Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 620: Hắc bạch mua thái bình (3)

"Một người nông dân có thể cày ba mươi mẫu ruộng, một mẫu có thể thu hai thạch hoặc ba thạch thóc, trung bình hai thạch mỗi mẫu nhà năm người, nếu mỗi ngày ăn một thăng mỗi ngày, một năm mỗi người ăn 18 thạch, còn dư lại 12 thạch, ngoài ra còn có những chi phí tiêu dùng như quần áo, hôn nhân, tế lễ, sinh, lão, bệnh, tử, vân vân.... Nếu gặp hạn hán lũ lụt, châu chấu, sẽ rất khó sống. Cựu thần cho rằng đó là tình hình tại các kho lương của đế quốc ở lưu vực sông Gia Hồ tại Tô Hàng cùng với Tây Thục... việc người ta kết hôn nhưng không có con là chuyện thường tình, Không có gì lạ khi một số lượng lớn người đi lang thang, cũng không phải hiếm thấy. Cái gọi là cuộc sống thanh bình của Ly Dương vương triều, khá nổi tiếng."
"Ly Dương vương triều đã có quan không phong kiến mà lại có manh mối phong kiến, quan không được do người địa phương đảm nhiệm, Lại thì lại khác, đời đời kiếp kiếp Lại do dân địa phương làm, không tới trăm năm, khắp nơi đều là ác bá địa phương, Trương Cự Lộc rất lo lắng, vội vàng đưa ra rất nhiều chính sách, song chuyện này gấp không được."
"Ta tuyển chọn 3 loại hải thương, thương nhân buôn muối, trà thương để giới thiệu về tài chính và thuế vụ của Ly Dương cho bệ hạ."
"Hệ thống quan lại của Ly Dương vương triều bắt đầu là Lang, nói về quân sự và chính trị, mỗi tháng phong tặng là quản, trở thành người ghi chép tình hình chính trị đương thời. Phân 21 loại gồm Đế hệ, hậu phi, ngũ loại lễ, dư phục, đạo thích, thụy dị, phiên di, vân vân... Ta kể từng cái một, bệ hạ cứ nhìn lá rụng biết mùa thu đến, hai mươi mốt lá biết Ly Dương."
"Long Hổ Sơn quen yên ổn không nghĩ đến nguy cơ, bệ hạ cần phải nhân cơ hội lệnh quốc sư bắt tay vào làm biên soạn vạn quyển Đạo Tàng , để Đạo Đức Tông trở thành kẻ đứng đầu Đạo giáo trên thiên hạ."
"Tranh đấu giữa hai giáo Hồng Hoàng tại Tây Vực, bệ hạ không thể chỉ xem như là trò vui, chuyện triều ta diệt Phật, có thể diệt thiền tông đại phật, nhưng phải nâng đỡ mật giáo tiểu Phật."
Chuyện thiên hạ dù nhỏ đến mấy, Thái Bình Lệnh lão nho sinh vẫn nói cặn kẽ, ban ngày nói, Nữ đế trừ ngày đầu tiên ngồi ở trên bậc thang, ngày thứ hai bèn đi xuống bậc thang, đi theo phía sau lão nhân vừa đi vừa nghỉ, chân đạp trên tấm thảm lụa. Buổi tối cũng không ngừng nói, đèn lồng treo cao, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, trên sân rộng không cho phép người khác đặt chân, Nữ đế bệ hạ tự tay cầm đèn chiếu sáng cho lão nhân. Hôm sau nữa, hai người ăn uống thoải mái hoặc ngồi xổm hoặc ngồi ở trên bức tranh gấm, Nữ đế thậm chí đã treo lên một túi vải, chứa đầy nước ấm và thức ăn, nếu như lão nhân cảm thấy khát nước đói bụng, cũng không cần lên tiếng, đưa tay ra đòi hỏi nàng là được. Thái Bình Lệnh mỗi lần đi qua một góc đều phải vẽ vòng tròn trên mặt đất, đã dùng hết vô số mẩu than, hai bàn tay mười ngón tay đen thui, lần nào vội vã rửa tay, cũng đều khiến chậu nước đen sì.
Nữ đế mặc một bộ long bào có tay áo rộng và viền dài, càng về sau bà bà chỉ buộc lại bằng những sợi tơ để dễ đi lại mà không cần quan tâm đến thể thống lễ nghi gì cả.
Trong cuộc trò chuyện ban đêm dưới ánh nến, Nữ đế vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi và tràn đầy năng lượng.
Bảy ngày đã có đầy đủ kiến thức.
Lão nhân ước ra khỏi tấm bản đồ lớn nhất thiên hạ, đứng ở dưới đáy bậc thang, nữ đế cầm tay lão, đưa lưng về phía giang sơn cẩm tú hơi nhăn nheo, cùng đi lên bậc thang, bình tĩnh nói:
"Nguyện tiên sinh là đế sư."
Châu Tây Hà đột nhiên muốn chặn sông thay đổi dòng chảy, đây chính là chuyện lớn hạng đầu liên lụy đến rất nhiều quyền lợi gút mắt, cũng may Hách Liên Trì Tiết Lệnh vẫn còn uy vọng cao, không người nào dám phản đối, Hách Liên Võ Uy đã bồi thường không ít cho các gia tộc ngang ngược bị tổn thương ở hai bên hạ lưu bờ Hoàng Hà, không ít con cháu của môn phiệt cũng được tiến vào Khống Bích quân, chức quan cũng không lớn, nhưng cũng là chuyện tốt mà quá khứ nằm mơ cũng không dám nghĩ, cộng thêm việc chặn sông thay đổi dòng chảy, cũng chỉ tạo ra một đường vòng dài hai mươi dặm, còn không phải tổn thất quá nghiêm trọng, nhất thời châu Tây Hà vẫn là gió êm sóng lặng, gần đây có một số lời đồn trong giới danh gia vọng tộc nói chuyện về cuộc sống của các lão bách tính trải qua như thế nào, chỉ tiếc hận Trì Tiết Lệnh hạ lệnh chặn sông nên gần đó không cho phép kinh doanh buôn bán, có Khống Bích quân đốc công tuần tra xung quanh, bằng không còn có thể phát tài nhiều hơn. Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, đạo lý thiên hạ đều giống nhau.
Từ Phượng Niên cùng Hách Liên Võ Uy đi tới chỗ ném đá chặn sông, lần này trộm lăng mộ Tần Đế không thấy ánh mặt trời gần ngàn năm, thế lực khắp nơi đều tới đây, đều không công khai lộ diện, Hách Liên Võ Uy đưa làm vụ buôn bán hung hiểm cõng rắn cắn gà nhà, chưa kể những con rồng khác qua sông, một vị đại tướng quân Chủng Thần Thông đã đủ mệt rồi, cho nên lão Trì Tiết Lệnh cũng không dám khinh thường, tất cả đều giao cho Khống Bích quân tâm phúc thống soái, Từ Phượng Niên nhìn thấy có một nhóm nam nữ ăn mặc theo kiểu nho sĩ điều hành ở trên đài cao, đa số khuôn mặt đều tiều tụy, không có mấy phong thái phong lưu của văn sĩ, Từ Phượng Niên kinh ngạc hỏi:
"Con cháu của Mặc gia?"
Hách Liên Võ Uy gật đầu cười, cũng không nói tỉ mỉ tình hình của bên mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận