Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 615: Cửu vấn (2)

Nam tử vốn giống quan gia đại nhân nhất trong ba người lại khoanh tay đứng thẳng, lễ độ cung kính. Nhìn hai nam nữ trẻ tuổi đấu võ mồm, mặt không chút cảm xúc.
Triệu Giai quay đầu cười nói:
"Đại sư phụ, ngồi đi, nơi đây cũng không phải quy củ nghiêm ngặt như trong cung, chúng ta cứ thoải mái đi."
Hai luồng tóc bạc rủ xuống gần ngực của nam tử, y lắc đầu nói:
"Cha gia không cần quỳ đã rất thoải mái."
- Giải thích, từ "cha" ở đây nghĩa là tôi; ta; mình, đây là cách xưng hô thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu. Hết giải thích.
Hài âm "cha" này, từ trước đến nay là tự xưng của hoạn quan bản triều, còn phải là thái giám có chút địa vị quyền thế mới có tư cách và can đảm này. Tuy nhiên nếu nam nhân trẻ tuổi là Triệu Giai, con riêng của đương kim thiên tử, mà nữ tử lại chính là Tùy Châu công chúa được hoàng đế bệ hạ cưng chiều vô cùng, vậy thì thân phận của tên hoạn quan được Triệu Giai kính xưng đại sư phụ cũng đã rõ ràng, đệ nhất nhân hoạn quan vương triều, Hàn Điêu Tự. Lão thái giám này không nên gọi là nam nhân, tên hiệu Nhân Miêu, nếu như không phải y là định hải thần châm của hoàng cung đại nội, nhiều lần cản trở, Tây Sở Tào Trường Khanh chỉ sợ sớm đã cắt đầu của hoàng đế. Có thể trực tiếp xuyên giáp lột da Phù Tướng Hồng Giáp, một trong tứ đại Tông sư nhân tài kiệt xuất của giang hồ thế hệ này, cảnh giới Chỉ Huyền của Hàn Điêu Tự, cũng quá mơ hồ rồi. Tên hoạn quan chết tiệt khiến cho tất cả thần tử trong triều đều sợ hãi, mỗi lần Lỗ chưởng quỹ gõ cửa mang thức ăn lên, đều phải nói một tiếng xin lỗi, sau đó nếm trước một miếng, mới để cho hai vị tiểu chủ tử gắp thức ăn. Mới ăn hai món ăn, Tùy Châu công chúa đột nhiên để đũa xuống, hờn dỗi nói:
"Dùng bữa như thế này có khác gì với trong cung, Triệu Giai, chúng ta đi xuống lầu gọi một bàn ăn cho đã đi!"
Triệu Giai cười nói:
"Nghe lời ngươi. Đại sư phụ, hôm nay lời của Tùy đại công tử nói mới tính, chúng ta đều nghe nàng, được không?"
Hàn Điêu Tự lần đầu tiên nhếch miệng, nhẹ nhàng gật đầu. Nhân Miêu không chế nhạo bản tính trẻ con của Tùy Châu công chúa, mà là cảm kích ân tứ của tiểu chủ nhân cố ý sắp xếp cho phép mình ngồi cùng bàn. Trên đời này, Hàn Điêu Tự đã gặp rất nhiều người đối tốt với mình nhưng lại không nhớ đến mình. Lúc Hàn Điêu Tự còn là một thái giám bình thường, theo đại chủ nhân cải trang xuất hành, gặp nữ tử có thân phận thấp hèn, nàng vẫn thành tâm mời y cùng ngồi ăn, cho dù đã biết thân phận hoạn quan của y, vẫn giữ thái độ cũ, bữa ăn đạm bạc đó, Hàn Điêu Tự sẽ nhớ kỹ cả đời. Người nếu kính Hàn Sinh Tuyên ta một tấc, ta sẽ kính hắn 100 trượng. Người nếu bắt nạt Hàn Sinh Tuyên ta trong chốc lát, ta sẽ bắt nạt hắn cả đời. Không biết bao nhiêu quan văn võ tướng bị tên Nhân Miêu người Mãn này hành hạ đến chết, trước khi chết đều cầu xin kiếp sau không phải chịu những đau đớn này nữa. Ở Ngư Long Phiến Nhi này, Bạch Sư Lâu đương nhiên cũng là nơi hỗn tạp, có sĩ tử thư sinh, cũng có thân hào phú thương, càng có một số lưu manh vô lại ký thân thanh lâu làm bảo kê, Lỗ chưởng quỹ cũng không có ý kiến gì đối với chuyện đổi bàn, kẻ có tiền còn chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao. Tửu lâu kinh doanh tốt, lại là giờ ăn cơm, chưởng quỹ rất dễ dàng dọn ra một cái bàn trống, sai tiểu nhị nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, ba người Triệu Giai ngồi xuống, bèn nghe được một vị hán tử để ngực trần ở bàn bên cạnh đạp vào chiếc ghế dài, nghiến răng mắng:
"Con mẹ nó, mấy ngày trước tên tiểu bạch kiểm tới Định Phong Ba chúng ta quậy phá chơi nữ nhân, trong túi không có bạc giả vờ làm đại gia, mượn vài bài văn chương không ra gì để lừa dối, thơ không giống thơ, từ không giống từ, quá ồn ào, lão tử sẽ ở chỗ này cầm gậy xử lý tên nhãi ranh khốn nạn ngứa miệng đó."
Ngồi cùng bàn là vài sĩ tử xứ khác kinh tế không quá dư dả, họ đã lăn lộn trong một thanh lâu tên là Định Phong Ba rất lâu, họ phụ trách dụ dỗ đám người đọc sách chơi gái đến mức túi tiền càng ngày càng xẹp, giá của bọn tỷ tỷ muội muội cứ cao không chịu giảm, họ nghĩ tiếp tục cũng không phải cách, bèn suy nghĩ có thể tạo quan hệ tốt với tên cầm đầu bảo kê trước mắt hay không, không hy vọng xa vời giảm giá chơi gái, vào viện sau đó lên giường, tốt xấu cũng có thể bớt một ít tiền thưởng không cần thiết, kỹ viện câu lan, có rất nhiều trò, muốn có được thứ gọi là thể diện, vô cùng tốn tiền, chi tiêu cho nha hoàn nô linh, chút chỗ này cộng thêm chỗ kia, số bạc vụn phải tiêu cũng rất đáng sợ. Một sĩ tử sắc mặt cứng ngắc không giống người thông minh do dự một chút, nghi hoặc nói:
"Từng nghe nói về người này, ngâm vịnh được ba bài thơ, hiện giờ Ngư Long Phiến Nhi đều biết rồi, đều coi là không tệ, mấy câu 'Cô quang tự chiếu, can đảm giai băng tuyết', 'Đông phong xuân ý, tiên thượng tiểu đào chi', có thể tính là câu hay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận