Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1036: Ngang vai ngang vế, sói ngoảnh lại nhìn Trung Nguyên

Khói báo động cháy rừng ở U Lương hai châu làm cho lông mày muốn sém, coi như Bắc Lương sân sau, Lăng Châu này cành liễu đâm chồi nảy lộc, thời tiết đẹp, vẫn có rất nhiều trai thanh gái lịch cùng nhau đi dạo ngắm cảnh, trong thành có không ít trẻ con vui vẻ thả diều giấy, nhà giàu còn treo đèn lồng rực rỡ màu sắc trên dây diều, gần như khắp sân nhà họ, trên bầu trời có không dưới mười chiếc diều giấy đang bay, tiếng trẻ con hò reo cười nói, vô hình trung hòa tan không khí căng thẳng sau khi hai nhóm người gặp mặt, bất quá câu mở đầu khác người của Từ Phượng Niên, dường như có chút không hợp cảnh. Xem như người đẹp nhất Tây Thục hai mươi năm qua, Tạ Tạ của Xuân Thiếp Thảo Đường, nàng mười bốn tuổi đã đứng đầu bảng phấn son, được gọi là "Da thịt như ngọc dương chi, tay nâng tựa đóa sen", mười năm sau vẫn liên tiếp đứng đầu bảng phấn son, bây giờ tuổi thật đã hai mươi sáu, nhưng nhìn vào nói nàng như gái đôi tám cũng không quá đáng. Tạ Tạ tư thái như phần lớn nữ tử Thục địa, mảnh khảnh yểu điệu, eo rất nhỏ. Da Tạ Tạ trắng nõn nhất, khó trách có biệt hiệu tiên nhân Nguyệt Cung, không biết bao nhiêu nam nhi Thục địa nhớ thương nàng, Từ Phượng Niên ở xa Bắc Lương cũng nghe nói đường kinh lược sứ Tây Thục đã thèm muốn nàng từ lâu, nếu không có Trần Chi Báo chiếm Tây Thục, trở thành thượng khách của Xuân Thiếp Thảo Đường, e rằng năm đó sau khi Tạ Linh Châm chết ở bờ Xuân Thần hồ dưới tay Từ Phượng Niên, nàng đã bị giam vào lồng trong phủ kinh lược sứ rồi.
Sau khi trêu chọc Tạ Tạ xong, Từ Phượng Niên dắt ngựa tiến lên, không lập tức nhìn nam tử áo trắng đứng giữa ba người trước cửa, mà nhìn Nho sinh trung niên Tạ Quan Ứng, tự Thúc Dương, hiệu Cá Chuồn, từng cùng Lý Nghĩa Sơn có danh xưng "Bắc Tạ Nam Lý", cùng nhau bình luận chuyện phong lưu xưa nay, đương nhiên điều khiến Từ Phượng Niên hứng thú nhất, không phải chuyện người này giao hảo nuôi dưỡng Chân Long mà là thân phận của hắn, cha của Bạch hồ nhi mặt. Năm xưa không hiểu sao Bạch hồ nhi mặt nói hắn đã chết, mà lại cũng không mang họ Tạ của Tạ Quan Ứng, mà mang họ Nam Cung, bên trong tự nhiên lại là một cuốn sổ sách lộn xộn khó hiểu.
Theo Từ Phượng Niên, bây giờ triều Ly Dương có thể gọi là nhân vật mang khí vận chỉ có ba người, hoàng đế Triệu Triện đương nhiên là một người, tiếp theo là Trần Chi Báo được Tạ Quan Ứng hết sức giúp đỡ đang nhìn chằm chằm Trung Nguyên ở một góc Tây Nam Thục địa, hiện tại lại xúi giục thái tử Tô Tô của Tây Thục vốn nên thuộc về trận doanh Bắc Lương và lão phu tử Triệu Định Tú, có Nam Chiếu làm chỗ dựa, có thể nói cánh chim đã cứng, chỉ chờ thời cơ thay đổi mà thôi. Lần này vì sao Trần Chi Báo muốn gặp mặt, Từ Phượng Niên đoán được đôi chút đầu mối, bởi vì người thứ ba có hi vọng ngồi lên long ỷ chính là Yến Sắc Vương thế tử điện hạ Triệu Chú, đứa bé ăn xin năm xưa. Vậy nên cách cục tiếp theo có diệu kỳ như tám rồng tranh ngôi của tiên đế Triệu Đôn năm nào, Bắc Lương không cần tham dự vào cũng có thể phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, Trần Chi Báo muốn danh chính ngôn thuận ra khỏi Tây Thục, tất yếu phải mượn thế lực phục quốc Tây Sở, trở thành người trước khi quân Nam Cương đánh hạ quốc đô Tây Sở mà đóng quân, Bắc Lương ở trong chuyện này muốn đóng vai trò then chốt "Thành sự thì không có, bại sự có dư", nếu Từ Phượng Niên quyết tâm muốn kiềm chế binh lực Tây Thục, vậy khả năng thành công của Triệu Chú sẽ lớn hơn nhiều Trần Chi Báo, đương nhiên lần này Tây Thục cũng tuyệt đối không phải là ngoan ngoãn nghe lời đến nhờ cậy người, mà muốn làm một cuộc giao dịch ngầm, chỉ cần Bắc Lương không kéo chân Tây Thục vào Trung Nguyên, như vậy Tây Thục sẽ không gây nội chiến cho Bắc Lương trong trận đại chiến Lương Mãng, điều này cần phải xem sự ăn ý của Thục Lương hai bên, hai bên đều đồng ý, thì đều vui vẻ, nhưng chỉ cần một trong hai người Từ Phượng Niên và Trần Chi Báo không chịu nhường bước, vậy sau hôm nay, hai bên sẽ hoàn toàn trở mặt, sống chết không tha, Bắc Lương trước sau có địch, Tây Thục cũng lỡ mất thời cơ tốt, mất đi tiên cơ tranh giành Trung Nguyên, có lẽ chính là tình cảnh một bước chậm lỡ cả ván cờ.
Mối giao dịch này, rất có thể sẽ quyết định toàn bộ Trung Nguyên thuộc về, thậm chí là dòng họ của toàn bộ thiên hạ. Nếu không với bản tính của Trần Chi Báo, sao lại quay về Bắc Lương chủ động gặp mặt Từ Phượng Niên? Mà hơn phân nửa cũng là do Tạ Quan Ứng từ giữa khuyến khích, khó khăn lắm mới thuyết phục vị Binh thánh áo trắng này ra Thục vào Lương.
Có lẽ Tạ Tạ thật sự là tâm phúc của Trần Chi Báo, hiểu rõ tầm quan trọng của lần gặp này, cho nên dù bị Từ Phượng Niên trêu chọc đến bốc khói đầu, bị hắn giáng một búa nặng vào chỗ bảy tấc trên ngực, nàng cũng không có nhăn mặt chút nào.
Một đoàn người đi vào nhà ở phong cách Giang Nam xa hoa này, Từ Phượng Niên và Trần Chi Báo sóng vai đi trước nhất, kế đó là Đạm Thai Bình Tĩnh và Tạ Tạ, cuối cùng mới là Tạ Quan Ứng và Từ Yển Binh. Hô Duyên Đại Quan và Thiết Mộc Điệt Nhi không đi theo, Hô Duyên Đại Quan nói nhìn không giống sẽ khai chiến ngay, hắn phải đi đường phố lớn của tòa Lăng Bắc thành này mua ít đồ tinh xảo mang cho vợ và con gái, sau đó vị đại tông sư võ đạo Bắc Mãng này liền đi luôn. Thực ra trên chuyến Lăng Châu này, Hô Duyên Đại Quan đã nói rõ với Từ Phượng Niên từ Thanh Lương Sơn rồi, hắn sẽ không giúp Bắc Lương giết ai, nhưng nếu Từ Phượng Niên gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ ra tay cứu giúp, đương nhiên Từ Phượng Niên không quá để ý chuyện này. Với một võ phu đạt tới cảnh giới gần như Vương Tiên Chi như Hô Duyên Đại Quan, trừ khi là loại người có quá nhiều vướng bận không buông xuống được như Từ Yển Binh và Tào Trường Khanh, nếu không ai cũng không để ý thế sự, ví dụ như Đặng Thái A, dù có quan hệ thân thích với Từ Phượng Niên, cũng không muốn cũng khinh thường để ý tới xu thế đại chiến Lương Mãng, Tùy Tà Cốc cũng vậy, lý do lưu lại Bắc Lương, chỉ sợ rốt cuộc cũng là muốn ở bên cạnh Đạm Thai Bình Tĩnh thỉnh thoảng ló mặt ra bị mắng mà thôi.
Bỏ qua Tạ Tạ yếu mà ra vẻ gió không nói, phía Bắc Lương là Từ Phượng Niên bị hao tổn cảnh giới, Từ Yển Binh "Chỉ kém nửa bước" và người đứng đầu giới luyện khí sĩ Đạm Thai Bình Tĩnh, còn phía Tây Thục, có Trần Chi Báo không biết đã siêu phàm nhập thánh chưa, và Tạ Quan Ứng đứng đầu bảng trên bức tranh lục địa thần tiên.
Có lẽ là thế lực ngang nhau.
Sáu người ngồi xuống trong sân tĩnh mịch, Tạ Tạ là người hai lần đứng đầu bảng phấn son, thật sự có rất nhiều "độc môn tuyệt học" đáng khen, trong đó cách pha trà của nàng có câu "lông hóa trà", hai tay của Tạ Tạ đã nổi danh như sen nở, lại am hiểu trà đạo, vô số chân nhân Đạo giáo Thục địa đều khen trà của nàng "giữa đạm nhàn sạch, vận cao thượng tĩnh, uống xong hai nách gió mát lên, như mọc cánh thành tiên bay lên". Tạ Tạ dùng lá trà lúc này là loại trân phẩm hàng đầu kỵ lửa Minh Tiền xuân thần trà, nàng mang đồ dùng trà đến từ Xuân Thiếp Thảo Đường, trà khí linh tinh, vậy mà lên đến mười tám kiện, chắc là đủ giá trị mười tám vị học sĩ kia rồi. Ngay cả Từ Phượng Niên cũng không thể không thừa nhận cách pha trà của nữ tử Tây Thục này, thật sự đẹp ý vui mắt, giơ tay nhấc chân đều quyến rũ vô cùng, quan trọng nhất là ẩn chứa một loại ý vị tọa vong, khó trách sĩ nhân Tây Thục đều tôn sùng nàng.
Tạ Quan Ứng nhấp ngụm trà đầu tiên, đặt chén xuống, mở miệng phá tan im lặng, không hề có một câu hàn huyên khách sáo vô vị, mà đi thẳng vào vấn đề:
"Tào Trường Khanh biết rõ, Tây Sở muốn đánh đến dưới thành Thái An trong một hồi trống, trận nào cũng không thể thua, nếu không thế cục toàn bộ Quảng Lăng đạo sẽ thay đổi đột ngột. Trước mắt mạch đao trận sinh ra từ đại kích sĩ đã lộ diện, mấy chi chủ lực kỵ quân dã chiến cũng đều đã xuất hiện, ngoài thủy sư sáu vạn người ra, binh lực trên bộ của Tây Sở có mười bảy vạn, về mặt nào đó thì cân bằng với quân triều đình do Lô Thăng Tượng dẫn đầu và mười vạn quân Nam Cương. Nhưng chiến tranh chưa bao giờ là chuyện hơn thua vài con số trên giấy, quân Nam Cương của Triệu Bỉnh Nam, tổng thể chiến lực mạnh hơn Tây Sở nhiều."
Từ Phượng Niên nhấp một ngụm trà, thật sự thấm vào ruột gan, hai ngón tay xoay xoáy thành chén, mỉm cười nói:
"Thế cục vẫn cân bằng, thủy sư của Tào Trường Khanh tất nhiên sẽ chiếm lấy thủy sư của Quảng Lăng Vương Triệu Nghị, sau khi hợp lại, có Quảng Lăng thủy sư ở sông Quảng Lăng, sẽ chặn bước chân quân Nam Cương một cách đáng kể. Tạ Tây Thùy có mười bảy vạn Tây Sở, giao chiến với Lô Thăng Tượng binh lực yếu hơn, phần thắng rất lớn. Tiếp đó phải xem thủy sư Thanh Châu có thể giúp binh mã Nam Cương vượt qua hào sâu trời định kia không, nếu không Tào Trường Khanh sẽ một đường đánh thẳng đến thành Thái An, quân biên Lưỡng Liêu của Cố Kiếm Đường cũng sẽ nhân đó mà Nam hạ... Đó cũng là lý do vì sao Thái Bình Lệnh phải điều hai vị nại bát của Bắc Mãng ở phía Đông, bày ra thế địch ở Kế Bắc Viên Đình Sơn, nguyên nhân sâu xa. Trong trạng thái kịch liệt phát triển như vậy, ngoại trừ Cố Kiếm Đường, các thế lực khác trong mắt triều đình đều là nước xa không cứu được lửa gần."
Tạ Quan Ứng như đã đoán trước được, lãnh đạm lắc đầu nói:
"Thủy sư Thanh Châu chưa chắc không chống lại nổi một trận chiến, Lô Thăng Tượng cũng không phải người tầm thường."
Từ Phượng Niên nhìn người đàn ông trung niên tóc mai điểm sương trắng này, nhất thời có chút thất thần, quả không hổ là lão cha mang gương mặt bạch hồ, tuổi đã lớn vẫn khiến phụ nữ xao xuyến. Về khí chất xuất chúng thì có lẽ chỉ có đại quan Tào Trường Khanh so được một chút. Bụng có thơ khí tự nhiên toát ra, quả không sai chút nào. Trái lại đám giang hồ chính hiệu, những lão già mặc da dê, Đặng Thái A, Hô Duyên Đại Quan, đều cách xa một trời một vực, đương nhiên, lúc trẻ Lý lão đầu, dù kiếm hay người cũng là vô địch thiên hạ.
Tạ Quan Ứng nhìn vị phiên vương trẻ tuổi ngông nghênh như ngựa quen đường này, không kìm được cười, liếc sang người áo trắng luôn giữ vẻ bình tĩnh bên cạnh, thầm nghĩ khó trách năm xưa Triệu Trường Lăng chọn Trần Chi Báo chứ không phải thế tử điện hạ họ Từ.
Từ Phượng Niên áy náy cười, rồi tò mò hỏi:
"Tạ tiên sinh sớm có tính toán với Thủy quân Thanh Châu thì không có gì lạ, nhưng nếu ta không nhầm thì việc Lô Thăng Tượng rời Quảng Lăng Xuân Tuyết Lâu, là do Nguyên Bản Khê gợi ý, lúc đó ông ta đã hứa sẽ cho Lô Thăng Tượng cơ hội vào triều? Điều này chẳng khác nào việc Lô Thăng Tượng có thể từ một đại tướng quân Ly Dương biến thành Thượng thư bộ Binh, dù sao ở các vương triều sau này, chức đại tướng quân chỉ là cái tên hay hơn thôi, chức Thượng thư tay nắm thực quyền mới là ngon lành."
Tạ Quan Ứng cười hỏi ngược lại:
"Cho dù Lô Thăng Tượng có muốn làm một lần hành động chiếm luôn Trung Nguyên như Bắc Lương Vương năm xưa, nhưng muốn là được sao? Hơn nữa giờ đâu còn như xưa, cho dù hắn vây thành thành công, cũng phải vội vàng đi giao chiến với tên thế tử trẻ tuổi ở Nam Cương."
Tạ Tạ nhạy bén nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ trong lòng dành cho người đàn ông nàng yêu thích khẽ nhíu mày.
Lúc pha trà nàng có thể quên ta, nhưng cuối cùng vẫn khó quên hắn.
Phụ nữ trên đời phần lớn là thế, dù có thoát tục đến đâu cũng có một người đàn ông kéo họ về với thế gian, cam tâm tình nguyện dùng bàn tay ngọc ngà khuấy trà thêm hương.
Từ Phượng Niên khẽ cười:
"Nói vậy, tiên đế Triệu Đôn chết sớm quá rồi, nếu không Tạ tiên sinh đâu cần phải phí tâm thế này."
Tạ Quan Ứng gật đầu:
"Nếu tiên đế còn sống, ta giờ đã không ở Lăng Châu, mà ở Thủy quân Thanh Châu rồi."
Ai cũng biết Triệu Đôn coi trọng Trần Chi Báo, tự nhiên sẽ không giống đương kim thiên tử Triệu Triện từ chối khéo việc cho Trần Chi Báo đem "chỉ có" một vạn quân tiến vào Thục dẹp loạn.
Hai đời hoàng đế Triệu gia trước sau có những việc đều giống nhau, như việc đối đãi với Bắc Lương, luôn là trên tiền đề không ảnh hưởng đến sự ổn định của Trung Nguyên, mà cố gắng tiêu hao quân lực Bắc Lương hết mức, nếu không, chỉ cần Bắc Lương Từ gia còn đó, tước phiên chỉ là trò cười lớn. Nhưng cũng có những việc lặng lẽ thay đổi, ví dụ thái độ với Thục vương Trần Chi Báo, Triệu Đôn gần như cố chấp tin tưởng và thưởng thức, tự nhận là đế vương khai sáng, mê đắm loại cảm xúc "quốc gia có lương tướng vô song, tùy trẫm sai khiến", còn Triệu Triện lại chuyển thành nghi kị và ngờ vực vô căn cứ.
Tạ Quan Ứng vừa rồi còn hòa nhã như cố nhân trùng phùng, bỗng lắc đầu từ chối Tạ Tạ tiếp trà, khí thế chợt thay đổi, giọng điệu lạnh lùng:
"Trước kia ta đã cùng Thục vương suy diễn tình hình chiến sự ở Bắc Lương, nếu như đem vương gia coi như một quan lại bình thường để đánh giá, cũng chỉ thuộc dạng trung hạ mà thôi. Nếu không phải vương gia không xây thành lớn từ Lương Châu Bắc đến Trọng Trủng Nam, thì chắc còn chẳng đạt được mức trung hạ."
Từ Phượng Niên cười mà không nói gì.
Tạ Quan Ứng tiếp:
"Thượng sách của Bắc Lương chỉ có thể là dựa vào mười mấy vạn kỵ quân tinh nhuệ nhất thiên hạ, đánh nhanh thắng nhanh!"
Từ Phượng Niên sắc mặt như thường hỏi:
"Tạ tiên sinh nói là để cả trăm vạn quân Bắc Mãng đóng quân ở phía bắc Hổ Đầu thành Lương Châu, tái diễn trận chiến Tây Lũy Tường?"
Tạ Quan Ứng cười mà không đáp.
Tạ Tạ ngấm ngầm kinh ngạc, cái tên phiên vương đáng ghét này cũng không ngốc chút nào. Tạ tiên sinh đâu phải cố ý nói chuyện giật gân, mà là từng cùng hắn thức trắng một đêm suy diễn trên sa bàn, có điều khi ấy lấy việc có Trần Chi Báo trấn thủ Bắc Lương làm cơ sở, chứ không phải người trẻ tuổi họ Từ này làm chủ đạo. Trong điều kiện này, Bắc Mãng căn bản không dám chia quân ba đường toàn tuyến áp sát, mà chỉ dám đánh cược một ván với Bắc Lương, chính xác mà nói là với hắn, với Trần Chi Báo im lặng nãy giờ, được ăn cả ngã về không. Tạ tiên sinh đóng vai Đổng Trác, Trần Chi Báo là người giữ thành Bắc Lương, hai bên điều binh khiển tướng, hết sức giống với trận chiến Tây Lũy Tường trước đây, đôi bên không ngừng giảm quân số, không ngừng tăng quân, xem ai sớm sụp đổ trước, cuối cùng Tạ tiên sinh dốc toàn lực vẫn bại dưới tay Bắc Lương chỉ còn ba vạn kỵ quân và bộ quân. Trong trận đàm binh trên giấy kinh thế hãi tục này, Lưu Châu, U Châu, và Lăng Châu đều đứng ngoài xem kịch. Mọi thứ thảm liệt, quỷ dị và xuất sắc đều chỉ diễn ra ở phía bắc Lương Châu. Nhưng đó mới chỉ là mấu chốt của cuộc diễn tập, còn chưa đến giai đoạn giữa ván, tiếp đến là Bắc Lương làm cho Bắc Mãng bị tổn hại nặng nề phải quay mũi sang Lưỡng Liêu, Bắc Lương từ một tay sai của Ly Dương biến thành "người rảnh rỗi" có được mấy năm để hồi phục sức lực, sau khi ổn định dân lưu vong ở Lưu Châu thì liên kết dọc ngang, một hơi đả thông Tây Vực, thu phục Tây Thục Nam Chiếu, giữa thế chân vạc, Ly Dương và Bắc Mãng không ngừng hao tổn, Bắc Lương sau khi phục hồi sẽ nhanh chóng nắm trong tay mười lăm vạn kỵ quân tinh nhuệ, sau đó Nam Chiếu và Tây Thục khởi binh thêm hơn mười lăm vạn bộ tốt, tổng cộng là ba mươi vạn quân tham gia vào cuộc chiến tranh giành thiên hạ. Lúc đó, Tạ Tạ đứng ngoài quan sát cuộc diễn tập, đến giai đoạn gần cuối ván, nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ thừa cơ xông thẳng đến Thái An Thành, một lần giành lấy ngôi chính thống Trung Nguyên, rồi sẽ cùng Bắc Mãng quyết chiến vào lúc hạ màn, nhưng hắn đã khiến nàng đoán sai, lúc đó hắn chọn từ Lương Châu và Kế Châu tiến lên phía bắc, trước tiên đánh tan Nam triều của Bắc Mãng rồi mới nhắm đến Trung Nguyên, cuối cùng khi trở thành chủ nhân của sáu bản đồ Bắc Lương, Nam triều, Tây Vực, Tây Thục và Nam Chiếu thì từ trên cao nhìn xuống, trực tiếp vòng qua phòng tuyến Lưỡng Liêu của Cố Kiếm Đường vốn đã bị trọng thương, quyết chiến với đại quân Ly Dương ở Hoài Nam đạo, rồi tiến xuống Quảng Lăng đạo, căn bản không cần bận tâm đến Thái An Thành, cuối cùng quyết chiến với đại quân Nam Cương, lúc đó quân biên giới Lưỡng Liêu của Cố Kiếm Đường dù có chiến hay không cũng không còn quan trọng.
Tạ Tạ vui vẻ cười. Từ Phượng Niên ngươi chắc chỉ nghĩ được đến mấu chốt cuộc diễn tập này mà thôi, làm sao có thể đoán ra những thay đổi kinh tâm động phách ở giai đoạn giữa ván và hạ màn chứ?
Sau đó nàng liền ngây người, chỉ nghe tên kia mỉm cười nói:
"Theo như quy tắc diễn tập của Tạ tiên sinh, Cố Kiếm Đường chẳng phải là đã sớm được ngồi chức Thượng thư bộ Binh của tân triều suốt hai mươi năm sao?"
Đạm Thai Bình Tĩnh liếc Tạ Tạ, vị đại tông sư luyện khí này cũng bật cười.
Trần Chi Báo vẫn luôn như không để ý gì đến, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Từ Phượng Niên một cái, đây có thể xem như sau nhiều năm thờ ơ lạnh nhạt, hắn nhìn thấy Bắc Lương Vương trưởng thành từng chút.
Tạ Quan Ứng đưa tay lên, Tạ Tạ lập tức châm trà, hắn cười nhấp một ngụm trà.
Trà này, hình như có vị rồi.
Chỉ có thế, mới xem như hai bên miễn cưỡng ngang tài ngang sức.
Trước đó, Tạ Quan Ứng căn bản chưa từng coi Từ Phượng Niên là đối thủ thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận