Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 194: Phong lôi kề bên (2)

Võ Đang từ sau khi lão chưởng giáo Vương Trọng Lâu qua đời, hương khói vốn không nhiều liền giảm đi vài phần. May mà sau đền thờ gần ngàn lão đạo nhân, trung niên tế rượu cùng các đạo đồng đã quen sống nghèo khó, phòng dột liền lợp, áo cũ liền may, xới thêm mấy vườn rau, nuôi thêm mấy lồng gà vịt, cũng không có oán khí gì.
Ngược lại lúc này đang có một đạo nhân tuổi trẻ đang ngồi xổm ở sau bảng hiệu huyền vũ rên rỉ thở dài, ở bên cạnh có vài đạo đồng quét rác đang ngồi xổm chơi đùa trong đạo quán, một đám tranh nhau muốn đạo sĩ này kể chút chuyện tình yêu trong sách, chuyện xưa này nghe thú vị hơn nhiều so với đạo kinh, cơ mà chỉ là quá mức thê lương, nam nữ trong truyện không hiểu sao không có một ai có kết cục tốt, nghe người kể chuyện bên cạnh kia kể gần đến kết thúc, càng thêm lo lắng.
"Thái thượng sư thúc tổ, quyển sách này sao có nhiều câu đố đèn, rượu lệnh cùng thi từ như vậy, đây cũng không phải là một người nghĩ ra đúng không, nếu là thật, người viết ra quyển sách này phải có bao nhiêu học vấn mới được? Cũng phải một chín một mười cùng thái thượng sư thúc tổ nha?" Một tân tiểu đạo đồng của Võ Đương sơn chưa có đến hai năm công phu rụt rè hỏi, tiểu đạo sĩ này ngày thường môi đỏ răng trắng, mười phần linh khí, đang dùng hai tay nâng má dùng sức nhìn về phía sư thúc của sư phụ sư phụ ở một bên, theo lý mà nói thì vốn nên gọi là chưởng giáo, có mà dường như mọi người đều nói vị thái thượng sư thúc tổ này không thích gọi như vậy lắm, thế nên liền dựa theo bối phận như trước mà gọi.
- Giải thích, đố đèn là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.
Rượu lệnh là một trong những phong tục dân gian của người Hán, là một loại trò chơi vui nhộn trong bữa tiệc, thông thường trong bữa tiệc, một người được bầu làm quan đặt hàng, những người còn lại nghe lệnh và thay phiên nhau nói thơ, câu đối hoặc các trò chơi tương tự khác. Hết giải thích.
"Nói bừa, học vấn của người viết sách này sao có thể lợi hại bằng sư thúc tổ!" Một tiểu đạo sĩ vào núi sớm hơn một chút liền vung tay đập một cái, bộ mặt trở lên nghiêm nghị nói, tiểu đạo đồng nhỏ tuổi bị giáo huấn bưng lấy đầu không dám phản bác.
"Không phải nói bừa. Người viết sách này nếu cùng ta biện luận đạo giáo nghĩa lý thì đoán chừng là nói không lại, nhưng những thứ tình tình ái ái này thì ta phải kém mười vạn tám ngàn dặm người đó. Đây là lý do tại sao có sự chuyên môn hóa trong học thuật, các ngươi về sau cùng các sư phụ học tập kinh văn, đụng phải nan đề, chớ tưởng rằng các sư phụ nói đều là đúng. Một vài sự tình bị các sư phụ trách phạt mà các ngươi lại cảm thấy không sai, có thể lên Liên Hoa Phong tìm ta, nếu ta vẫn nói là các ngươi sai, mà các ngươi vẫn không phục, còn có thể xuống núi tìm đúng sai, nếu có một ngày cảm thấy đã tìm được đáp án, biết ta cùng các sư phụ là người sa thì có thể quay về núi nói cho chúng ta một tiếng rằng chúng ta thật sự đã sai, giả như phát giác bản thân đã sai thì cũng đừng cảm thấy mất mặt, hãy nhớ sơn môn Võ Đang của chúng ta vĩnh viễn không đóng lại với ai." Đạo sĩ trẻ tuổi mỉm cười nói rồi xoa xoa đầu vị đạo sĩ nhỏ tuổi nhất, nở nụ cười ấm áp.
"Thái thượng sư thúc tổ, ta cảm thấy sư phụ không cao hứng liền đánh chúng ta một gậy chính là sai đó nha, thúc tổ cảm thấy thế nào ?" Kia tiểu đạo đồng ngây thơ hỏi.
Đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ giọng cười nói: "Khi còn bé ta cũng đã bị đánh vài lần, nhưng bây giờ biết đa số những lần ấy là do bản thân sai, sau vài lần sai thì dần dà cũng sẽ không đi so đo nữa, sư phụ cùng các sư huynh cũng không phải là thánh nhân, khó tránh khỏi sẽ có chút sai lầm. Võ đang ngàn năm qua, đạo sĩ trong danh sách ghi chép có mười mấy vạn, nhưng Huyền Vũ thiên tôn được ghi khắc lại cũng chỉ có một tôn. Chúng ta, bao gồm cả ta, đều là phàm phu tục tử, được cho phép người khác phạm sai lầm, cũng được cho phép chính mình phạm sai lầm, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không thì sống không còn vui vẻ nữa. Thật vất vả mới được một kiếp lai sinh, nếu luôn buồn bực tức giận thì cho dù bản thân là đế vương tướng quân cao cao tại thượng thì cũng không thú vị, hơn nữa, chúng ta là người xuất thế, vinh hoa phú quý gì gì đó, đơn giản là mây khói lướt qua, đạo thành gạch ngói vụn tẫn hoàng kim, trong lò đan dược tự có xuân, Võ Đang cho ta gối, ta gối cho Võ Đang, là đủ rồi."
Một tiểu đạo sĩ tuổi hơi lớn lặng lẽ nói: "Sư thúc tổ, nghe nói gia đình phú quý ngày nào cũng ăn thịt, ta là người tham ăn, lúc đói niệm kinh nghĩ đến thôi liền chảy nước miếng."
Đạo sĩ trẻ tuổi tuấn nhã xuất trần bối phận cao nhất mỉm cười nói: "Mỗi ngày ăn thịt cùng mỗi ngày cơm rau dưa không phải là giống nhau sao, Thanh Phong, sư thúc tổ cho ngươi mười cái bánh bao, cái thứ nhất là mỹ vị, vậy cái bánh bao thứ mười là vị gì?"
Tiểu đạo sĩ đạo hiệu Thanh Phong vẻ mặt đau khổ nói: "Mười cái bánh bao, no chết rồi.”
Sư thúc tổ trẻ tuổi cười ha ha nói: "Đúng vậy, trên núi dưới núi đều là cái lý này, chưởng giáo sư huynh từng nói đạo cao không bằng lòng người cao, chúng ta nếu lòng tham sẽ không có chừng mực, trên núi Lữ Tổ trước khi đăng tiên treo kiếm tại Nam Cung Nguyệt Giác Đầu, biết chỗ lợi hại nhất của thanh kiếm kia là cái gì không?"
"Nghe sư phụ nói có thể phi kiếm ngàn dặm!"
"Khẳng định là trảm yêu trừ ma nha!"
Đáp án đủ loại thiên kỳ bách quái, sư thúc tổ trẻ tuổi nghe xong mỉm cười không nói, chờ yên tĩnh lại, mới ôn nhu nói: "Lữ tổ nhìn như lưu lại ba đường kiếm, thực ra là lưu lại đạo căn và Võ Đang, dạy chúng ta phải lấy Thanh Phong bảo kiếm chém đi phiền não, tham sân cùng sắc dục."
"Sắc dục ?" Đạo đồng nhỏ nhất vẻ mặt mờ mịt. Mấy thiếu niên đạo sĩ ngây thơ còn lại đều cười hắc hắc.
“Ta đọc sách tên là "Đông sương đầu tràng tuyết", bên trong bỏ qua một ít chuyện nam nữ là được." Sư thúc tổ trẻ tuổi cười tủm tỉm nói.
"Thái thượng sư thúc tổ có sắc dục sao ?" Tiểu gia hỏa kia hỏi đến tận gốc rễ.
Không đợi sư thúc tổ đáp lời, tiểu tử kia đã bị các tiểu sư huynh tiểu sư thúc đánh cho một trận.
Sư thúc tổ trẻ tuổi xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn lần nữa, nhẹ giọng nói: "Có.”
Bên người vang lên một trận âm thanh kinh ngạc “a, a”, nhưng không có ai cảm thấy nhân vật tổ tông trẻ tuổi trên núi Võ Đang kể từ lúc tự xưng có sắc dục không cao lớn, không học vấn, không hòa ái.
Sư thúc tổ trẻ tuổi cười ha hả nói: Tự biết không tốt, không phải chuyện xấu. Cái này cùng đạo sĩ chúng ta cầu thiên đạo không khác nhau chút nào, tự biết không ở trong tay ta, mới phải đi cầu đạo.”
"Sư thúc tổ, thúc tổ còn chưa cầu thành đạo sao? "Một đạo sĩ thiếu niên thấp thỏm hỏi.
"Khó mà nói." Tuổi trẻ sư thúc tổ thành thật nói.
Lúc này một nhóm lão niên khách hành hương từ Ung Châu tới cuối cùng đi qua hơn mười dặm thần đạo, thở hồng hộc đi tới dưới đền thờ, đạo sĩ trẻ tuổi lập tức đứng dậy, kêu tiểu đạo sĩ bên người cùng đi hỗ trợ xách hành lý.
Lúc lên núi, các đạo đồng thành thạo giới thiệu cảnh núi Võ Đang và đạo quán, các lão khách hành hương ước chừng cảm thấy các tiểu đạo sĩ dễ gần đáng yêu thì đều lộ ra nụ cười tang thương. Đi một chút dừng một chút, trạng thái mệt mỏi cũng dần tiêu tan, sư thúc tổ trẻ tuổi biết hậu bối không có khả năng đưa lên tận đỉnh núi, liền để cho bọn họ xuống núi trước, còn bản thân cầm lấy tất cả hành lý. Các lão nhân thấy vậy liền băn khoăn, vị đạo sĩ trẻ tuổi không nói nhiều này dọc đường đi vẫn cười nói “không có việc, gì không có việc gì”, lão khách hành hương thấy hắn đi lên núi như nước chảy mây trôi, phong thái thần kỳ đến mức nói không nên lời, đích xác không giống như là ra vẻ thoải mái, liền yên tâm hơn rất nhiều,
Không có tiểu đạo sĩ, lão khách hành hương rốt cục mới hỏi tới một vấn đề hơi mẫn cảm rằng lượn quanh đây mà tìm không thấy hai vị chưởng giáo mới cũ của núi Võ Đang. Lần gần nhất nhóm lão khách hành hương từ Ung Châu này tới Võ Đang đã là hơn mười năm trước, lần này cũng không khác gì lần cuối trong đời này leo núi thắp hương. Ấn tượng của bọn họ đối với Võ Đang đa số là không tệ, chỉ là con cháu trong nhà nguyện ý bỏ gần cầu xa đi Long Hổ Sơn. Thân thể của bọn họ không đi nổi, nhưng trong lời nói để lộ ra ý rằng nếu bọn họ có thể trẻ lại hai mươi năm, không chừng lần này thật sự có thể đi thăm liên tục ba vị quốc sư của Long Hổ Sơn rồi.
Đạo sĩ trẻ tuổi vác rất nhiều hành lý nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ mỉm cười, có vẻ ngây ngốc. Nhìn ở trong mắt lão khách hành hương, ngược lại so với việc kiệt lực nói tốt cho núi Võ Đang thì thuận mắt thoải mái hơn rất nhiều.
Một đường chậm rãi lên núi, tới gần đỉnh núi, mới gặp được một vị lão đạo sĩ ngồi ngắm biển mây ngộ đạo.
Lão đạo sĩ vất vả lắm mới nhận ra dung mạo của đạo sĩ trẻ tuổi đang mang đồ nặng lên núi kia, vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Bái kiến chưởng giáo.”
Đạo sĩ trẻ tuổi gật đầu cười, xem như là đã chào hỏi.
Mười mấy vị khách hành hương không tin vào lỗ tai mình, đồng loạt nhìn về phía đạo sĩ trẻ tuổi vẫn luôn đi cùng tiếp cùng những câu chuyện “Long Hổ Sơn như thế nào, Võ Đang Sơn trong trẻo nhưng lạnh lùng như thế nào.” của họ.
Đích xác là bọn họ có nghe nói chưởng giáo trên núi Võ Đang cực kỳ trẻ tuổi, nguyên nhân rất lớn của chuyến lên Võ Đang thắp hương này chính là mong có thể gặp mặt tânchưởng giáo một lần, xa xa nhìn vài lần, coi như dính chút tiên khí cũng tốt.
Võ Đang mặc kệ trăm năm qua suy thoái như thế nào, chung quy vẫn là tổ đình đạo giáo từng lực áp Long Hổ Sơn, có tiên nhân Vương Trọng Lâu Châu Ngọc ở phía trước, đối với chưởng giáo mới nhậm chức, khách hành hương đều coi là thần tiên cao nhân.
Nhưng vị thần tiên trẻ tuổi này, sao lại cõng hành lý cho đám lão đầu tử hỏng bét chúng ta vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận