Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 540: Một hơi sáu trăm giáp (1)

Từ Phượng Niên lên núi, thầm nghĩ học theo Lý Thuần Cương một người giết ngàn quân.
Xuân Lôi dù chưa mang theo trên người, vẫn nuôi ý như cũ.
Bản thân Từ Phượng Niên cũng đã nhận thấy được tích tụ rất nhiều sát ý cùng lệ khí, tiếp tục như vậy nữa sớm muộn tẩu sẽ hỏa nhập ma, đến lúc đó Bắc Lương thiếu một Bắc Lương Vương cha truyền con nối, Bắc Mãng lại nhiều thêm một tân ma đầu giết người không chớp mắt.
Sau khi hỏi đại khái về bối cảnh của Thẩm Môn Thảo Đường, biết được trừ 2 vị lão gia tử vững vàng nhị phẩm có vẻ không ăn khói lửa nhân gian, thực lực như "Cao nhân" Chung Ly Hàm Đan vậy, cũng có 4 đến 5 người, châu Quất Tử với quân trấn mọc như rừng mà nói, đã là sau đại khí phách cầu sinh tồn trong kẽ hở, Bắc Mãng lấy thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thống trị thế lực giang hồ, trong ngũ đại tông môn thì xếp hạng thứ ba Đề Bình sơn không khác quân trấn, Kỳ Kiếm Nhạc Phủ đội sổ, bởi vì có Hồng Kính Nham đăng bảng võ bình kéo đại kỳ, cùng với kiếm Phủ phủ chủ với kiếm khí áp chế gần mấy đại ẩn thế cao nhân, không người dám tâm tồn khinh thị, có 5 đầu mãnh thú châu ngọc này với phong thái nuốt chửng thu nạp tư nguyên võ lâm phía trước, giữa các môn phái siêu nhất lưu với nhất lưu đã cách xa như một cái hào rộng không thể vượt qua. Từ Phượng Niên cũng không lạ đối với việc này, Bắc Mãng chỉ tế ra loại thủ bút này, may mà trước tiên tụ hợp sức mạnh võ lâm ở thời gian chiến tranh, dung nhập trong quân, cho Ly Dương vương triều đả kích cực lớn, xem xét từ cái này, trước đây Từ Kiêu ngựa đạp giang hồ, làm cho một tòa giang hồ nát thành mảnh nhỏ, thật sự là có lợi có hại, Hiệp dùng võ loạn cấm, tự tiện giết sĩ tộc cùng quan viên, đối với triều đình mà nói là chuyện nhức đầu, nhưng một khi bị thiết kỵ nghiền nát khí khái, đạp gãy lưng, giang hồ cũng không còn sức sống.
Từ Phượng Niên liếc nhìn Hàn Phương, tên anh hùng sái bổng ngồi ghế thủ lĩnh Trung Nghĩa trại, xuất thân danh môn, Hàn gia là gia tộc trụ cột biên thuỳ trọng địa Kế Châu trăm năm, không biết ngăn cản mấy đợt du cướp tập kích của Bắc Mãng, Hàn gia lão gia tử đã từng hành động vĩ đại suất lĩnh 800 tinh nhuệ gia kỵ, trùng kích sáu bảy chục ngàn Bắc Mãng quân, xác định chuẩn nơi cắm vương kỳ, lướt thẳng đi, chiến công hiển hách. Đây cũng không phải là dã sử khoe khoang khoác lác, từ trước đến nay nội đình sử quan chỉnh chữa lịch sử nghiêm cẩn cũng thừa nhận, sáng tác thơ phú ca ngợi.
Có Hàn gia khống chế mấy nơi yếu điểm mấu chốt tại châu Ách Kế, khiến cho 40 năm đầu Bắc Mãng du kỵ xuôi nam, sau vô số lần vấp phải trắc trở hao tổn nhức nhối, nên trực tiếp đi vòng, thân quân Hàn gia vì vậy vẫn bị Bắc Mãng Hoàng trướng coi là đại họa tâm phúc phải nhanh chóng loại trừ, Hàn gia có thể nói cả nhà trung liệt, thú vị là một trăm năm tới, bất luận thiên tử họ gì, chỉ cần ngươi ngồi trên long ỷ mặc vào long bào, Hàn gia sẽ trung thành và tận tâm, vì ngươi tận hết khả năng lo gác biên quan, con cháu Hàn gia không tiếc chịu chết lại chịu chết, con cháu dòng chính chết trận sa trường vô số kể, mãi đến mười năm trước, Trương Cự Lộc cùng Cố Kiếm Đường chủ động biên trấn thay phiên, Lưỡng Liêu do Bắc Lương quân cai quản, nhất là Cẩm Châu, lại kịch liệt nhất, hầu như sinh ra trận binh biến đầu tiên từ sau khi xuân thu đại định, kế tiếp chính là Kế Châu Hàn gia, Hàn gia dù chưa truyền ra bất kỳ ngôn từ bất mãn nào, đến mức cả tộc đã bắt đầu di chuyển, nhưng Kế Châu chẳng biết tại sao trong một đêm bất ngờ làm phản, lúc này mới có một câu danh ngôn "Hoàng đế không vội thái giám gấp" xuất từ miệng của Trương Cự Lộc truyền lại đời sau, hoàng đế? Điều này tương đương với việc định ra nhận xét rung chuyển Kế Châu, Hàn gia cả nhà trăm người, bị giết cả, sau đó còn tun tin khắp biên quân, Hàn Phương là loạn thần tặc tử trong Hàn thị gia phả, chỉ là ngoài tầm tay của Ly Dương vương triều, không thể đi tới nội địa châu Quất Tử thắt cổ tên khâm phạm dư nghiệt này. Năm đó cùng Từ Kiêu cùng với nhị tỷ Từ Vị Hùng cùng nhau đêm tuyết lấy lò nấu rượu nói chuyện thiên hạ, nói về Kế Châu Hàn gia hàm oan vô vọng, Từ Kiêu chỉ nói một câu: Suy cho cùng Hàn lão gia tử vẫn là binh không đủ nhiều. Nhị tỷ thì bình thản bỏ thêm một câu: Triều đình chắc chắn Hàn gia bị hai chữ trung nghĩa dây dưa, sẽ không tạo phản, cho nên càng đáng chết hơn.
Nhất châm kiến huyết, lưỡng châm thấy xương.
Từ Phượng Niên từng hiếu kỳ hỏi Từ Kiêu có phải là việc nãy có phải do lão quậy ra, cố ý dẫn họa Bắc Lương cùng Lưỡng Liêu hướng Kế Châu hay không, Từ Kiêu hỏi ngược lại nói ngươi đoán đi? Lúc ấy Từ Phượng Niên tính khí nóng nảy xao động giống như địa long dưới lòng đất vương phủ, bèn mắng một câu đoán con mẹ ngươi.
Từ Kiêu chỉ có khi cùng con cái mới có tính khí tốt, vẫn cười tủm tỉm trả lời một câu, ta còn chẳng phải là cha ngươi nha, ngươi đoán lại. Sau đó thiếu niên Từ Phượng Niên lập tức hoàn toàn không lời chống đỡ.
Khi đó nhị tỷ còn chưa lên Thượng Âm Học Cung cầu học lần đầu tiên ôm bụng cười to.
Rốt cục gần sát nhà tranh Thẩm Môn, tôi tớ Thẩm thị một người bị một cước đá chết một người bị một kiếm đâm chết, những người còn sống sót không còn kiêu căng phách lối như lúc xuống núi vào Trại, dù cho sắp vào vào địa bàn của nhà mình, cũng không dám biểu lộ chút tâm tình, vẫn nghiêm mặt cưỡi ngựa đi phía sau tên thư sinh đeo kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận