Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1054: Trung Nguyên chưa từng ít hào khí

Sau một lần chia xa lâu ngày rồi trùng phùng, hai người mỗi người uống cạn chén rượu ấm, cứ thế như mây trôi nước chảy mà tan biến những khó chịu. Trầm Trường Canh vốn là người lắm lời, lần này từ đầu đến cuối lại chẳng nói một lời, cho đến khi cô gái kia một lần nữa che mặt bằng khăn trùm đầu, trực tiếp đi vào trấn nhỏ kia, hắn mới từ trạng thái hoang mang hốt hoảng giật mình tỉnh lại, cẩn thận từng li từng tí dùng tay khuỷu tay huých nhẹ Từ Phượng Niên, hiếu kỳ hỏi:
"Người quen?"
Từ Phượng Niên cười đáp:
"Coi như vậy đi, nàng, xưa nay chẳng phải là người dễ tính."
Trầm Trường Canh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, giọng điệu thấm thía nói:
"Dáng dấp họa quốc ương dân như thế, tính tình kém chút cũng là phải thôi. Ta nói thật lòng, nữ tử xuất sắc như vậy, qua khỏi dịp này là hết rồi, ngàn vạn lần đừng vì cái sĩ diện vớ vẩn mà bỏ qua, cái gì huynh đệ như tay chân nữ nhân như quần áo đều là nói nhảm, chúng ta nghe chơi vậy thôi, thật tin thì là dại! Theo ta, tay bị đứt mà áo không rời mới phải đạo lý!"
Từ Phượng Niên buồn cười nói:
"Ta thấy ngươi sau này chắc chắn tìm được một cô vợ như hoa như ngọc, đến lúc đó thần tiên quyến lữ dắt tay du ngoạn giang hồ."
Một mặt xoa tay về phía Trầm Trường Canh:
"Mượn lời tốt, mượn lời tốt."
Từ Phượng Niên đột nhiên thấy từ xa có một bóng lưng quen thuộc đang cõng hộp kiếm một mình bước tới, do dự một chút, bèn đứng dậy cáo từ Trầm Trường Canh, dắt ngựa đi xa. Từng câu áy náy "xin phép đi trước" Từ Phượng Niên nói lướt qua, bắt đầu tiến lại gần chàng thanh niên đang cõng hộp kiếm vẻ tiêu điều kia, có lẽ là người sau thông minh lanh lợi nên nhanh chóng nhận ra sự bố trí của Từ Phượng Niên, liền quay đầu nhìn lại, sau khi thấy Từ Phượng Niên thì biểu cảm kinh hãi chẳng khác nào thấy nhà mình lão tổ tông từ trong mộ bay ra, phong thái Ngạo Thế Thế gia vốn có phút chốc tiêu tan, sốt sắng chạy nhanh về phía Từ Phượng Niên, nếu không phải lo sợ việc quỳ gối cúi đầu chào đại lễ sẽ quá kinh thế hãi tục thì người trẻ tuổi đang giấu bốn thanh danh kiếm kia đã sớm làm rồi, lúc này chỉ đỏ mặt chắp tay khẽ nói:
"U Yến sơn trang Trương Xuân Lâm bái kiến ân công!"
Khi ấy Từ Phượng Niên trước cuộc tử chiến với Hàn Sinh Tuyên, giữa trời tuyết lớn bị ngăn đường, theo Vương Tiểu Bình, Hiên Viên Thanh Phong cùng đám người đến ở nhờ U Yến sơn trang, tình cờ gặp đám đạo sĩ luyện khí phiêu hốt như tiên áo trắng đang khoác lác đánh cá, thấy chuyện bất bình đã ra tay giúp đỡ, xem như cứu được cha mẹ của Trương Xuân Lâm, sau đó cũng lấy đi râu rồng đốt lửa báo động nhỏ và kiếm. Hiện giờ, U Yến sơn trang lúc này đã vận chuyển khởi sắc, hóa giải hiềm khích, Trương Đống Linh cùng thê tử liên thủ khai lò rèn kiếm trở lại, hơn chục thanh danh kiếm sắc bén lần lượt ra lò, danh tiếng của sơn trang vang xa, một bước thành một trong mười đại tông môn mới nổi, theo tiếng tăm của Từ Phượng Niên lan rộng khắp thiên hạ, U Yến sơn trang cũng dựa vào dấu vết mà suy đoán ra được thân phận thật sự của Từ Phượng Niên, vốn dĩ ôm mộng giang hồ Trương Xuân Lâm tự nhiên coi Từ Phượng Niên là ân nhân cùng tiên nhân, lần này rời sơn trang khỏi vòng tay bao bọc của cha mẹ, là vì muốn đến Bắc Lương tìm vị "kiếm tiên tiền bối" mà bản thân từng lầm tưởng là tóc bạc mặt hồng hào, tuổi đã trăm, muốn thay cha mẹ và sơn trang cảm tạ vị phiên vương trẻ tuổi ở biên thùy Tây Bắc này, ý định mà ngay cả cha mẹ cũng không hay biết chôn giấu dưới đáy lòng ấy, dọc đường đi lại càng kiên định thêm.
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói:
"Lúc đó ta giả dạng là một ông lão tóc bạc phơ, thật khó cho Trương công tử vẫn nhận ra."
Trương Xuân Lâm vô ý thức buột miệng:
"Dù có hóa thành tro ta vẫn nhận ra!"
Sau đó vị thiếu trang chủ U Yến sơn trang liền đờ người ra như gà gỗ, hận không thể tự tát mình hai cái mới hả dạ, nghẹn đến khó chịu. Từ Phượng Niên cười một tiếng bỏ qua, tiện miệng hỏi:
"Sao ngươi lại đi có một mình?"
Trương Xuân Lâm gần như không biết đặt hai tay ở đâu, ngượng đỏ mặt nói:
"Cũng kết bạn với một số con cháu giang hồ của các môn phái lớn, nhưng tụ thì nhanh mà tan cũng nhanh, cuối cùng cũng chỉ còn hai ba người tâm đầu ý hợp làm tri kỷ, đáng tiếc là khi tới gần trấn nhỏ này thì họ phải theo các bậc trưởng bối trong tông môn đi chung, ta thì thực sự không quen nhìn một số việc đã được an bài định sẵn, nên tìm cớ thoát ra."
Từ Phượng Niên cười:
"Kẻ giang hồ, khó tránh khỏi nhập gia tùy tục."
Từ Phượng Niên cũng không muốn phí lời khuyên nhủ những đạo lý như ông cụ non với người cùng lứa, liền nhanh chóng đổi đề tài, "Bốn thanh kiếm trong hộp, ngoài thanh 'Không Rễ Thiên Thủy' năm đó ta từng thấy, thì ba thanh kiếm mới đều được rèn từ lò Long Nham phải không?"
Trương Xuân Lâm đưa tay vỗ nhẹ vào hộp kiếm sau lưng, cười tươi đáp:
"Đúc từ lư hương Long Nham có hai thanh, tên là Sồ Hủy và Tăng Lư, còn lò kiếm Thủy Long Ngâm đã trăm hai mươi năm không mở cũng bắt đầu hoạt động lại từ cuối năm ngoái, thân kiếm sáng long lanh như băng tuyết, có một đường cong tự nhiên phá cách trên thân kiếm, để kỷ niệm ân công, ta mạo muội đặt tên là Sương Đao, nghe thật sự có hơi dở hơi, mong ân công đừng chê cười."
Cách cửa vào trấn nhỏ còn gần hai trăm bước, lều vải dựng san sát như nấm, càng lúc càng khó đi, nhất là Từ Phượng Niên còn lề mề dắt theo ngựa, tự nhiên làm người khác không khỏi lườm nguýt, nhờ giáo dưỡng thuần phác của gia phong, Trương Xuân Lâm vốn là một chàng trai hiểu biết lễ nghĩa, sẵn lòng giúp người, nhưng khi thấy ân công phải xin lỗi người khác thì lòng trỗi lên sự bất bình, chỉ vì không đáng cho ân công, đồng thời cũng không ngừng nhắc nhở mình không được làm lỡ việc lớn của ân công. Khi Từ Phượng Niên cả người lẫn ngựa thực sự không thể xuyên qua biển người, liền nói với Trương Xuân Lâm:
"Vậy ta không tiễn ngươi vào trấn nhỏ nữa, ta còn phải quay về Lương Châu."
Trương Xuân Lâm lại một lần nữa ngơ người ra như mất hồn, "Chẳng lẽ ân công không vào sao?"
Từ Phượng Niên tự giễu:
"Thì náo nhiệt này ta không có phận rồi, chiến sự biên giới gấp rút, ngươi cũng nghe nói là ta bị Thác Bạt Bồ Tát đuổi xuống phía nam đó thôi, lập tức ta phải nhanh chóng trở về."
Trương Xuân Lâm muốn nói gì đó rồi thôi, mặt mày từ đỏ lên tới mang tai, ánh mắt không ngừng dao động, rõ ràng là đang giằng co đấu tranh nội tâm.
Từ Phượng Niên dường như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, thoải mái cười nói:
"Nếu ngươi muốn báo ơn mà muốn gia nhập quân đội Bắc Lương thì ta nói thật, kỳ thực không cần thiết, hai lần trước U Yến sơn trang các ngươi tặng kiếm, ta cũng không hề thua thiệt gì, vả lại giang hồ có binh lính của giang hồ, biên ải có tướng sĩ của biên ải, từ xưa đến nay đều là đạo lý này."
Khi Trương Xuân Lâm đang định lên tiếng thì phía trước phía sau đều có hai nhóm người đúng hẹn đi đến, người ở sau lưng họ là Trầm Trường Canh kết bạn với Từ Phượng Niên một cách tình cờ, ba người từ trong tiểu trấn đi ra chính là bạn bè tâm đầu ý hợp của Trương Xuân Lâm, địa vị và thân phận của hai bên khác nhau một trời một vực, khí độ và phong thái cũng có sự khác biệt to lớn, thế nên ba người kia đứng bên cạnh Trương Xuân Lâm lại lúng túng còn Trầm Trường Canh đứng bên cạnh Từ Phượng Niên, hai vòng tròn khác biệt rõ rệt, dù ba người trẻ tuổi kia không hề có chút biểu cảm khinh miệt, nhưng chỉ với khoảng cách ngắn mấy bước với Trầm Trường Canh, mà tựa như xa tận chân trời. Từ Phượng Niên cũng chẳng có gì hờn dỗi, lần uống rượu "Khúc Thủy Lưu Thương" ở chùa Báo Quốc Giang Nam kia, hàn sĩ Trần Tích Lượng dù ngồi chung mâm với đám danh sĩ tộc phẩm hiển hách, cũng không phải chẳng như thế hay sao? Trương Xuân Lâm tuy tâm giao với ba người cùng lứa đó, nhưng từ đầu đến cuối không tiết lộ thân phận của Từ Phượng Niên, khi kể lại trận đấu kiếm tiên xảy ra trên mặt hồ sơn trang, Trương Xuân Lâm chỉ nói là gặp một kiếm tiên tiền bối ẩn danh, tóc trắng như sương, phi kiếm vô số, đúng là người trong cõi tiên.
Trầm Trường Canh kéo kéo tay áo Từ Phượng Niên, khẽ nói:
"Ngươi định đi về hướng bắc? Nếu tiện đường mang theo ta đi? Ta, dù sao ở chỗ này cũng chẳng giúp được gì, cờ quạt hò hét cũng chẳng ai cần, chỉ muốn đi xem Bắc Lương thế nào, dọc đường, nghe nhiều người nói vương phủ Bắc Lương chẳng những có kho vũ khí, có hồ Thính Triều, phía sau núi lại có ba mươi tấm bia mới dựng, trước đây luôn chỉ nghe người ta mắng chửi Bắc Lương, hồi đầu xuân còn nghe nói Bắc Lương ở U Châu tan tác rồi, liên chiến liên bại, cái gì ném mũ giáp bỏ chạy gì đó, tóm lại đều bị người Bắc Mãng đánh đến cửa nhà rồi, chuyến này đến Tây Vực, chủ yếu đi qua phía bắc Tây Thục gần Lăng Châu Bắc Lương, mới biết một số chuyện có thể không giống vậy, ta bắt đầu bán tín bán nghi, nghe tận tai cũng không như vậy, muốn tự mình xem, nếu bất hạnh gặp người Bắc Mãng tấn công nhanh chóng thì ta cho vó ngựa giẫm thành thịt nát coi như số mình không may, nếu như không phải vậy, trở lại Dương Lộ Quận, ta muốn kể lại những điều người khác không kể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận