Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 149: Trảm tiên trong Thanh Dương Cung (5)

Lữ Tiền Đường xuống ngựa, rút Xích Hạ kiếm, đi về phía Ngọc tiêu kiếm trận, kiếm trận gồm mười tám người tạo thành. Trọng kiếm thuộc về bá đạo kiếm trong kiếm đạo, nếu có thể đạt tới trình độ như Ngô gia kiếm trủng, hai trăm năm trước quét ngang 10.000 trọng giáp kỵ quân của Bắc Mãng, dù có thật hay không truyền thuyết này cũng đã khiến mọi kiếm sĩ đang luyện tập trọng kiếm trong thiên hạ đều cảm thấy phấn khích. Để hiểu kiếm đạo, Lữ Tiền Đường trong mười năm không ngừng quan sát thủy triều của sông Nghiễm Lăng. Hàng năm vào ngày 18 tháng 8, một chiếc thuyền ngược dòng sông, lướt trên những cơn sóng cuộn trào dữ dội. Lữ Tiền Đường đứng trên thuyền, chém kiếm thẳng lên đầu ngọn sóng cho đến khi hoàn toàn kiệt sức rơi vào sông. Gã suýt chết đuối vài lần, may mắn thay, có người theo dõi bên bờ sông, cứu gã trở lại một túp lều tranh. Sau mỗi lần, Lữ Tiền Đường luyện thanh trọng kiếm khổng lồ chống lại thủy triều, kỹ năng kiếm thuật và thể chất của gã đều tăng lên. Vì vậy hôm nay khi phải đối mặt với mười tám thanh kiếm của Ngọc tiêu kiếm trận, Lữ Tiền Đường không chút sợ hãi.
Ngô Sĩ Trinh cau mày, người này thực sự muốn phá trận? Rốt cuộc dựa vào đâu tên công tử quần là áo lụa kia lại có gan nói năng tùy tiện, càn rỡ như vậy? "Công Hầu xuống ngựa" là do chính Hoàng đế bệ hạ tự tay viết, tương đương với chiếu chỉ của hoàng đế ban cho Thanh Dương cung, cha của gã được phong làm Vương, ngay cả Ung Châu châu mục cũng không dám ở trên núi này lên mặt về thân phận. Lưỡng kiếm trận Thanh Dương cung tiếng tăm truyền ra, ai ai cũng biết, những người này là kiến thức hạn hẹp hay có chỗ dựa vững chắc? Chẳng lẽ hôm nay thật muốn làm kinh động Thanh Thành Vương? Ngô Sĩ Trinh đứng trên ngưỡng cửa chính điện, ở đây có thể quan sát trận chiến rõ ràng hơn, gã sống trên núi từ khi còn nhỏ, nhưng giao tiếp với người dưới núi lại không ít, Ngô Sĩ Trinh thường xưng huynh gọi đệ với quan lại Ung Châu, xuống núi vào thành đều được con em Vương Hầu kính trọng đối đãi như tiên nhân. Nghe nói công tử Bắc Lương đều là dạng kiêu ngạo, ngang ngược không coi trời đất, luật pháp ra gì, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như vậy. Ngô Sĩ Trinh hai ngón tay vân vê chiếc đai kiếm, và lẩm bẩm: "Xem ra về sau có cơ hội, ta nhất định phải nhìn xem con trai trưởng của Bắc Lương Vương là người thế nào để mở mang tầm mắt."
Tiểu Sơn Trà đã trả lại Tú Đông Đao cho Từ Phượng Niên, ngẩng đầu lên lo lắng nói: "Từ Phượng Niên, anh thực sự muốn chiến đấu với thần tiên?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Đánh chơi chơi thôi, đánh thắng thì tốt, đánh không lại thì chạy, lão Mạnh chưa dạy ngươi điều đơn giản như vậy à?"
Tiểu Sơn Trà vẻ mặt khổ sở đành nói: “Dạy thì có dạy, nhưng là Lưu Lộ Vĩ nói chúng ta cùng tặc phỉ cướp đường không giống nhau, thà rằng thả nhầm người chứ không cướp nhầm người, bằng không đánh không lại còn bị bắt thì xấu hổ lắm, chưa tính đến còn bị đưa đến huyện thành chặt đầu. Lão Mạnh và những người khác còn nói nếu bị chém đầu thì sau mười tám năm họ lại là một hảo hán, nhưng kiếp này, tôi vẫn chưa sống đến mười tám tuổi làm sao biết kiếp sau sẽ ra sao. Tôi chỉ muốn dẫn Tước nhi đi ra ngoài nhìn một chút, không phải anh vẫn luôn nói dưới chân núi phong cảnh đẹp vô cùng sao? Vẫn là lừa gạt tôi cùng Tước nhi. Tôi không muốn làm một tên cướp suốt quãng đời còn lại của mình cũng muốn tìm cho mình và Tước nhi một công việc không phải bị chặt đầu. Dù tôi luôn chê cười nàng ấy đen, nhưng tôi thật lòng coi nàng như em gái. Sau này, tôi phải giúp nàng tìm một gia đình tốt để kết hôn. Tôi không thể bắt một người đọc sách làm chồng của Tước nhi được. Hơn nữa, Tước nhi cũng không thích như vậy, nàng ấy chỉ thích anh, Từ phượng Niên, tại sao nàng lại thích anh? Năm đó thì không sao, nhưng bây giờ bên cạnh anh có nhiều tiên nữ tỷ tỷ như vậy, sao có thể đến lượt nàng ấy?
Từ Phượng Niên gõ Tú Đông Đao lên đầu Tiểu Sơn Trà, cười nói: "Ngươi thật sự đã lớn rồi, sao không đi Bắc Lương tìm kiếm tương lai tươi sáng hơn? Ít nhất ngươi có thể kiếm chút của hồi môn cho Tước nhi. Làm một người lính còn hơn làm một tên trộm cướp, không cần ngày đêm lo lắng, sợ hãi."
Tiểu Sơn Trà cúi đầu, khom lưng xuống, vuốt ve bờm ngựa. Đừng nói là lão Mạnh chưa từng cưỡi ngựa đến chăn ngựa còn chưa nữa là, lão không có vũ khí, còn là kẻ cướp hại dân hại nước. Tiểu Sơn Trà thích mê mệt con ngựa của Từ Phượng Niên, thở dài và nói: "Tôi rất muốn, nhưng những ông già như lão Mạnh, lão Khổng thọt, lão Lưu thì sao? Tôi vỗ mông bỏ đi qua mấy năm họ không thể sống tiếp sẽ chết mất. Lão Mạnh đứng đầu nhóm người thì sống chết cũng không muốn xuống núi, nói chân núi đối nhân xử thế tệ bạc so chó còn không bằng. Tôi buồn muốn chết luôn."
Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Đáng buồn thật."
Ngư Ấu Vi trong lòng ôm Tước nhi, cầm tay Võ Mị Nương sợ hãi nhìn thế trận những vị thần tiên bày ra. Từ Phượng Niên ra lệnh cho ông chú cường tráng đang khiêng cây kiếm thật lớn đi đánh nhau. Nàng cùng Tiểu Sơn Trà giống nhau đều buồn muốn chết. Tước nhi đáng thương quay đầu hỏi vị tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn tiên cô đạo môn trên núi: "Ngư tỷ tỷ, tỷ có thể ngăn Từ Phượng Niên không đánh nhau không?"
Ngư Ấu Vi liếc nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Từ Phượng Niên, gõ nhẹ đầu ngón tay vào mũi Tước nhi, nhẹ nhàng nói: "Làm sao hắn có thể nghe lời tỷ, Từ ca ca chỉ dễ nói chuyện với em và Tiểu Sơn Trà thôi, còn lại đối với ai thái độ cũng đều lạnh nhạt. Tiểu Tước nhi, trên thế gian này không còn cô gái nhỏ nào được Từ ca ca của em cõng đâu. Tỷ tỷ kém xa em.
Cô gái nhỏ thốt lên một tiếng kinh ngạc, thật sự nghĩ không ra, thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, Từ Phượng Niên không biết có thích nàng không?
Từ Phượng Niên thấy sắp đến lúc phá kiếm trận, kẹp bụng ngựa, con ngựa nhẹ nhàng cất vó, giao Tiểu Sơn Trà cho Ngụy Thúc Dương, lại nhẹ nhàng nói với Ngư Ấu Vi :"Ngươi mang Tước nhi đi xuống dưới bậc thang đi, cảnh tượng trên quảng trường rất đẫm máu, cũng không phải điều ngươi yêu thích. Tránh xa một chút và ở bên cạnh xe ngựa cho đến khi ta gọi ngươi lên lại."
Ngư Ấu Vi và Ngụy Thúc Dương cưỡi ngựa đưa hai đứa nhỏ rời khỏi quảng trường.
Võ giả một mình phá trận, nhất định phải toàn lực chém giết trước, để lấy tinh thần hăng hái mà phá trận, cấm kỵ chần chừ, kéo dài thời gian thường thường sẽ bị trận pháp vây đến chết, cùng một đạo lý với đánh trận phải chém tướng trước. Lữ Tiền Đường lướt người vào quảng trường, lọt vào giữa mười tám thanh cương kiếm trận, tay cầm Xích Hà đệ nhất kiếm toàn lực một kiếm chém đi.
Kiếm thế như cầu vồng xuyên qua mặt trời.
Kiếm thế này với người không biết chỉ là một động tác kiếm đẹp mắt, nhưng thực sự một kiếm này có thể giết người. Xích Hà kiếm của Lữ Tiền Đường va chạm với một thanh cương kiếm do Thanh Thành cung tinh luyện, tên đạo sĩ từ trong kiếm trận bay lộn ngược ra ngoài, nhưng trước khi cơ thể gã đạo sĩ chạm xuống đất, thân của ba thanh kiếm đã dán sát vào lưng, chỉ thấy ba thanh kiếm bị cong theo một đường vòng cung đẹp mắt, dùng sức chống đỡ đạo sĩ, khi ba thanh kiếm được thu về, thân thể đạo sĩ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, vẻ mặt gã không thay đổi vẫn như thường.
Lữ Tiền Đường tâm tình phẳng lặng như nước mặt hồ, một kiếm phá địch là tinh túy của trọng kiếm bá đạo, nhưng kiếm khách thiên hạ nhiều vô số kể, trong số đó có bao nhiêu người có thể đạt tới Địa Tiên Kiếm cảnh giới? nếu chưa đạt được tới cảnh giới kiếm đạo này, nên có một kiếm tâm bền bỉ, không sợ nguy hiểm, Lữ Tiền Đường lướt người theo kiếm, mũi kiếm hướng thẳng đầu một gã đạo sĩ, không để gã đạo sĩ này có thể rút kiếm. Những gã đạo sĩ còn lại trong trận hướng kiếm đến cứu cánh. Điều hay nhất của kiếm trận là mỗi kiếm sĩ trong trận đều như hợp nhất với nhau thành một. Trong trận, kiếm minh như Loan Hạc thét gầm, trong nháy mắt có ba thanh kiếm bắn ra ngay lập tức, một thanh kiếm chặn thanh Xích Hà, một thanh kiếm đánh trúng cánh tay cầm kiếm của Lữ Tiền Đường, thanh kiếm thứ ba âm thầm đâm vào lưng Lữ Tiền Đường, một số đạo sĩ nhảy lên không trung, giống như những tiên hạc bay lượn, và lao về Lữ Tiền Đường đang đứng trong trận, nhìn rất đẹp mắt.
Từ Phượng Niên hơi khép mắt, tán thưởng sự nhịp nhàng, uyển chuyển của mười tám đạo sĩ, mười tám ánh kiếm vung vẩy hoa cả mắt, hắn chân thành hâm mộ: “Kiếm trận là thứ tốt, sau này có cơ hội ta sẽ lập một cái kiếm trận, sẽ triệu tập tất cả cao thủ kiếm thuật trong Vương phủ. Có điều không biết liệu Lý Thuần Cương có sẵn lòng dạy ta không hay ta học hỏi từ Ngô Linh lập lên ba kiếm trận lớn? Long Hổ Sơn một trăm lẻ tám thanh kiếm hợp thành một trận, nghe hùng tráng thật đấy, nhưng hơi khoa trương quá, Ngô gia kiếm trủng nhân số không đủ, làm sao một lượt tìm được chín kiếm đạo tông sư? Võ Đang Thái Cực Kiếm Trận chỉ có 81 người, nhìn thế nào cũng là hợp lý hơn, hỏi Ngưu đạo sĩ xem có thể giảm xuống còn 20 hay 30 người không. ".
Kiếm thuật của Lý Tiền Đường rất bạo lực, nhưng đáng tiếc là Ngọc tiêu kiếm trận lấy nhu để thắng cương, nhẹ nhàng thủ thắng. Lữ Tiền Đường không muốn lãng phí sức mạnh của mình, nhưng gã lại không có cách nào giết một, hai người trước, giờ đây chỉ là muốn trọng thương một người cũng khó.
Từ Phượng Niên lẩm bẩm nói: “Kiếm trận này, dưới nhất phẩm xem như là vô địch, xem ra Ngô đạo sỹ mũi trâu không nói khoác. ".
Lữ Tiền Đường một mình không thể đánh bại kiếm trận, không sao, dù sao Từ Phượng Niên cũng không phải kẻ ngốc muốn giữ thể diện, vì vậy hắn lập tức hét lên: "Thư Tu, Dương Thanh Phong, ra trợ giúp đi. ".
Ngô Sĩ Trinh thấy Lữ Tiền Đường không thể một mình phá vỡ trận, liền thở phào nhẹ nhõm, điều này cũng hợp lý, nếu bị một người dễ dàng phá hủy Ngọc tiêu kiếm trận, sẽ đập nát tấm biển vàng ngự tứ ngay trước cửa của Thanh Dương cung. Một người phá không được, định thêm hai người nữa? Ngô Sĩ Trinh không sợ chút nào. Ngọc tiêu kiếm trận có mười tám thanh kiếm, nhưng không thể đạt được cảnh giới "Vạn kiếm tề xuất " mười tám thanh kiếm ùn ùn đánh tới, đây vốn là bản lĩnh thông thiên của hai đại kiếm trận Long Hổ Sơn và Võ Đang. Có điểm xấu cũng có tốt, thêm hai người nữa, vừa vặn kiếm trận chia cắt thành ba phần, bổ sung cho nhau, sáu thanh kiếm đối lại một người, phát huy tối đa sức mạnh của Ngọc tiêu kiếm trận.
Thanh Dương cung tuy không thể đốt bùa, niệm chú gọi gió cầu mưa, nhưng giỏi dùng kiếm trận vây khốn địch đến chết.
Ngô Sĩ Trinh một tay giữ đai kiếm, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của một nữ quan, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt anh dán chặt vào bộ ngực đầy đặn làm người khác nhìn thấy phải giật mình của Thư Tu trong kiếm trận, ngực to nhưng vòng eo nhỏ với chân dài mảnh khảnh như vậy mới hấp dẫn mê người! Vòng eo nhỏ nhắn của nữ quan bên cạnh sờ vào rất thoải mái, nhưng nếu sờ vào eo của cô nàng Thư Tu, chẳng phải càng mê ly hơn sao? Đặc biệt là khi Ngô Sĩ Trinh thấy Thư Tu sau khi vào trận, bằng vào chân khí sung mãn, uốn cong một thanh kiếm đang đâm vào ngực mình, nếu tên đạo sĩ không kịp thu kiếm lại, thanh kiếm chắc chắn sẽ gãy đôi, Ngô Sĩ Trinh tấm tắc khen hay, yết hầu gã khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng, giễu cợt nói: "Bé ngoan quyến rũ này, nội lực thật tốt, trên ngực có gò núi đôi đồ sộ, tuyệt vời không kém, cũng rất tốt, ta cùng nàng lên giường là xứng đôi vừa lứa! Người xưa có câu, một khắc xuân tiêu đáng ngàn lượng vàng, một ngày có một trăm khắc, chẳng phải ta có thể kiếm được cả trăm ngàn lượng vàng trong một ngày sao? Cho nên tên điên kia nói cái gì ngàn lượng vàng, có đáng gì?"
Ngô Sĩ Trinh là con độc nhất của Thanh Thành Vương, được cha dốc lòng đào tạo nên tính nhẫn nại không hề tầm thường, nhưng Từ Phượng Niên lúc này lại không thể kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Thư Tu, ngươi nếu không lập tức phá trận, có tin hay không, ta sẽ sai người khác phá trận, còn ngươi, ta sẽ phái ngươi đi mặc cho người khác đùa bỡn?!"
Nghe được đoạn sau, cơ thể của Thư Tu run lên, bộ ngực cũng run lên theo, hai bầu ngực rung rinh, nhấp nhô kích tình , chưa cần xuất chiêu tất cả đạo sĩ trong kiếm trận đã đờ đẫn.
Trước khi Thư Tu thể hiện sức mạnh của mình, Lữ Tiền Đường, người đầu tiên bước vào kiếm trận, là người đã làm quen sơ qua với kiếm trận, kiếm ý của gã bắt đầu tăng vọt, kiếm chiêu tăng thêm lực đạo, đánh bay hai thanh kiếm ra khỏi quỹ tích đã định sẵn của kiếm trận, chớp lấy thời cơ này, Lục Tiền Đường không nhân cơ hội đả thương đối phương mà đột phá tiểu kiếm trận của sáu người, mà lại xông vào phía bên Thư Tu, xé mở một lỗ hổng trong kiếm trận, ngay lập tức Lữ Tiền Đường mặc kệ mười hai thanh kiếm bay vút đến mình, vung Xính Hà, liên tục chém mạnh vào một đạo sĩ, Lữ Tiền Đường một hơi làm rối loạn hai tiểu kiếm trận, thu hút hầu hết lực chú ý bên đạo sĩ. Sau trận chiến với Phù tướng Hồng giáp nhân Lữ Tiền Đường, Thư Tu cùng Dương Thanh Phong, cả ba phối hợp đã có chút ăn ý, tất cả lúc này đều tràn đầy sát khí, Dương Thanh Phong ra tay sắc bén, phá tiểu kiếm trận ổn định cuối cùng, không có ý định cứu viện Lữ Tiền Đường đang gặp nguy hiểm, hai người tạo cho Thư Tu một khoảng trống trong kiếm trận, chỉ thấy nàng gập hai đầu gối lại rồi bật manh lên không trung như một viên đạn, trong tay vẫn cầm một thanh thanh cương kiếm kéo theo cả một gã đạo sĩ, sau đó nàng ném mạnh thanh kiếm cùng đạo sĩ xuống đất, rồi từ trên không lại lao thẳng vào người một đạo sĩ khác, một tay đánh bay kiếm của gã, tay còn lại đè lên trán gã, chỉ nghe một tiếng nổ, đầu của gã đạo sĩ bị nghiền nát một cách cực kỳ hung ác, máu phun khắp người nàng.
Một người ngã xuống đất, một người bỏ mạng, Ngọc Tiêu kiếm trận vốn không tỉ mỉ và hoàn chỉnh như Thần Tiêu kiếm trận, lập tức sụp đổ, cuối cùng, Xích Hà kiếm của Lục Tiền Đường không còn bị khống chế, một đạo sĩ bị Xích hà chém đứt cánh tay, Dương Thanh Phong nhân cơ hội, thân như quỷ mị lướt tới gần nhóm đạo sĩ, sương tuyết bốc lên nơi hai tay, mỗi tay đánh trúng ngực một gã đạo sĩ, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, hai gã đạo sĩ gục xuống người mềm nhũn như bùn. Binh bại như núi đổ, ba nô bộc Bắc Lương được Đại Trụ quốc cẩn thận tuyển chọn để làm tay sai cho Thế tử điện hạ không phải tầm thường, ai cũng hiểu đạo lý đánh chó rớt nước, ba người bọn họ tiếp tục đâm thẳng vào trận hình, sau đó hình thành một tổ hợp nhỏ ba người quay lưng lại với nhau, không chút kiêng kỵ, chia ra chiến đấu, chưởng, kiếm phóng tới phóng lui, chỉ trong thời gian ngắn đã lấy thêm bốn mạng đạo sĩ.
Hai tay Từ Phượng Niên cầm hai thanh đao Tú Đông, Xuân Lôi rồi hắn cười lớn: "Đánh rất hay, cần phải thưởng!"
Từ Phượng Niên nói thêm: "Giết sạch tất cả cho ta!"
Giết hay không giết Thanh Thành Vương, người được Hoàng đế khâm ban, thì còn phải nghĩ, chứ hơn chục đạo sĩ thì nghĩ làm gì?
Ngô Sĩ Trinh bản tính lạnh lùng, gã không cảm thấy đau lòng vì cái chết của 18 đạo sĩ trong kiếm trận, nhưng lại tiếc nuối vì sự thất bại đột ngột của Ngọc tiêu kiếm trận, vì vậy gã nghiến răng và nhẹ giọng nói: "Bố trí Thần Tiêu kiếm trận. ".
Cái gọi là Thần Tiêu, chính là đi lên thần giới, đi qua hàng triệu vùng đất đạo giáo đến nơi cao nhất, nơi mây trắng đầy trời, tiên nhân với năng lực mạnh mẽ, lấy sấm sét trên chín tầng trời làm kiếm, mưa kiếm đâm xuống hàng triệu dặm, có thể địch vạn quân, trên đời không có người có thể ngăn cản!
Thần Tiêu Kiếm Trận chính là chỗ dựa của Thanh Dương Cung. Khi ở trong Hoàng cung từng tạo lên Trấn cung kiếm trận.
Khi Thần Tiêu kiếm trận hoàn thành, là lúc mười tám đạo sĩ của Ngọc tiêu kiếm trận đã bị giết toàn bộ và quảng trường đá xanh bên ngoài đại sảnh ngập trong máu.
Nhóm nữ quan đạo cô sắc mặt trắng bệch.
Nào còn bộ dạng thong dong thảnh thơi cùng nhau ra ngoài điện xem cảnh náo nhiệt!
Tiếng vó ngựa ầm vang từ xa dội về gần, bùng nổ dữ dội trên đỉnh Thanh Dương phong.
Vô số kỵ binh tay cầm nỏ, tay cầm đao, thúc ngựa từ thềm đá đi lên, rơi vào trong tầm mắt mọi người, xếp thành hàng trên quảng trường, giống như thủy triều ở Nghiễm Lăng giang.
Phải chăng là lấy gót sắt đạp phá kiếm trận?
Đây là một trăm Khinh kỵ binh tinh nhuệ, một trăm con ngựa trắng và một trăm thanh Bắc Lương đao.
Vị tướng quân dẫn đầu mặc một bộ giáp nặng, tay cầm một cây đại kích và mũi kích chỉ thẳng vào cửa chính của Thanh Dương Cung.
Đội quân phía sau đại kích thuộc doanh có số hiệu 64 ở Bắc Lương quân, dũng cảm thiện chiến, có thể đứng vào vị trí ba đội quân hàng đầu, chính là kỵ binh doanh chữ Phượng!
Tổng cộng có tám trăm kỵ binh .
Còn được gọi là tám trăm bạch mã nghĩa tòng đi theo Từ gia!
- Giải thích, Bạch mã nghĩa tòng, là đội kỵ binh tinh nhuệ, dựa trên những cung thủ giỏi, do Công Tôn Toản thời Tam Quốc thành lập. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận