Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 618: Hắc bạch mua thái bình (1)

So với hoàng cung trong thành Thái An giống như thiên cung trên chín tầng trời, Cung thành của Bắc Mãng thực sự giống như nhà trẻ, không đủ để hoạn quan đi dạo vài vòng giải sầu. Đại thái giám Tôn Đinh Thịnh mỗi lần đứng ở vị trí nhô cao quan sát hoàng cung, đều sẽ cảm thấy một chút tiếc nuối, thân phận của y tương đương với Hàn Điêu Tự, nhưng Bắc Mãng vương đình không chuộng hoạn quan trong, Cung thành tính ra chỉ có hơn ba ngàn, còn không nhiều bằng nam triều, điều này làm cho Tôn Đinh Thịnh rất phiền muộn. Nữ đế đột ngột thay đổi hành trình, hủy bỏ ngự giá đi nam triều dò xét, khiến cho Tôn Đinh Thịnh không dễ gì xuất cung xả hơi thầm căm tức, chẳng qua ngày hôm nay y bí mật chờ ở cửa cung, thấy rồi lão Nho đeo rương sách cùng nam tử đeo kiếm, sau khi đoán được thân phận, nhịn không được hít vào một hơi lạnh, sau đó chỉ cảm thấy vinh hạnh lớn lao phủ xuống, nụ cười trở nên thật lòng kính cẩn, cũng không dám nói nhiều một câu, yên lặng dẫn hai người đi vào trong cung. Chưa từng nghĩ vẫn là vị quý khách kia chủ động mở miệng bắt chuyện thân thiện, "Tôn tổng quản, thân thể và gân vẫn tốt chứ?"
Tôn Đinh Thịnh được hỏi thăm mà kinh sợ, y chỉ từng gặp lão nhân một lần vào mười mấy năm trước, lúc đó chính mình vẫn chỉ là hoạn quan mới vào nắm giữ chức vụ quan trọng, huống hồ hoạn quan của Bắc Mãng vốn không có quyền hành đáng kể, nào dám hy vọng xa vời được vị lão nhân này nhớ mặt, chớ đừng nhắc tới nhớ họ. Tôn Đinh Thịnh vẫn cực kỳ cẩn thận đi ở phía trước, y chỉ có thể thu hẹp khoảng cách nửa bước rồi vội vã khom lưng sâu thêm vài phần, nhẹ giọng cười nói:
"Hồi Thái Bình Lệnh, ta vẫn khoe, tính mệnh đều thuộc về bệ hạ, cũng không dám tuỳ tiện đổ bệnh. Thái Bình Lệnh trông vẫn khoẻ, đây mới là vạn hạnh của Bắc Mãng."
Lão nho sinh cười ha ha nói:
"Tôn tổng quản, mượn câu chúc của ngươi rồi."
Tôn Đinh Thịnh khom người dẫn đường, cười nói:
"Nào dám nào dám."
Lão nho sinh nói đến đó thì ngừng, không khách sáo hàn huyên nữa, hai tay cho vào ống tay áo, hí mắt nhìn Cung thành có chút xa lạ, bước lên mười bậc thang, qua cửa son, xuống cầu thang, chính là sân rộng ngọc thạch bên ngoài chủ điện, lúc lên lúc xuống, giống như đời người chìm nổi thất thường. Lão nho sinh quay đầu liếc nhìn hậu bối cách mình năm bước, có chút áy náy nói:
"Làm hại ngươi không có thể so kiếm với Đặng Thái A."
Trung niên kiếm sĩ lắc đầu, do dự một chút, nói rằng:
"Tiên sinh có chín câu hỏi. Ta chỉ có lời muốn hỏi, hỏi đạo."
"Hỏi kiếm đạo?"
"Hỏi đạo."
"Giảm đi một chữ, chênh lệch vạn dặm. Suy cho cùng, Đặng Thái A khinh thường ngươi."
Người đàn ông trung niên đeo kiếm nổi tiếng từ lâu ở Bắc Mãng vương đình, Kiếm Khí Cận, danh hiệu này thật sự rất xứng đáng, Lý Mật Bật là một vị quyền thần được Nữ Đế vô cùng coi trọng, đôi tay hầu như nắm giữ tất cả quái tử thủ máu tanh của thế lực ngầm trong vương triều, trong gần mười năm nhiều lần bị phủ chủ của Kiếm Phủ đánh lén ám sát, có Hoàng trướng quyền quý nói đùa mấy năm nay Chu Võng có thể không ngừng hoàn thiện, phải cảm kích Kiếm Khí Cận giỏi tìm sơ hở. Kiếm Khí Cận là một nam tử rất vô vị, tướng mạo không đẹp, tính cách vô vị, họ và tên bình thường sớm đã bị danh hiệu thay thế, ngoại trừ luyện kiếm, không có bất kỳ hứng thú nào, không gần nữ sắc, không gần quyền thế, không thích nghe nịnh nọt, chỉ gần kiếm khí. Nhưng Lý Mật Bật lại đánh giá rất cao kẻ thù sống còn, cái kẻ cứng đầu khiến cho cả nữ đế bệ hạ cũng giận dữ, nói kiếm khí của Kiếm Khí Cận, cũng chỉ là triển lộ sáu bảy phần, bởi vì gã chỉ muốn tấn công thất bại thì rút lui, chưa từng ôm hứng thú giết người đền mạng. Lý Thuần Cương lúc còn trẻ từng nói Bắc Mãng không có kiếm, Đặng Thái A sau khi đạt đến cảnh giới Kiếm Tiên cũng nói Bắc Mãng quả thật không có kiếm, Bắc Mãng vốn tưởng rằng phủ chủ Kiếm Phủ sẽ chặn lại Đào Hoa Kiếm Thần, không nói đánh bại Đặng Thái A, tốt xấu gì cũng phải bắt hắn thu hồi câu nói kia, nhưng Kiếm Khí Cận lại làm cho người hoàn toàn thất vọng, từ đầu đến cuối không hề lộ diện, xem ra ở trong mắt người nọ, bảo vệ lão nho sinh đi bắc vào cung, quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác. Tôn Đinh Thịnh bước chân nhanh hơn. Trước chủ điện của Bắc Mãng vương đình có chín bậc thang Dương chi ngọc, một vị phu nhân trông rất lạnh lùng đứng trên bậc thang thật cao.
- Giải thích, Dương chi ngọc thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm. Mang trên mình một màu trắng tinh khiết, bên trong có nhiều chất khoáng và hạt Ngọc mịn. Dương chi ngọc còn có một tên gọi cao quý để xứng với giá trị của mình. Đó là Dương chi bạch ngọc hoặc có thể gọi là bạch ngọc. Loại đá này hiện vẫn gây bão trên thị trường đá phong thủy thiết kế. Vì có độ trong và độ bóng mịn nhất định. Ngoài ra còn có yếu tố phản quang nên khiến cho ai nhìn thấy cũng mê đắm với nét đẹp kiêu sa. Sở hữu vẻ ngoài thanh tao mà được ứng dụng vào trang sức phong thủy khá nhiều, mang giá trị khá cao.
Còn "quái tử thủ" nghĩa là đao phủ.
Hết giải thích.
Mặc trang phục vàng chói, long bào khoác lên người. Lão nho sinh cười ha hả nói:
"Sắp tới rồi."
Sắp được diện thánh, mặt đối mặt với nữ tử uy danh hiển hách nhất trên đời, lão nhân vẫn rảnh rỗi thoải mái quay đầu hỏi:
"Hoàng Thanh, hôm nay qua đi, ngươi đi Ly Dương vương triều, cũng không thể để Bắc Mãng biết Lý Thuần Cương Đặng Thái A, Ly Dương lại không biết Hoàng Thanh cũng có kiếm."
Kiếm Khí Cận gật đầu, hầu như cùng đại thái giám Tôn Đinh Thịnh cùng lúc dừng bước, không đi về phía trước nữa. Lão nhân tiếp tục đi về phía trước, không có quỳ lạy làm lễ với vị hoàng đế bệ hạ kia, mà nữ đế nổi danh hùng tài đại lược cũng không hỏi tội, chỉ là cũng không đi xuống bậc thang, một bước cũng không. Lão nho sinh ngẩng đầu cùng nhìn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận