Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1057: Gió nổi trên đất Tây Bắc (2)

Trong tiếng nhạo báng của thiếu nữ, gió trên mặt đất dần mạnh lên, tay áo của mọi người cũng bắt đầu nhẹ nhàng lay động, ô ô vang vọng, như khóc như than. Làm nổi bật lên tên kỵ sĩ trẻ tuổi kia càng thêm phong thần tuấn lãng. Có lẽ khen câu "Thật là một vị tiên nhân từ trên trời giáng xuống" cũng không quá đáng. Vô hình trung khó tránh khỏi khiến cho người ta kinh ngạc rằng vùng đất Lương cằn cỗi, khô cằn, vậy mà cũng có thể nuôi dưỡng ra một người phong lưu khiến cho những danh sĩ Giang Nam cũng phải tự ti mặc cảm.
Bởi vậy liền là Tấn Bảo Thất một nữ tử tâm cao khí ngạo hiếm thấy, cũng không thể không thừa nhận người khách không mời mà đến này, bất kể võ đạo tu vi cân lượng ra sao, ít nhất bề ngoài rất tốt, nếu ở Giang Nam trọng phong nghi phẩm thứ, người này rất dễ dàng trở thành thượng khách của những nhà giàu quyền thế kia.
Lão nhân tựa hồ đã nhận ra thân phận của người trẻ tuổi, ánh mắt phức tạp, có cả sự hiền lành của bậc trưởng bối, sự thương hại của người ngoài cuộc, còn có sự vui mừng đối với người cùng đạo.
Giữa một loạt ánh mắt dò xét kỹ lưỡng, vị kỵ sĩ trẻ tuổi tuyên bố muốn ở dưới vó ngựa của mấy ngàn kỵ quân Bắc Mãng bảo toàn tình nghĩa chủ nhà, thành thạo quay đầu ngựa lại, rồi đưa tay ra, ra hiệu cho xe ngựa đi trước. Hàn Cốc Tử gật đầu, Tống Tân Thanh giữ chức mã phu vung nhẹ roi ngựa trong tay, "Xuy" một tiếng, lần nữa thúc ngựa lên đường.
Hàn Cốc Tử tổng cộng thu tám người làm đệ tử nhập thất, người đứng đầu là ở Tung Dương, Nột Vu Ngôn và Mẫn Vu Hành, là tiên sinh nổi tiếng nhất Thượng Âm học cung, công lực chú giải và chú thích cực sâu, nhưng mà cũng "Dũng cảm đổi kinh", cùng tông sư lý học Diêu Bạch Phong từng có một vụ tranh luận về nghĩa lý chấn động giới sĩ lâm, hai vị hiền giả Nho gia thư từ qua lại riêng phần mình mười tám lần, ở Tung Dương còn có biệt hiệu "mười tám đầu bút lông tiên sinh", ở Ly Dương văn đàn khen chê lẫn lộn. Tiếp theo là người làm thơ phóng túng "Tửu Trung Tiên" Thường Toại, sau đó lần lượt là đại gia binh pháp Hứa Hoàng cùng Long Tương tướng quân Hứa Củng có quan hệ họ hàng xa, tung hoành gia Tư Mã Xán xuất thân từ Hàn tộc, Từ Vị Hùng người Bắc Lương, Tấn Bảo Thất dòng dõi Tấn gia ở Lang Gia, Lưu Đoan Mậu cháu đích tôn của Lưu thị Dương Lăng, người cuối cùng, đối lập không mấy ai biết, chính là vị hoàng tử Triệu Giai từng cầm bình bạc chạy đến Tây Vực cuối cùng chết ở ngoài Thiết Môn Quan. Đệ tử Hàn Cốc Tử có cả nam lẫn nữ, có người ôn hòa lễ độ nghiêm cẩn giữ lễ, có người lại vứt bỏ cương thường lễ nhạc như giày rách, tám người tản mát, liền liên quan nho binh pháp âm dương tung hoành năm nhà, mấu chốt là đệ tử Hàn Cốc Tử đều là người xứng đáng long phượng trong số người phàm, cho nên vị lão tiên sinh này ở Ly Dương triều chính cũng có danh tiếng vô thượng tốt đẹp "tránh một đầu", là ý nói Hàn lão tiên sinh bất luận xuất hiện ở đâu lúc nào, vô luận đế vương khanh tướng hay là người buôn bán nhỏ, hễ gặp đều phải tránh né thi lễ, còn ai là người đầu tiên nói ra biệt hiệu tránh một đầu thì không tài nào tra được, có người nói là Tây Sở lão thái sư Tôn Hi Tể hoặc quốc sư Lý Mật một trong hai người, cũng có người thề sống thề chết nói là Hoàng Tam Giáp đặc biệt cao ngạo coi trời bằng vung, tóm lại tên tuổi Hàn Cốc Tử ở vương triều Ly Dương, theo hai anh em ngọc Lô thị Lô Đạo Lâm và Lô Bạch Hiệt, Diêu Bạch Phong ở Bắc Lương cùng Long trước sau vào kinh làm quan, vị lão nhân vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách không màng thế sự, càng ngày càng vang dội, tất cả mọi người đều đang tính toán ngày nào lão nhân sẽ được triệu vào kinh thành, đến lúc đó một vị Thượng thư Lễ bộ chẳng những thanh quý đến cực điểm mà lại quyền hành ngày càng nặng khẳng định không chạy đi đâu được.
Vì để chiếu cố thân thể tuổi già của Hàn Cốc Tử, đoàn xe vẫn chậm chạp tiến lên, nhưng phía bắc ở dưới vó ngựa kỵ quân Bắc Mãng đã là bụi đất tung bay, chẳng mấy chốc sẽ chạy đến, bầu không khí ở đây cũng bắt đầu có chút vi diệu. Dù là Hàn Quốc Tú gan trời không sợ đất cũng có chút bối rối, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Bắc, dường như cảm nhận được mặt đất rung chuyển kịch liệt. Lúc trước mượn dao giết người cầm Tư Mã Xán châm chọc khiêu khích vị kỵ sĩ trẻ tuổi kia, đáng tiếc không nhận được chút đáp lại nào, người kia cũng không mở miệng phản bác cũng không thẹn quá hóa giận, việc này khiến thiếu nữ quen oai phong lẫm liệt ở Thượng Âm học cung vô cùng bất mãn, nàng đều đã nghĩ sẵn không ít tuyệt chiêu tự nhận tinh diệu để chờ ra tay rồi, kết quả đối thủ lại là một gã nhàm chán còn hơn "miếng gỗ bá bá" ở Tung Dương, nàng có chút nghẹn ra nội thương rồi. Hàn Quốc Tú không nhịn được quay sang phía bóng lưng người kia nói:
"Phía Bắc đến đây là mấy ngàn kỵ man tử Bắc Mãng đấy, ngươi rốt cuộc có được không vậy, không được thì nói nhanh đi, đừng có làm liên lụy chúng ta đến lúc đó bị ngươi hại rồi, luống cuống tay chân!"
Vị kỵ sĩ trẻ tuổi quay đầu lại cười, trêu ghẹo nói:
"Cô nương hỏi ta được hay không, ta từ trước đến nay đều là nói được."
Nghe ra ý ngoài lời, Tư Mã Xán gian khổ cố nén cười, sợ bị Hàn Quốc Tú cái cô nương hay kén ăn này coi là nơi trút giận.
Tấn Bảo Thất nhíu mày, ấn tượng về người này chuyển biến đột ngột, nhanh chóng liệt hắn vào hàng bất lương công tử.
Hàn Quốc Tú tâm tư đơn thuần có chút hoài nghi, "Thật hả? Đừng có mặt sưng giả làm người mập, đến lúc đó kỵ quân man tử Bắc Mãng giết tới, không ai cứu được ngươi!"
Vị kỵ sĩ trẻ tuổi xem ra tâm tình không tệ cười một tiếng mà thôi.
Tấn Bảo Thất quay người gõ nhẹ lên trán cô gái, nhẹ giọng nói:
"Nha đầu ngốc, đừng nói nữa."
Hàn Quốc Tú mơ hồ dán lại hỏi:
"Tấn tỷ tỷ, làm gì đánh ta?"
Hàn Quốc Tú đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười tủm tỉm ghé vào tai Tấn Bảo Thất nhẹ giọng nói rằng:
"Tấn tỷ tỷ, có phải ngươi thấy tên này nhìn qua có chút ra dáng người Bắc Lương rồi không? Ai, không phải ta nói ngươi, cái da túi của hắn thì cũng không tệ, nhưng so với vị phu quân tương lai của ta là Tạ Tây Thùy, vẫn còn kém mười vạn tám ngàn dặm, nương ta nói đấy, nhìn nam nhân không thể chỉ nhìn tướng mạo với gia thế, phẩm tính còn quan trọng hơn nhiều... Đàn ông Bắc Lương, nhất là đám con cháu tướng chủng đó, lâu ngày đánh nhau quen rồi, tính tình chắc chắn không tốt, lại còn không có chữ nghĩa gì, Tấn tỷ tỷ, ta nói trước cho rõ đấy, nếu ngươi dám gả cho người Bắc Lương, hai ta sẽ tuyệt giao!"
Tấn Bảo Thất dở khóc dở cười hung hăng vặn lỗ tai cô nàng ngốc mồm miệng không giữ này, "Tạ Tây Thùy là của ngươi à? Là ai khóc lóc đòi ta viết mấy chục phong thư cho hắn, mà không một phong hồi âm đây?!"
Đúng lúc hai cô gái đang trêu chọc nhau đùa giỡn, thì vị kỵ sĩ kia đã cáo từ với Hàn Cốc Tử, thúc ngựa đi xa về phía Bắc. Thấy một người một ngựa tuyệt trần bỏ đi, Hàn Quốc Tú trợn tròn mắt, "Tên này bị điên rồi à? Hay là thật bị ta nói trúng, là vội đi đầu thai?"
Cô gái kêu lên:
"Gia gia, rốt cuộc hắn là ai vậy, gia gia nhất định biết đúng không?"
Lão nhân mệt mỏi tựa lưng vào thành xe, cười mà không nói.
Hàn Quốc Tú oán trách:
"Keo kiệt!"
Hứa Hoàng ở bên cạnh xe ngựa khẽ hỏi:
"Là hắn?"
Lão nhân ừ một tiếng, híp mắt nhìn lên trời, cảm khái nói:
"Thường Toại có một bài thơ viết như thế nào ấy nhỉ, thiếu niên mười lăm hai mươi lúc, đi bộ cướp được Bắc man kỵ. Thử phất áo sắt như tuyết màu..."
Tấn Bảo Thất vô ý thức nắm chặt chuôi kiếm bên hông, hào khí ngút trời, đi theo lão nhân ngâm nga:
"Một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiếm từng ngăn trăm vạn sư!"
Nhưng mà diễn biến tiếp theo lại khiến cho tất cả mọi người ngoài Hàn Cốc Tử đều ngẩn người, sau khi bay nhanh ra một dặm, nhìn thấy người nọ dừng ngựa không tiến, rồi mấy chục kỵ trinh sát tinh nhuệ thuộc quân Bắc Mãng đột nhiên quay người lại, tiếp đó Tấn Bảo Thất và những người khác đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy đại quân kỵ giáp dày đặc của Bắc Mãng, không hiểu vì sao liền chậm lại tốc độ tấn công, ngay sau đó không chút do dự giương cung xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt liền không còn bóng dáng. Dù sao cũng có đến hai ba ngàn kỵ quân, vậy mà lại cứ thế sấm lớn nhưng đừng nói hạt mưa nhỏ, mà là hoàn toàn không có hạt mưa đã chạy rồi.
Ngay cả Từ Phượng Niên, người nhận được tình báo khẩn cấp từ Phất Thủy mà quay đường chạy tới đây, cũng không có một mình đuổi giết tới, mà là ghìm ngựa quay đầu, xoay người bay về phía đội xe. Hắn sở dĩ mà đến đây đảm nhận vai trò hộ vệ, thứ nhất là năm trăm tinh kỵ Bắc Lương chưa chắc đã có thể bảo vệ hết mọi người, dù sao lão nhân cũng là một trong những ân sư đã dạy dỗ nhị tỷ, về tình về lý, hắn Từ Phượng Niên đều nên xuất hiện. Thứ hai cũng muốn tận mắt chứng kiến phong thái của "Tránh một đầu" Hàn lão tiên sinh, thử xem có chiêu mộ được người về Thanh Lương Sơn hay không, chỉ tiếc ngay lần đầu tiên mình nhìn thấy Hàn Cốc Tử, liền hiểu rõ lão nhân không có ý định này, chỉ giống như một kẻ đọc sách cõng tráp đi du học, ép dưa không ngọt, huống chi với danh vọng to lớn chỉ kém mỗi trung thư lệnh Tề Dương Long của lão nhân, hắn Từ Phượng Niên dù là một trong tứ đại tông sư, cũng khó lòng cưỡng cầu được. Nếu như cưỡng ép giữ lại những người này, e rằng những khó khăn của việc đổi mới Trung Nguyên tại Bắc Lương, chỉ sợ cũng sẽ biến thành hận thù mất rồi, lùi một bước mà nói, phó kinh lược sứ Tống Động Minh cùng đám người Hoàng Thường ở Thanh Lộc Động thư viện, cùng với mấy ngàn sĩ tử đến Lương, đều sẽ nổi loạn mất.
Từ Phượng Niên đi đến gần xe ngựa, chắp tay nói:
"Hàn lão tiên sinh, bất kể thế nào, ta vẫn mong lão tiên sinh trên đường về có thể ghé qua Lương Châu một chuyến, cho dù là không vào thành, cũng sẽ có người chủ động ra ngoài đón."
Hàn Cốc Tử lắc đầu cười nói:
"Lão già ta vất vả lắm mới đủ dũng khí ra ngoài du ngoạn, có thể đi nhiều thêm một chỗ tính thêm một chỗ, cho nên là, không quay về đâu."
Không ngoài dự liệu, chuyến này chúng ta sẽ một mực đi hướng Tây, qua Thanh Thương thành, Lâm Dao, Phượng Tường ba thành, dừng chân ở Lạn Đà Sơn, sau đó Nam hạ, tiến vào Nam Chiếu chiêm ngưỡng phong cảnh Nam Hải, lại Bắc tiến Tây Thục, cuối cùng dọc theo sông Quảng Lăng ngồi thuyền trở về."
Từ Phượng Niên gật đầu, mỉm cười nói:
"Vậy nguyện lão tiên sinh một đường thuận gió."
Lão nhân đột nhiên có vẻ rất già đời, cười ha ha nói:
"Sao, giờ đi rồi à? Lão đầu ta không dám chắc mấy ngàn kỵ quân Bắc Mãng kia đã rút lui thật rồi, không tiễn nữa sao? Nếu chúng ta chết ở đây, cũng chẳng phải chuyện nhỏ. Thiết kỵ Bắc Lương gánh vác được việc ngăn chặn trăm vạn đại quân Bắc Mãng, nhưng ngươi chưa chắc đã chịu nổi tiếng xấu này đâu."
Từ Phượng Niên vô cớ nghĩ đến Vương tế tửu, người thầy cờ dở tệ của nhị tỷ, sao mà ân sư của nhị tỷ, ai nấy cũng già mà không kính thế? Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói:
"Vậy ta tiễn thêm mười dặm, thêm nữa thì thực không được rồi."
Lão nhân ra sức khoát tay nói:
"Năm xưa đại tướng quân để Từ Vị Hùng vào Thượng Âm học cung, đã bỏ tiền xây đê dài xuôi hồ kia, còn muốn gọi là mười dặm xuân sớm, chân cẳng lão đầu tử ta mặc kệ gió mưa, bao năm vẫn cứ mỗi ngày đi một lượt, nên ta thấy mười dặm tiễn chân này của ngươi, thành ý không đủ rồi, thế nào cũng phải hai mươi dặm mới coi như tạm được. Được không?"
Từ Phượng Niên cười khổ nói:
"Được, thì hai mươi dặm."
Hàn Quốc Tú lườm nguýt nói:
"Ngươi cái tên này, sao ai hỏi ngươi được hay không, ngươi cũng nói được?"
Ngay cả Từ Phượng Niên, người vốn mồm mép vô địch thiên hạ cũng không có gì để nói.
Tư Mã Xán cuối cùng không nhịn được cười ha ha, cô nàng ngốc này quả nhiên là tâm linh tương thông, trong cơn mơ màng lại vô hình trung cho đối thủ một đòn chí mạng rồi.
Cô thiếu nữ mặt đầy tò mò hỏi một vấn đề mà rất nhiều người ở đây đều muốn biết:
"Đám kỵ quân Bắc Mãng kia sao lại không đánh đã chạy rồi?"
Từ Phượng Niên trịnh trọng trả lời:
"Ta cũng không rõ, ta chỉ nói với họ một câu thôi mà."
Tư Mã Xán và Tấn Bảo Thất biết đó chắc chắn là cái hố, gần như đồng thời thốt lên:
"Đừng hỏi."
Nhưng Hàn Quốc Tú vẫn vô cùng lo lắng hỏi dồn:
"Câu gì?"
Từ Phượng Niên nói:
"Ta nói với họ trời không còn sớm, Liễu Khuê gọi họ về nhà nấu cơm."
Hàn Quốc Tú ngây ra một chút, tròn mắt hỏi:
"Đám người Bắc Mãng kia là đồ ngốc sao? Lại tin thật à?"
Từ Phượng Niên cười nhăn nhở gật đầu:
"Đúng vậy, tin thật đấy."
Tư Mã Xán đưa tay che trán, cô ngốc này à, ngươi còn chưa leo ra khỏi một cái hố, lại chớp nhoáng nhảy vào cái thứ hai rồi.
Tấn Bảo Thất ác cảm với cái gã miệng đầy mỡ lại thích làm ra vẻ huyền bí này đã lên đến cực điểm, lạnh giọng nói:
"Vui lắm sao?"
Từ Phượng Niên cười một tiếng, không nói gì thêm.
Để đoàn người các ngươi đi được thuận lợi, ứng phó những tên Triệu Câu tử sĩ đã bị hạ lệnh chết, Phất Thủy phòng Bắc Lương đã chết hai mươi sáu người rồi, hơn phân nửa trong số đó chết ở bên ngoài biên cảnh Bắc Lương.
Lần này Hàn Cốc Tử dẫn đội đi về phía Tây vào Lương, những người dân di cư Bắc Hán tại Tung Dương coi như là gần như cả nhà chết vì khói lửa chiến tranh kia, tất nhiên không đi theo. Nhà văn thi đàn Thường Toại, là người duy nhất trong đám đệ tử Hàn Cốc Tử không vào lãnh thổ Bắc Lương, một mình áo xanh kiếm bầu rượu, tiêu sái đi về Kế Bắc. Ba cao thủ giang hồ, trừ "tay khui bia" Tống Tân Thanh là bạn thân thiết của Hàn Cốc Tử, còn có Tề Tự Hổ mang theo đao nổi tiếng "Cấm Hỏa" là do nghĩa hiệp, thì vị Lục Thủ Ôn trẻ tuổi đi ở cuối xe ngựa, thân phận không hề tầm thường, xuất thân từ Lục thị Hội Kê, gia tộc từng được xếp vào hàng tam phẩm trong các gia tộc có tiếng ở Ly Dương. Lục Thủ Ôn tuy là con thứ, nhưng nhà Lục luôn coi trọng cả văn võ, Lục Thủ Ôn chưa đến ba mươi đã có tu vi tam phẩm, hiển nhiên là một nhân vật kiêu tử được gia tộc coi trọng. Tình báo của Phất Thủy phòng nói rằng người này giống Lưu Đoan Mậu, ngưỡng mộ cô nương tên Tấn Bảo Thất kia, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là Lục Thủ Ôn có thể là một gián điệp hai mang, bên ngoài đầu quân cho Triệu Nghị ở Quảng Lăng Xuân Tuyết Lâu, bên trong có lẽ lại là gián điệp của Nam Cương. Trên đường đi, Lục Thủ Ôn đã liều mình tự tay giết ba cao thủ Triệu Câu, con đường phía sau xem như không thể sống yên ổn rồi, có thể coi là thuộc dạng không màng giang sơn chỉ cần mỹ nhân.
Không hiểu sao Hàn Cốc Tử đột nhiên nảy ra ý định khác, nói muốn nếm thử vị thúc ngựa gào thét dưới gió tây, Tống Tân Thanh và Hứa Hoàng khuyên thế nào cũng không được, Hàn Quốc Tú thì sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vỗ tay cổ vũ, khiến Tấn Bảo Thất bực mình trách mắng. Lão nhân được Tư Mã Xán mồ hôi đầy đầu dìu đỡ mới khó nhọc lên được ngựa, Từ Phượng Niên đành phải đến gần, đề phòng lão nhân ngã ngựa. May là lão nhân không hề có ý định càng già càng dẻo dai thúc ngựa giơ roi, cùng Từ Phượng Niên song song cưỡi ngựa, Hứa Hoàng cẩn thận bảo hộ ở một bên, trên lưng ngựa lắc lư đến nỗi khiến người ta phải lo lắng, lão nhân cười nói:
"Lão phu cảm thấy sự ngông cuồng của thanh niên đúng là rất thật, đáng tiếc đã không còn cảnh tay trái nắm vàng tay phải giơ cao thương, cũng không còn tiền mặc áo gấm mũ lông chồn, chỉ mấy chục năm không chạm vào yên ngựa cưỡi ngựa, ngàn kỵ cuốn bình nguyên lại càng xa vời rồi. Nhớ lại những kẻ Bắc Mãng hống hách vừa nãy, thật hổ thẹn. Đọc sách cả đời, cũng dạy người hơn nửa đời, những môn sinh và đệ tử không ghi danh, tính ra cũng đến hai mươi người rồi, kết quả cho dù là Hứa Củng, Binh bộ thị lang đang ở biên cảnh Lưỡng Liêu kia, cũng chẳng có ai tự tay giết được một kẻ Bắc Mãng."
Lão nhân thương cảm lẩm bẩm:
"Một người cũng không có."
Từ Phượng Niên cười nói:
"Có."
Lão nhân gật đầu nói:
"Đúng, là ta già hồ đồ rồi, Từ nha đầu kia mà, mang theo thiết kỵ Bắc Lương uy danh lẫy lừng kia, tiến quân thần tốc đến trung tâm Bắc Mãng. Lúc ở Thượng Âm học cung, nàng cùng đám đồng môn, đều từ chỗ ta trộm rượu ngon, hôm sau ai nấy đều người nồng nặc mùi rượu chẳng ra thể thống gì, ta cũng chỉ coi như không thấy. Ha ha, khi ấy ở cả Tung Dương lần đầu tiên cũng không có ngoại lệ, nghe nói giảng bài mà suýt ngủ mất. Cho nên mới nói, năm xưa đại tướng quân làm không sai, ngươi làm, càng rất tốt. Nếu không nửa cái mạng của ta đã chôn dưới đất vàng rồi, sẽ không mạo hiểm cả thiên hạ đi chuyến này."
Từ Phượng Niên nói:
"Lão tiên sinh mới là đang mạo hiểm cả thiên hạ."
Lão nhân áy náy nói:
"Dù ngươi không nói, ta vẫn muốn cùng ngươi, cùng người Bắc Lương nói một tiếng xin lỗi. Lão đầu tử bất quá nhất thời nổi hứng, lại làm hại chết không ít người. Kết quả cứ như đi du xuân, phủi mông một cái liền đi, chẳng giúp được gì cho các ngươi, thậm chí vì chút hư danh, đến cả cửa cũng chẳng dám bước vào, ngay cả Từ nha đầu cũng không được gặp mặt một lần."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói:
"Những mầm non đọc sách ở Thượng Âm học cung, không chịu được mưa gió giày vò, lão tiên sinh không làm gì sai cả. Bất kể võ phu Bắc Lương có giữ nổi Tây Bắc hay không, thiên hạ chung quy vẫn cần người đọc sách quản lý, biết đâu có một ngày, họ cần phải bỏ sách vở xuống, xông thẳng lên phía trước mũi tên, vó ngựa."
Tấn Bảo Thất đi phía sau ba người kia, thực ra đã dựng tai nghe, nghe những lời này có chút kinh ngạc, không thể không thừa nhận mình đã hơi nhìn khác về hắn rồi. Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn bóng lưng trên ngựa, phong trần mệt mỏi, ăn mặc bình thường, mang theo một cái bọc hành lý vải bông, không có lương đao và nỏ nhẹ theo quy chuẩn của kỵ binh du mục Bắc Lương. Nếu nói là con cháu tướng lĩnh Bắc Lương nhiều vô số kể kia, cũng không giống lắm, tuy nói nhiều con cháu nhà tướng Bắc Lương bây giờ vì thời thế mà nhao nhao tòng quân nhập ngũ, nhưng nàng thực sự không nghĩ ra Lưu Châu có người trẻ tuổi nào "kỳ lạ" đến vậy, có thể cùng tiên sinh nhã nhặn trò chuyện, chẳng lẽ là Trần Tích Lượng, mưu sĩ vô danh ở Giang Nam nhưng danh tiếng lại nổi lên như diều gặp gió ở Bắc Lương sao?
Hàn Quốc Tú ghé vào tai Tấn Bảo Thất nhỏ giọng nói:
"Tấn tỷ tỷ, ta thấy, cái tên này không chừng là người đó đó."
Tấn Bảo Thất không nhịn được bật cười, lắc đầu nói:
"Không thể nào, ngươi không tập võ, không hiểu các đại tông sư đỉnh cao của thế gian có khí thế như thế nào đâu. Ta từng gặp mấy vị tông sư võ đạo cảnh giới nhất phẩm..."
Hàn Quốc Tú vội vàng cắt lời:
"Ta làm sao lại không biết, không phải kiểu gì cũng là long hành hổ bộ oai phong lẫm liệt, thâm uyên tĩnh mịch núi cao sừng sững đấy thôi, già chút nữa thì là kiểu tiên phong đạo cốt khí khái uy nghiêm đấy chứ."
Rồi cô gái lẩm bẩm một mình:
"Nói vậy thì gã này thực sự không phải cao thủ, nhất là khi cười lên thì đặc biệt không giống người tốt, đến cả Lục Thủ Ôn người đã đỡ một đao thay tỷ còn hơn gã đấy."
Cuối cùng Hàn Quốc Tú rên rỉ thở dài nói:
"Bất đắc dĩ a thật bất đắc dĩ a, lúc đầu ta còn nghĩ chuyến này đến Bắc Lương, nhất định phải mở mang tầm mắt kiến thức cái kia Từ Phượng Niên, chúng ta trong học cung tốt chút tỷ muội đều tự mình rót thuốc mê cho bản thân, ta nếu như thấy tận mắt rồi, sau này trở về các nàng còn không phải trông mà thèm chết a, ha ha! Ta nghĩ kỹ rồi, ta đến lúc đó sẽ nói gặp qua Từ Phượng Niên rồi, còn muốn cùng các nàng kể cái gã kia dáng dấp cao một trượng, lưng hùm vai gấu, đầy mặt râu quai nón, cánh tay to bằng chân các nàng! Cái gì Long Chương phượng dáng Bắc Từ Nam Tống, cái Tống Mậu Lâm kia dù sao chúng ta đã thấy tận mắt rồi, thật sự là tuấn, trừ phu quân của ta Tạ Tây Thùy, ta nhìn trên đời này không ai so được Tống Mậu Lâm. Cứ nghĩ đến các nàng nghe ta kể lại, tưởng tượng đến cảnh các nàng thương tâm thất vọng khóc lóc..."
Cô bé cái đầu nhỏ dựa vào lưng Tấn Bảo Thất, phối hợp phình bụng cười lớn.
Tấn Bảo Thất lắc đầu, nhẹ giọng cười nói:
"Ngươi đó, đừng có hư như vậy, coi chừng không gả được! Tốt xấu gì cũng để cho đám bạn kia của ngươi chút gì để mong ngóng."
Hàn Quốc Tú tính tình trẻ con nói:
"Không cần! Ai bảo bọn họ cứ nói phu quân ta không bằng Từ Phượng Niên một phần vạn!"
Lưu Đoan Mậu vừa định xông lên góp lời, không ngờ Lục Thủ Ôn vừa lúc đã thúc ngựa tiến lên, đi đến bên cạnh Tấn Bảo Thất, với cái vẻ trời sinh có thể trừ tà kia, Lưu Đoan Mậu ánh mắt đau thương, không động đậy. Tư Mã Xán mắt tinh nhẹ thở dài, đã bao nhiêu lần hắn nói với sư đệ này, Tấn sư muội không phải loại nữ tử nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng Lưu Đoan Mậu vẫn cứ hễ thấy nàng là khí ngắn anh hùng. Năm đó tiểu sư đệ Triệu Giai còn ở học cung, ngược lại đã thành công "lừa" hắn sau khi say rượu đi bày tỏ một lần, Tấn Bảo Thất dù chưa động lòng, nhưng nhìn ra được nàng thật ra cũng không ghét, nhưng Lưu Đoan Mậu sau khi tỉnh rượu sợ đến hai chân run rẩy, vốn dĩ Triệu Giai đã nghĩ kế làm sao thúc đẩy Lưu Đoan Mậu thừa thắng xông lên, thế nhưng sau khi tiểu sư đệ đột ngột rời khỏi Thượng Âm học cung, cùng với tin dữ kinh người sau đó truyền đến, Lưu Đoan Mậu liền triệt để lùi bước, trọn nửa năm suốt ngày mượn rượu giải sầu, cuối cùng vẫn bị Tấn Bảo Thất không chịu nổi mà mắng tỉnh, mới buông tay khỏi đám "rượu thê tử" bình rượu bầu rượu luôn kề cận bên mình, bị người ngoài chê cười kia.
Vốn dĩ trừ Từ Vị Hùng cùng Tấn Bảo Thất, sáu người đồng môn còn lại, đều hẹn đợi đến lúc Triệu Giai và Lưu Đoan Mậu ai nấy ôm mỹ nhân về, muốn cùng nhau say một trận, một hơi uống cạn tất cả chỗ rượu sư phụ cất giấu.
Tư Mã Xán mắt đỏ hoe nhìn về phía Nam, tiểu sư đệ, ngươi ta đã nói tốt sẽ cùng nhau tạo nên chuyện ghi tên vào sử sách cơ mà.
Tư Mã Xán không hận Bắc Lương, cũng không hận thiếu niên năm nào vẫn còn là thế tử điện hạ Bắc Lương, hắn chỉ rất nhớ cái người tiểu sư đệ không chút quy củ kia mà thôi.
Lục Thủ Ôn cùng Tấn Bảo Thất, Hàn Quốc Tú đang cùng cưỡi ngựa, không tiếp tục nói chuyện với Tấn Bảo Thất mà quay sang Hàn Quốc Tú, ôn nhu cười nói:
"Nhìn thấy những đám người man rợ Bắc Mãng kia, có sợ không?"
Trong lòng đương nhiên thân hơn Lưu Đoan Mậu cái tên tiểu quỷ nhát gan Hàn Quốc Tú lườm hắn một cái nói:
"Sợ chết rồi!"
Lục Thủ Ôn có chút bất đắc dĩ, cũng không tức giận, thực ra so với lúc đầu tiểu nha đầu khắp nơi nhắm vào, tình cảnh của hắn đã tốt hơn nhiều rồi, ánh mắt hơi xê dịch, nhẹ giọng hỏi:
"Tấn cô nương, vì sao kỵ quân Bắc Mãng chủ động lui binh?"
Tấn Bảo Thất lắc đầu, hờ hững cười nói:
"Ta không rõ, cái người kia không muốn nói, tiên sinh cũng không muốn tiết lộ thiên cơ."
Lục Thủ Ôn ừ một tiếng, cũng không dây dưa thêm về chuyện này, chỉ im lặng cưỡi ngựa.
Tỉnh lại tinh thần, Tư Mã Xán không khỏi cảm khái Lưu Đoan Mậu cái tên sư đệ này gặp đối thủ rồi.
Ở phía trước nhất, Hàn Cốc Tử cùng Hứa Hoàng, một người biết rõ, một người sớm đã đoán ra thân phận thật của Từ Phượng Niên.
Ba người thuận miệng nói đến chuyện chiến sự ở Quảng Lăng đạo, Hàn Cốc Tử vô tình hay cố ý ít lời dần đi, phần lớn là Hứa Hoàng trình bày kỹ lưỡng quan điểm của hắn về cục diện, Từ Phượng Niên không hề a dua theo, thỉnh thoảng nói thẳng nghi vấn không chút kiêng kỵ phản bác, Hứa Hoàng cũng từng cái giải đáp, nhưng mà hai người về nhận thức trận thủy chiến cuối cùng thắng bại và thời gian kết thúc ở trên sông, luôn có một sự chênh lệch không nhỏ, Hứa Hoàng cho rằng đó là thắng nhanh diệt gọn, có thủy quân Thanh Châu tham chiến trợ trận thủy quân của Triệu Nghị, nên mới thắng được. Mà Từ Phượng Niên lại cho rằng khoảng hai ba tháng sau, Tào Trường Khanh phía Tây Sở mới thắng. Hàn Cốc Tử về chuyện này chỉ nói hai người đúng sai mỗi người một nửa, sau đó không hề bày tỏ ý kiến thêm nữa. Hứa Hoàng sau đó hỏi kỹ càng về trận chiến ở Hồ Lô Khẩu, Từ Phượng Niên biết gì nói nấy, không biết thì không nói, cuối cùng Hứa Hoàng cảm khái một câu, năm đó Bắc Lương các ngươi nói muốn ở Hồ Lô Khẩu nuốt trọn mười lăm vạn Bắc Mãng, Hứa Củng khi nhậm chức ở kinh đô không hề tin, hắn nói là không nhiều mà là quá ít rồi. Sau khi Từ Phượng Niên và Hứa Hoàng nói đến việc Lương Châu muốn xây dựng lại một tòa thành Hổ Đầu, lão nhân lại thuận miệng nói, là ba năm trước khi Hứa Hoàng diễn giải đã có cấu tứ này rồi, lúc đó còn bị không ít người xem là kẻ điên nói nhảm, một học cung to lớn như thế, chỉ có Khấu Giang Hoài và Tề Thần Sách hai người trẻ tuổi tán đồng.
Chính lúc Hứa Hoàng có vẻ không quan tâm nhắc đến chuyện quân chủ lực ở giữa tuyến Bắc Mãng có thể sẽ nghiêng một phần quân lực đến Lưu Châu ở Đông tuyến, thì như thể không nhịn được nữa, lưng ngựa lắc lư Hàn Cốc Tử cười hỏi:
"Chúng ta đi hết mười dặm đất chưa?"
Hứa Hoàng ngẩn người, gật đầu nói:
"Cũng sắp rồi."
Lão nhân đột nhiên cười tủm tỉm với Từ Phượng Niên nói:
"Đưa mười dặm cũng tốt, đưa hai mươi dặm cũng được, thực ra tâm ý quan trọng hơn quãng đường. Lão đầu tử ta đây, không trì hoãn ngươi đến Hoài Dương Quan nữa. Cái con nhỏ Từ kia mà nổi giận thì đừng nói các sư huynh sư đệ của nàng từng người nơm nớp lo sợ, như chuột thấy mèo, ta đây cũng sợ."
Lão nhân lẩm bẩm già rồi a, gian nan xuống ngựa, sau khi lên xe ngựa, vẫn chưa vào xe mà ngồi bệt xuống sau lưng Tống Tân Thanh, phẩy tay, cười lớn nói:
"Không có rượu tiễn đưa ngươi, già rồi, có lòng mà không có sức."
Từ Phượng Niên cười dừng ngựa, từng người từng người sát vai cưỡi ngựa qua mặt hắn, hắn nhìn theo bóng dáng đoàn người dần dần đi xa.
Gió trên đất đã mạnh lên, ống tay áo Từ Phượng Niên theo gió tùy ý phấp phới.
Tư Mã Xán ra hiệu cho tiểu nha đầu Hàn Quốc Tú một cái, đáng tiếc cô bé hoàn toàn không hiểu ý, đợi đến khi Tư Mã Xán ước chừng mắt sắp mỏi thì nàng cuối cùng nổi cáu, "Có rắm mau thả!"
Lão nhân hắng giọng một cái, sắc mặt nghiêm lại, nghiêm nghị dạy bảo:
"Quốc Tú, ăn nói cho cẩn thận!"
Cô bé úng a úng úng đáp một tiếng biết rồi, sau đó quay người làm cho Tư Mã Xán cái thủ thế kiểu ta đây không đánh chết ngươi thì cũng làm ngươi ra bã.
Lão nhân nhìn về phía trước, chậm rãi nói:
"Các ngươi đó, cũng đừng đoán mò nữa, chờ chút nữa, chỉ cần quay đầu nhìn một cái, sẽ biết vì sao kỵ quân Bắc Mãng chủ động lui về sau."
Ngoại trừ Hứa Hoàng và Tống Tân Thanh phải cẩn thận lái xe, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Lão nhân cười ha hả nói:
"Ta Hàn Cốc Tử cái 'tránh một đầu' tiếng tăm thì có chứ miếng chẳng có này, so với người trẻ tuổi sau này có thể khiến cả Bắc Mãng phải tránh một đầu, đúng là một đống tuổi già sống đến thân chó mất rồi nha. Nhưng dù là thế, ta vẫn vui đó."
Tư Mã Xán và Lưu Đoan Mậu, Tấn Bảo Thất và Hàn Quốc Tú, Tề Tự Hổ và Lục Thủ Ôn, những người này đều quay đầu nhìn lại, nhưng mà chỉ thấy cái đội kỵ mã ngược hướng với bọn họ, có thế thôi.
Lão nhân nhắm mắt lại, khoan thai ngâm nga bài ca dao nghe được lúc ở chợ U Châu, khi đó có một cô bé để chỏm tóc hát cho cha lúc mua rượu lục nghĩ, giọng nói trẻ con trong trẻo, có lẽ là sau khi mua được rượu cô bé về nhà có thể dùng chỗ tiền còn dư mua được chút đồ ăn, đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ khi hát lộ ra rất vui vẻ.
Nhưng mà giờ phút này, cát vàng trên Trường Thành phía Bắc, gió trên đất thổi mạnh, lời hát phát ra từ trong giọng nói khàn khàn của lão nhân lại càng thêm bi thương thê lương.
"Xuân lại một xuân, nhánh cây chim hoàng oanh bay. Thu lại một thu, đầu thành ngỗng trời về. Một năm lại một năm, đợi rồi rất nhiều năm. Bắc Lương bội đao lang, da ngựa bọc thây về..."
Chờ đã cả nửa ngày vẫn không thấy câu trả lời, cổ đã mỏi nhừ, cuối cùng Hàn Quốc Tú không nhịn được mà muốn oán trách ông mình gạt người.
Mọi người không hẹn mà cùng đều mở to mắt.
Ở nơi xa trong tầm mắt, có một đội kỵ quân giống như triều dâng trắng xóa vô song đang cuồn cuộn tiến đến.
Tư Mã Xán kinh ngạc nói:
"Là Đại Tuyết Long Kỵ?!"
Hứa Hoàng từ đầu đến cuối không hề quay người lại, trầm giọng nói:
"Là Bạch Mã Nghĩa Tòng!"
Hàn Cốc Tử mở mắt ra, "Tưởng tượng năm đó, Đại Tần duệ sĩ vô địch thiên hạ, mỗi khi lâm trận đều có hai chữ vang vọng trời xanh."
Hứa Hoàng nhắm mắt, tựa hồ đang hình dung lại cảnh tượng chi hổ lang chi sư khí thế như chẻ tre, nhẹ giọng cười nói:
"Gió nổi."
Tư Mã Xán thuộc sử sách làu làu nhỏ giọng nói:
"Gió nổi."
Phía sau lưng Hàn Quốc Tú chấn động trong lòng, Tấn Bảo Thất đột nhiên quay đầu ngựa, nàng toàn thân run rẩy, hướng về cái bóng lưng kia căng giọng hô lớn:
"Bắc Lương! Gió nổi!"
Hàn Cốc Tử thở phào một hơi, cười lớn nói:
"Tám trăm năm trước có Đại Tần gió nổi! Nhưng ta Hàn Cốc Tử may mắn ở thời đại này, há lại kém cỏi hơn chút nào!"
Bởi vì tám trăm năm sau, có Bắc Lương tử chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận