Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 367: Cả giang hồ như già đi

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Đội kỵ mã đi tới vùng biên cảnh cằn cỗi tiếp giáp hai châu, nghe được trong xe có động tĩnh rất nhỏ, Thanh Điểu ngừng lại xe ngựa, Thế tử điện hạ xoay người vén rèm xe lên, sau khi xuống xe nhìn về phong cảnh Bắc Lương phía xa không còn kiều diễm như phương Nam, mà kinh ngạc xuất thần.
Sương lạnh buông xuống thoáng qua, cây khô lá rụng, động vật ngủ đông, bên ngoài một cơn gió thoảng thổi phất lên mặt, đã lộ ra vẻ lạnh lẽo mà quần áo không còn che giấu được, lập đông chớp mắt sẽ sắp tới, Từ Phượng Niên khi xuất hành là lúc xuân về hoa nở, khi trở lại Lương Châu đã là lập đông.
Ba năm du lịch chỉ là lúc lăn lộn dưới tầng chót của giang hồ, trong lòng vẫn có chút chua xót, này chuyến xuất hành nhìn như diễu võ dương oai, giao đấu với các nhân vật không phú thì quý, hoặc là chính là những tông sư hoặc là những quái thai nổi trội nhất trên giang hồ, cũng đúng, bình thường chỉ dám đối mặt với những nhân vật giang hồ chỗ nước cạn dạng tôm tép, làm sao có ý tứ lộ ra thân phận Thế Tử Bắc Lương chào hỏi ? Đây không phải dán lên mặt ‘Muốn ăn tát’ sao? Từ Phượng Niên quay đầu nhìn rồi thoáng qua Mộ Dung tỷ đệ, Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vi, đương nhiên còn có mã phu kiếm thần đồng thời xuống xe, ở trận chiến sông Quảng Lăng, ngắn ngủi lộ trình hai dặm, đã có 2600 cỗ thi thể nằm xuống dưới kiếm của Lý Thuần Cương, tầng tầng lớp lớp, ít có thi thể nào hoàn chỉnh, áo bào của Thế tử điện hạ bị máu tươi thấm đỏ ướt đẫm, trừ bỏ tên võ tướng dùng mã sóc may mắn sống sót kia, giáp sĩ Quảng Lăng, toàn bộ khẳng khái chịu chết.
Nghiễm Lăng Vương Triệu Nghị không biết là bị Lý Thuần Cương nói câu: "Lại để cho lão phu giết hai ngàn thiết kỵ qua tay đến nghiện, trước khi chết lại kéo thêm một vị phiên vương làm đệm lưng, dù có chết cũng không tiếc" chấn nhiếp hay không, hay là bị ông ta đưa vào tử địa mà thốt ra lời đe dọa làm cho xáo trộn tính toán, dù sao mặc kệ kia y tính toán trong lòng như thế nào, rốt cục vẫn là không có ngăn cản được Từ Phượng Niên rời đi.
Tám tháng mười tháng ngày, Từ Phượng Niên dù chưa tự tay giết người, lại là lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, bởi vì kiếm thuật của Lý Thuần Cương mỗi lúc giết nhiều thêm một người, tính mệnh của ông ta đã muốn nhiều thêm phần khả năng lưu lại sông Quảng Lăng làm mồi cho cá ăn, sức người cuối cùng cũng là có hạn, nên biết rõ mỏm đá phụ cận Đại Yến chất đống trọn vẹn hơn sáu ngàn Bối Khôi quân, lít nha lít nhít, như là xâm nhập vào tổ kiến, còn có vô số lâu thuyền chiến hạm của Quảng Lăng thủy sư nhìn lấy chằm chằm, Triệu Nghị thật muốn hạ quyết định quyết tâm giết người diệt khẩu, Lý Thuần Cương cho dù có thể dẫn hắn một người thoát khốn mà ra, nhưng không cách nào bận tâm đến đám người Thanh Điểu. Ngồi trở lại xe ngựa sau, Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn lấy hai tay, run rẩy không ngừng, như thế nào đều không dừng được.
Trong lòng cũng có một tia xao động dị dạng hưng phấn, tận mắt nhìn thấy kiếm khí của Lý Thuần Cương đi tới, phong mang lướt qua, sẽ là một mảng lớn máu thịt be bét, thử hỏi chính mình luyện đao, trong đời này khi nào mới có thể có loại bản sự này lấy một võ phu đối đầu thiên quân vạn mã? Ra khỏi Quảng Lăng, sắc mặt của Lý Thuần Cương lập tức bày ra một loại dầu hết, đèn tắt ố vàng, Từ Phượng Niên làm sao lại không biết lão kiếm thần xuất kiếm tại trận chiến ở bờ sông coi như thu quan thủ bút cả đời, tam giáo Thánh Nhân mới có thể mượn dùng thiên địa huyền cơ, tứ lạng bạt thiên cân, tam giáo cho dù mạnh như Lý Thuần Cương, một kiếm chính là một kiếm, cần hao phí đại lượng khí cơ, đặc biệt khi đối mặt với tình huống thiết kỵ như hồng thủy không ngừng trùng kích, căn bản không cho lão đầu áo lông da dê có cơ hội xoay tròn thở dốc như ý, bệnh căn là ở chỗ này.
Ngô gia kiếm trủng chín kiếm giết vạn kỵ, đây chính là chín vị kiếm đạo đại gia đỉnh phong nhất của Ngô gia, đồng thời chín người có thể dựa thế lẫn nhau, còn Lý Thuần Cương là đơn độc đối mặt với mấy ngàn thiết kỵ, Lăng Bối Khôi quân không thể nghi ngờ là một chi tinh nhuệ nhất của đế quốc Đông Nam, Lý Thuần Cương trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi phá giáp hai ngàn sáu, chín vị tổ tiên Ngô gia sao có thể sánh ngang?
Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn một chút động tĩnh của Thanh Bạch Loan trên không trung, biết rõ chính Lộc cầu nhi đang mang theo thiết kỵ Bắc Lương chạy đến, Lý Thuần Cương chậm rãi xuống xe ngựa, đi đến bên Thế tử điện hạ, hỏi: "Thế nào, không cần lão phu mang ngươi đến cửa thành Lương Châu chứ?"
Từ Phượng Niên lắc đầu mỉm cười nói: "Được rồi, Chử Lộc Sơn đã mang binh đến đây nghênh đón, không phiền phức lão tiền bối."
Lão đầu nhi áo lông da dê ra vẻ kinh ngạc ồ lên một tiếng, giương mắt nói: "Từ tiểu tử kia, lương tâm ngươi bị chó gặm đi sao đã hồi trở về rồi ?"
Từ Phượng Niên đành phải cười khổ.
Lý Thuần Cương đột nhiên cười nói: "Bên sông Quảng Lăng, tiểu tử ngươi máu nóng dồn lên đầu, lão phu cùng ngươi điên một lần, cuối cùng còn có thể sống đứng ở chỗ này, thật ra ngươi và lão phu đã không thiếu nợ gì nhau cả, không có ngươi, lão phu dù chém giết hai ngàn kỵ, cũng phải ngoan ngoãn chịu chết, kết cục cuối cùng chưa hẳn có thể tốt hơn so với Tây Thục Kiếm Hoàng. Lời ngươi nói so với thiên kiếm của lão phu đều lợi hại hơn, có thể thấy được cơn giận của kẻ thất phu chẳng thể so sánh cùng cơn giận của vương hầu, phải nói là kém xa. Lão phu xem như nhìn thấu, người giang hồ chỉ nên hành sự tại giang hồ mới mong nên chuyện, nếu không dù có bản lĩnh lớn cũng không thể kết thúc ân oán, giang hồ so với binh sĩ giang hồ phải kém hơn, mới là đúng lý. Các ngươi những kẻ đế vương, hầu tướng hào phiệt cao môn lục đục đấu nhau, ai dính vào, đều phải nếm vị mặn, tùy tiện đếm đầu ngón tay tính xem, Long Hổ Sơn, Đông Việt kiếm trì, nhìn như đắc thế, còn không phải từng con cá trong ao sao, ngày nào vỗ béo rồi, không chừng chính là bị bắt lên nướng hấp, muốn giết muốn vầy vò ra sao cũng được, lão phu liếc mắt nhìn lại, vẫn chỉ có Võ Đang và Ngô gia còn ra dáng một chút."
Từ Phượng Niên không che giấu được tinh thần chán nản.
Lý Thuần Cương liếc một cái, biết rõ Võ Đang sơn, đã đâm trúng mối uy hiếp của Thế tử điện hạ. Không đành lòng, chuyển chủ đề nói: "Tại Quảng Lăng, Triệu Phiêu dám cắt thịt mình đặt trong chén, sắc đẹp Trần Ngư, lão phu nhìn mà cảm thấy kinh diễm, thịt đến miệng, ngươi cam tâm tình nguyện nôn đi?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Đại khái vẫn là câu nói kia, có việc nên làm có việc không nên làm, dưới gầm trời sự tình cũng không thể đều tùy theo tính tình của ta mà xoay chuyển, đầu tiên là bị Tào Trường Khanh hủy đi thất thất bát bát uy hiếp phía trước Triệu Câu, ngay sau đó hoàng hậu tự mình phái người bưng ý chỉ đi đến trước mặt, đánh một gậy lại cho quả táo, vừa đấm vừa xoa, ta có thể có biện pháp nào khác. Nếu không có chuyện ở sông Quảng Lăng sông này, nói không chừng ta còn có can đảm đi chơi xấu hoàng hậu nương nương, tại Tương Phiền kém chút nữa là triệt để xé rách da mặt với Tĩnh An Vương Triệu Hành, chính vương phi còn bị lừa gạt đến Bắc Lương, cùng Nghiễm Lăng Vương Triệu Nghị kết xuống thù, bế tắc một cái, thần tiên cũng không giải được, xem chừng Từ Kiêu đã chuẩn bị tốt chổi để quét rác cho ta rồi, lại gây thêm chuyện thị phi cho hắn, ở chỗ hoàng hậu để lại ấn tượng hỏng bế là kẻ không biết đại cục, chỉ sợ nhà cửa không còn mà về. Tùy Châu công chúa là một chuyện khác, đã để vị này cuốn vào tranh đấu hậu cung, danh xưng trước không có, sau cũng không có, trong lòng nữ tử sinh ra oán trách, nói thật, ta thà rằng bị vị ngồi long ỷ kia cảm thấy kỳ cục, cũng không dám lặp đi lặp lại nhiều lần để vị này để bụng. Nữ tử tâm ngoan..."
Nói đến đây, Thế tử điện hạ đột nhiên im miệng.
Lý Thuần Cương xoay xoay eo, xoay xoay cái cổ, không để ý lắm, cười nói: "Giang hồ thịnh truyền muốn bình định lại võ bình, lần này cần móc ra những con rùa nước sâu cùng loại Triệu Tuyên Tố phơi một chút, không nặng cảnh giới cao thấp, chỉ bằng thủ đoạn giết người đến bài danh, đáng tiếc vốn hoàn toàn không thẹn thiên hạ đệ nhất, họ Hồng chưởng giáo Võ Đang đã tự mình binh giải, nếu không Vương Tiên Chi này sẽ không thẹn là thiên hạ đệ nhị. Về phần lão phu nha, đoán chừng mượn chiến dịch Quảng Lăng phát rồ bệnh cuồng, sẽ xếp trước Đặng Thái A đó. Còn nữa, lão phu khẳng định một mực sẽ bị giang hồ khinh thường Cố Kiếm Đường, lần này sẽ không bưng bít được rồi, mười phần có thể đi vào năm vị trí đầu. Tuy thế những thứ này đều không quan hệ với lão phu, Mỗ Sơn Vương nha đầu, quả thực là nữ tử nhà giàu nhất cuộc đời lão phu từng nhìn thấy thì tức giận, mặt ngoài đáng mừng đáng kinh ngạc đều là đắc ý, thật ra đều là trong lòng thật đáng buồn có thể khóc, tận tâm kiệt sức lo cầu phú quý công danh, mở mắt ra mới biết chỉ như một giấc mộng. Nói vô tâm một lời về Tiểu nha đầu đó, có thể là chuyện trên thế gian vốn không như ý."
Lý Thuần Cương thở phào ra một hơi, "Lão phu ước chừng còn có thể lại chống đỡ mấy năm, về sau Khương nha đầu nếu tập kiếm đại thành, muốn tìm ngươi liều mạng, chớ có oán thầm lão phu."
Từ Phượng Niên khẽ cười nói: "Nữ tử đó sớm luyện thành lục địa thần tiên, ta và nàng chẳng phải là được gặp mặt sớm hơn ? Nếu không lấy da mặt mỏng của nàng, làm sao có ý tứ muốn giết ta, cái này cần phải cảm kích lão tiền bối."
Lý Thuần Cương gật đầu cười nói: "Tiểu tử ngươi không nói những cái khác, riêng phần độ lượng này, rất hợp khẩu vị lão phu."
Lão đầu áo da dê thính tai, nghe được tiếng móng ngựa xa xa truyền đến, nhẹ giọng cảm thán nói: "Từ tiểu tử, hôm nay từ biệt, không có khả năng sẽ gặp lại trên giang hồ, có muốn lão phu lưu lại đồ vật gì cho ngươi hay không, nói nghe một chút, lão phu phá lệ một lần."
Từ Phượng Niên cười nói: "Lão tiền bối ngươi thì có thể có cái gì, Lưỡng Tụ Thanh Xà đều đã truyền thụ, kiếm ý Kiếm Khai Thiên Môn, thì không học được. Nếu nói thừa ra cái gì, chỉ còn cái áo da de rách nát có tuổi đời còn lớn hơn cả ta! Vẫn là thôi đi, ta sẽ không tiễn lão tiền bối rời đi."
Lý Thuần Cương hững hờ không quan tâm ngoáy ngoáy lỗ tai, liếc mắt nhìn chằm chằm Thế tử điện hạ, cười một tiếng: "Như thế tốt lắm, lão phu chịu không được những việc dây dưa già mồm kia."
Lão nhân bước trên đường chắp tay đi từ từ, bóng lưng gù gù, sau đó dường như biết rõ Thế tử điện hạ đang nhìn theo bóng lưng, không quay người, phất phất tay.
Từ Phượng Niên đưa tay che ánh chiều tà chói mi mắt, mím chặt bờ môi.
“Mộc Mã Ngưu,
Phong Đô Lục Bào,
Kiếm thần.
Bãi Tuyết lớn một tiếng kiếm đến.
Võ Đế Thành Kiếm Khai Thiên Môn.
Sông Quảng Lăng chém giết hai ngàn sáu kỵ.
Có lão hán cụt tay mặc áo da dê.
Đã như giang hồ một ánh chiều tà.”
Từ Phượng Niên thì thào nói: "Một nhân vật đã có thể để cả giang hồ đều cảm thấy như một người già suy yếu, thật đúng là một cái bá khí vô cùng có kỹ thuật, lão tiền bối, Bản thế tử không có cách nào khác khen thưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận