Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1236: Văn võ chi tranh

Trận chiến kinh thiên động địa, quỷ thần khóc lóc, thần tiên đánh nhau này, động tĩnh thật sự không hề nhỏ. Từ trên xuống dưới núi Võ Đang, đại khái trừ một vị tăng nhân áo trắng nào đó mà bà vợ vẫn còn ngáy vang như sấm, gần như đều khoác áo ra ngoài, nhưng không một ai ngoại lệ, không có ai dám đến gần xem náo nhiệt.
Trận chiến giữa Võ Đế thành Lý Thuần Cương và Vương Tiên Chi, trận chiến ba đại tông sư Thái An Thành Từ Phượng Niên, Đặng Thái A và Tào Trường Khanh mỗi người một trận, còn có trận Tào Trường Khanh một mình công thành về sau.
Cùng với một số việc giang hồ quan trọng gần với những trận chiến đỉnh cao này, đều đã cho người trong võ lâm một bài học đẫm máu, đó là chưa tới mức đó, ngàn vạn lần đừng có nhúng tay vào, nếu không tai bay vạ gió thì không ai nói giúp đâu! Muốn đến chỉ trỏ chiêu thức của những tông sư võ bình, khó như lên trời.
Những tông sư võ đạo thật sự đạt đến trình độ cao nhất khi sinh tử giao đấu, tuyệt đối sẽ không để cho cá tôm tép nhép đứng bên vỗ tay khen hay hay là hốt hoảng cơ hội.
Tăng nhân áo trắng ngực không có xâu chuỗi, ngồi trên ghế băng trước nhà tranh, yên tĩnh ngước nhìn trăng.
Cũng một thân áo trắng, một nữ tử dáng người cao lớn xuất hiện đối diện hắn.
Tăng nhân áo trắng không nhìn nàng, chỉ nhẹ giọng nói:
"Tâm mang nước kéo bùn này, thế nhân đều cho là khổ, chỉ có ngươi và ta, là thích thú ở trong đó."
Vị thủ lĩnh luyện khí sĩ thiên hạ gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Ngươi và ta giống nhau, mà cũng không giống nhau."
Tăng nhân áo trắng sờ cái đầu trọc, cảm khái nói:
"Khuê nữ ta không biết từ chân núi nghe được câu nói hỗn trướng nào, nói đối với nữ tử thế gian mà nói, mười năm tu được Tống Ngọc Thụ, trăm năm tu được Từ Phượng Niên, ngàn năm tu được Lữ Động Huyền."
Nữ tử đã trăm tuổi nhưng dung nhan trẻ trung xót xa mà lẩm bẩm:
"Hắn không hiểu."
Tăng nhân áo trắng thở dài:
"Càng sợ là giả vờ hồ đồ."
Nàng kìm nén cảm xúc, nhìn về phía tăng nhân áo trắng, "Dù sao ta cũng là luyện khí sĩ, sẽ luôn làm theo bản tâm."
Tăng nhân áo trắng ồ một tiếng, "Vậy bần tăng sẽ không mời ngươi uống trà nữa."
Nàng hỏi:
"Chỉ vậy thôi?"
Đúng lúc này, tăng nhân áo trắng đột nhiên nhớ đến giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ, "Mẹ ơi! Mau tỉnh lại! Cha lại lén lút gặp gỡ hồng nhan tri kỷ rồi!"
Sắc mặt tăng nhân áo trắng đại biến, vội đứng lên, "Tông chủ Đạm Thai, ngươi khoan hãy đi, giúp đỡ giải thích một chút!"
Nữ tử luôn thay trời hành đạo sao thèm quan tâm đến mấy chuyện củi gạo dầu muối vớ vẩn này, trực tiếp lướt đi mất.
Tăng nhân áo trắng cứng đờ quay người, nhìn thấy con gái đang cười trên sự đau khổ của người khác, đứa đồ đệ đần độn còn đang ngái ngủ, còn có bà vợ hằm hè xách dao bầu chạy ra khỏi phòng.
Linh quang tăng nhân áo trắng chợt lóe, trịnh trọng nói:
"Nữ tử kia đã hơn trăm tuổi rồi, căn bản không phải cùng một lứa!"
Bà vợ ngẩn người, "Già như vậy á?"
Tăng nhân áo trắng dùng sức gật đầu.
Bà vợ liếc một cái khinh thường, xoay người bỏ đi.
Bà đây đang xinh đẹp như hoa, kém nhất cũng là có chút phong vận như Từ nương, đi tranh giành tình nhân với một bà già gần trăm tuổi ư?
Tăng nhân áo trắng lén lau một vệt mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn con gái mình.
Nàng làm mặt quỷ, hùng hổ nói:
"Ban ngày cho mẹ kéo đến bây giờ còn đau!"
Tăng nhân áo trắng tức giận nói:
"Cha vất vả dành dụm chút vốn riêng, ai bảo ngươi đi nói cho mẹ ngươi? Tự rước họa vào thân rồi chứ gì!"
Thiếu nữ ngơ ngác, ngay khi tăng nhân áo trắng trong lòng mừng thầm, cho rằng con gái lương tâm phát hiện có chút tỉnh ngộ, không ngờ nàng lập tức quay đầu kêu lên:
"Mẹ! Tuy nữ tử đó lớn tuổi, nhưng trông trẻ lắm nha! Còn trẻ hơn mẹ nữa đó!"
Trong phòng lập tức vang lên một tiếng gầm thét còn uy nghiêm hơn cả tiếng sư tử hống của Phật môn, "Cái gì?!"
Tăng nhân áo trắng yên lặng ngẩng đầu nhìn trăng, xem chừng lúc này Phật tổ cũng cứu không nổi mình rồi.
Phật tổ đại khái là thật không cứu được gã hòa thượng uống rượu ăn thịt lấy vợ này, ngược lại tên đồ đệ ngốc của hắn đột nhiên khai khiếu, lấy hết can đảm cùng sư nương của hắn giải thích một phen, quả nhiên đã khuyên được sư nương về rồi.
Trở về từ cõi chết, tăng nhân áo trắng dụi dụi mặt, cười ha hả gọi đồ đệ ngốc đến bên người, "Nam Bắc à, thừa lúc trăng sáng sao thưa tâm cảnh thanh khiết, vi sư muốn truyền thụ cho ngươi Phật pháp uyên thâm..."
Tiểu đầu trọc thở dài, "Sư phụ, ngươi cũng thật là, đã một bó tuổi rồi, mà vẫn không biết tu tâm dưỡng tính. Thảo nào hai hôm nay sư nương cứ nói với con chuyện đông tây, 'ruồi bọ không đốt không có kẽ hở trứng'."
Tăng nhân áo trắng trợn mắt Kim Cang.
Tiếc là đồ đệ ngốc không hề sợ, còn nói ra rả:
"Sư phụ, Phật nói thuận theo tình có tình sinh, nảy sinh ghét bỏ oán giận, có oán hận tình, cần phải xem năm nghĩa mà loại bỏ."
Tăng nhân áo trắng hết cách rồi.
Lý Đông Tây làm cái mặt đầu heo đẹp da đáng yêu, lảo đảo trở về phòng.
Tăng nhân áo trắng không làm gì được.
Đột nhiên Nam Bắc thấp giọng nói:
"Sư phụ, Đông Tây thật ra toàn không ngủ, đều giúp ngươi xâu lại tràng hạt kia đấy, sợ sư nương biết dây thừng bị đứt, lại lo lắng nhắc chuyện nhân sinh vô thường, Đông Tây đến đèn cũng không dám thắp, chỉ mượn ánh trăng nơi cửa sổ để xâu hạt châu."
Tăng nhân áo trắng mặt mày hớn hở, hùng hồn nói:
"Khuê nữ của sư phụ mà!"
Trung niên tăng nhân tâm tình tốt hẳn lên cười nói:
"Đồ đệ à, vi sư vẫn tiếp tục truyền thụ cho ngươi Phật pháp nhé."
Tiểu hòa thượng tuổi còn trẻ nhưng đã từng là Tam Tạng pháp sư của chùa Lưỡng Thiện, dù là luận về bối phận trong sơn môn, hay là về sự uyên thâm của Phật pháp, thật ra đều xứng đáng là một vị cao tăng đắc đạo rồi.
Sắc mặt tiểu hòa thượng đột nhiên đỏ lên, lén lút nói:
"Sư phụ, Phật pháp cứ để đó đi, hay là người cho con mượn ba lượng bạc giấu bên chỗ đạo trưởng Hàn đi? Ngày mai con sẽ mua cho Đông Tây yến miên của phường Yên Liễu kia."
Tăng nhân áo trắng phất tay áo, sải bước đi về phía nhà tranh, "Tối nay trăng không được đẹp, không nên truyền thụ Phật pháp!"
Chỉ để lại một tiểu hòa thượng thở dài than thở.
Chân núi Võ Đang, tượng Chân Võ Đại Đế này cất bước leo núi, tử khí bốc lên.
Trên đỉnh thềm đá, hai người đối mặt nhau, Từ Phượng Niên cầm trong tay phù đao phong núi, ánh huỳnh quang xoay tròn.
Trương gia thánh nhân vẫn bình thản ung dung, hai tay buông thõng, nhẹ nhàng rung ống tay áo, "Quả thật là cái tính không đụng nam tường không quay đầu."
Đang lúc tĩnh liền nghĩ đến động, Từ Phượng Niên không thi triển tư thế lướt nhanh như sấm sét, giống như súc địa thành thốn trong thần thông đạo giáo, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Trương gia thánh nhân, nhảy lên cao, thân thể vặn xoắn, một đao chém nghiêng xuống.
Ống tay áo phấp phới, mang dáng vẻ tiên nhân lốc xoáy.
Trương gia thánh nhân giơ tay lên, duỗi một ngón tay, mỉm cười nói:
"Nhân giả vui núi."
Một đao chứa đựng cương khí vạn quân của Từ Phượng Niên cứ vậy mà ngưng trệ, ngay cả ngón tay của lão nho sĩ cũng không hề chạm vào.
Giữa hai người, dường như cách nhau trùng trùng điệp điệp mười vạn núi lớn, một đường ngăn cách, gần nhau trong gang tấc, mà xa ngút ngàn khơi.
Thân thể lơ lửng giữa không trung, Từ Phượng Niên gần như đồng thời niệm thầm:
"Phá núi!"
Thần ý của nó là "núi không đến thì ta đến, kiếm ta phá núi cũng vậy" của Lý Thuần Cương, còn chiêu thức thì là sáu ngàn dặm của Kiếm Cửu Hoàng.
Mũi đao tiếp tục ép xuống, không gọi được thế như chẻ tre, nhưng lại chậm rãi mà kiên định.
Trương gia thánh nhân một tay chắp sau lưng đối với chuôi phù đao có giấu đuôi Giao Long này, tựa hồ không định thật sự chạm vào, thấy mũi đao cách ngón tay chỉ còn hơn một tấc, nhíu mày, trầm giọng nói:
"Trí giả vui núi!"
Bàn tay chắp sau lưng khẽ rung cổ tay, bên trong ao Tẩy Tượng dưới sườn núi kia, liền như có Thanh Long múc nước, một cột nước to như miệng giếng, nhanh mạnh rút lên, lao thẳng đến đỉnh núi.
Cùng lúc đó, Trương gia thánh nhân không cho phiên vương trẻ tuổi có cơ hội rút đao lùi lại, từ thế một ngón tay chống đỡ mũi đao chuyển thành hai ngón tay kẹp đao, "Ta ngược lại muốn xem ngươi có đủ tư cách làm chủ nhân của thiết kỵ Bắc Lương hay không!"
Tay trái cầm đao, Từ Phượng Niên sắc mặt như thường, tay phải giơ lên, một chưởng vỗ xuống.
Trong lòng bàn tay, sấm gió rung chuyển.
Tiên nhân phủ đỉnh gãy trường sinh!
Trương gia thánh nhân vốn định điều khiển cột nước lớn đâm vào ngực Từ Phượng Niên, không thể không hơi đổi hướng nghênh đón bàn tay đang đè đỉnh của phiên vương trẻ tuổi.
Lúc trước lão nho sĩ một chưởng xua tan hai tay áo thanh xà, bẻ gãy nghiền nát, khí thế khinh người.
Từ Phượng Niên cũng lấy một chưởng này đáp trả, không chút thua kém, giữa hai người, sấm rền liên hồi, giống như trên sa trường, hai đội thiết kỵ gặp nhau trong ngõ hẹp, chỉ có tử chiến không lùi.
Trong chốc lát, ao Tẩy Tượng bị khí tượng hạo nhiên của thánh nhân làm cho sôi sục, mặt nước đã hạ xuống hơn trượng.
Hai người không hẹn mà cùng đổi một lượt khí cơ, cột nước ngừng lại, Trương gia thánh nhân lùi lại mấy bước, Từ Phượng Niên cầm phù đao rơi xuống đất.
Vừa hay lúc này, tượng Chân Võ đã gần tới đỉnh núi, hướng sau lưng lão nho sĩ vồ giết tới.
Trương gia thánh nhân cũng không quay người lại, mà nhìn thẳng vào mi tâm tím vàng của phiên vương trẻ tuổi, cười ha hả nói:
"Dạy dỗ ngươi, tiểu tử, cho biết ta Nho gia thế nào là tu thân dưỡng tính, thế nào là lấy hào nhiên khí cùng thiên địa cộng minh!"
Chỉ thấy lão nho sĩ nhẹ nhàng giẫm một chân.
Người luyện võ bình thường, đặc biệt là tông sư ngoại gia quyền, đều chú trọng việc dùng lực mạnh đánh thấu đất để giết rắn chuột, ngụ ý là một chân giẫm xuống đất, thì rắn chuột ẩn mình sâu dưới đất cũng sẽ bị đánh chết tại chỗ.
Nhưng một cước này của Trương gia thánh nhân lại hoàn toàn không có thanh thế, ngược lại chỉ giống như một lão nông dân ở thôn quê đang tùy ý giẫm lên đám đất trồng trọt của mình.
Lúc tượng Chân Võ sắp sửa leo lên đến đỉnh, phía sau Trương gia thánh nhân đột nhiên xuất hiện một tôn tượng bùn, cao đến mấy chục trượng, ngồi ngay ngắn, ngang bằng với đỉnh Liên Hoa phong!
Tôn tượng bùn cầm theo một cuốn sách này, so với Huyền Vũ đại đế chỉ được hưởng hương hỏa ở đạo Bắc Lương, lại càng được người đời biết đến hơn.
Từ từ đường Trương phủ, hoàng cung kinh thành, đến các phu tử miếu, học cung, thư viện, trên bản đồ Ly Dương, đâu đâu cũng có thể thấy.
Trương gia thánh nhân hời hợt xoay bàn tay, cất cao giọng cười nói:
"Biển xanh hóa nương dâu, như xem hoa văn trong lòng bàn tay!"
Tượng thánh nhân bằng đất phía sau đó liền cầm cuốn sách đập vào tượng Chân Võ.
Cuốn sách vỡ tan tành, tượng Chân Võ cũng ầm ầm vỡ vụn.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng quát:
"Lên!"
Bùn đất và gỗ vụn văng khắp nơi, một vị tướng giáp vàng, lưng đeo mào lớn, từ trong đống đổ nát hiên ngang đứng lên.
Một vị đứng, một vị ngồi.
Một vị là thiên tôn trấn giữ Đạo giáo phương Bắc, một vị là Chí Thánh tiên sư được người đọc sách tôn thờ như thần.
Cuộc tranh đấu văn võ!
Trương gia thánh nhân cười nói:
"Đây cũng là Đại Phụng Cao Thụ Lộ nói đến cảnh giới thiên Tượng bậc nhất, phép thiên tượng địa? Không ngờ ngươi dựa vào chút khí số cá nhân còn sót lại, vẫn có thể chống đỡ được hình tượng này, đáng tiếc chỉ là những thứ không được chú trọng!"
Ý cười của lão nho sĩ càng thêm sâu sắc:
"Tú tài gặp quân binh, có lý cũng nói không rõ? Câu nói này thật sự không có đạo lý!"
Tượng thánh nhân bằng đất nhấc một cánh tay lên, ngón tay khẽ điểm.
Pháp tướng Chân Võ mười ngón giao nhau nắm thành một quyền, mạnh mẽ giáng xuống!
Lão nho sĩ lạnh nhạt nói:
"Trong lòng ta cũng có một chút hiểu biết, muốn cùng người trong thiên hạ chia sẻ. Người đọc sách đọc sách, thành đạt thì lo việc thiên hạ, ở triều đình chỉ điểm non sông, nghèo thì lo cho thân mình, cầm bút lật sách không quên sơ tâm."
Nơi tượng thánh nhân bằng đất chỉ đến, liên tục xuất hiện vô số cương khí tuyết trắng lớn nhỏ như mái hiên cung điện, cánh tay pháp tướng Chân Võ bị bắn tới tấp, xuất hiện khắp nơi những cái hố đen ngòm.
Đến khi hai nắm đấm cuối cùng thành công giáng trúng đỉnh đầu tượng đất thì đã là suy sụp mệt mỏi.
Hai cánh tay của pháp tướng Chân Võ đều đứt gãy, tan biến vào không trung.
Tượng thánh nhân bằng đất chỉ hơi lay động, không hề bị tổn thương đến khí thế căn bản.
Vì thế mà khí tím vàng trong mi tâm của phiên vương trẻ tuổi dần nhạt đi, khí thế của Trương gia thánh nhân thủy chung không giảm, tượng thánh nhân bằng đất càng thêm bình yên vô sự.
Nhưng mà màn tiếp theo đó, lại khiến lão nho sĩ bất ngờ.
Pháp tướng Chân Võ mất đi hai tay vậy mà ngẩng đầu lên, một chân đạp lên bậc thềm đá, thân thể nghiêng về phía trước, sau đó giáng một cú đầu vào tượng thánh nhân bằng đất!
Cả ngọn Võ Đương sơn theo đó mà rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận