Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 337: Chờ hồng y (4)

Viên Đình Sơn không thận trọng đến mức không biết tốt xấu, khoảng cách gần, liền buông cán đao ra, đặt ở một bên. Nghe những câu chuyện mà mình chưa từng biết, Viên Đình Sơn bĩu môi, có vẻ khinh thường Ngô gia Kiếm Trủng làm quá, châm chọc nói: "Ngô gia Kiếm Trủng nở mày nở mặt cũng nhờ năm đó Cửu Kiếm đến Bắc Mãng tạo ra truyền thuyết, tân cựu Kiếm Thần trăm năm qua, đều chẳng có chút liên hệ gì với bọn họ."
Trung niên đạo nhân lạnh nhạt nói: "Ngươi biết Đặng Thái A?"
Viên Đình Sơn hào khí cười nói: "Dĩ nhiên, bây giờ trong số cao thủ kiếm đạo chỉ có người này cực kỳ có tiên khí, Viên mỗ sớm muộn sẽ coi người này như một khối đá mài đao!"
Đạo nhân nhìn hơi nước bốc lên trên đầm, nói rằng: "Thế nhân chỉ biết Đặng Thái A đột nhiên xuất hiện, vừa ra tay lập tức đánh với Vương Tiên Chi tại thành Võ Đế đến trời đất sụp đổ, bất phân thắng bại, sau lại tìm Ngô gia Kiếm Trủng gây sự. Lại không biết Đặng Thái A luyện kiếm, chính là ở Kiếm Trủng kiếm sơn, người này vốn là con tư sinh của Ngô gia, sau khi bị Kiếm Trủng phát hiện, lúc sáu tuổi bị bắt về gia tộc, dựa theo tông quy vất xuống kiếm sơn, chưa từng nghĩ lần vất bỏ này, liền vất ra đại tài muốn vào Kiếm Tiên cảnh thì có thể vào Kiếm Tiên cảnh bất cứ lúc nào, Vương Tiên Chi không muốn làm đệ nhất thiên hạ, Đặng Thái A cũng không thua kém là bao."
Viên Đình Sơn rõ ràng có chút do dự, nuốt câu nói xuống bụng, chuyện này rất khó mở lời nha.
Trung niên đạo nhân nhìn rõ lòng người, mỉm cười nói: "Ngươi muốn hỏi bần đạo so với Vương Tiên Chi cùng Đặng Thái A, tu vi cao thấp thế nào chứ gì?"
Viên Đình Sơn bị nói toạc tâm tư rồi cũng không cần khách khí nữa, nhếch miệng cười nói: "Viên Đình Sơn cả gan xin hỏi."
Đạo nhân cũng khiêm tốn nói: "Nếu so về khí lực đánh nhau, bần đạo đương nhiên là đánh không lại Vương Tiên Chi, hậu sinh họ Vương này, được một lão đầu bướng bỉnh trên Long Hổ Sơn nói y là võ phu dù cho Lữ tổ tái thế cũng có thể đánh một trận. Lấy lực làm đạo, tự cổ chính là con đường sai lầm, chỉ có bị tên hậu sinh ấy đánh bừa mà trúng."
Viên Đình Sơn ở bên cạnh hồ sâu Vân Cẩm Sơn nghe rõ ràng khẩu khí lớn được có thể dung nạp thiên hạ của đạo nhân này, nghe được trung niên đạo nhân nói thành chủ thành Võ Đế là hậu sinh, cũng không hề ngạc nhiên, Viên Đình Sơn gì cũng không tin, chỉ tin quả đấm của người nào cứng rắn người đó chính là đại gia, rõ ràng vị tiên trưởng này là một vị cao nhân tu vi sâu không thấy đáy, dù lão nói mình là đạo tổ, là Tam Thanh tổ sư gia, Viên Đình Sơn cũng sẽ nắm lỗ mũi vỗ tay tán thưởng. Còn nữa Viên Đình Sơn càng cảm khái khiếp sợ hơn trước thần thông khủng bố của Vương lão quái, tấm tắc nói: "Lão đầu nhi này, vô địch."
Trung niên đạo nhân nhẹ giọng cười nói: "Quân vương một lời định sống chết của người."
"Nên biết Tam giáo chí thánh, lại có thể nhờ thiên địa quỷ thần, một lời thành sấm. Trăm năm qua Lục Địa Thần Tiên bộc lộ tài năng trong tam giáo cửu lưu, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thật ra đời này của ngươi, có hi vọng đạt đến mười người mạnh nhất, dùng lời lẽ giết triệu người tới buồn chán, khí vận còn sót lại của tám nước bị diệt đều chuyển đến trên một bàn cờ, Viên Đình Sơn, ngươi có thể chiếm giữ một góc bàn cờ, bần đạo cũng không biết lúc còn sống có thể nhìn thấy hay không."
Viên Đình Sơn vui vẻ nói: "Ta? !"
Đạo nhân bình tĩnh nói: "Viên Đình Sơn, không ngại nói thật với ngươi, kêu ngươi chém giết vây cánh của Bắc Lương thế tử, hao tổn rất nhiều khí vận của ngươi."
Viên Đình Sơn suýt nữa giận dữ rút đao, nhưng cuối cùng cũng nhịn được xung động.
Trung niên đạo nhân tiếp tục nói: "Nhưng lần trò chuyện này giữa ngươi ta, bần đạo rốt cục vẫn còn chút khí vận cho ngươi."
Trung niên Viên Đình Sơn với ánh mắt sắc bén như đao nhìn lão, hỏi: "Tiên trưởng ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao lại coi trọng Viên Đình Sơn tầm thường này? Viên mỗ là người tuyệt không tin trời trên có thể rớt xuống bánh, cho dù lỡ như rớt thật, cũng không đập trúng đầu của Viên Đình Sơn!"
Đạo nhân nhìn về phía rặng mây hồng, lẩm bẩm: "Năm đó bần đạo phụ cả giang sơn lẫn mỹ nhân, cố ý vào núi tu đạo, lại là vì sao chứ, bần đạo suy nghĩ rất nhiều năm, cũng không nghĩ thông nha, cho nên rất nhiều chuyện, xét đến cùng, là không thể nào lý giải được. Hiên Viên Kính Thành vì sao chỉ thích nàng kia? Lại vì sao nàng sau khi thấy tàn dư hồn phách của Hiên Viên Kính Thành vẫn lựa chọn nhảy xuống sườn núi? Còn có Phong Đô áo lục vì sao nhất kiến chung tình đối với Lý Thuần Cương, trọn đời khó quên? Thiên địa tạo hóa, linh khí không ai bằng người, thiên cơ là vật gì, chắc là tâm của người nọ nha. Nhớ lại năm đó nhìn Tề Huyền Trinh cùng Lý Thuần Cương đánh nhau, Lý Thuần Cương buồn bã xuống núi, sau này bần đạo vì chuyện này cùng Tề Huyền Trinh trò chuyện, cuối cùng hỏi hắn vì sao cuối cùng cả đời đều chưa từng rời khỏi Long Hổ Sơn."
Viên Đình Sơn vội hỏi: "Là vì sao?"
Trung niên đạo nhân thở ra một hơi dài, chậm rãi nói: "Tề Huyền Trinh nói hắn mười hai tuổi mở khiếu, tự biết là Lữ Động Huyền, đang chờ đợi bộ quần áo hồng y, chỉ là sau khi biết rõ một đời này đợi không được, hắn chỉ có chuyển thế, lại đợi thêm nữa."
Viên Đình Sơn bị chấn động tột đỉnh, trố mắt nói: "Tề tiên nhân vẫn chưa phi thăng, mà là Lữ tổ chuyển thế? ! Thật có chuyển thế đầu thai hay sao? ! Còn có thể biết được kiếp trước của mình?"
Trung niên đạo nhân thở dài nói: "Bần đạo cũng không biết Tề Huyền Trinh chuyển thế làm người phương nào, đời này lại ra làm sao. Tính toán đơn giản, trời xui đất khiến, tình từ Lữ Tổ hơn 500 năm trước, lấy một giáp nhân sinh để tính toán, chắc đã có mười kiếp rồi nhỉ?"
Viên Đình Sơn ngẩn ngơ như nhập ma chướng vậy nhăn nhó hỏi: "Hắc, cái gì Lữ tổ chuyển thế cái gì Tề tiên nhân đầu thai, hồng y mà gặp Viên mỗ, cứ giết lại nói, muốn vị tiên nhân đợi năm trăm năm lại đợi thêm một đời nữa, lão tử đi một chuyến này, coi như không phí công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận