Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 621: Trên sông lớn y phục sặc sỡ triệt bạch y (1)

Từ Phượng Niên đổi mặt nạ da người của văn sĩ, lúc đó leo tường tiến vào phủ đệ của Trì Tiết Lệnh, nhưng bị lão khôi tóc bạc nhanh chóng nhận ra, ngoại trừ bên hông đeo Xuân Lôi đao, chủ yếu vẫn là bởi vì một già một trẻ này có thể nói là quen biết nhiều năm, mặt nạ da người, dịch dung chỉ là thay đổi tướng mạo, vẫn không thể thay đổi khí chất, mới bị lão khôi nhìn thấu thân phận. Vu nữ Thư Tu ở vương phủ dùng tuổi thọ mười năm để chế tạo ra một lớp da mặt tinh xảo, còn lại giao cho Mộ Dung Đồng Hoàng, kẻ có dã tâm lớn hơn nhiều so với tỷ tỷ Mộ Dung Ngô Trúc.
Hách Liên Võ Uy mang theo Từ Phượng Niên chầm chậm đi dọc bờ sông, đoạn thời gian trước gặp phải một cơn mưa lớn hiếm thấy, mới giai đoạn đầu chặn sông, lúc này hiệu quả còn chưa rõ ràng, mực nước sông vẫn cao hơn năm rồi rất nhiều, thế nước cuộn trào mãnh liệt, cực kỳ đục ngầu, dòng tiếng nước chảy ồn ào như sấm chớp, khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ. Từ Phượng Niên để Xuân Thu Xuân Lôi ở lại quý phủ, hai tay không có thứ gì, ngồi xổm trên tảng đá lớn bên bờ, hơi nước đập vào mặt, hai lỗ tai ù lên khi nghe tiếng sóng vỗ, chân khí lưu chuyển vô hình trung chịu sông lớn dẫn dắt, mạnh hơn gấp mấy lần so với bình thường, Hách Liên Võ Uy ném một cục đá vào sông, ngay cả bọt nước cũng không nhìn thấy, cảm hoài nói rằng:
"Lúc còn trẻ thường nhảy xuống sông bơi sau cơn mưa, lại thích bơi nước dòng nước, giờ lại không bơi được, đạp nước vài cái chắc sẽ bị cuốn đi. Sau khi tuổi già nổi lên hứng thú, nếu thật xuống nước, cũng chỉ biết chọn khúc sông êm dịu. Không chịu nhận mình già cũng phải già."
Từ Phượng Niên đang định nói thì thấy một nhóm người giàu sang mặc áo gấm đang chậm rãi đến gần, có nói có cười, dẫn đầu là một nam tử cao lớn, từ những cử chỉ đơn giản, rất có khí phách chỉ điểm giang sơn, phía sau nam tử còn có mấy khuôn mặt nửa quen nửa lạ, đó là đôi phụ thân, nữ nhi Lục Quy Lục Trầm, Chủng Đàn cùng tỳ nữ Lưu Đạo Cốc, ngoại trừ Lục Trầm, còn lại đều từng gặp mặt một lần. Từ Phượng Niên vốn lo lắng Lục Trầm sẽ khiến mình bại lộ, chưa từng nghĩ nàng nhìn cũng không thèm nhìn, xa lạ hơn so với người dưng. Từ Phượng Niên ngồi yên không đứng dậy, Hách Liên Võ Uy liếc mắt, vận chân khí, bình thản nói:
"Vị kia chính là Chủng đại tướng quân, rất có giao tình với Bắc Mãng Hoàng trướng, đối nhân xử thế lợi hại hơn cả dẫn binh. Đáng tiếc ngày hôm nay đệ đệ của hắn Chủng Lương không có tới."
Chủng Thần Thông nhìn thấy Hách Liên Võ Uy, cười lớn nhanh chóng đi đến gần, mọi người theo phía sau kéo ra một khoảng cách, Chủng đại tướng quân quyền cao chức trọng lấy thân phận vãn bối, ôm quyền nói:
"Bái kiến Hách Liên lão tướng quân."
Hách Liên Võ Uy cũng không để cho Chủng đại tướng quân phải mất mặt, tát vỗ vào đầu của Từ Phượng Niên, tựa như trưởng bối giáo huấn con cháu không ra gì mắt cao hơn đầu, tức giận mắng:
"Sao còn không đứng dậy với hành lễ với Chủng tướng quân!"
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ đứng dậy thở dài, khom lưng với góc độ nhỏ không thể nhận ra. Hách Liên Võ Uy trông có vẻ rất tức giận, thở dài nói:
"Để cho Chủng tướng quân phải chê cười, vãn bối bà con xa này không ngoan, không hiểu quy củ."
Lão nhân lập tức quay đầu trợn mắt nói:
"Tự cho là đọc mấy cái sọt sách Thánh nhân, bèn không coi ai ra gì, ngươi đã thi đậu trạng nguyên hay là làm tới tể tướng rồi? Chỉ biết ngồi đáy giếng nhìn trời, không có thành tựu! Xa không nói, chỉ cần nói vị trưởng tử Chủng Đàn của Chủng tướng quân trước mặắt, chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, cũng đã là Tỉnh Lang Đô Úy, nắm ba nghìn tinh binh, thiếu chút nữa đã trở thành trạng nguyên lang đầu tiên của bản triều, còn tốt hơn gấp trăm lần so với bài văn vớ vẩn hôi thối của ngươi!"
Chủng Thần Thông nhìn thấy vị hậu sinh có tướng mạo không tầm thường này muốn nói lại thôi, chắc là kiêng kỵ thanh thế của Chủng gia, lúc này mới kiềm nén khí phách của thư sinh, nhưng không có được sắc mặt tốt. Đối với bà con xa của Hách Liên Võ Uy, Chủng đại tướng quân cũng không thấy lạ, dòng họ Hách Liên ở châu Tây Hà là thế gia vọng tộc, con cháu đông đảo, bản thân Hách Liên Võ Uy có xuất thân quan lại, chẳng qua gia tộc sa sút, mới dấn thân vào quân ngũ, Hách Liên Võ Uy thân là tướng quân bách chiến bách thắng, ở Bắc Mãng nổi danh siêng năng đọc thi thư, suốt mấy chục năm chinh chiến trên lưng ngựa, vẫn chưa từng làm lỡ chuyện đọc sách, cũng rất có hảo cảm đối với người đọc sách, nếu như trong gia tộc lụi bại xuất hiện một hậu bối có hi vọng tên đề bảng vàng, đổi thành Chủng Thần Thông cũng sẽ ký thác kỳ vọng. Chủng Thần Thông không hy vọng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này làm ảnh hưởng bầu không khí, tổn thương đại cục lâu dài, vì vậy mỉm cười an ủi nói:
"Lão tướng quân chớ xem trọng khuyển tử của ta, cũng chỉ hơn Hách Liên tiểu điệt vài tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận