Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 636: Tiếng sấm (4)

So sánh chiến lực cá nhân, du nỏ thủ dễ dàng chiến thắng, song từ sau khi tên tướng quân trẻ tuổi Bắc Mãng tham dự chiến đấu, nơi gã đi qua, dễ dàng để lại bảy tám thi thể của kỵ binh Bắc Lương.
Du nỏ thủ Tiêu trưởng rút đao từ trong một đầu lâu, không chút do dự lao về phía tên tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa Bắc Mãng kia.
Mỗi khi tử chiến, chết trước tướng quân, lại chết hiệu úy, sau chết Tiêu trưởng Ngũ Trưởng.
Đây là thiết luật của Bắc Lương.
Quan lớn nhất ở nơi này là hắn, không có lý do gì không chết.
Nếu như mấy năm nay chỉ chém giết vì mũ quan, lão sớm có thể làm Thượng tướng quân thối lui biên cảnh trở về châu quận Bắc Lương dưỡng lão hưởng phúc.
Lần đầu lướt qua đối thủ, gã trẻ tuổi dựa vào võ lực nghiền ép tất cả ồ lên một tiếng.
Tên kỵ binh Bắc Lương này lại không chết?
Tiêu trưởng không chỉ gan bàn tay rướm máu, đầu vai cũng bị Bắc Mãng đao chém mất miếng thịt lớn, nhưng lão binh này vẫn thuận thế bổ đao vào sau lưng của gã trẻ tuổi kỵ binh Bắc Mãng, sau khi lao ra hơn mười bước, quay đầu tiếp tục triển khai xung phong.
Lần thứ hai, hai kỵ sát vai, Tiêu trưởng bị một đao phá giáp, dạ dày rơi đầy yên ngựa.
Tiêu trưởng xoay người lại xung phong, xe một đoạn quần áo, xoắn lại, buộc quanh eo, mặt không chút cảm xúc tiếp tục lao vọt tới.
Lý Hàn Lâm đã chém giết bốn gã kỵ binh địch thấy cảnh như vậy thì nghiến răng nghiến lợi, không để ý xung quanh truy sát, giục ngựa chạy đi.
Gã trẻ tuổi dòng dõi hoàng tộc Bắc Mãng vung đao chặt đứt Tiêu trưởng chặn ngang, quay đầu nhìn thi thể rơi xuống mặt đất, cười gằn nói:
"Phế vật, gia không chơi với ngươi nữa."
Hắn tiện đà ngẩng đầu, quan sát toàn cục, suy nghĩ lại chọn vài tên đáng để hạ thủ trêu đùa, còn như hai trăm kỵ đi theo bên cạnh có thể còn sống sót bao nhiêu, gã đéo quan tâm.
Cách xa nhau mười bước, Lý Hàn Lâm nhảy lên lưng ngựa thật cao, hai tay cầm đao, bổ một đao phủ đầu về phía tên khốn kia.
Người nọ hời hợt nhấc đao đón đỡ, cả người lẫn ngựa cùng nhau lùi về phía sau mấy bước, nhưng cũng chỉ có thể, cười khẩy một tiếng, cũng không khi dễ đối thủ không có chiến mã, trực tiếp tung người xuống ngựa, cùng nhau bộ chiến, có tên nỏ Bắc Lương bắn nhanh vào mặt, song gã không cần nghiêng đầu dùng một tay nắm lấy, bẻ gãy vất trên mặt đất.
Lý Hàn Lâm phun ra một búng máu, nhìn thẳng tên kình địch này.
Một con ngựa phóng qua, Lý Hàn Lâm lộ vẻ kinh ngạc, lại là trọng đồng tử họ Lục. Lý Hàn Lâm bị Lục Đấu khom lưng xách lên lưng ngựa, mà bản thân Lục Đấu thì cõng túi tên xuống ngựa bộ chiến, chạy như điên về hướng bắc mọi rợ.
Đồng thời quẳng mạnh một cây đoản mâu.
Đoản mâu thế đi ồn ào, gã trẻ tuổi vừa giết chết du nỏ thủ Tiêu trưởng xách đao song không dùng đao, cực kỳ tự phụ, đưa tay muốn chộp lấy tiểu mâu. Đáng tiếc gã không thể thực hiện được, đoản mâu cắt bàn tay, mang theo vết máu đâm về phía con ngươi của gã, vội vàng quay đầu, lại cho mài nát mặt.
Lục Đấu không áp sát cận chiến, chỉ di chuyển cách địch thủ khoảng hai mươi bước, còn nặn ra nụ cười u ám, cứng ngắc nói:
"Ta chơi với ngươi."
Mâu thứ hai ném ra, thanh thế càng căng.
Không dám tiếp tục khinh thường, tướng quân cưỡi ngựa cầm Bắc Mãng đao xuống ngựa đánh rớt đoản mâu, cánh tay lại truyền đến cảm giác vô cùng tê dại lạ lẫm với gã.
Tên tiểu tốt Bắc Lương đáng chết kia đeo túi chiến đấu, đoản mâu trong túi không chỉ bay về phía gã, hơn nữa còn có thời gian lảng vàng xung quanh thân thể của kỵ binh Bắc Mãng, không ngoại lệ đều là chém nát đầu giết người, còn có năng lực ở ngoài phạm vi hai mươi nhàn nhã triển khai săn giết, thuận tiện nhổ ra mấy cây đoản mâu.
Thanh niên tôn thất Bắc Mãng giận dữ vì không chiếm được chút lợi lộc đã, bất chấp phong độ, tập trung cận chiến, chém nát tên vô danh tiểu tốt này.
Gã dẫu sao cũng là võ nhân được danh sư cao thủ hàng đầu dạy dỗ, lấy cái giá đau đớn bị một mâu đâm xuyên vai để đổi lấy cơ hội tiếp cận, lúc cách mười bước khí thể của Mãng đao tăng vọt, sẽ không lại cho kẻ địch cơ hội ném mâu.
Chỉ thấy tiểu tốt thám báo kia cười kinh ngạc.
Giả vờ kinh ngạc.
Sau đó là nụ cười lạnh lẽo âm mưu được như ý.
Thành viên Hoàng trướng trẻ tuổi cũng không ngốc thầm biết không ổn, chỉ là không muốn tin một du nỏ thủ có chút tài mọn có thể có bản lãnh thông thiên, vẫn cố ý áp sát đối thủ, xuất đao mau lẹ.
Lục Đấu không hề đi nhặt đoản mâu trong túi, dùng một tay chộp về phía thanh Bắc Mãng đao sắc bén có thể phá giáp này, lòng bàn tay cầm vào mũi đao, gã trẻ tuổi xuất thân vương đình Hoàng trướng vui vẻ trong lòng, đột ngột dùng sức chém xuống, không có tác dụng sao?
Lục Đấu xoay cổ tay một cái, mạnh mẽ bẽ gãy thanh Bắc Mãng đao chế tạo tỉ mỉ kia, sau đó nện một quyền ở phần bụng của đối thủ, trực tiếp đập nát bụng.
Thanh niên Bắc Mãng chắc luôn được gia tộc che chở sống rất thoải mái, nay đã mất hết toàn bộ chiến lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận