Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 73: Nửa cân đồ trang điểm màu đỏ

Lạn Đà Sơn?
Nơi đó có một loại cực đoan khiến người ta sùng kính, nhiều nhân vật trước khi vào Lạn Đà Sơn đều có thân phận đều cao không thể chạm tại thế tục, có thể là Quốc vương của Cam Lộ Phạ, có lẽ là Vương tử của Sư tử Quốc, hoặc là Hoàng tộc của Vương triều Khổng Tước, đều so người sau lừng lẫy hiển quý hơn so với người trước. Chẳng qua sau khi tiến vào Lạn Đà Sơn khổ tu, sau xuất thế lại nhập thế, bèn ngã vào bụi trần, không khác gì các vị tăng lữ bình thường, giới luật của Lạn Đà Sơn phong phú, không thể mặc tơ lụa, cà sa không thể có nếp nhăn, không thể ăn no bụng, đi ngủ chỉ có thể cong chân nằm co ro trên nệm vải rộng một mét vuông, quy củ nhiều, đủ để cho nhân sĩ Trung Nguyên kinh hãi. Thế tử điện hạ nghe nói có một truyền kỳ có liên quan đến Lạn Đà Sơn, ví dụ như tăng lữ du lịch nếu nhìn thấy vật phẩm đánh rơi trên đường, sẽ vẽ một vòng tròn xung quanh vật phẩm, sau đó ngồi ở một bên, thường thường sẽ khổ cực chờ đợi mấy ngày cũng không có kết quả, nhưng nói chung sau khi hòa thượng Lạn Đà Sơn vẽ vòng tròn quanh vật phẩm bị làm rơi, sẽ không có ngoại nhân nổi lòng tham. Thậm chí, Lạn Đà Sơn có một vị hòa thượng đến nay còn sống đã họa địa vi lao 34 năm, vấn đề là thế nhân cũng không biết vị cao tăng đắc đạo Phật sống chuyển thế này rốt cuộc đang chờ cái gì.
Bởi vậy hoà thượng đến Lạn Đà Sơn tu hành tương đương khảm lên một tấm biển vàng, đi đâu cũng được chào đón. Có mấy giả phương trượng cạo trọc giả làm con lừa trọc, đều thích mở miệng câu đầu tiên chính là "Bần tăng đến từ Lạn Đà Sơn.".
Lạn Đà Sơn tu hành cực khổ, thu đồ cực nghiêm, cho nên trong tự tổng cộng chỉ khoảng ba trăm người, lại có địa vị hàng với Lưỡng Thiện Tự có đệ tử khắp thiên hạ, một đông một tây, bổ sung cho nhau.
Vị hòa thượng hồng y nói đến từ Lạn Đà Sơn, Từ Phượng Niên tin tưởng, một nửa là lão mới đưa tay tụng kinh, một nửa còn lại là đã cảm nhận được khí cơ chảy xuôi như sông lớn chảy về đông của hòa thượng, chỉ nhìn ngôn hành cử chỉ khí của hòa thượng độ, là bất động như núi, nhưng bên trong, lại như sông lớn lao nhanh về biển lớn.
Tuy Từ Phượng Niên vô cùng có hảo cảm đối với tăng nhân của Lạn Đà Sơn, nhưng nếu muốn ép Thế tử điện hạ bắt đến Tây Vực, thì không cần thương lượng, thế là âm khí âm u cười hỏi: "Nếu như ta không đi?"
Tú Đông đao sắp ra khỏi vỏ.
Lần đầu xuất đao từ khi xuống núi, Từ Phượng Niên nắm chắc chém nát cả một vách tường.
Nhưng cũng không ngờ tới hòa thượng kia vẻn vẹn không nóng không lạnh nói: "Bần tăng có thể chờ."
Từ Phượng Niên cầm đao, ngón tay cái theo thói quen vuốt ve chuôi đao, hỏi: "Chờ?"
Hòa thượng nghiêm trang đi vòng quanh Từ Phượng Niên một vòng, bèn yên tĩnh thối lui đến nơi xa, không có bất kỳ ý đồ muốn bắt cóc hoặc là ngăn cản Thế tử điện hạ.
Không chỉ có Từ Phượng Niên cảm thấy hoang đường, ngay cả tiểu cô nương xem trò vui cũng cảm thấy không thể nào hiểu được, nàng cảm thấy vẫn là các vị hòa thượng ăn nhờ ở đậu trong nhà mình thú vị hơn, cái toà núi của Lạn cái gì Đà cái gì kia quá nhàm chán.
Tiểu cô nương rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn qua Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Từ Phượng Niên, ngươi là nhi tử của người đó? Vậy ngươi chẳng phải là Thế tử điện hạ?"
Người đó, chắc hẳn chính là Từ Kiêu.
Bất luận Đạo môn Phật môn, bất luận nam nữ già trẻ, chỉ cần ở trong giang hồ, dường như không có ai dám gọi thẳng tên của Đại Trụ quốc Từ Kiêu.
Âm thầm lưu tâm khí cơ của đại hòa thượng Lạn Đà Sơn lưu chuyển, điều cưỡi trâu nói, chính là như thế, Từ Phượng Niên vẫn cầm thịt bò kho tương, cười hỏi: "Sợ? Hối hận vì quen biết ta?"
Tiểu cô nương ha ha ha cười liên tục ba tiếng, nhưng thấy thế nào đều giống như tăng thêm can đảm cho mình, Từ Phượng Niên cảm thấy rất buồn cười, cũng không bóc trần, trước kia cùng nhau hành tẩu giang hồ, đã gặp được tình trạng này, cô nàng này cho tới bây giờ đều là thua người không thua trận, mắng người hung nhất, chạy trốn nhất nhanh.
Tiểu hòa thượng yếu ớt nói nhỏ: "Đông Tây, chúng ta đi thôi, dù sao người đã gặp được. Còn không về chùa, sư phụ sư nương lại muốn đánh nhau với phương trượng."
Tiểu cô nương nhìn Từ Phượng Niên, lại nhìn tiểu hòa thượng, dường như đang khó khăn lựa chọn Lục Yến Chi hay về nhà, đôi mắt trong sáng lại vô thức hướng về phía túi thịt bò kho thơm ngào ngạt. Từ Phượng Niên không muốn để tiểu cô nương có tâm tư đơn thuần này khó xử, không nói hai lời đưa túi thịt bò kho tương đến tay của tiểu cô nương, quay người liền đi: "Chờ ta một lát, cứ ăn thịt bò trước, sau đó lại để cho Từ Phượng Niên tiễn ngươi một đoạn, nào có lý đến Lương Châu còn phải đói bụng ra khỏi thành."
Từ Phượng Niên đi đến cửa hàng son phấn ở thành đông, trên đường đi ngang qua tiệm bán thịt bò, nhìn thấy một vị nữ hài vóc dáng tăng vọt nhưng gương mặt vẫn non nớt như xưa, cầm một cành trúc, ngồi tại ngưỡng cửa nhìn mình.
Thế tử điện hạ nóng lòng mua son phấn, không chào hỏi, Lục Yến Chi sở dĩ nổi danh, vẫn là vì một bài thơ thu vịnh của Nhị tỷ Từ Vị Hùng, Từ Phượng Niên đến tiệm son phấn lấy không đồ, chưởng quỹ cũng cam tâm tình nguyện, hơn nữa lúc trước Thế tử điện hạ mang mấy vị đại tiểu hoa khôi của Lương Địa đi vào cửa hàng lựa son phấn, các hoa khôi chọn trúng son phấn đều rất vui vẻ, Thế tử điện hạ đều sẽ khen thưởng chút ngân lượng cho cửa hàng, suy cho cùng, cửa tiệm son phấn treo bảng hiệu "Thanh Mai" vẫn kiếm bộn tiền. Từ Phượng Niên đến cửa hàng, chọn lấy một hộp Lục Yến Chi cùng hai hộp Quý Phi Đào, nghênh ngang rời đi, bên trong cửa hàng từ to đến nhỏ đều câm như hến, mấy lão phú ông mang thị thiếp đến vung tiền như rác càng cúi đầu không nói.
Ở bên kia, tiểu hòa thượng nhìn tiểu cô nương hai tay miệng đều đầy dầu mỡ, nhắc nhở: "Đây chính là Từ Phượng Niên? Hắn là Thế tử điện hạ, hình như danh tiếng rất không tốt."
Tiểu cô nương cắn xé thịt bò kho tương, độ lượng nói: "Ta cũng khó coi, Từ Phượng Niên chướng mắt."
Tiểu hòa thượng nóng nẩy, vội hỏi: "Ai nói? !"
Tiểu cô nương không để ý đến lo lắng của thanh mai trúc mã, cười hắc hắc nói: "Nương nói với ta sau này tìm khuê trung hảo hữu, không thể tìm người quá xinh đẹp, sẽ cướp nam nhân của mình. Tìm tướng công, cũng không thể tìm quá anh tuấn, dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, ta xem như nửa người xuất gia, sát sinh quá nhiều cũng không ổn."
Tiểu hòa thượng không thể không mang ra chỗ dựa vững chắc, hỏi: "Đông Tây, ngươi đã quên sư phụ sư nương nói về chuyện nam nữ ở ngoài chùa như thế nào rồi sao?"
Tiểu cô nương nghiêm túc nói: "Đương nhiên nhớ kỹ nha, cha ta nói nam nhân bên ngoài chùa đều là ác hán tàn độc giết người cướp của. Mẹ ta kể nữ tử bên ngoài chùa, đều là độc phụ khẩu phật tâm xà, lòng dạ rắn rết. Nam Bắc đần, ngươi ngốc quá, cha mẹ ta nói như vậy, là hù dọa ta đó."
Tiểu hòa thượng vừa vụng lại ngốc, im lặng không nói.
Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi: "Ngươi ghét Từ Phượng Niên?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu nói: "Đông Tây thích, ta cũng thích."
Tiểu cô nương ừm ừm hai tiếng, lời nói êm tai, không thèm tính toán cái tên "Đông Tây" khó nghe này nữa.
Từ Phượng Niên đưa son phấn đến, nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của tiểu cô nương đang lấy tay áo lau mặt, đưa đồ cho tiểu cô nương, cười nói: "Tặng ngươi."
Tiểu hòa thượng nhìn thấy thần sắc hoan hỉ của tiểu cô nương, nó cũng không giận, chỉ thở dài như ông cụ non.
Tiểu cô nương có chút do dự: “Từ Phượng Niên, vậy người đó đó ở Vương phủ sao?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Hai ngày nữa mới có thể từ biên cảnh phía bắc trở về."
Nàng bật nhảy lên: “Vậy đi nhà ngươi nhìn chút đi?"
Từ Phượng Niên dở khóc dở cười.
Sau đó mới càng khiến cho Từ Phượng Niên thấy được thần kinh cứng cỏi của vị nữ hiệp này, đến cổng Bắc Lương vương phủ, nàng liếc liếc hai con sư tử trấn quốc, rất hiếu kỳ nói: "Đáng tiếc cổng nhà ta không có."
Tiến vào đại môn của Vương phủ, nhìn thấy kiến trúc hùng vĩ kéo thẳng đến đỉnh núi Thanh Lương, nàng lẩm bẩm: "Rất lớn nha, bằng phân nửa ngôi nhà của."
Nhìn thấy hồ nước cùng Thính Triều Đình, hì hì cười nói: "Thích cái hồ này, hồ nước nhà ta cũng không có khí thế như kia. Nam Bắc đần, ngươi dụng tâm chút học được bản sự của cha ta, sớm học được công phu dời núi lấp biển, chuyển cái ao này về đi."
Từ Phượng Niên rộng lượng cười nói: "Chuyển đi được thì tốt."
Tiểu hòa thượng nói khẽ: "Đông Tây, nhà của ngươi ở chùa chúng ta, nhưng không phải nhà của ngươi."
Tiểu cô nương trợn mắt nói: "Có khác sao?"
Tiểu hòa thượng hiển nhiên không thể kiên trì ý kiến của mình ở trước mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Đúng không?"
Tiểu cô nương hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, bạch mã có phải là ngựa không?"
Tiểu hòa thượng tự nhận lên lầm thuyền giặc mới theo sư phụ học Phật pháp, càng không chắc chắn, lặp lại: "Đúng không?"
Từ Phượng Niên thu xếp hai hài tử tại một tòa viện ở gần Ngô Đồng Uyển, đủ thấy hắn rất coi trọng tiểu cô nương này. Đoạn đường này, Từ Phượng Niên không dám nhìn nhiều nàng, sợ vị cô tiểu nữ hiệp luôn thích ba hoa chích chòe, không nhìn được tiểu cô nương, vậy đành phải quan sát tiểu hòa thượng, mặc y phục màu xanh khoác áo cà sa màu đỏ nhạt chắc chắn là giảng tăng Phục của Thích Môn, dù so ra kém với hai loại cà sa phi y, tử y mà triều đình ban cho mấy vị cao tăng đắc đạo, nhưng cũng tương đối hiếm thấy, người khoác áo cà sa này, có tam đại công đức trên thân, được thiên long bảo hộ, chúng sinh lễ bái cùng La Sát cung kính. Từ Phượng Niên càng thêm hiếu kì cái mà tiểu cô nương gọi là nhà là tòa tự miếu nào.
Từ Phượng Niên ngồi trong viện, tiểu cô nương vô cùng thích thú nơi này, phấn khích chạy tới chạy lui ở trong phòng, tiểu hòa thượng khoác áo cà sa không phải lệch về vai phái mà ở vai trái ngồi xổm ở bên cạnh ghế đu dây, ngẩn người nhìn lên bầu trời sáng sủa.
Hồng Thự lẳng lẽ đi đến sau lưng Thế tử điện hạ.
Sau khi xuống núi Từ Phượng Niên đã biết được lão khôi tóc trắng đã đánh bại hào hiệp Ngụy Bắc Sơn sử dụng Trảm mã đao, song song rời khỏi Bắc Lương. Trong chốn võ lâm dưới sức ép của Viên Tả Tông cùng Lộc Cầu Nhi thì Lâm Hiên Viên thế gia chỉ còn kéo dài hơi tàn. Tiểu nhân đồ Trần Chí Báo tại biên cảnh lại vớt được vô số quân công.
Từ Kiêu lập tức hồi phủ.
Nhị tỷ Từ Vị Hùng dường như cũng sẽ về nhà ăn tết.
Từ Phượng Niên vô cùng chắc chắn, lần này Nhị tỷ cố ý về để mắng người, mắng Từ Kiêu quản giáo không nghiêm, càng chửi mình ăn no rửng mỡ đi luyện đao.
Từ Phượng Niên vuốt vuốt mi tâm luôn nóng rực, tự giễu nói: "Hồng Thự, có thể chuẩn bị bông băng rồi.”
Hồng Thự cười đáp ứng.
Trong vương phủ, ai không sợ Từ Vị Hùng?
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn thấy tiểu cô nương cầm góc áo, nhăn nhăn nhó nhó đi ra khỏi phòng.
Son phấn đỏ chót bôi trên mặt nàng chắc phải tới nửa cân nha?
Tiểu hòa thượng trừng to mắt.
Hồng Thự quay đầu qua, thực sự có chút thảm thương không nỡ nhìn...
Từ Phượng Niên đứng dậy cười nói: "Thật đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận