Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1200: Quan to quan nhỏ, cuồn cuộn cát vàng (6)

Từ Phượng Niên mặt không chút biểu cảm, chỉ vào thi thể Gia Luật Thương Lang nằm trong vũng máu, "Nói thẳng ra thì hơi khó nghe, việc hắn có mặt ở đây, khả năng là do Gia Luật Đông Sàng sắp xếp. Vậy thì dù Gia Luật Đông Sàng có ý định gây hấn với ta hay không, cũng đều cho thấy, việc ta làm ăn với cái vị thái tử điện hạ của các ngươi, người chỉ giỏi phá hoại chứ chẳng nên trò trống gì, là một sự lựa chọn hết sức tồi tệ. Nếu là quận chúa đặt mình vào hoàn cảnh của ta, thì sẽ nghĩ thế nào?"
Nàng cắn chặt môi, đến mức rớm máu cũng không hay.
Câu hỏi của vị phiên vương trẻ tuổi này, không hề ngu xuẩn chút nào, vị quận chúa Bắc Mãng cũng chẳng còn gì để biện bạch.
Những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, nàng không muốn và cũng khinh thường việc nói ra những lời trái lòng.
Dù Gia Luật Đông Sàng quả thực đã có ý định "mượn dao giết người", nhưng so với gã thái tử Bắc Mãng ngốc nghếch để cả tâm phúc cũng bị đối thủ mua chuộc thì người trước vẫn là một đối tác đáng tin hơn.
Vì cuộc làm ăn này đâu chỉ là vài trăm, vài ngàn vạn lượng vàng bạc, đâu chỉ là mấy chục, mấy trăm chiếc mũ quan, thậm chí đâu chỉ là quyền điều động hai ba mươi vạn quân.
Mà đây còn là vận mệnh của hai nước Bắc Lương, Bắc Mãng và cả Ly Dương.
Thậm chí có ý nghĩa với toàn thiên hạ.
Không phải kẻ mang đủ tâm cơ, quyền lực, tài thao lược thậm chí vận số của một bậc kiêu hùng, thì lẫn vào cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ.
Xem xét lịch sử, chỉ có kẻ lòng dạ lang sói mới có tư cách tranh thiên hạ!
Thực tế việc nàng đang ngồi ở đây đã là một trò cười lớn rồi.
Nhát đao của Gia Luật Thương Lang, hay việc cô nàng pha trà ra tay ám sát.
Chẳng phải là để Gia Luật Đông Sàng, tên thanh niên đầy dã tâm kia, phô trương quyền lực đang lên ở thảo nguyên của hắn trước mặt Bắc Lương và Từ Phượng Niên hay sao?
Còn nàng, một quân cờ bị các nhân vật lớn kia tùy ý giật dây, lấy cái gì để sánh ngang với họ Từ trẻ tuổi kia?
Khóe miệng nàng giật nhẹ, một nụ cười đắng chát.
Những năm nay nàng luôn tin tưởng, nỗi đau mà kỵ binh Bắc Lương gây ra cho Bắc Mãng, là do Trần Chi Báo năm xưa dâng lên cho người thanh niên kia, là món quà mà vị Binh Thánh áo trắng kia ban cho.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến vị thanh niên nói chuyện vui vẻ kia, niềm tin ẩn sâu trong lòng nàng đã không còn vững chắc như trước.
Đúng lúc này, một kẻ còn thảm hại hơn cả vị quận chúa Bắc Mãng trong đình bắt đầu có chút động tĩnh.
Tống Ngư như quỷ hiện ra bên cạnh gã Khiếp Tiết Vệ duy nhất còn đứng được. Gã kia giơ hai tay lên cao, cố gắng hết sức tránh xa chuôi chiến đao bên hông để biểu thị sự trung thành.
Khi gã chạm ánh mắt của Bắc Lương Vương, Khiếp Tiết Vệ trẻ tuổi nuốt nước bọt, giọng run run:
"Thái tử điện hạ sai tôi mang một lời tới cho vương gia."
Từ Phượng Niên gật đầu.
Sau đó, Khiếp Tiết Vệ nói ra một câu vô nghĩa, sau khi nghe, Bạch Liên tiên sinh nghiêng đầu, cười nhìn vị phiên vương trẻ tuổi. Còn những người khác đều ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Câu nói kia quả thực rất lố bịch và mất mặt.
"Điện hạ muốn hỏi vương gia, trong Ngô Đồng viện của vương gia, rốt cuộc là cây ngô đồng nhiều hơn, hay là trúc tía nhiều hơn?"
Tuy rằng hiện tại ở Bắc Mãng, bất kể là Bắc Đình hay Nam triều, rất nhiều người đều hiếu kỳ về Lương Vương mới Từ Phượng Niên, nhưng thái tử điện hạ, người có thể coi là nhân vật lớn thứ hai của Bắc Mãng, lại quá quan tâm đến một Ngô Đồng viện nhỏ, quả thật rất... nhàm chán. Quận chúa Bắc Mãng vừa tức cười vừa cảm thấy thất vọng.
Việc nàng trở thành người dẫn đầu lần này về phía nam, ngoài việc nàng thông thuộc Bắc Lương, thì quan trọng hơn là do gia tộc gửi gắm kỳ vọng, hoặc là để tìm cơ hội trục lợi.
Nói xong câu kia, Khiếp Tiết Vệ trẻ tuổi liền rệu rã cả chân, cả người không còn chút sức lực, chẳng khác nào sau trận chém giết suốt một ngày một đêm.
Từ Phượng Niên ngẩn người, rồi cười nói:
"Ngươi chuyển lời cho thái tử điện hạ, rằng nếu có cơ hội, ta sẽ mời hắn tự mình đến Ngô Đồng viện đếm thử."
Hắn thầm nghĩ, nếu thật sự còn có thể sống sót trở về Bắc Mãng, nhất định phải kể cho mọi người.
Vị phiên vương trẻ tuổi của Từ gia này, giống y như cha hắn, thật sự quá uy phong lẫm liệt rồi.
Không hổ là tông sư võ đạo nổi danh cùng Thác Bạt Bồ Tát trên thảo nguyên, không hổ là Bắc Lương Vương khiến đại tướng quân Dương Nguyên Tán ôm hận bỏ mạng ở hồ lô khẩu!
Đối với kẻ địch yếu thế, binh sĩ thảo nguyên xưa nay không bao giờ nương tay, nhưng đối với kẻ mạnh chân chính mà họ công nhận, thì cũng không tiếc sự tôn kính của mình.
Trưởng bối trong gia tộc từng nói với hắn rằng, khác biệt lớn nhất giữa chúng ta trên thảo nguyên và đám người đọc sách ở Ly Dương Trung Nguyên là ở chỗ, bọn chúng một khi đã xem ai là đối thủ của mình, thì không bao giờ dành cho người đó chút tôn trọng nào, nhưng lại không ngại lúc ở dưới mái hiên nhà người khác mà tận lực vẫy đuôi nịnh nọt. Nhưng đám đàn ông thảo nguyên chúng ta thì không, tổ tiên bao đời vẫn vậy, dù phiêu bạt nơi đâu, dù sau lưng có kẻ địch hùng mạnh nào truy đuổi, cũng đều là sói xông pha vạn dặm!
Gã trai trẻ Bắc Mãng mang trong mình dòng máu sùng bái võ lực, vừa kính nể, lại vừa hưng phấn.
Ai mà không có quan hệ hoàng thân quốc thích trong đám Khiếp Tiết Vệ tôn quý nhất của quân đội, ai mà chẳng mắt cao hơn đầu. Nhưng ai trong số đó, lại được như ta, được tận mắt chứng kiến phong thái của một nhân vật truyền kỳ kia?
Nếu không lo bị chém đầu ngay tại chỗ, Khiếp Tiết Vệ trẻ tuổi đã muốn bước thêm mấy bước về phía trước rồi.
Trong đình bên hồ, quận chúa Bắc Mãng đã tuyệt vọng lại sáng mắt lên, cố kìm nén kích động trong lời nói:
"Vương gia?"
Từ Phượng Niên vừa gật vừa lắc đầu:
"Ta không hề đáp ứng sẽ liên minh với thái tử của các ngươi. Chẳng qua ta có thể cho hắn thêm một cơ hội, điều kiện tiên quyết là hắn phải đưa ra thứ gì đó có thành ý hơn Gia Luật Đông Sàng."
Mắt nàng long lanh, tự tin nói:
"Không vấn đề! Còn những thứ ta có trong tay, vương gia xem qua chút chứ? Tin rằng vương gia nhất định sẽ không thất vọng."
Từ Phượng Niên trêu chọc:
"Hôm nay ta đã quá 'thất vọng' rồi. Quận chúa không cần vội, hãy để Tống quản sự đưa cô đến phủ Dương tướng quân, tìm một nơi yên tĩnh ở tạm. Có vài việc không phải chỉ đôi ba câu là giải quyết được, huống chi ta còn cần phải suy đi tính lại kỹ càng."
Nàng cất con dao găm đi, đứng dậy một lần nữa đội mũ sa lên, rời khỏi cái đình nhỏ, nơi về sau có lẽ sẽ được ghi lại trên sử sách.
Chưa đầy một canh giờ sau, vẫn là Tống Ngư thoạt nhìn nhã nhặn cùng sóng vai bước đi.
Nhưng lúc này, tâm thái của Thanh Loan quận chúa Bắc Mãng đã khác một trời một vực.
Tống Ngư vẫn không khách sáo hàn huyên, vẻ mặt cũng vẫn ấm áp.
Sau khi dẫn vị quận chúa kia tới một khu sân nhỏ, Tống Ngư liền cáo từ rời đi.
Nàng khẽ đẩy cửa phòng, Khiếp Tiết Vệ trẻ tuổi đứng dưới thềm, đang định bước vào phòng bên cạnh.
Nàng đột ngột hỏi:
"Ý câu nói của điện hạ là gì?"
Khiếp Tiết Vệ, người duy nhất còn sống sót do dự một lát, có lẽ từ đáy lòng đã xem vị quận chúa này là bạn cùng hoạn nạn nên vượt quá quy tắc mà đáp lời:
"Quận chúa, thuộc hạ cũng không biết điện hạ có thâm ý gì. Không phải thuộc hạ viện cớ, thật lòng mà nói thì suốt hành trình tới Bắc Lương này, thuộc hạ đã suy đoán về câu nói kia không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không nghĩ ra ẩn ý trong đó."
Nàng không nói gì thêm, đẩy cửa vào, đóng cửa lại.
Nàng tháo mũ sa xuống, lưng tựa cửa phòng, gần như kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
Chuyện xảy ra hôm nay, tại cái đình bên hồ, âm mưu dương mưu, trùng trùng lớp lớp, khó mà phân biệt.
Nàng suy cho cùng chỉ là một nữ nhi rời xa trung tâm triều đình Bắc Mãng, sau khi Gia Luật Thương Lang ra tay, cả người đã rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng, việc có thể bình thản chống đỡ tới căn phòng này, quả thật không dễ dàng.
Không hiểu vì sao, giờ phút này trong đầu Thanh Loan quận chúa, lần lượt hiện ra từng gương mặt.
Đầu tiên là hai ông cháu.
Khuôn mặt đen gầy Gia Luật Đông Sàng, hở ra hàm răng trắng bóng mỗi khi cất lời.
Và nụ cười luôn nở trên khuôn mặt rãnh sâu Gia Luật Hồng Tài, lão ta luôn nở nụ cười với mọi người, mỗi khi cười lại lộ ra hàm răng vàng đã thưa thớt.
Tiếp đến là một gương mặt anh tuấn nàng không thể nào quên.
Là một người đàn ông mặc áo trắng ít nói, trầm mặc mọi lúc mọi nơi, trong trí nhớ của nàng.
Cuối cùng là khuôn mặt trắng bệch vì hưng phấn lẫn ý chí chiến đấu tràn trề của thái tử Bắc Mãng, lúc dặn nàng trước khi lên đường phải cẩn trọng.
Nàng hít thở gấp gáp, thở dốc từng hồi.
Đau khổ nhắm mắt lại.
Không biết từ bao giờ, nàng ngơ ngác nghĩ tới khuôn mặt tại đình bên hồ kia.
Nàng mở mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu như nhát đao kia không đâm vào cổ Gia Luật Thương Lang, mà đâm vào mắt ngươi, mới hả hê!"
Một mực thấp thỏm bất an Phó Tiết Độ Sứ Dương Thận Hạnh vòng qua bàn, liếc thi thể nữ tử tử sĩ nằm sấp trên bàn, ôm quyền cúi đầu, giọng trầm trọng nói:
"Vương gia, ta Dương Thận Hạnh có tội thiếu giám sát không thể chối cãi, cam nguyện chịu phạt, không một lời oán hận!"
Từ Phượng Niên khoát tay cười nói:
"Không liên quan đến Lão tướng quân, suy cho cùng, nàng mới đầu có thể vào tòa nhà này, ngươi vốn là ưng nuôi của Lương Châu, hai phòng Phất Thủy có trách nhiệm, chỉ là hai vị đầu mục lớn, nhị tỷ ta, ta không dám nói cong, còn Chử Lộc Sơn, đoán chừng tên kia da mặt dày cũng không sợ ta mắng vài câu, cho nên, ta cùng Lão tướng quân kỳ thực đều vô tội nhất."
Dương Thận Hạnh không muốn ngẩng đầu.
Dương Hổ Thần vốn là với thân phận phó tướng Kế Châu tuần sát khu vực biên giới phía tây, sau đó được phòng gián điệp nuôi ưng ở Bắc Lương tiếp ứng, bí mật tiến vào Lương Châu, lúc này vị tướng quân cụt tay mở miệng nói:
"Cha, vương gia là người thế nào, trong lòng chúng ta biết rõ, lão nhân gia người đừng làm bộ làm tịch nữa."
Bị con trai nói "Làm bộ làm tịch", lão tướng Xuân Thu lập tức ngẩng đầu, thổi râu trừng mắt, mặt đầy giận dữ.
Dương Hổ Thần tự nhiên là tránh mũi nhọn, tranh thủ giơ chén rượu lên cụng với chén trà của Bạch Liên tiên sinh bên cạnh.
Thi thể Khiếp Tiết vệ rơi trong sân và trong hồ, còn thi thể nữ tử tử sĩ công chúa mộ, rất nhanh đều được mấy hộ viện nha hoàn tay chân lanh lẹ trong phủ xử lý sạch sẽ, đặc biệt là một cô nha hoàn trẻ tuổi trông có vẻ yếu ớt, ngày thường không lộ tài, gió thổi một cái là ngã, nhưng ôm thi thể tỳ nữ pha trà đi thì nhẹ nhàng như ôm một tấm lụa vài cân. Dương Thận Hạnh ngồi lại chỗ cũ, coi như không thấy chuyện này.
Còn tỳ nữ kia là gián điệp của phòng nuôi ưng Bắc Lương hay phòng Phất Thủy, trong phủ ngoài nàng còn có bao nhiêu người lén ẩn nấp, lão nhân đã chém giết trên sa trường nửa đời người, chìm nổi quan trường nửa đời người, một chút cũng không thấy hứng thú, cũng không thấy khó chịu, hoàn toàn ngược lại, phủ Tiết Độ Sứ có người như vậy cắm rễ, mới là chuyện đương nhiên.
Vào hầu môn sâu như biển.
Thế gian có tòa phủ đệ cao nào mà không như thế?
Dương Thận Hạnh dường như muốn nói lại thôi.
Thấy rượu đã hết, Từ Phượng Niên liền trực tiếp làm việc pha trà thay gia nhân, đúng là không hề thua kém nữ tử tử sĩ không rõ lai lịch lúc trước.
Điều này khiến Dương Hổ Thần nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ.
Lúc Từ Phượng Niên rót trà cho Dương Thận Hạnh, cười nói:
"Lão tướng quân có chuyện cứ nói thẳng, chậm Dương hai nhà bây giờ là bạn bè cùng chung vinh nhục rồi, Bạch Liên tiên sinh xem như người chứng kiến."
Dương Thận Hạnh hiểu ý cười nói:
"Vậy ta nói thẳng, chỉ riêng tình hình hôm nay, cái tên thái tử Bắc Mãng bao nhiêu năm tầm thường vô vi kia, không giống kẻ có thể nâng đỡ, những kẻ nâng long chi thần vây quanh hắn, chắc hẳn đau đầu mẻ trán không ít."
Từ Phượng Niên tự giễu nói:
"Trước kia ta còn không bằng vị thái tử kia đâu, khi đó ta đây là thế tử, bên cạnh hình như không có ai chân thành giúp đỡ 'Nâng long chi thần'."
Sắc mặt Dương Thận Hạnh không khỏi có chút xấu hổ.
Dương Hổ Thần hiếm khi thấy cha mình kinh ngạc trước mặt người ngoài, không hề che giấu chút nào việc cười trên nỗi đau của người khác.
Từ Phượng Niên ung dung nhấp một ngụm trà Xuân Thần hồ, ôn nhu nói:
"Đương nhiên, ta và thái tử Bắc Mãng trông như hoàn cảnh tương tự, nhưng kỳ thực khác biệt rất lớn, ta may mắn hơn rất nhiều rồi."
Dương Thận Hạnh suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nói:
"Đúng là như vậy!"
Dương Hổ Thần cũng thu lại ý cười, từ đáy lòng cảm khái:
"Người đời phần lớn chỉ nghe danh độc sĩ Nghĩa Sơn tiên sinh, thiển cận cho là người phụ tá của Từ gia, không rõ tài nghệ xuất sắc của tiên sinh trong binh gia!"
Bạch Dục cũng khẽ gật đầu, ngước lên nhìn hồ nước ngoài đình, nheo mắt cười nói:
"Nghĩa Sơn tiên sinh, ta cũng kính ngưỡng."
Từ Phượng Niên nhìn bếp lò hơi rung, không nói gì.
Hắn đứng dậy đi ra mấy bước, rút chuôi đao cầu vồng trắng vỏ da vàng đào từ trên cột lớn sơn đỏ, rồi cúi người nhặt vỏ đao trên đất lên, chậm rãi tra đao vào vỏ.
Hắn tự nhiên nhớ tới Thính Triều các cất giấu bí kíp võ học thiên hạ.
Hắn thầm nói trong lòng.
Sư phụ, nếu người có thể sống thêm mười năm, thì tốt biết bao.
Ta nhất định sẽ vì người mà tranh chiếc ghế kia, áo mãng bào đổi long bào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận