Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1097: Im bặt như ve sầu mùa đông (1)

Người ta vẫn nói trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, thành Thái An tường thành tuy cao, nhưng gió cũng lớn, tin đồn bên tai lại càng nhiều vô số kể, cho nên tin tức ngầm luôn có thể lấy tốc độ kinh người lan khắp các ngõ ngách, vừa mới sáng sớm Lương vương mới ngủ lại quán dịch chưa bao lâu, sự kiện kỵ binh Bắc Lương cùng quân Tây Kinh đô và vùng ngoại ô xung đột đã sôi trào ầm ĩ. Cứ như vậy, vốn dĩ việc triều đình cử Thượng thư Lễ bộ dẫn đầu đích thân nghênh đón phiên vương vào thành chỉ là chuyện bình thường, cũng khiến người ta phải suy ngẫm ra chút ý vị không tầm thường, đa số dân thường trong khi khen ngợi bệ hạ khoan dung độ lượng rộng rãi thì đồng thời hết sức mắng chửi vị phiên vương trẻ tuổi ngang ngược vô lý, cho rằng triều đình nên đem tên man tử Tây Bắc này phơi ngoài thành, đợi đến khi nào hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu được viết sớ tạ tội với bệ hạ mới cho hắn vào thành.
So với những dân đen không biết nông sâu, bá quan văn võ của thành Thái An, nhất là những quan viên có tư cách tham gia tảo triều, xem như đã đăng đường nhập thất trong quan trường Ly Dương, vốn dĩ là đám người có thực lực lớn nhất để đối đầu với quân chính Bắc Lương, lần này lại đồng loạt im hơi lặng tiếng, ít có cảnh một chó sủa trăm chó sủa "Ầm ĩ", ví như các quan đài ngự sử ngôn quan và sáu khoa cấp sự trung tuy chức quan không cao nhưng thân phận thanh quý, sau khi ngầm thông khí với nhau đều nhao nhao từ bỏ ý nghĩ vạch tội vị phiên vương trẻ tuổi kia, lý do rất đơn giản, theo cỗ xe ngựa kia lái vào thành Thái An, ngoài kỵ binh Bắc Lương cùng hai vị tướng quân Triệu Quế và Uất Trì Trường Cung đang căng thẳng trên mặt trận, còn có tin tức kinh hãi về việc Bắc Lương đại phá Bắc Mãng cũng đã mang vào kinh thành. Trong thời điểm nhạy cảm này mà vạch tội người được xem là đệ nhất võ nhân bên triều đình, mặc cho ngươi tìm ra ngàn vạn lý do, cũng vô ích.
Trái lại, biên quân Lưỡng Liêu đã tiêu tốn nửa số thuế má quốc khố chế tạo trong hai mươi năm qua giết được bao nhiêu địch? Có được mười vạn không? Theo luật quân Ly Dương mà tính, thu được tám mươi thủ cấp Bắc Mãng có thể cho một tên lính hạng thấp nhảy lên làm Đô úy biên quân, nghe nói lần này Bắc Lương không những giết địch vô số, ngay cả đầu của Đại tướng quân Bắc Mãng Dương Nguyên Tán cũng đã bị lấy xuống, nếu luận công ban thưởng thì đây phải là chiến công lớn cỡ nào? Đã vậy thì tên tiểu man tử kia lại được làm phiên vương, vậy những kẻ sĩ Ly Dương khát vọng phong hầu bái tướng chẳng phải là vô nghĩa sao? Chẳng lẽ mới đây tiên đế vừa lấy xuống danh hiệu Đại Trụ quốc của lão Lương vương, chớp mắt thời gian, cái này lại phải từ tay đương kim thiên tử mà quay về sao?
Cùng lúc đó, nhóm quan chức phẩm trật thấp ở kinh thành cũng bắt đầu tự nhiên mà sinh ra oán thầm quân man tử Bắc Mãng không chịu nổi một đòn, trước đó đại quân phía đông còn khí thế hùng hổ tiến đến cửa Hà Quang thành, sao đến phút cuối cùng, lại không được tốt như thế? Thành Thái An nhân tiện đó liền oán trách cả vị đại tướng quân địa vị cực cao Cố Kiếm Đường, người ta ba mươi vạn quân biên giới của Bắc Lương có thể đuổi một trăm vạn quân Bắc Mãng về quê, biên quân Lưỡng Liêu cũng không ít, đừng nói là sấm to mưa nhỏ, Lưỡng Liêu ngươi cả hai mươi năm cũng không có nổi một tiếng sấm ra hồn a!
Từ Phượng Niên chỉ mang theo Từ Yển Binh vào ở quán dịch xuống ngựa ngồi, tám trăm bạch mã nghĩa tòng đều được Binh bộ và Lễ bộ an trí chỗ ở thích hợp gần quán dịch, sau khi xuống xe Từ Phượng Niên phát hiện rất nhiều quan lại đến đón ở dịch thừa khác với lần trước vào kinh, đều là những người trẻ tuổi lạ mặt, nhìn thấy Bắc Lương Vương mặc áo mãng bào đen kim, ánh mắt đều lộ ra sự e dè dày đặc.
Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn cây Hòe Long Trảo ngoài quán dịch, cảnh còn mà người thì mất rồi.
Quán dịch xuống ngựa ngồi vốn là quán dịch riêng của đạo Bắc Lương, cũng là một trong số ít những quán dịch được xây dựng ở kinh thành, bởi vì lão Lương vương Từ Kiêu sau khi được phong vương lập phiên thì cực ít vào kinh diện thánh, những năm nay luôn trong cảnh thê lương, quan viên hai bộ Binh và Hộ vô số lần đề nghị xóa bỏ Hạ Mã Ngôi, đến nỗi mấy năm trước người có chức chậm chạp ở hai bộ này sau khi vào Binh bộ Hộ bộ thì việc nhai đi nhai lại những lời cũ này đã trở thành quy củ, giống như một bản tấu chương thường nhật. Nếu ai không trình chuyện này vào sớ tấu thì không tránh khỏi bị đồng liêu tiền bối ghẻ lạnh chèn ép, bất quá tiên đế và đương kim thiên tử đối với chuyện này đều giữ thái độ im lặng không biểu hiện gì, đến nỗi có kẻ giảo hoạt trong quan trường còn trêu ghẹo rằng, nếu ngày nào quán dịch xuống ngựa ngồi bị hủy thì chắc chắn sẽ rất tẻ nhạt.
Từ Phượng Niên rất quen thuộc tòa quán dịch này, cùng vị dịch thừa họ Hồng chỉ đích danh muốn một gian phòng ở sân sau, đợi khi vị dịch thừa nơm nớp lo sợ khom người chậm rãi rời đi, Từ Phượng Niên chuyển hai chiếc ghế mây đến dưới mái hiên, cùng Từ Yển Binh một người nằm một người ngồi. Chuyến này ở Thanh Lương Sơn xem ra là Từ Phượng Niên lâm thời nảy ra ý định vội vàng vào kinh, không phải là không có dị nghị, chỉ có điều hiện giờ Từ Phượng Niên nắm quyền kiểm soát thiết kỵ Bắc Lương và toàn bộ quan trường đạo Bắc Lương có thể nói đã đạt đến đỉnh điểm, ngoài việc Từ Bắc Chỉ gặp ở Lăng Châu đã nổi một trận lôi đình, thì cũng chỉ có Tống Động Minh cho gián điệp Phất Thủy đưa đến một phong mật thư, lời lẽ hàm súc, đại khái là không đồng ý Từ Phượng Niên lấy thân mạo hiểm, đoán chừng cái này cũng nói ra tiếng lòng của Yến Văn Loan cùng một đám lão tướng, chỉ có Bạch Dục thong thả đi đến Ngô Đồng viện đưa tới một phong thư, trong ngôn từ lại mang ý kiến tán thành.
Từ Yển Binh khẽ nói:
"Nhị quận chúa nói nên để Hô Duyên Đại Quan cũng đi theo vào kinh, vương gia có lẽ nên đồng ý. Con sâu một trăm chân chết cũng không khuất phục, huống chi Triệu thất Ly Dương còn lâu mới đến bước đường tàn lụi, dù cho không còn Hàn Sinh Tuyên, Hao Sư Kỳ Gia Tiết mấy cao thủ hàng đầu, Khâm Thiên Giám luyện khí sĩ cũng đã hao tổn không ít sau hai trận gian nan trắc trở, nhưng chung quy vẫn là đô thành hùng mạnh nhất thiên hạ, không thể khinh thường."
Từ Phượng Niên cười nói:
"Ta không mời Hô Duyên Đại Quan xuống núi, Triệu gia thiên tử cũng không gọi Cố Kiếm Đường hỏa tốc vào kinh, vậy coi như huề."
Từ Yển Binh cảm khái:
"Nếu như lúc đó thánh chỉ chậm tới một chút, chúng ta Bắc Lương đã sớm mỗi người một ngả với Triệu gia rồi."
Từ Phượng Niên lắc đầu:
"Không đánh được, ý định của Triệu Triện là muốn cho quân Tây Kinh đô và vùng ngoại ô dò xét giới hạn cuối cùng của ta, nếu chúng ta dễ nói chuyện, vậy hắn sẽ có sức ra giá trên trời. Nếu ta không đoán sai, thái giám chấp bút Tư Lễ Giám đến ban chỉ nhất định đã được hoàng đế nhắc nhở, phải tỏ thái độ cần thiết, cho nên dù thế nào cũng sẽ không khai chiến ở khu vực kinh đô và vùng ngoại ô, nếu đánh thật, trọn vẹn bảy ngàn tinh nhuệ sẽ bị tám trăm kỵ đánh cho vỡ đầu mẻ trán, hoàng đế và triều đình còn mặt mũi nào? Hơn nữa, cho dù quân Tây may mắn đánh thắng, cục diện rối rắm cũng sẽ không tốt đẹp gì."
Nghe được Từ Phượng Niên cố ý tăng thêm ngữ điệu khi nói hai chữ "Tinh nhuệ", Từ Yển Binh hiểu ý cười một tiếng, "Quân đóng ở địa phương của Bắc Lương, không nói Lương Châu, U Châu, nói không chừng Lăng Châu cũng mạnh hơn bọn họ."
Từ Phượng Niên cũng không hề châm biếm:
"Thực ra nội tình quân ngũ của Ly Dương vẫn còn, đáng tiếc hai mươi năm thái bình, diễn võ mỗi năm chung quy không bằng biên quân chân chính chém giết, vậy nên mất hết nhuệ khí, dù sao thì một con dao, đã mở lưỡi và chưa mở lưỡi khác nhau một trời một vực. Bất quá nếu cho bọn họ thời gian vài năm được chiến hỏa ma luyện, chưa chắc đã kém. Đặt phép so sánh, giả sử Bắc Lương ta muốn dựng nước, có ăn no bụng cũng chỉ là một Bắc Mãng nhỏ, chắc chắn tiêu hao không bằng Ly Dương đang ngày càng phát triển lớn mạnh, mà nếu Bắc Lương dồn hết sức đánh một trận lớn, ở tình huống Bắc Mãng không nhân cơ hội hôi của nhúng tay vào Trung Nguyên, lấy thế ngàn dặm tập kích bất ngờ mãnh liệt tiến đánh thành Thái An, ta tin có thể chiếm được Lưỡng Hoài..."
Nói đến đây, Từ Phượng Niên cười rồi nói tiếp, "Một tháng, nhiều nhất là một tháng, thiết kỵ Bắc Lương có thể khiến Kế Châu thuộc toàn bộ Ly Dương ở bắc tuyến gà chó không tha, mà chiến tổn tuyệt đối không vượt quá hai vạn, trực tiếp là có thể đưa quân đến dưới thành Thái An."
Từ Phượng Niên hai tay kê dưới đầu, nhìn bầu trời kinh thành, "Nhưng mà muốn công phá kinh thành thì rất khó, khu vực kinh đô và vùng ngoại ô, ngoài khu phía Nam lợi cho kỵ binh rong ruổi, những nơi khác đều không ổn. Đến lúc đó đừng nói là biên quân Lưỡng Liêu của Cố Kiếm Đường, và cả Triệu Tuy Giao Đông Vương cùng với Triệu Tuần Tĩnh An Vương, có lẽ ngay cả đại quân Nam Cương cũng muốn nhân cơ hội Bắc tiến, chỉ là người trước thì muốn lập công Cần Vương, còn người sau thì tâm tư rất nhiều, muốn ngư ông đắc lợi. Trong số đó đừng quên Trần Chi Báo đang có dã tâm bừng bừng, còn Lô Thăng Tượng, Đường Thiết Sương, cũng không phải người tầm thường. Một trận chiến ở Quảng Lăng đạo cũng có thể giúp Tạ Tây Thùy, Khấu Giang Hoài nhanh chóng bước vào hàng ngũ danh tướng, một khi đánh lâu, Ly Dương rất dễ xuất hiện mấy vị gì đó như Vương Tây Thùy, Mã Giang Hoài. Nếu như Bắc Lương liên minh với Tây Sở thì phần thắng càng lớn, trái lại, khi cùng đường bí lối Ly Dương có khi lại không thể đi cùng Bắc Mãng mượn quân không chừng?"
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói:
"Dù cho tất cả thiết kỵ Bắc Lương đều nguyện ý theo ta Từ Phượng Niên làm loạn thần tặc tử, đến lúc đó cần bao nhiêu người chết trận tha hương? Toàn bộ thiên hạ, lại phải chết bao nhiêu người? Nếu vì vậy mà để quân Bắc Mãng có cơ hội tràn vào Trung Nguyên, đừng nói đến tội nhân thiên cổ, chỉ riêng Từ Kiêu... cũng sẽ ngủ không yên."
Từ Yển Binh từ đáy lòng nói:
"Làm quan khó hơn tập võ, người tập võ, một cọng gân cũng có thể thành tông sư, làm quan nếu chết tâm thì chẳng còn tiền đồ, đã vậy thì đừng nói làm phiên vương, làm hoàng đế."
Từ Phượng Niên cười nói:
"Thuận theo ý mình sao mà khó, không ngại lùi một bước, cầu tâm không thẹn."
Nhất thời không có ai lên tiếng.
Từ Yển Binh đột nhiên hỏi:
"Tiếp theo tính sao?"
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng nói:
"Chờ xem tình hình kinh thành, hỏa hầu đủ rồi, ta lại đi tham gia triều hội. Sau đó, Hoàn Ôn hay Tề Dương Long thấy ta, sẽ hiểu chi lấy động tình chi lấy lý hay là lấy lợi dụ hiếp chi lấy uy, kỳ thực ta cũng rất tò mò."
Một môn hai thượng thư Giang Nam Lô gia, Lô Đạo Lâm từng là Lễ bộ thượng thư và Lô Bạch Hiệt từng là Binh bộ thượng thư, bây giờ đều đã rời kinh, một người về quê trí sĩ, một người bị điều đi Quảng Lăng. Thoạt nhìn, so với một nhà hai phu tử Tống gia, tình hình còn tốt hơn nhiều. Nhưng ẩn sau sóng ngầm, chỉ cần chưa chết, chưa đóng hòm kết luận thụy hào, ai mà biết được kết cục tốt xấu thế nào.
Binh bộ Khổng Trấn Nhung, Hàn Lâm Viện Nghiêm Trì Tập.
Trần Vọng, Tôn Dần, Lục Hủ.
Đại học sĩ Nghiêm Kiệt Khê, Lễ bộ thị lang Tấn Lan Đình.
Còn có hai nhóm con cháu quyền quý kinh thành do Ân Trường Canh và Vương Nguyên Nhiên cầm đầu.
Xem ra người quen của Từ Phượng Niên nhiều hơn so với tưởng tượng một chút.
Từ Yển Binh mặt lo lắng, "Nhưng lỡ như triều đình không buông tha việc quản thủy vận thì sao?"
Câu trả lời tiếp theo của Từ Phượng Niên khiến Từ Yển Binh chấn kinh.
"Trong thời gian ngắn Lương Mãng không có chiến sự, Ly Dương các ngươi có hùng giáp thiên hạ Bắc Lương thiết kỵ mà không dùng, trơ mắt nhìn Tây Sở đánh đâu thắng đó, chẳng phải rất nực cười sao? Ta Từ Phượng Niên vẫn sẵn lòng giúp triều đình giải quyết khó khăn. Suy cho cùng, triều đình keo kiệt, không cấp lương thảo cho Bắc Lương cũng không sao, Bắc Lương ta vẫn nguyện ý xuất binh! Không chỉ xuất binh mà còn để Đại Tuyết Long Kỵ quân đi Quảng Lăng đạo!"
Từ Yển Binh vuốt cằm, "Nếu ta là người ngồi trên long ỷ, chắc phải đau đầu lắm."
Từ Phượng Niên ngồi thẳng dậy, híp mắt cười nói:
"Không chỉ đau đầu, Ly Dương phía dưới cũng đau luôn đấy!"
Ngay lúc đó, Từ Yển Binh liếc nhìn sân tường, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Từ Phượng Niên cảm thán:
"Nhắc đến ta lại nhớ Kỳ Gia Tiết ở Đào Thử trấn, tư thế ra sân đều như đúc từ một khuôn, hận không thể còn hơn kiếm khí gần Hoàng Thanh."
Hồng dịch thừa mặt mày cầu khẩn bước vào sân, cẩn thận từng li từng tí nói:
"Vương gia, ngoài dịch quán có khách đến thăm."
Từ Phượng Niên gật đầu, "Ta biết rồi, ngươi quay lại nói với hắn là ta bảo hắn cút đi."
Dịch thừa mặt rõ ràng run rẩy một chút, nhưng vẫn cung kính lui ra.
Chẳng bao lâu, có người dùng giọng nói oang oang có thể nghe rõ dù ở hai con phố cách xa:
"Tại hạ Lý Hạo Nhiên, thủ đồ của Kỳ Gia Tiết! Xin mời Bắc Lương Vương một trận sinh tử!"
Từ Phượng Niên có chút dở khóc dở cười.
Từ Yển Binh cũng vậy, tặc lưỡi nói:
"Tên này đầu óc có vấn đề à? Còn đòi một trận sinh tử?"
Đúng lúc đó, tiếp sau lời thách đấu của kiếm khách nổi danh kinh thành Lý Hạo Nhiên, lại có một giọng người hổn hển đầy lo lắng vang lên:
"Mẹ nó! Lão tử chẳng cần biết ngươi là đồ đệ của ai, ta đến dịch quán trước, nếu không vì đi vệ sinh gấp thì tới phiên ngươi chắc! Muốn cùng Bắc Lương Vương so chiêu, thì cũng là ta trước! Bắc Lương Vương, đừng nghe tên kia huyên thuyên! Ta tới trước ta tới trước! Tại hạ Ngô Lai Phúc, hảo hán Cẩm Châu Liêu Đông, hôm nay mạo muội muốn cùng vương gia luận bàn một chút! Bạo gan, bạo gan rồi!"
Nhanh chóng sau đó, vị hảo hán suýt chút nữa "cướp" của Lý Hạo Nhiên nói thêm:
"Vương gia, kỳ thực chúng ta là đồng hương!"
Ngồi trên ghế mây, Từ Phượng Niên ôm trán.
Từ Yển Binh hỏi:
"Hay là ta tiện tay đuổi bọn chúng đi?"
Từ Phượng Niên đứng dậy cười trêu:
"Không sao, ta đi gặp đồng hương."
Chỉ là khi Từ Phượng Niên ra khỏi dịch quán thì thấy đường phố vắng tanh, chỉ có một kiếm khách trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, cùng vô số đầu người thò ra từ cửa sổ quán rượu hai bên đường.
Từ Phượng Niên hơi buồn bực, quay đầu hỏi dịch thừa:
"Còn tên Liêu Đông Cẩm Châu đâu?"
Dịch thừa mặt cổ quái, nhỏ giọng nói:
"Hồi bẩm vương gia, không hiểu sao, người đó chưa nhìn thấy bóng dáng vương gia đã hét một tiếng 'có sát khí', sau đó... sau đó liền bỏ chạy mất rồi."
Từ Phượng Niên cạn lời.
Tên này đúng là nhân tài.
Rất có phong thái của một người nào đó năm xưa.
Nhờ có lời trêu ghẹo của tên kia khiến khí thế âm trầm của Lý Hạo Nhiên tan biến, nhưng khi nhìn thấy Bắc Lương Vương mặc áo mãng bào xuất hiện, không hiểu sao kiếm tâm trong phút chốc lại bị dao động, không còn sáng ngời như lúc ra trận nữa.
Càng khiến người ta kinh ngạc là gã họ Ngô vương bát đản Liêu Đông kia lại chạy trở lại, vừa chạy vừa thở dốc đến bên cạnh Lý Hạo Nhiên, bên hông đeo một thanh đao sắt vỏ đen đầy vết gỉ, cười ngơ ngác nói:
"Bắc Lương Vương, luật cũ, vẫn là ta tới trước. Vừa nãy có chút việc nên chạy ra đường phố bên cạnh một lát, hôm nay ta Ngô Lai Phúc cũng không dám quấy rầy vương gia quá, chỉ cần vương gia đỡ ta một đao, chỉ cần một đao! Ta không nói hai lời sẽ rời đi, thế nào?"
Từ Phượng Niên cười đầy suy tư, gật đầu:
"Được."
Vô số người hóng chuyện sau cửa sổ hai bên đường thấy tên kia giậm chân hét một tiếng.
Rồi đột ngột rút đao ra, nhưng không xông lên.
Sau đó.
Thì không có sau đó nữa.
Lý Hạo Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời.
Cả con đường tĩnh lặng.
Sau một hồi lâu chờ đợi, chỉ thấy tên đao khách kia tra đao vào vỏ, đứng nghiêm ôm quyền nói:
"Bắc Lương Vương thân thủ tốt, đạt tới cảnh giới huyền diệu trong tay không có đao mà trong lòng có đao! Lần này đỉnh phong so chiêu, là tại hạ đã bại! Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!"
Vị đại hiệp tiêu sái quay người, vung vẩy đầu, sải bước rời đi.
Thể hiện "phong thái cao thủ".
"Đồ chó hoang, lão tử đợi mày cả buổi rồi, ít ra cũng chém một đao đi chứ!"
"Thằng vương bát đản, còn đỉnh phong so chiêu, đỉnh phong tổ cha nhà mày!"
"Mày tên Ngô Lai Phúc đúng không, lão tử nhớ kỹ mày rồi! Coi chừng lát nữa lão tử không tìm người đánh chết mày!"
Cả con phố nhất thời vang lên vô số tiếng chửi rủa, có người giận đến cực điểm, không chỉ ném ly tách ra ngoài cửa sổ mà còn tức giận ném cả ghế xuống mặt đường.
Lại có vài người không thể nhịn được nữa, lao xuống đường để xử lý tên kia.
Đáng tiếc tên đó đã sớm biến mất, mọi người không khỏi cảm thán, đừng nói võ công tên này thế nào, khả năng chạy của hắn cũng gọi là nhanh thật.
Sau bao khó khăn để phục hồi tâm cảnh, kiếm khách áo xanh Lý Hạo Nhiên trầm giọng nói:
"Bắc Lương Vương, bây giờ có thể quyết chiến chưa?"
Mọi người nghĩ thầm cuối cùng màn kịch hay cũng tới rồi.
Lý Hạo Nhiên dù sao cũng là thủ đồ của Kỳ đại tiên sinh, cũng là một trong số những kiếm khách hàng đầu ở kinh thành, cho dù không đánh thắng vị phiên vương trẻ tuổi danh tiếng lừng lẫy này thì cũng đánh được ba bốn chục chiêu, bọn họ đã bỏ một khoản tiền lớn để mua được chỗ tốt xem kịch hay, thế này cũng xem như không lỗ.
Từ Phượng Niên không để ý đến Lý Hạo Nhiên, mà nhìn về cuối đường.
Ba bóng người già trẻ cao thấp, đứng sóng vai nhau, im lặng không một tiếng động.
Ở phía sau ba người còn có một người đàn ông, trên cổ để một hài tử mặc áo xanh.
Thêm một đạo nhân trẻ tuổi từ góc phố xuất hiện, bên hông đeo kiếm gỗ đào, lúc bước đi đạo bào phấp phới, trông như tiên nhân.
Từ Yển Binh không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên không quan tâm đến những khách nhân đặc biệt này, mà ngẩng đầu nhìn lên mái quán rượu, cố nhịn cười.
Có một tiểu cô nương đội mũ lông chồn kỳ lạ, ngồi đó bình thản gặm một cái bánh nướng.
Nàng nhàn nhã.
Tâm tình Từ Phượng Niên lập tức rất tốt.
Hắn tươi cười rạng rỡ.
Những cô nương trẻ tuổi có gia thế không tầm thường, gan lớn bỏ tiền mua chỗ xem ở hai bên đường chứng kiến cảnh tượng này, lập tức ngây ra.
Cô bé trên nóc nhà "a" lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận