật lâu, thật lâu.
Từ Phượng Niên rốt cục cực kỳ cực khổ lên tiếng nói: "Ta không thở được."
Các hán tử trong Trung Nghĩa trại đều nhìn trợn tròn mắt, Thanh Trúc Nương vẫn còn thời điểm thẹn thùng như tiểu nương tử sao?
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Sống khỏe mạnh, trên đời này sẽ không cái nào quan trọng hơn so với cái này."
Nàng gật đầu, lau đi nước mắt.
Hai mươi mốt kỵ dần dần đi xa.
Từ Phượng Niên phất phất tay, sờ sờ đầu, nhẹ giọng nói: "Thơm quá, thật là nặng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận