Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 40: Vò hoàng tửu (1)

Từ Phượng Niên sáng sớm tỉnh lại, nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái dễ chịu từ chăn đệm gấm vóc mang lại, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thoả mãn, bụng không chịu đói lại không bị phong hàn, thật khó để biết được chân lý hạnh phúc ấm no, chữa khỏi mọi bệnh tật bằng cái đói, dù cho bậc cha yêu thương giảng dạy chân thành đến đâu cũng không nói ra được ý vị này.
Ở trên Hoàng Hạc Lâu kể với hai cao lương tử đệ Lý Hàn Lâm, Nghiêm Trì Tập về 3 năm du hành, hai phát tiểu cực kỳ tò mò về những tin đồn trên võ lâm, không có bất kỳ cảm xúc gì đối với đói ăn mặc rách, cho nên Từ Phượng Niên với hai tay hai chân đã đầy vết chai mãi không phai, vẫn cảm thấy may mắn vì đã quay về Lương Châu. Vừa mới ngồi dậy, Đại nha đầu Hồng Thự bèn tiến đến giúp đỡ mặc quần áo mũ nón, Từ Phượng Niên không từ chối, hiểu nỗi khổ của phố dân gian là chuyện tốt, song thay đổi quá mức thì không tốt.
- Giải thích, phát tiểu là Từ vựng phương ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ những người bạn chơi mà cha mẹ biết nhau, những người đã ở với nhau từ khi còn nhỏ và những người bạn thường ở bên nhau khi lớn lên. Nó thường được sử dụng trong ngôn ngữ nói. Hết giải thích.
Hồng Thự nhanh nhẹn mặc quần áo cho hắn xong, nhẹ giọng nhắc nhở trên bàn có một phong mật thư, Từ Phượng Niên ừ một tiếng.
Trong hào tộc môn phiệt, vượt quá quy củ là tối kỵ, dù là nha hoàn thị thiếp được sủng ái, cũng không dám xem thường, Từ Phượng Niên sau khi xuống giường súc miệng rửa mặt, nhẹ nhàng mở thư, chuyện như vậy không thường xảy ra, Ngô Đồng Uyển không phải là ai cũng có thể ra vào, bên ngoài phong thư viết một chữ tiểu triện, “Dần”.
Từ Phượng Niên không quá kinh ngạc đối với cái tên này, đó là một bí mật mở mà mọi người đều biết rằng bên người lão cha có thập tử sĩ Địa Chi, mỗi người cứ như si mị tinh quái không thể nhìn thấy ánh mặt trời, chuyên kỳ môn độn giáp, đi bàng môn tả đạo, giết người vô hình.
Từ Phượng Niên phát hiện phong thư này là một thứ tương tự giới thiệu hành trình, đều là ghi chép về chuyến đi của lão Hoàng đến Đông Hải, việc lớn việc nhỏ đều được ghi chép rõ ràng.
Ban đầu đều là chuyện vụn vặt như lông gà, Từ Phượng Niên đọc mà buồn cười, nghĩ đến chuyện xấu lúc mình du hành, cũng đều bị cha biết được, Từ Phượng Niên đọc được lão Hoàng đi đến đông lâm Kiệt Thạch ngắm biển lớn giáp với cảnh nội Võ Đế Thành, "Dần" còn viết thêm vài chuyện bí mật không liên quan đến lão Hoàng, ví dụ như mấy vị danh gia kiếm đạo trong thiên hạ đều đã sớm tiến vào Võ Đế Thành, ngoại trừ đương gia Việt Vương Kiếm Trì, còn có hai vị Ngô gia Kiếm Trủng rất ít nhập thế cũng đều xuất sơn tiến vào Đông Hải, mỏi mắt mong chờ trận đánh đỉnh phong trên tường thành này, trang tiếp theo lại nhắc tới nhất phẩm cao thủ Tào Quan Tử nổi danh từ lâu cũng thuê nguyên một tòa Quan Hải lâu ở trong Võ Đế Thành.
Từ Phượng Niên dù không tận mắt chứng kiến, nhưng lại cảm nhận rõ ràng sự ngột ngạt như mây đen bao phủ bầu trời cả thành, gần cuối trang thứ hai có kể về việc lão Hoàng nghỉ chân chốc lát ở một quán rượu cách lầu chủ thành không xa, gọi 2 lượng rượu, nửa cân thịt, 1 đĩa đậu phộng.
Lão Hoàng vẫn là lão già hiền lành giản dị như vậy.
Mật thư ghi tên "Dần" chỉ còn lại một trang cuối cùng.
Từ Phượng Niên không vội vã đọc tiếp, chỉ nhớ lại ba năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, lớn nhất chẳng qua là đụng phải cướp đường hại dân hại nước, nhỏ thì nhiều không kể xiết, chả khác gì lưu dân chạy nạn cần giải quyết vấn đề bữa ăn, hắn từng lừa đảo trộm cắp, mánh khóe gì có thể nghĩ ra đều giở ra hết, đáng tiếc thường là phí công vô ích, còn bị người ta khinh thường đuổi đánh.
Lúc đầu khi mới gặp mấy tiếu nương tử bèn chạy tới bắt chuyện, sau đó vừa nhìn thấy mấy cô nương có nhan sắc thì lập tức đi đường vòng, từ lúc còn kén chọn thịt này nhiều mỡ rượu này không đủ thơm, càng về sau chỉ cần có trà nóng uống có vài món đồ mặn thôi cũng đã tạ thiên tạ địa rồi, khác biệt một trời một vực.
Hai người chôm được hai bộ đạo bào rách rưới giả dạng phương sĩ nghèo, bày trò bói toán kiếm tiền.
Ở trong ngõ nhỏ bày ra cờ vây thập cửu đạo còn chưa lưu truyền trong dân gian, kết quả không những không kiếm được tiền, trái lại bị mấy kẻ tiểu nhân cáo già trong ngõ nhỏ lừa ngược lại mấy đồng.
Từng bán tranh chữ, cũng viết giùm cho nhà cho đám thôn phu thôn phụ.
Ăn trộm thì may mắn ít khi bị hương dân đuổi đánh.
Đại thiếu gia, đây là dưa chuột vừa trộm được ở vườn rau xanh ở thôn bên, có thể ăn sống.
Phi phi phi, ai có thể ăn như vậy chứ?
Thế tử điện hạ trên ụ đất đầy bụi bặm, ném quả dưa chuột vừa gặm một miếng ra xa, nhịn hết thời gian một nén hương, Thế tử điện hạ kiệt sức vẫy vẫy lão Hoàng đang điên cuồng gặm quả dưa chuột bên cạnh: Ai, lão Hoàng, giúp ta nhặt quả dưa chuột kia về, ta thực sự không còn sức đứng dậy.
Đại thiếu gia, đây là cây ngô, nướng chín, tốt hơn nhiều so với ăn sống dưa chuột.
Bớt nói nhảm, ăn!
Lão Hoàng, ngươi đào ra thứ gì từ trong đất vậy?
Khoai đó.
Có thể ăn sống?
Có thể!
Con mẹ nó thật giòn ngọt.
Đại thiếu gia, ta có thể nói thêm được không?
Nói!
Thật ra nướng chín càng thơm hơn ngon hơn nhiều.
Mẹ ngươi! Sao không nói sớm? !
Tuy nói trộm con gà ta này suýt chút nữa liên lụy cái mạng nhỏ này! Nhưng thịt non mềm không thua gì thịt con hoẵng.
Thiệt thơm.
Lão Hoàng, lúc vừa mới vào thôn, lúc nào cũng nhìn mông của ả thiếu phụ lẳng lơ, lần trước còn hăng hơn nhìn cô thôn nữ đang cho con bú, người ta bị ngươi nhìn một chút là có thể sinh con cho ngươi sao.
Không dám sờ, chỉ dám nhìn.
Thứ không có tiền đồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận