Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 522: Đoán mệnh (2)

Nữ tử bị giữ chặt mảnh khảnh cánh tay không nói gì, tên vô lại đang muốn thuận thế ôm vào trong ngực tùy ý yêu thương một phen, thì đường phố bên kia có một người trẻ tuổi có vẻ mặt lưu manh nhưng được ăn mặc sạch sẽ, nhìn thấy quang cảnh này cũng không có ngộ tính gặp chuyện bất bình anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ xì mũi một cái rồi cười nhạo: "Lưu ba tử, đến ngươi cũng cưới được vợ sao? Ngươi đi ngủ với con mẹ ngươi đi, dù sao mẹ ngươi cũng là mặt hàng ngàn người cưỡi vạn người đè lên, thêm ngươi vào cũng không nhiều."
Tên bị gọi là Lưu Ba Tử lập tức gấp đến đỏ mắt, không buông cánh tay mềm mại của nữ tử ra mà quay đầu chửi ầm lên: "Tô Tô, trứng của lão tử nhàn rỗi thì so với ngươi cũng mạnh hơn gấp trăm lần, tiểu tử ngươi ở với hai lão lưu manh hai mươi mấy năm rồi, mông nở hoa chưa vậy?"
Nam nhân trẻ tuổi xì mũi xong liền đi ngoáy ráy tai, vẻ mặt phong đạm phong nhẹ nói: "Một canh giờ trước ta vừa leo tường vào nhà ngươi, nói một ít lời dài ngắn tư phòng với mẹ ngươi trong phòng, biết cái gì gọi là sáu ngắn ba dài không? Con chim non như ngươi khẳng định là không hiểu, dù sao thì mẹ ngươi ở giường trên cũng vui sướng cực kì, nói không chừng sáng mai ta sẽ trở thành lão cha tiện nghi của ngươi rồi đấy, tới tới tới, gọi cha một tiếng trước đi."
Người trẻ tuổi này làm động tác ưỡn lưng khiêu khích, Lưu Ba Tử bị làm nhục bên đường, liền không quan tâm đến nữ tử kia nữa mà quay đầu nhìn xung quanh, thấy có thể tiện tay đánh người được liền sải bước xông lên giáo huấn tên tiểu vương bát đản đánh vô số lần vẫn không tiến bộ này. Nam nhân trẻ tuổi này kỳ thật tướng mạo rất thanh tú, chẳng qua vẫn bị bộ dáng lưu manh che lấp, thấy cơ hội không ổn, liền muốn chạy trốn, thế nhưng đã bị năm sáu huynh đệ của Lưu Ba Tử chặn hai đầu, trong lòng liền chửi “mẹ nó” rồi vô cùng thành thạo ôm đầu che mặt, nhận một bữa đòn no, nhất là đương sự Lưu Ba Tử, gã xắn tay áo lên, sức lực từ lúc bú sữa đều được hăng hái ép ra, tung một cước thẳng vào cái mông của tên họ Tô này, chỉ nghe thấy tên kia kêu rên một tiếng rồi che mông chạy trốn, đám người Lưu Ba Tử liền bắt đầu đuổi giết, cầm lấy băng ghế quán trà bên đường đuổi loạn theo, người bán hàng rong đang kinh doanh đều mắng chửi. Tòa thành trấn này nói lớn thì cũng không lớn, hai mươi mấy năm ở chung, những tên lười biếng chơi bời lêu lổng này đều biết rõ về nhau, biết lúc nào nên chửi bậy lúc nào nên đánh trả, đợi đến khi đám người Lưu Ba Tử hết giận, tiện tay ném ghế trở về thì cũng không còn bóng dáng của nữ tử kia đâu nữa, điều này làm cho Lưu Ba Tử hận không thể đến nhà họ Tô kia để nghiêng trời lệch đất, cơ mà nghĩ đến lực tay của lão độc thân kia, gã liền rụt cổ lại, phát lạnh một trận, đành phải lải nhải nguyền rủa tiểu tử Tô Tô kia bị đánh không ra phân.
Thanh niên họ Tô vô duyên vô cớ gặp phải một hồi tai bay vạ gió chạy quanh co lòng vòng một hồi, vòng qua mấy ngõ hẻm, ngồi xổm dưới gốc góc tường, lấy ngón cái lau đi tơ máu ở khóe miệng, giờ đã mặt mũi bầm tím cả người đau nhức, kéo cổ áo ra, nhìn thấy một bên bả vai lộ ra màu xanh tím liền hít một ngụm khí lạnh, đứng lên, kiễng chân lên, ghé vào đầu tường gạch đất vàng, hô lên vài tiếng, cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy cô nương bán bánh hành kia, cũng không nhìn thấy tư vật như yếm nữ tử trên gậy trúc phơi quần áo, có chút không thú vị, chịu đựng đau đớn, ra vẻ tiêu sái mà đi, huýt sáo trên đường rồi thuận tay dắt dê lấy trộm một miếng thịt muối, ném vào trong miệng nhai nhai, cứ như vậy mà dạo chơi vô mục đích ở trong thành. Từ Phượng Niên cùng đám nho sinh sĩ tử kia đang vào ở một gian khách sạn thượng đẳng, La lão thư sinh đã hỗ trợ trả tiền bạc, Từ Phượng Niên cũng không cố chấp với chi tiết nhỏ nhặt này, hắn đã hẹn cơm tối với Phùng Sơn Lĩnh ở một nhà tửu lâu lâu đời vừa mới nghe ngóng được, bởi vì còn chưa tới giờ ăn cơm, hắn liền ra ngoài tản bộ, đi qua mấy con phố, liền nhìn thấy một sạp bói toán đơn sơ ở dưới một gốc cây liễu già rỗng ruột. Thầy bói ở đó đang mặc một thân đạo bào rách nát nhăn nhúm, để hai cái râu dê, sinh ý quạnh quẽ, giờ đang an vị ngủ gà ngủ gật trên một cái ghế dài mượn tới , mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng cằm còn va vào mặt bàn phủ bông. Từ Phượng Niên do dự một chút, ngẩng đầu nhìn một cờ xí bởi vì không gió mà mềm nhũn kia, trên đó ghi đại khái là tính hết trước sau năm trăm năm, làm thầy bói, ngữ khí như thế chỉ sợ vẫn là nhỏ.
Từ Phượng Niên đi tới lấy ngón tay gõ gõ sạp, thầy bói giật mình tỉnh giấc, vội vàng lấy ống tay áo lau nước miếng, ngồi nghiêm chỉnh, tận lực bày ra một ít khí độ cao nhân, thao thao bất tuyệt nói: "Bản tiên thông hiểu âm dương ngũ hành, tử vi đấu số, tướng mạo tướng tay, kỳ môn độn giáp, địa lý phong thủy, bất luận âm trạch dương trạch, không chỗ nào không chuẩn xác vô cùng, xin hỏi công tử muốn bản tiên tính cái gì?"
Lúc trước Từ Phượng Niên cùng lão Hoàng và Ôn Hoa hợp tác, có thể xem như đã từng làm nghề gạt tiền tài lão luyện này, cười nói: "Không ngại bấm ngón tay tính toán một chút xem ta muốn tính cái gì?"
Lão đạo sĩ trong lúc nhất thời không dám bịa chuyện, đứng dậy làm bộ muốn đưa ghế dài cho vị khách hàng vất vả lắm mới mắc câu này, còn chính mình thì đặt mông ngồi ở trong hố cây liễu già, mượn cơ hội dùng dư quang khóe mắt đánh giá người trẻ tuổi tướng mạo bình thường này, sau khi ngồi vững vàng thì vươn hai ngón tay vê vê chòm râu dê, trầm ngâm không nói.
Từ Phượng Niên nhịn cười, cũng không vội nói chuyện, kỳ thật cái nghề chú ý đến diễn xuất này, chỉ là bốn phân đoạn đơn giản: lời mù mờ, nói khách sáo, giải tai họa, đòi tiền mà thôi. Một khâu tiếp một khâu, nếu không xảy ra sai lầm thì có thể kiếm được vài đồng tiền, năm đó hắn làm tướng sĩ tương đối vất vả, dù sao thì ngoài miệng không lông mà làm việc không lao, mặc dù có mượn đạo bào thì cũng rất khó lừa gạt người.
Ánh mắt lão đạo sĩ dao động, nhẹ giọng nói: "Công tử là tới tính quan vận."
Từ Phượng Niên lắc lắc đầu.
Lão gia hỏa ồ rồi một tiếng "Tính tài vận."
Từ Phượng Niên vẫn là lắc đầu.
Lão nhân rốt cục cũng có chút ngồi không yên, nếu lại đoán không trúng thì chẳng phải là thịt mỡ đến miệng cũng sẽ bay ra ngoài bát sao. Từ Phượng Niên cũng không tiếp tục làm khó vị mệnh tiên sinh mà cuộc sống hiển nhiên trôi qua trong xanh nhạt nhạt nhẽo này, mỉm cười nói: "Kỳ thật lão thần tiên đoán đều trúng, vừa tính vận mệnh quan lại có thể thông suốt hay không, cũng tính xem vận mệnh tài chính có thông suốt hay không."
Lão nhân như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bản tiên từ trước đến nay tính không bỏ sót."
Có một khởi đầu không tính là xấu hổ, kế tiếp chính là ba hoa chích chòe nói bậy, Từ Phượng Niên cũng không vạch trần, thường thường gật đầu nói và phụ họa vài câu, lão đạo sĩ nước bọt văng khắp nơi, thần thái phi dương. Trên người Từ Phượng Niên có chút bạc vụn đổi được ở khách điếm bên kia, nghe xong câu tương lai chưa chắc là không thể tiền đồ như gấm liền móc ra một hạt bạc vụn vừa chuẩn bị xong để dẹp đường hồi phủ, ánh mắt của lão đạo sĩ hơn nửa năm không sờ qua bạc nhất thời sáng lên, chờ bạc vụn đặt ở trên mặt bàn liền lấy tốc độ sấm sét mà cầm lên bỏ vào trong tay áo, sau đó vuốt râu cười nói: "Công tử, sinh ra vào canh giờ nào, bản tiên lại có thể giúp ngươi tính toán, phần này không tính tiền."
Cái mông đã rời khỏi ghế dài của Từ Phượng Niên một lần nữa hạ xuống rồi nhẹ giọng cười nói: "Ta trước không nói, ngươi giúp ta tính toán cha ta, hắn là giờ Thân."
Lão đạo sĩ ra vẻ trầm ngâm, hỏi lại cụ thể ngày giờ canh khắc, lúc này mới chậm rãi nói: "Đây cũng không phải là thời điểm quá tốt ha, mệnh này là năm xưa phải xa xứ, huynh đệ tỷ muội cũng đều chết sớm, nếu là phúc duyên mỏng một chút, thì chỉ sợ vợ chồng không được bạch đầu giai lão nha, cơ mà nếu thê tử qua đời, thì sẽ khiến cho nam tử khi về già vận muộn sẽ dần dần tốt lên."
Lão đạo sĩ nhìn thấy công tử ca ra tay hào phóng trước mắt thần sắc dại ra, còn tưởng rằng nói sai rồi, chỉ sợ bạc trong tay áo bị đòi trở về, đang nghĩ đến việc lâm thế sửa lời, không ngờ tới người trẻ tuổi này lại hỏi vận mệnh của đại tỷ và nhị tỷ hắn, sau khi biết được thời khắc canh giờ, lão đạo sĩ lại cố làm ra vẻ huyền bí, bấm ngón tay tính toán rồi lại tiếp tục tính toán, kiên trì nói vài câu, không dám nhiều lời, thờ phụng tôn chỉ ít nói ít sai, cẩn thận liếc mắt nhìn công tử ca một cái, môi người sau run rẩy, nặn ra một cái khuôn mặt tươi cười nói ra việc bản thân mình sinh ra lúc, lão đạo sĩ lặng lẽ lau mồ hôi, ra vẻ trấn định nói:
"Không tệ không tệ, công tử có mỹ tướng thanh dật tuấn, sớm đã thông tuệ lanh lợi, cả đời nhiều phúc, phúc khí của cha mẹ đều chia đến trên người ngươi, sơ vận hơi có nhấp nhô, trung vận lao lực, nhưng mà hậu vận lại lên cao, bởi vậy công tử không cần lo lắng nhiều."
Tướng sĩ lớn tuổi do dự một chút, nói: "Vị công tử này, bản tiên lắm miệng một câu, người nhà công tử hoặc nhiều hoặc ít đều bởi vì ngươi mà giảm phúc vận."
Lại vội vàng bổ sung: "Nhưng mà người nhà công tử vốn là phúc duyên không kém, cũng không cần quan tâm đến điểm này."
Dưới gốc liễu già, công tử trẻ tuổi cùng lão tướng sĩ hai người nhìn nhau.
Tô Tô đang đi dạo đến bên này, đang nghĩ thế mà vẫn còn có tên ngu xuẩn đi tìm lão lừa đảo này để xem bói sao, sau đó liền thấy cái tên gia hỏa đầu bị lừa đá kia rải xuống một nắm bạc vụn, màn kế tiếp này càng khiến cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tô Tô xoay người dự định trở về cửa hàng nhà mình, liếc mắt nói thầm: "Người này thật sự là có bệnh!"
Một người trẻ tuổi tha hương, ngồi dưới gốc cây già đã khô lụi, không khóc ra tiếng, chỉ ngồi ở đó rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận