Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1158: Nhân gian trên trời, thì ra là thế

Trước đây, khi Từ Phượng Niên còn ngái ngủ ở điện Đòn Dông, nàng, một nữ tử thân hình cao lớn khác thường mặc đồ trắng, ở giữa phố xá sầm uất của kinh thành, đáng lẽ phải thu hút sự chú ý hơn mới phải.
Nhưng thực tế thì, ngoài vài cái liếc mắt và ánh nhìn lạnh lùng, căn bản không ai thèm nhìn thẳng nàng.
Nàng rất hoang mang.
Nếu như nói đám luyện khí sĩ Bắc phái là chư hầu của vương triều Ly Dương, một đám nâng đỡ rồng thần hết sức khác thường, thì các luyện khí sĩ Quan Âm Tông Nam Hải lại tỏ ra thuần túy hơn nhiều. Họ lặng lẽ bước đi giữa trời đất, thật sự như những tiên nhân ăn sương uống khí, coi tông chủ Quan Âm Tông, phụ nhân Đạm Thai Bình Tĩnh tuổi độ ba mươi, thực tế đã là trăm tuổi. Nếu không thì sao Kiếm lão tổ Tùy Tà Cốc lại si mê nàng đến nửa đời người không dứt như thế. Đạm Thai Bình Tĩnh hiển nhiên là người siêu phàm. Việc cả tông di dời lên phía Bắc từ Nam Hải là do cuộc đại chiến Lương Mãng sắp đến, cần các luyện khí sĩ giúp những linh hồn lang thang "bắc cầu qua sông", cũng xem như tu thiện tích đức cho bản thân. Khi ấy, Từ Phượng Niên tuy có chút nghi hoặc, nhưng về chiến lực mà nói, trên đất Bắc Lương, dù là tu vi của Đạm Thai Bình Tĩnh hay thực lực của cả Quan Âm Tông, đều không gây được sóng gió gì lớn. Vì vậy hắn cũng kệ cho xong chuyện, đạo Bắc Lương cũng mở cửa đón nhận đám tiên sư áo trắng này. Nhưng Từ Phượng Niên không thật sự coi nhẹ chuyện đó. Nên biết, bức tranh Lục địa thần tiên mà cô nàng bán than vẽ khi trước, người đứng đầu danh sách chính là Tạ Quan Ứng, còn hắn Từ Phượng Niên xếp ngay sau đó! Hiện giờ Tạ Quan Ứng đã thành chó nhà có tang, còn đang bị Đặng Thái A đuổi giết không ngừng, vậy nên, khi Từ Phượng Niên nhìn khắp thiên hạ, đối thủ thật sự mà hắn phải kiêng kỵ, Đạm Thai Bình Tĩnh đứng đầu không ai hơn. Trước cuộc tái ngộ ở cửa thành kinh đô Tây Sở đêm qua, Từ Phượng Niên luôn cho rằng Đạm Thai Bình Tĩnh muốn thay trời hành đạo, cũng phải đợi sau khi Tào Trường Khanh chết, nhưng không ngờ, dù Tào Trường Khanh còn sống, nàng đã có thể hấp thu khí số của Tây Sở. Thế cũng chưa hết, hôm nay sau khi Khương Nê quyết tâm rời khỏi Quảng Lăng Đạo, nàng lại càng trực tiếp dùng thế thôn tính để hấp thu khí số của Khương thị Đại Sở.
Từ Phượng Niên bước ra, rời khỏi khu vực cửa hoàng thành, sau đó một bước tới một khu phố sầm uất có vẻ chẳng có gì đặc biệt. Các cửa hàng và quầy hàng đủ loại, kéo dài theo con phố, dân chợ búa, khách du lịch tấp nập, cá mè một lứa, chó vàng lười biếng ngủ gật nơi thấp, chim sẻ ríu rít trên mái hiên nơi cao, một khung cảnh thịnh thế yên bình.
Giữa trưa nắng gắt, Từ Phượng Niên đứng ở đầu đường này, nữ tử áo trắng đứng ở đầu đường kia.
Với nhãn lực đáng sợ hiện tại của Từ Phượng Niên, mà cũng không tài nào nhìn rõ mặt nàng, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, thấy nàng đơn độc đứng giữa phố xá nhộn nhịp.
Từ Phượng Niên do dự một chút, cuối cùng vẫn bước chân đi.
Trong nháy mắt mọi âm thanh im bặt, rồi ngay sau đó, lại trở nên náo nhiệt.
Hai vị ông lão mặc vải thô đi lướt qua Từ Phượng Niên, mỗi người một bên, đều như đang lẩm bẩm, "Thái bạch tài hoa quá cao, lộ tài phô trương quá mức, mất đi tâm bình hòa, đáng tiếc thay, đáng tiếc thay."
"Lão già Đỗ nhà ngươi sau khi vong quốc chạy sang Thục, thì hết cả khí chất tài tử rồi, chỉ còn một thân lão khờ, đừng có mà lên giọng chê bai ta!"
Từ Phượng Niên chấn động trong lòng, không hề quay đầu nhìn hai lão già kia.
Khóe mắt nhìn thấy mấy người bán hàng rong bên tay trái, có người bán đá ngọc, người bán thư họa, người bán trâm cài, ai nấy đều lớn tiếng rao hàng.
Một người giơ một miếng ngọc hình con dấu lên, "Ta có ba tỉ, khắc chữ triện nhỏ 'Mệnh trời Khương thị', ‘Phạm vi thiên địa, u khen thần minh’, cùng ‘Biểu chính muôn phương’, ai muốn nào? Hôm nay ta chỉ lấy năm lạng ba tiền."
Nhanh chóng có người đi cùng cười mắng, "Thứ đồ chơi hai mươi năm trước đã hết giá trị, gạt ai vậy, ba tiền còn đắt đấy!"
Một người dang hai tay ra trước ngực, lơ lửng, hư hư ảo ảo, như đang trải ra một bức tranh, có núi cao sừng sững, có sông lớn cuộn chảy, "Bức Đại Phụng Giang Sơn Đồ này, chỉ hai tiền là mang về được rồi."
Lại có người cầm bút tùy tiện vung lên, cười híp mắt nhìn Từ Phượng Niên, uể oải nói:
"Chỉ một tiền, ta Ngô Cô Tô xin tặng năm trăm chữ."
Trong tầm mắt của Từ Phượng Niên, cây bút lông cũ kỹ kiểu dáng bình thường trong tay người bán chữ, bốn phía có hai gốc Thiết Thụ quay quanh.
Rất nhanh lại có một người cầm bút khác cười nói:
"Một tiền năm trăm chữ là giá công bằng rồi, bất quá khách quan có muốn tiện tay ngắm qua cây bút của ta Hàn Tùng Sơn đây không? Một tiền năm, đủ để viết ra hai mươi năm văn tài xuất chúng, nhớ trước đây có một tên nhãi con họ Giang đã từng dựa vào cây bút mua của ta đấy."
Ngô Cô Tô, thư thánh Bắc Hán. Hàn Tùng Sơn, văn hào lừng lẫy thiên hạ thời Nam Đường.
Từ Phượng Niên không trả lời, tiếp tục bước đi.
Bên đường có hai người ngồi trên ghế đẩu, đang chơi cờ, không có bàn cờ, cũng không có quân cờ, nhưng trước mặt hai người, mờ mờ có tiếng leng keng, tiếng vó ngựa, tiếng nước sông.
Một người giận dữ nói:
"Lí Tam Hoàng, tư tưởng không tập trung như vậy, sao mà đánh cờ với ta, quả thực là không cần tòa động thiên phúc địa kia nữa rồi sao? Thôi thôi, vô vị hết sức! Ta cũng không thừa lúc người ta gặp khó khăn, tạm phong bàn cờ một trăm năm."
Người đối diện buồn bã thở dài, vẻ mặt thống khổ, quay đầu nhìn về phía Từ Phượng Niên, ánh mắt phức tạp.
Từ Phượng Niên vẫn không hề dao động.
Đại Sở quốc sư Lí Mật, tự Tam Hoàng!
Một người lưng đeo ba thước kiếm khí, xông tới.
Là kiếm khí chứ không phải kiếm.
Hắn liếc Từ Phượng Niên đang bước đi không dừng lại, do dự một chút, có chút không tình nguyện mà nhường đường, lải nhải nói:
"Thằng nhãi Lí Thuần Cương kia sao không đến, nếu không nhất định phải lãnh giáo chút chiêu thanh xà của hai tay áo hắn... Hừ, có Giao Long mà cũng khoe khoang? Có gì mà kỳ lạ, hồi ta còn sống, Giao Long nhiều như lông trâu... Chỉ không biết Đặng Thái A đêm đó lại rơi vào cảnh ngộ gì... Nếu không phải dính người sống là xui xẻo, lão phu làm sao phải nhường đường, xui xẻo, đúng là xui xẻo... Lần trước là ai nhỉ, Lữ gì nhỉ? Người này ngược lại đúng là khá đấy, khâm phục, khâm phục..."
Từ Phượng Niên từng bước đi về phía trước, sắc mặt vẫn bình thường.
Trên con đường này, không một ai giả thần giả quỷ.
Đây mới thật sự là chỗ đáng sợ.
Nếu người vẽ rồng nhìn thấy Chân Long vờn mây hiện hình trong lôi đình, đạo sĩ hàng yêu phục ma thấy yêu ma quỷ quái dữ tợn xông tới thì sẽ phải đối mặt thế nào?
Khi Từ Phượng Niên chậm rãi tiến lên, bắt đầu có tiếng mắng chửi.
"Đại Tần ngang ngược, giết hại sinh linh! Sao có thể ngồi được ở vị trí cao?!"
Nhưng vừa nói xong, ngay lập tức có người nhỏ giọng ngăn cản, "Chân quân nói cẩn thận! Thế gian người đời, ngẩng đầu ba thước có thần linh, kỳ thực chúng ta có khác gì..."
"Ngắn ngủi hai trăm năm xuân thu, văn mạch suy thoái đến mức nào rồi, ba trăm năm nữa Trung Nguyên sẽ có một cuộc hạo kiếp xưa nay chưa từng có, Triệu Từ hai nhà đều là đầu sỏ!"
"Cũng may nơi này không phải mấy chỗ đó, nếu không ngươi đã sớm tan xương nát thịt!"
"Kẻ này sao dám bội phản thiên đạo trước, càng cùng đạo nhân Võ Đương liên thủ cắt đứt liên hệ với thiên địa ở sau?!"
"Long Hổ Sơn sẽ hưng thịnh, Võ Đương sơn suy bại! Khi xưa Lữ Động Huyền lớn mật kia lúc rời mình vào thế gian, đáng lẽ phải cho Võ Đương sơn hương hỏa đoạn tuyệt!"
Giữa những tiếng chửi mắng của đám đông, chim sẻ kêu như phượng hoàng, chó đất gầm như giao long.
Từ Phượng Niên ngưng thần tĩnh khí, cố gắng không để cho khí cơ bản thân tản mát mảy may, vì thế, mỗi một bước chân của hắn đều vô cùng gian nan đau đớn.
Như một đứa trẻ yếu ớt đơn độc đi giữa hẻm núi, có từng trận gió lớn thổi qua.
Khóe miệng Từ Phượng Niên nở một nụ cười lạnh, muốn dùng cách này để làm suy giảm khí số Bắc Lương của ta sao?
Cái gọi là vài lượng bạc mấy đồng tiền, hẳn là loại "tiền bạc" riêng của các ngươi, đám tiên nhân trên trời nhỉ, đại khái cũng tương tự việc đoán mệnh bằng xương của thế gian, nếu hôm nay ta không giữ được dụ hoặc mà dừng chân mua sắm, cơ nghiệp của Từ gia và Bắc Lương chắc chắn sẽ tay trắng rồi.
Khi Từ Phượng Niên đi đến giữa phố, cuối cùng có hai người lộ ra nụ cười thân thiện với hắn, một tăng một đạo, ngồi xếp bằng đối diện nhau qua con đường. Không giống với những người bán hàng rong và người đi đường, cả hai đều ngồi trên bậc thềm, mà như mơ hồ đang ngồi trên đài sen, họ tuy không phải người quen biết của Từ Phượng Niên, nhưng đều cười gật đầu với hắn, một người từ bi, một người tự nhiên.
Từ Phượng Niên cũng đều đáp lễ.
Có tiếng gầm thét vang lên, là nhằm vào lão tăng kia, "Lão lừa trọc, dám hủy hoại khí vận Trung Nguyên của ta! Mà còn dám đến chỗ phương đông của ta..."
Lão tăng cười mà không nói, tan biến không thấy.
Có ba tên nhân vật hình như quân sĩ mặc giáp, lúc tuần tra trên đường, khi thấy Từ Phượng Niên tuy có do dự đôi chút, nhưng vẫn cung kính nhường đường.
Đầu đường bên kia, Đạm Thai Bình Tĩnh vẫn luôn đứng ở chỗ cũ.
Từ Phượng Niên cuối cùng phát hiện nàng mặt mày giãy giụa vẻ mặt thống khổ, đôi mắt dần chuyển sang màu bạc, càng thêm băng lãnh vô tình, nơi ngực có vệt sáng chói mắt nở rộ, như trăng sáng treo trên biển cả.
Từ Phượng Niên nhíu mày.
Khám phá có tận thân thể, thể ngộ không có ngực cảnh giới, một vòng trăng trong tâm đại phóng ánh sáng.
Đây là một trong những dấu vết chứng đạo được ghi chép trong sách cổ Đạo giáo rất hiếm thấy.
Hắn nhớ rõ cô nương Ha Ha đã nói với hắn, Hoàng Tam Giáp trước khi lâm chung từng nói, từ khi có trời đất đến nay, một ngàn năm này là Phật đạo phi thăng chiếm tiện nghi, đợi đến tương lai có người đọc sách đưa ra chuyện "Tồn lý trời diệt dục người" thì Nho gia thành thánh cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, tựa như có được con đường mượn núi Chung Nam làm lối tắt để lên làm quan, tựa như Phật môn lập địa thành phật, có khả năng một bước lên trời, nhưng cái giá phải trả là thay đổi một cách vô tri vô giác lòng người ở dưới gió mặt trời thời cổ, là nhặt hạt vừng ném dưa hấu, chuyện đại ngu xuẩn, là bi thương "mặt trời đã lặn núi Tây, trăng sáng không lên biển cả".
Từ Phượng Niên giận dữ mắng:
"Đạm Thai Bình Tĩnh, thấy cảnh tượng buồn cười như vậy rồi, còn chưa tỉnh ngộ?! Chỗ này trên trời cùng nhân gian chúng ta có gì khác?! Vì sao sau Lữ Động Huyền, Cao Thụ Lộ, Lưu Tùng Đào, Lý Thuần Cương những người này đều không muốn phi thăng?!"
Từ Phượng Niên vừa nói ra lời này, rất kỳ lạ, con phố lúc trước còn một mảnh ồn ào chửi rủa bỗng chốc im bặt không tiếng động, sau đó chỉ có lác đác vài câu răn dạy như "Phàm phu tục tử lớn mật", "Đại nghịch bất đạo".
Từ Phượng Niên nhìn quanh bốn phía, cười lạnh:
"Cái gì tiên giáng trần xuất thân, cái gì thuận theo thời thế mà sinh, kết quả đến nơi này của các ngươi, còn không phải là chú trọng cái việc sắp xếp theo thứ tự trước sau sao? Đi một chuyến xuống nhân gian, ta đoán có hai loại tình huống, vận khí không tốt, thì sẽ bị giáng xuống nơi hẻo lánh ở nhân gian a? Như vậy vận khí tốt, thì là con cháu tướng chủng ra sa trường lập chiến công? Cái gọi là tiên nhân thả câu nhân gian khí số, có khác gì với thương nhân tích góp đồng tiền? Đương nhiên, ta đoán tiên nhân tiêu dao thì vẫn tiêu dao, có động thiên phúc địa làm phủ đệ, trường sinh bất tử nhìn ngắm sự náo nhiệt ở nhân gian, thành một tầng lớp tiên ban thật sự là 'người trên người', phần lớn là một lần vất vả cả đời nhàn hạ, có điều ta rất hiếu kỳ, những người ở nhân gian rất có công huân với Thiên Đạo, ở nơi này có hay không có tình huống có công mà không được thưởng? Ở đây có hay không chuyện quan trường rõ ràng được thăng chức mà âm thầm bị chèn ép? Liệu có tiên nhân cáo mượn oai hùm?"
Trong chốc lát, không ai trả lời.
Thân thể Từ Phượng Niên bắt đầu lay động, như một gốc lục bình không rễ trong gió lớn.
Một giọng nói không nặng không nhẹ nhưng vô cùng uy nghiêm vang lên, giọng nói của nữ tử, đến từ phương Nam.
Từ Phượng Niên quay đầu thấy nàng ngồi trên mái nhà, mũ phượng khăn quàng vai, trang nghiêm mà rực rỡ, trên vai nàng đậu một con chim sẻ đỏ thẫm, trong miệng ngậm một con nhỏ toàn thân trắng như tuyết... Giao long.
Theo nàng lộ diện, rất nhanh toàn bộ con phố đều rung chuyển kịch liệt một chút, chấn động càng lúc càng nghiêm trọng, không có dấu hiệu dừng lại, động tĩnh bắt nguồn từ một tòa lầu cao.
Nhưng mà Từ Phượng Niên hoàn toàn không nhìn rõ được khung cảnh của tòa nhà đó, dù biết rõ cửa sổ đang mở, rõ ràng có người xuất hiện ở đó.
Sau một trận lắc lư kịch liệt long trời lở đất, trong nháy mắt mọi thứ bình tĩnh trở lại.
Có một người mặc long bào vàng trung niên đứng cạnh Đạm Thai Bình Tĩnh, sau lưng là cảnh tượng mặt trời mọc ở hướng Đông bao la hùng vĩ.
Từ Phượng Niên cùng nhau đi tới, dáng vẻ quần áo của nhân vật đó nhìn thì thấy vô cùng bình thường, chỉ có người này và nữ tử kia khác hẳn người thường.
Người trung niên mặc long bào, có lẽ chính là kẻ cầm đầu đã kéo Từ Phượng Niên vào thế giới trên trời dưới đất này.
Nhưng mà hắn nhìn Từ Phượng Niên mỉm cười:
"Trên trời xác thực có rất nhiều chuyện không chịu nổi như lời ngươi nói, chỉ là cảnh sắc trên trời có muôn ngàn vẻ, tuyệt đối không phải thân thể phàm phu tục tử như ngươi, có thể chỉ bằng một con phố nhỏ bé trước mắt mà đã có thể suy diễn được hết thảy. Thiên đạo tuần hoàn, cũng không phải kiểu buôn bán như ngươi đã biết. Đợi đến khi ngươi trở về..."
Từ Phượng Niên muốn mở miệng mắng chửi hai chữ vớ vẩn, nhưng lại không tài nào mở miệng nói chuyện được.
Chỉ có điều một tiếng quát đột ngột vang lên từ phương Bắc, nói lên tiếng lòng của Từ Phượng Niên.
"Im miệng!"
Người trung niên chỉ cười một tiếng, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Nữ tử trên mái nhà khẽ cười.
Nàng trêu ghẹo:
"Lão già phương Bắc nhà ngươi, đám trẻ con ở phố này đều không muốn nhận tổ quy tông rồi, ngươi còn nói đỡ cho hắn? Bao che con cái cũng giỏi thật đấy. Chuyện của Từ Kiêu, ngươi chắc chắn đã đắc tội không ít người rồi..."
Giọng nói hùng hậu kia rõ ràng truyền đến trong ngoài mấy ngàn mấy vạn, mỉa mai:
"Lũ đàn bà thối tha cứ ngoan ngoãn sinh con đi, ta mang thai từ thời Đại Tần của ta, đến bây giờ cũng xế chiều rồi, các ngươi còn không thấy xấu hổ!"
Sau khi Từ Phượng Niên nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy hả hê.
Không hổ là chân thân của "ta".
Nàng đứng dậy, phẫn nộ:
"Lão già phương Bắc kia, nhân gian lễ nhạc sụp đổ, ngươi thật sự cho rằng thiên đạo sẽ không vì thế mà sụp đổ sao?! Đến cả phàm phu tục tử dưới kia cũng hiểu rõ đạo lý ngàn dặm đê vỡ do kiến nhỏ!"
Giọng nói lại vang lên, ngang ngược vô cùng:
"Vậy cứ dẫm mẹ nó đi, đến lúc đó ta một mình chống trời! Đàn ông đội trời đạp đất, lũ đàn bà như ngươi cứ đứng đó xem kịch là được, đảm bảo các ngươi chả có việc gì!"
Nàng tức giận muốn phá lệ mà từ Nam đến Bắc.
Người trung niên mặc long bào thở dài, hiển nhiên đối với chuyện tranh cãi của hai vị đại thần này đã thấy quen thuộc rồi.
Đông đông đông! Âm thanh như tiếng trống trận từ xa đến gần, từ Bắc hướng Nam.
Nghe đến đó, nữ tử trên mái nhà đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Người trung niên mang vẻ mặt ấm áp mở đôi mắt híp lại, cũng mang theo một tia giận dữ.
Tòa lầu cao trước kia gây ra rung động lại bắt đầu một hồi lay động.
Sau đó vị khách không mời mà đến cười lạnh nói:
"Thằng cháu con rùa nào nói Đại Tần của ta bạo ngược? Thật sự cho rằng mình trốn ở phương Đông là không ai trị được ngươi?!"
Có người trên phố đột nhiên phát ra ánh vàng đầy người, sau đó ánh vàng nổ tung, ụp một tiếng quỳ xuống đất, thiên hoa gọt đỉnh.
Người trung niên mặc long bào vung tay áo, người bên đường biến mất không thấy đâu, sau đó ngẩng đầu giận dữ nói:
"Chân Võ đại đế!"
Giọng nói như sấm, vọng ra từ trong tòa lầu cao:
"Không phục à? Hay là hai ta cởi hết cái lớp da này, tìm chỗ nào thanh tịnh đánh nhau một trận? Nếu ngươi không đủ sức thì gọi luôn con nhỏ kia cùng vào! Dù sao hai ngươi cũng đưa đẩy nhau gần cả ngàn năm rồi, ta còn nghi ngờ trong bụng ả..."
Đúng lúc này, có người cắt ngang lời ăn nói lung tung của gã, "Cũng gần được rồi đấy. Ba trăm năm sau Trung Nguyên biến động, thập thất cửu không, nàng cũng chỉ làm theo lẽ thường mà thôi, ngươi không thấy người đời sụp đổ là một chuyện, nhưng chuyện phân ly lâu tất hợp, hợp lâu tất phân vốn vẫn là một phần của thiên đạo..."
Người kia trước đây hừ lạnh:
"Ta cũng không phải là không thể thấy được một triều đại hưng vong, chỉ là có gã nào đó trên con phố, hận không thể nhân gian hóa thân, mượn cơ hội đạt được thân phận đế vương nghìn thu muôn đời, coi toàn bộ nhân gian như một mảnh đất riêng của mình, chiếm hết thu hoạch, dùng đó tích góp khí vận, mưu đồ địa vị cao hơn nữa... Mà còn muốn thông qua thằng nhóc kia cùng với tiểu đạo sĩ ở núi Võ Đương để đả thông thiên môn, còn vị này lại không muốn bản thân dính líu nhân quả của thiên đạo, Tạ Quan Ứng chẳng qua là trò bịp mắt thôi, mà người thật sự là tên Trần Chi Báo kia... Hừ, dưới gầm trời làm gì có chuyện tốt như vậy, trên trời lại càng không! Muốn tính kế ta hả? Ta có thể không đánh cho răng hắn rụng hết?"
Từ Phượng Niên nghe "mình" nói chuyện đứt quãng, nghe không rõ ràng, nhưng mà đại khái ý tứ thì đã hiểu được.
Mà người đứng bên "mình", chính là "Vương Tiên Chi"!
Ngay tại thời điểm này, có một cặp mẹ con phụ nhân trẻ tuổi xuất hiện trên con phố, người trẻ tuổi tươi cười rạng rỡ, hai tay ôm quyền, khom lưng thở dài.
Sau lưng mẹ con kia lại có một lão nhân trông như người hầu, cười mà không nói.
Từ Phượng Niên cười.
Phụ nhân kia không nhận ra, nhưng lão nhân rõ ràng là Hàn Sinh Tuyên.
Người trẻ tuổi thì là con riêng của Tiên đế Ly Dương, Triệu Giai.
Chuyện khúc mắc ở nhân gian, giải quyết ở trên trời.
Một khắc này, mắt Từ Phượng Niên đột nhiên đỏ hoe, bắt đầu quay đầu tìm kiếm.
Một tiếng lòng vang lên trong lòng.
"Đừng tìm nữa, ngươi không tìm được đâu, ngoài đại tỷ Từ Chi Hổ của ngươi, cha mẹ ngươi về sau đều sẽ trở thành nhóm tiên giáng trần cuối cùng, như mưa rơi xuống nhân gian."
"Đến lúc đó ngươi có thể mở to mắt ra nhìn, vô số tiên giáng trần cùng nhau xuất hiện ở nhân gian, khung cảnh cực kỳ kỳ quan! Đến mức có nhìn thấy cha mẹ ngươi trong đó không, thì phải xem phúc phần tạo hóa của ngươi rồi. Yên tâm, có ta sắp xếp trong đó, hai người bọn họ đời đời kiếp kiếp đều sẽ kết thành vợ chồng. Dù không thể đời nào cũng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cũng không kém nhau bao nhiêu đâu."
Đến mức cùng hưởng giàu sang còn có thể cùng gánh hoạn nạn, ta không quản được, cũng không cách nào quản."
"Tên Đạm Thai Bình Tĩnh này là quân cờ trên đường phố, cái gã mặc long bào kia đã cố ý sắp đặt để nhắm vào ngươi, bất quá ta đã đến đây, liền sẽ tính khác rồi."
"Bất quá nàng hôm nay không sao, về sau vẫn nên cẩn thận chút."
"Cái tên Từ Kiêu kia, đến chỗ của ta nhìn ta lần đầu, liền gọi nhi tử! Ta mẹ nó..."
Tiếp đó toàn những lời thô tục, Từ Phượng Niên chỉ muốn cười lớn nhưng lại cố nén làm như không nghe thấy.
Khắp đường ồn ào, ngay cả Vương Tiên Chi trong lầu cao cũng kinh ngạc mà "Ồ" lên một tiếng, thân ảnh mờ ảo xuất hiện ở cửa sổ.
Trong lòng Từ Phượng Niên chấn động, một khắc sau liền không tự chủ được.
Đôi mắt phát ra ánh vàng thuần túy đến cực điểm.
Chân Võ đại đế.
Nhưng mà tinh thần Từ Phượng Niên vẫn rất tỉnh táo, khi hắn quay người, thấy một mũi kiếm từng chút từng chút xé rách cả đất trời.
Ở trên cao, một giọng nói ung dung vang lên, tựa như tiếng rồng ngâm, lại như tiếng mõ cá, đồng thời còn tựa như tiếng ngọc khánh.
Dường như đang đối với trời đất đưa ra kết luận cuối cùng.
Người trung niên mặc long bào sắc mặt âm trầm, liếc mắt giao nhau với nữ tử trên nóc nhà, sau đó riêng rẽ nhìn về hướng vị trí "Vương Tiên Chi" đang đứng ở lầu cao, cuối cùng "ba người" đồng thời biến mất.
Mà Đạm Thai Bình Tĩnh cũng biến mất theo.
Chân Võ đại đế, hay nên nói là hoàng đế Đại Tần, nhìn nữ tử trẻ tuổi kia tựa như bị vấp bậc cửa mà lảo đảo rút kiếm ngã vào trong phòng, ánh mắt đau thương.
Hắn khi còn sống xưng đế ở Đại Tần, sau khi chết lại tôn làm Chân Võ trên trời, chẳng những trấn giữ phương Bắc Thiên Đình, mà còn nắm một nửa binh qua.
Chỉ có đối với nữ tử dịu dàng nhu nhược kia mang theo hổ thẹn, dù đã sớm chẳng còn để ý đến chuyện buông bỏ hay không, nhưng chung quy không thể làm như không thấy.
Hắn mượn miệng Từ Phượng Niên, nói với nữ tử trẻ tuổi đang vội vàng chạy tới:
"Xin lỗi."
Khương Nê, con tượng đất mặt đầy hồn nhiên mà đáp "Hắn": "Có bệnh à?"
Đôi mắt kia lập tức ánh vàng tan hết, Từ Phượng Niên ngẩn người, sau đó trên đường cái cười phá lên.
Nàng giận dữ đùng đùng.
Hắn đưa hai tay ra hung hăng kéo má nàng, "Vẫn là ngươi lợi hại!"
Trải qua ngàn vạn khó khăn mới phá vỡ long châu tiến vào nơi này, nàng đang muốn nổi giận, thân hình hắn lung lay muốn ngã sấp xuống.
Ở chiến trường gần Qua Tử châu, quân Đại Tuyết Long Kỵ đã thu nhận hơn năm trăm hạt giống đọc sách của Tây Sở, bắt đầu Bắc tiến.
Một kiếm ánh sáng lạnh rợn người cả thiên hạ ba mươi châu.
Một nữ tử trẻ tuổi lưng đeo hộp kiếm gỗ tử đàn, đỡ vị phiên vương trẻ tuổi cùng nhau nhảy xuống chuôi Đại Lương Long Tước kia, đứng bên cạnh đội kỵ binh.
Đội kỵ binh này bỗng nhiên dừng ngựa không tiến nữa.
Đợi thanh trường kiếm kia về vỏ, lão binh Từ gia từng trải chinh chiến, sau khi thấy cảnh tượng đó đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng xuống ngựa, lớn tiếng hô:
"Đại Tuyết Long Kỵ quân! Tham kiến Bắc Lương Vương phi!"
Những tiếng tham kiến bệ hạ rải rác, hoàn toàn bị tiếng hô tham kiến Bắc Lương Vương phi cực lớn làm lu mờ.
Dọa đến Khương Nê trốn thẳng ra sau lưng Từ Phượng Niên.
Nhưng có lẽ ngay cả Từ Phượng Niên cũng không ngờ rằng, con tượng đất gan nhỏ bé nhỏ sau lưng hắn, rất nhanh sẽ đứng trên đầu thành Cự Bắc đánh trống, đích thân tiễn đưa thiết kỵ Bắc Lương oanh liệt ra trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận