Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 630: Tiếng sách (1)

Mang theo Âm vật hồng bào, mặc dù Từ Phượng Niên không thể nói là ngày nghỉ đêm đi, cũng chỉ chọn những con đường mòn hẻo lánh để đi về phía bắc, nhưng không tính là quá xa với ý định ban đầu, quen với bão cát khắc nghiệt chốn đại mạc, chút vất vả ấy không đáng là gì, mấu chốt để cho Từ Phượng Niên yên tâm, hạ quyết tâm mang theo Đan Anh, là Âm vật lại là một vị đại tông sư phản truy tung, cực kỳ thông thạo xoá bỏ khí tức lưu lại mà ngay cả Từ Phượng Niên cũng không ngờ được.
Có một lá bùa hộ mệnh như thế thậm chí có thể là bùa cứu mạng bên người, Từ Phượng Niên an lòng rất nhiều. Nhìn hai khuôn mặt bốn cánh tay của nó, cũng không còn thấy ghê tởm như trước, dọc đường thỉnh thoảng dừng lại nghỉ tạm, còn có thể cùng nó chơi vài trò mà người cảm thấy vô cùng ngây thơ. Từ Phượng Niên hành tẩu ở trên sa mạc mênh mông bát, dựa theo địa lý chí miêu tả vào thời đại thượng cổ nơi đây từng là một Thông Thiên Hà rộng khoảng ba dặm, đây quả thực là làm cho hậu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, Từ Phượng Niên đứng trên một cây khô dưới ánh nắng gay gắt, lẩm bẩm:
"Dựa theo sức chân của ngươi và ta, lại đi lên tây bắc non nửa tuần, sẽ đến châu Bảo Bình, người mà ta muốn gặp ở chỗ này, ở ẩn cư bờ sông Nhược Thủy, cho nên ta dùng mạng liều chết với Lạc Dương, là bởi vì đi trễ, tất cả đều phí công, lão già kia rất khó hầu hạ. Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cũng không tiện trách hắn, vốn là nhân vật lớn từng hưởng thụ tư vị địa vị cực cao, dựa vào cái gì phải chịu mạo hiểm lớn đánh mất danh dự vào cuối đời, còn kiếm không được bao nhiêu lợi ích thực tế, nói chuyện giúp một thanh niên không có râu như ta..."
Nói đến đây, Từ Phượng Niên vô thức sờ cằm một cái, cười he he he, hét lên:
"Đều là lũ rậm râu."
Cầm Hoàng Đồng phi kiếm cạo đám râu tua tủa, thừa dịp rảnh rỗi này, kiểm tra vống liếng hiện nay, chắc chắn bước vào Kim Cương sơ cảnh, 12 thanh phi kiếm, 3 thanh kiếm Triều Lộ Kim Lũ Thái A đã thành, còn nhấc một đôi Xuân Lôi Xuân Thu, cộng thêm 3 thanh biệt hiệu Mộc Mã Ngưu, xét về binh khí tiện tay, ngay cả bản thân Từ Phượng Niên cũng cảm thấy đáng sợ.
Số vũ khí này, cũng đủ khiến cho đại hiệp nữ hiệp cả đời cũng chưa từng chạm vào vũ khí nổi danh thèm chết. Đao phổ Kết Thanh Ti nhất thức thành chướng ngại vật, Từ Phượng Niên trì trệ không tiến, còn có thể chịu đựng nhẫn nại không đi lật trang tiếp theo, cũng may có chiêu thức Khai Thục Phù Dao và Tiên Nhân Phủ Đỉnh, càng sử dụng thuần thục hơn, khi thấy buồn chán, còn có thể kêu Âm vật Đan Anh so chiêu, một đường chạy một đường đánh, vô cùng có khí thế. Từ Phượng Niên như ngựa hoang chạy gần một tháng, mấy lần tĩnh tâm minh tưởng, mồ hôi nhễ nhại hoàn hồn, nhiều lần để tay lên ngực tự hỏi, nước sông Hoàng Hà trút mạnh xuống, dù cho vẫn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng thực sự còn có dũng khí đi tập sát Lạc Dương sao?
"Mộ công chúa ở nơi nào?"
"Đại tiểu niệm đầu, theo thứ tự là niệm gì trong đầu?"
"Nữ tử nửa khuôn mặt trang điểm, nửa gương mặt xinh đẹp, giống y như nữ quỷ, khẩu vị của Chủng Lương có thể tưởng tượng được..."
Từ Phượng Niên vì biết Âm vật sẽ không đáp lại, ngược lại càng thích lải nhải, càng đến gần sát châu Bảo Bình, trời cao đất rộng, kẻ độc hành sống nơi đất khách quê người, càng cảm thấy mình nhỏ bé tịch liêu, có Âm vật thường thường tan biến trong tầm mắt đồng hành, đoạn đường này đi cũng không coi là quá chán nản. Lần này đi Bắc Mãng, lúc đầu theo đuôi Ngư Long Bang, phía sau dẫn theo đả du bình, tức là con chồng cũ là Đào Mãn Võ, sau này là cùng Lục Trầm, bây giờ đi cùng Âm vật Đan Anh, lại là thoải mái nhất, bản thân nó có thực lực không tầm thường, hơn nữa Từ Phượng Niên không cần phụ trách đối với sinh tử của nó.
Biên cảnh của châu Bảo Bình có một con sông lớn, là Nhược Thủy, có câu nước yếu không có lau sậy, Từ Phượng Niên rốt cục đến bờ Nhược Thủy, vốc nước rửa mặt, vui vẻ thoải mái, có thể cảm nhận được một chút khí tức của Âm vật, quay đầu kiểm tra thì đã định trước vô dụng, Từ Phượng Niên thu lại khí cơ, hành tẩu dọc theo sông, muốn quá cảnh qua sông, sau đó nhìn thấy một bến đò, có bè da dê tiến về bờ bên kia, hiển nhiên Nhược Thủy yếu ớt chỉ là lời nói vô căn cứ, điều này làm cho Từ Phượng Niên hoàn toàn thất vọng.
Đến gần bến đò, một cặp ông cháu mặc quần áo mộc mạc, lão nhân mặc một bộ đạo bào rách nát, thêu âm dương ngư trên lưng, cầm một đoạn tre xanh làm gậy chống, giống như Từ Phượng Niên cõng thư rương, hài tử rám đen cả khuôn mặt dường như chỉ còn lại đôi mắt nhỏ, nhìn thấy người ta mắt đảo quanh, không giống như là hài tử cá tính chất phác, ông cháu hai người đang đợi bè qua sông, hài tử ngồi xổm bên bến đò, trong lúc rảnh rỗi, quệt mông ném cục đá vào sông. Từ Phượng Niên xác định lão đạo sĩ cũng không có võ nghệ trong người, yên tĩnh nhìn ra bờ bên kia.
- Giải thích từ "đả du bình" là dùng để chỉ những đứa con của người chồng cũ được những người phụ nữ trong xã hội cũ đưa về nhà người chồng thứ hai. Thời xưa, nếu góa phụ tái giá và chồng lấy góa phụ đó làm vợ thì tình hình gia đình nhìn chung không mấy tốt đẹp. Trong xã hội cũ, thiên tai và nhân họa thường xuyên xảy ra. Một khi những đứa con do góa phụ mang về dù tốt hay xấu thì người chồng thứ hai thường bị đổ lỗi. Để tránh những vướng mắc như vậy, người chồng thứ hai sẽ nhờ người viết một tờ giấy khi kết hôn với một góa phụ, nói rằng các con của chồng cũ khi về đến đều bị bệnh, sau này có tai nạn gì cũng không liên quan gì đến người chồng thứ hai. . Vì vậy, người ta gọi con của phụ nữ tái hôn là "bệnh tật". Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận