Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 401: Đông Tây Nam Bắc (1)

Hai giáo Phật, Đạo mặt đỏ tới mang tai tranh chấp ngàn năm, như đã hình thành một vũng bùn lớn, lịch đại cao nhân của hai giáo cũng không thể ngoại lễ, hoặc là tranh luận kịch liệt ở miếu đường, hoặc là viết sách chửi bới, cả đám đều muốn sờ soạn lần mò trong vũng bùn này nhiều hơn mấy lần, ít có loại người trong bùn mà không nhiễm bùn như hậu thế công nhận. Trong trăm năm gần đây, trong Phật môn xuất hiện một tăng nhân áo trắng tây du thỉnh kinh, mới giảm bớt sự xấu hổ của bài vị tam giáo bản triều lấy Nho làm đầu, lấy Đạo thứ hai, lại lấy Phật hạng chót, đáng tiếc sau khi đốn ngộ hiện thế vừa nói thì đối với tăng nhân áo trắng và Lưỡng Thiền Tự đều là một sự chấn động rất lớn. Vị tăng nhân cao lớn này đã từng nói hai giáo Phật Đạo tranh, tựa như hai lão nông trong thôn đoạt nước tưới ruộng, nguồn nước giống nhau, nhưng dù sao lượng nước cũng có bấy nhiêu, ai trộm nhiều, đoạt nhiều, lừa gạt nhiều một chút nước để tưới đồng ruộng nhà mình thì hoa màu nhà người đó sẽ có thu hoạch tốt hơn, tranh nước mà, đương nhiên phải có va chạn, động miệng trước, thuyết phục không được người đối diện thì lại đông quyền cước, thật sự không được nữa thì ai cũng muốn lôi kéo quan hệ với đình trưởng thật tốt, đi ngay để quan gia tay cầm binh khí đến giết người.
Đây đương nhiên là tăng nhân đang tự giễu và ngầm trào phúng Đạo giáo Long Hổ Sơn thân cận triều đình, được quân vương sủng ái, từ hoàng cung triều chính đến chợ búa giang hồ, trong lịch sử khởi xướng đến sáu lần vận động diệt Phật, trước kia tăng nhân áo trắng từng hai lần độc chiến với mười mấy vị Đại chân nhân đắc đạo ở kim đỉnh tổ đình Đạo giáo, đều là cùng loại thủ đoạn giết địch một ngàn tự tổn tám trăm mà thắng, nói đến cũng kỳ quái, trước kia Phật Đạo mười năm tranh luận một lần, dù có một phe đại thắng thì sau đó cũng gặp phải vô số chỉ trích, duy chỉ có tăng nhân áo trắng này chưa từng nói hết, thắng được thất tha thất thểu, ngay cả các lão thần tiên của Long Hổ Sơn vô cùng kiêu căng cũng không có quá nhiều khúc mắc, những năm này ngược lại là thường xuyên có một số chân nhân của Long Hổ Sơn ở bên ngoài dẫn thuật hấp thu nghĩa lý Phật giáo, trứ tác đủ loại điển tịch công kích đối kháng Phật giáo, khiêng rương sách lập tức đến Lưỡng Thiền Tự tìm tăng nhân áo trắng lý luận, kết quả đều không ngoại lệ, sau khi xuống núi đều không nói một lời, ngoại nhân hỏi thế nào cũng ngậm miệng không nói.
Nhà tranh ở hậu sơn của Lưỡng Thiền Tự, hai hòa thượng một lớn một nhỏ đang phơi nắng. Nơi này cách cấm địa rừng bia quá gần, ít có khách tới thăm, cũng không có mùi hương hỏa dày đặc bịt mũi cũng không giấu được trong chùa, sau nhà tranh có vườn rau, chuồng gà, trước có hai cây hoa đào, số tuổi cũng không lớn, một cây giáng đào là tăng nhân trung niên trồng lúc sinh nữ nhi, sau đó không biết tăng nhân ở đầu lừa gạt được đồ đần Ngô Nam Bắc, lại trong một cây bích đào cành rủ xuống, cây đào chậm lớn, thân cành sum suê, lúc này chạc cây xanh biếc, nụ hoa nhỏ, còn lâu mới được gọi là tươi tốt.
Sinh nhận của hai hài tử hàng năm, sư nương của đần Nam Bắc sẽ xách dao phay theo, lôi kéo hai hài tử sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm đến dưới cây đào, dựa vào thân cây khắc dấu, trước kia Lý Đông Tây thân là nữ hài tử, phát dục đến sớm, vóc dáng cao rất nhanh, mỗi lần sinh nhận đều vui sướng như hoàng tước, ríu ra ríu rít nói không ngừng, sờ cái đầu trọc nhỏ của đần Nam Bắc, chế nhạo nó là quả bí lùn, đáng tiếc phong thủy luân chuyển, khi nàng đến thiếu nữ, khi nó trở thành thiếu niên thì Lý Đông Tây không vui lòng, bây giờ Ngô Nam Bắc đã cao hơn nàng, chuyện này khiến Lý tử cô nương hơi phiền muộn, sau này vạn nhất dáng dấp của đần Nam Bắc cao như phụ thân vậy thì chẳng phải là nàng phải nhón chân lên mới sờ được đầu nó sao?
Hôm nay tiểu hòa thượng không cần thích kinh giảng pháp, mà ngày mai phải thay sư phụ đến Liên Hoa Kim Đỉnh của Long Hổ Sơn, chung quy tiểu hòa thượng ở Lưỡng Thiền Tự đều có thể lấy lý phục người, tuổi nhỏ giảng tăng lớn, nhìn không ra có gì luống cuống, nó chỉ u sầu hỏi: "Sư phụ, ngày mai đệ tử phải đến Long Hổ Sơn cải nhau với bọn họ rồi, sao lại còn có đạo lên núi tìm người lải nhải lẩm bẩm vậy?"
Tăng nhân áo trắng nằm trên một chiếc ghế mây, xoa đầu trọc, thoáng nhìn tức phụ ra khỏi nhà tranh định giặt quần áo, ngữ khí kiên định: "Trên núi, dưới núi đều biết tay nghề của sư nương ngươi tốt, đến ăn chực."
Tiểu hòa thượng thật sự là đần mà, thành thật nói: "Hả? Vậy sao hôm qua sư phụ mắng sư nương, nói là mâm gỏi cuốn hẹ xanh bỏ nhiều muối, tìm ta muốn uống nước, ta cảm thấy mặn nhạt vừa phải mà. Nhưng mà những đạo sĩ này cũng quá, được một tấc lại muốn tiến một thước, tuy nói người đến là khác, nhưng sư phụ, sư nương làm cả bàn đồ ăn, cơm họ cũng ăn rồi mà còn muốn cãi nhau với sư phụ, cải nhau không lại thì giở trò ngang ngược, được rồi, sư phụ người ngại ồn ảo bên tai, dẫn họ đến sau nhà mời bọn họ dùng nắm đấm nói đạo lý, mắng sư phụ còn đánh sư phụ, kết quả là sư nương còn phải bồi gương mặt tươi cười nói chúng ta không đúng, ai, thế đạo này."
Đầu vai của tăng nhân áo trắng bị nữ tử hung dữ nhéo một cái, Kim Cương bất bại cái gì, vị đại thúc đầu trọn này nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy đáng thương. Chờ tức phụ hừ lạnh ôm chậu đi xa, sư phụ nhẹ nhàng vỗ đầu đồ đệ đần, trợn mắt nhìn khói, cũng không lên tiếng răn dạy tiểu hòa thượng không có nhãn lực.
Đần Nam Bắc gãi gãi đầu, quả thật như Đông Tây hay nói, rất trơn trượt không trơn thu, như cái mõ. Tiểu hòa thượng than thở nói: "Sư phụ, rốt cuộc ta có được hay không? Đến lúc đó cãi nhau thua, vạn nhất ngay cả tiền lão Phương Trượng cũng không phát cho chúng ta, đến lúc đó chắc chắn sư nương sẽ oán ta."
Tăng nhân trung niên rất bại hoại, không chịu trách nhiệm nói: "Lão Phương Trượng bảo ngươi đi, ngươi nói được hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận