Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 389: Xuân Lôi bất động U Châu di chuyển (3)

Từ Phượng Niên nheo lại con ngươi phượng nói: "Hai nén hương. Đã qua một chút thời gian rồi, đến lúc đó Hoàng Phủ Bình nổi giận, thì không còn ai có thể thay ngươi tiêu tai."
Ngũ Trường phun ra một ngụm trọc khí, dừng ngựa thu đao, vẫy tay phân phó một gã kỵ binh trở về bên Đảo Mã Quan Hàn giáo úy bẩm báo tình hình ở nơi này.
Gã đương nhiên muốn dẫn người nhìn chằm chằm nơi đây, sau hai nén hương, nếu như xác định tiểu tử này cố tình giở trò chém gió, gã sẽ đích băm nát kẻ dám làm mình mất mặt.
Là băm, không phải chém.
Đảo Mã Quan.
Quả Nghị Đô úy chưa thay bộ quần áo tơ lụa thoải mái dậy thật sớm đứng ở đầu tường, trên thực tế sau khi y tự đến Lương Châu, ngoại trừ ngủ, chưa từng một lần tháo giáp ở trước mặt người ngoài.
Thế nhân đều biết Hoàng Phủ Bình y dùng hơn mười cái mạng trong gia tộc để đổi lấy vinh hoa phú quý bây giờ.
Chỉ biết là năm đó một cái Thanh Sơn sơn trang lớn như vậy đứng ngạo nghễ giữa giang hồ, cuối cùng sống sót, chỉ có y cùng hai người con trai câm, huynh trưởng cùng tử nữ bốn người cùng nhau bị chém đầu vì tội lớn mưu phản.
Nhưng không biết Hoàng Phủ Bình đầy thao lược, đã từng có dã tâm cùng chí hướng vì quân vương giải quyết xong chuyện thiên hạ.
Chỉ biết là y cái này không bằng heo chó súc sinh nằm rạp trên mặt đất ở trước mặt của Bắc Lương Vương, chỉ cầu chức vụ chính tứ phẩm tướng quân cùng ba quyển bí kíp, nhưng không biết ba quyển bí kíp là y phản bội gia tộc có được, nhưng Quả Nghị Đô úy này, thì là một gã công tử ca nói cười chen vào một câu, giống như là thuận tay ném một cái xương, xem như là bố thí cho lão cẩu y.
Nhà giàu có chó săn lắc đuôi, còn hơn hàn môn sĩ tử đọc vạn quyển sách.
Hoàng Phủ Bình không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, y chỉ muốn đi U Châu vì phụ tử trong Bắc Lương vương phủ thâm sâu khó dò thề chết thuần phục, sau đó đánh ra một tòa cơ nghiệp muôn đời thuộc về mình!
Cho nên lần này y xuất hành, hầu như đi khắp cả tòa U Châu, mỗi quận, mỗi huyện, mỗi dãy núi có thể làm chiến lược điểm cao, mỗi tòa thành trì mỗi tòa quan ải, chỉ kém không đi qua mỗi thôn trang.
Hoàng Phủ Bình vô thức sờ sờ thái dương sương trắng, đã bốn mươi tuổi, đã chững chạc rồi! Nếu không thức dậy từ trong mộng, mà cứ cùng các huynh đệ đần độn như vậy, Thanh Sơn sơn trang không chỉ không còn cách nào một lần nữa sừng sững, còn muốn tử tôn đoạn tuyệt!
Hai vị quan hàm lớn nhất tại Đảo Mã Quan, Chiết xung địch phó Úy Chu Hiển, tức lão cha của Chu Tự Như, còn có Thùy Củng giáo úy Hàn Đào cũng như Lữ Bạc Băng đứng ở phía sau Quả Nghị Đô úy, đêm qua sau khi từ khách sạn trở về, Hoàng Phủ tướng quân vẫn chưa vào ở trong khu nhà cấp cao do Hàn Đào an bài, mà là ở tại trạm dịch, nhận được mật báo lão ô quy Chu Hiển này suốt đêm bái phỏng, lúc này mới có thể khiến Hàn giáo úy sinh lòng cảnh giác, cho rằng tướng quân cảm thấy gã không làm đủ lễ của địa chủ, quan trường cũng tốt, quân lữ cũng được, sợ nhất chuyện sau đó nghĩ lại, Hàn Đào mặc kệ nữ tử nõn nà ngọt ngào trên giường hẹp, ngồi một mình trước đèn suy tới nghĩ lui, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy hai ả đàn bà lẳng lơ vốn định song phi yến ở nơi đó liếc mắt đa tình, vỗ đùi, lửa thiêu đến đít mà đám tâm phúc còn đi tìm hai con đàn bà tươi ngon mọng nước, dù sao cũng phải hầu hạ Hoàng Phủ tướng quân thiệt thoải mái mới được, Hàn giáo úy cả đêm bận rộn cái này, lúc trước hai người, một người bị trả lại, một người bị nuốt riêng, không biết đám thủ hạ kia có thể trước khi Hoàng Phủ tướng quân rời khỏi Đảo Mã Quan, giải quyết yên chuyện này hay không.
Muốn thiêu thân? Ở Đảo Mã Quan, chỉ cần Chu gia phụ tử thượng bất chính hạ tắc loạn không ra tay, sẽ không có muốn thiêu thân!
Nhìn thấy một tên kỵ binh nhìn quen mắt xuống ngựa ở cửa thành, lao lên đầu tường, Hàn Đào tươi cười rạng rỡ, gã cười, bên cạnh Chu Hiển đối chọi gay gắt nhiều năm cũng cười nhạt theo, chẳng qua ngoài cười nhưng trong không cười, làm cho Hàn Đào rất muốn đánh cho sưng mỏ.
Không bị kỵ binh phổ thông có quan giai ngăn lại từ xa, Hàn Đào không dám lỗ mãng chỉ huy ở trước mặt của Quả Nghị Đô úy, thong thả đi bộ qua, nhìn thấy tên kỵ binh với gương mặt xấu như đang nín ị, mới ý thức được chuyện không ổn, để tên đó đi tới chỗ rẽ thành lâu, không đợi Thùy Củng giáo úy lên tiếng, kỵ tốt đã kể hết đầu đuôi, vốn cũng không phải là chuyện gì quá phức tạp, Hàn Đào thấm nhuần quan trường nhiều năm, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhấc chân muốn đạp chết tên nhãi tới mật báo tin tức xấu, nhưng mới nhấc chân, lại bỗng nhiên buông, vội xoay người đi về hướng Hoàng Phủ tướng quân, đây chỉ là khoảng cách hai mươi mấy bước, lại đi như một ngày bằng một năm.
Quả Nghị Đô úy Hoàng Phủ Bình mang tâm sự nặng nề tuy nói tâm tư không để ở nchỗ Đảo Mã Quan lục đục với nhau, nhưng khóe mắt nhìn thấy sắc mặt do dự muốn nói lại thôi của Hàn Đào, mỉm cười hỏi: "Hàn Đào, có chuyện nói thẳng là được."
Nghe được gọi thẳng họ tên, mà không phải là quan chức khách khí lại lạnh nhạt, Hàn giáo úy thở phào nhẹ nhõm, khom lưng chạy chậm gần mấy bước, nhỏ giọng nói: "Kỵ binh quan ải ta tuần du một thôn trang trong vùng quản hạt, gặp phải một vị sĩ tử Lăng Châu tự xưng phụ cấp du học, nói là quen với tướng quân."
"Sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận