Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 494: Xuống ngựa (2)

Nam tử trẻ tuổi khoác áo lông cáo đội mũ lang, thắt lưng giắt đao kiếm, khác với đám kỵ sĩ, chỉ khoanh chân ngồi ở trên lưng ngựa chống cằm quan sát, biểu cảm lạnh lùng. Lão nhân mặc cẩm bào thần ý nội liễm, Từ Phượng Niên tuy đã thu lại ánh mắt nhìn trộm, nhưng có lẽ là Hô Diên Quan Âm lộ ra dấu vết, lão giả đã nhận ra dị dạng, nhìn thẳng đến đó, ánh mắt cay độc.
Kỵ binh thu nhỏ lại vòng vây, hoàn toàn không cho Hô Diên An Bảo có cơ hội đi đến chỗ Tất Thích lôi kéo làm quen.
Mùa thu hàng năm Nữ đế đích thân tham dự cuộc săn bắn quy mô lớn tại Bắc Mãng vương đình, cũng là như vậy, chẳng qua quy mô đồ sộ hơn nhiều, chỉ là ở vòng ngoài xua đuổi con mồi, sẽ vận dụng mấy vạn giáp sĩ tốn thời gian hai tháng, đội ngũ chỉnh tề, thong thả tiến lên, có hoàng thất Khiếp Tiết Quân phụ trách giám quân, đội hình nghiêm ngặt dựa theo lộ tuyến quy định đi tới, có chút sai lệch, sẽ bị kéo đi đánh bằng trượng, nếu như trong lúc đó có con mồi chạy ra khỏi vòng vây, Thập phu trưởng bị chém giết tại chỗ, bách phu trưởng thì bãi chức, Thiên phu trưởng xuống chức nhất đẳng. Lúc Khi vòng săn bắn cuối cùng bị thu hẹp lại đến mức những người lính chỉ cách nhau hai hoặc ba phân, dây thừng nối nhau, bọc bằng lông cừu, lúc này trong chuồng có vô số thú dữ, sư tử Lừa cùng chỗ, trâu ngựa chạm vào nhau, sài lang hồ ly thỏ chen chúc, kế tiếp chính là một bữa tiệc giết chóc thịnh soạn dựa vào tước vị cao quý giảm dần theo thứ tự.
Cầm Sát Nhi run nhẹ vai, Chim cắt lớn vỗ cánh bay vào bầu trời, sau đó vị Tất Thích này nở nụ cười tàn nhẫn vỗ tay một cái, đợi cho đến khi vòng săn kỵ binh mở ra, vài tên thú Nô gầy gò áo rách quần lủng lập tức mở ra cửa lồng giam, dắt ra hổ báo giận dữ gào thét, buông giây cương ra, một Báo một hổ dã tính khó thuần kề vai lao ra, thành thạo đánh về phía dân du mục trong vòng. Lúc Hổ báo chạy thân thể cường càng thêm thon dài, sau khi tiếp xúc chính là cắn xé cực kỳ máu tanh, chỉ khoảng trăm bước, trong nháy mắt đã chạy tới.
Hai gã tráng niên dân du mục bảo hộ ở trái phải tộc trưởng từng tham dự quá nhiều lần đi săn dã thú, tuy trong tay không có mâu tiễn, vẫn sẵn sàng làm theo bổn phận xông ra đứng trước đội ngũ, đầu tiên là sải bước chạy như điên, lao tới sống mái với sư tử hổ báo sổng chuồng. Cầm Sát Nhi nhếch khóe miệng cười khinh bỉ đám dân đen không biết sống chết, hổ báo do Cầm Sát Nhi lão cẩn thận nuôi dưỡng há có thể là thú săn bình thường, dã tính còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc mới bắt được, chỉ có lúc đi săn thú mới nhốt trong lồng, thời điểm còn lại đều là thả trong chuồng nuôi dê bò, khi nào cắn chết toàn bộ súc vật. Khi chúng được nuôi dưỡng trong chuồng để trừng phạt những mục dân vi phạm quy tắc trong bộ tộc, đám dân du mục sẽ bị ném vào trong chuồng hổ, dù là cao thủ hàng đầu với thể lực kinh người, vẫn đánh không lại hổ báo cắn xé vồ giết, nhiều năm nay chỉ có một người sống sót, nhưng cũng đã bị cắn đứt một cánh tay.
Gần như cùng lúc đó, hai tên dân du mục đã bị hổ báo có thân hình khoẻ mạnh linh hoạt hạ gục, cắn đứt cổ, năm móng vuốt nhẹ nhàng xẹt qua, ruột lòi bụng lủng, hai đầu súc sinh cúi đầu gặm cắn, máu thịt be bét, làm đám dân du mục rụng rời tay chân co quắp, hổ báo không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía mục nhân run sợ trong vòng.
A Bảo Cơ trong trướng phòng nhìn thấy thảm trạng này, gương mặt đầy nước mắt, lập tức muốn xông ra liều mạng với đối thủ, bị Từ Phượng Niên đè đầu, ném lui về phía sau, ngã lại trong phòng, hắn thì nhấc chiếc chăn bông treo làm rèm cửa lên, lao vút đi. Từ Phượng Niên không ngờ tên Tất Thích này lại tàn nhẫn hạ sát thủ như vậy, nói chung, dân du mục vượt biên tuy đã phạm tội có thể diệt, nhưng phải biết rằng ở trên thảo nguyên đại mạc, mạng người không đáng bao nhiêu tiền phải không giả, nhưng so với việc Bắc Mãng Tất Thích coi trọng khỏe mạnh thanh niên cường tráng trong bộ lạc có năng lực khống chế dây mã chiến, nữ tử trên thảo nguyên thoải mái tái giá là hai chuyện khác nhau, thế cho nên vượt qua lễ nghĩa liêm sỉ của nhân sĩ Trung Nguyên, còn có mỗi lần chiến sự Bắc Mãng đều phải tận hết sức lực bắt đi bách tính tại biên cảnh Ly Dương vương triều hướng bắc định cư.
Điều là bởi vì suy cho cùng, trong lúc Tất Thích lớn nhỏ so đấu thực lực, đều tính toán bằng số lượng trực quan ngựa cùng người, nói chung, bộ tộc phản bội bản bộ Tất Thích, lựa chọn di chuyển lưu vong, mà Tất Thích nơi nào cũng chỉ cần thực lực hùng hậu, không sợ đối địch với Tất Thích ở chỗ cũ, đều sẵn sàng thu hút tiếp nhận. Bộ lạc của Hô Diên Quan Âm chạy trốn nghìn dặm, Tất Thích trước kia chắc chắn đã ngoài tầm với, đối với bất cứ Tất Thích nào không thiếu đồng cỏ và nguồn nước đều là một món lợi, chẳng qua là bỏ ra một ít tiền để lo lót cho quan lại cấp trên phụ trách đăng ký hộ khẩu du mục, tương đương với nguồn thuế bổ sung hơn ba mươi lều trướng, Từ Phượng Niên thật không dự liệu được Tất Thích nghe tin chạy tới vừa chạm mặt với dân du mục, sẽ huyết tinh lập uy, xem tư thế, chắc chắn là muốn Đồ tộc.
Thanh niên tuấn dật treo đao kiếm bên hông lông mày hơi chau lại.
Lão nhân cẩm bào đang định lên tiếng, thanh niên lắc lắc cằm, ý bảo không cần để ý tới.
Từ Phượng Niên đạp mũi chân lên đất, thân hình phóng qua đỉnh đầu của kỵ binh, sau khi hạ xuống vừa may che ở trước người của lão tộc trưởng, mãnh hổ mở miệng to như chậu máu, Từ Phượng Niên không để ý tới hổ trảo đã bị Đại Hoàng Đình ảo ảnh chặn lại, hai tay kéo lấy hàm trên hàm dưới, nhẹ nhàng xé một phát, xé vua sơn lâm này thành hai nửa, ném ở trước người.
Xé xác hổ báo, không gì hơn cái này.
Con báo gấm còn lại chợt dừng lại, hiển nhiên cảm thụ cảm giác nguy cơ cực lớn, không dám tuỳ tiện nhào tới trước. Cầm Sát Nhi tức giận, hừ lạnh lên, đám tuần thú Nô bắt đầu gào thét, chỉ huy báo săn giết người. Báo săn với bộ lông bóng loáng rốt cục không nhẫn nại được cơn giận, lao vọt tới, lúc cách khoảng mười bước gập lại, nhảy về một bên năm bước, lại đánh rất mạnh về phía con mồi bên phải. Từ Phượng Niên xuất thế Đoạn Giang ngộ ra tại thung lũng, không thấy ra tay càng không thấy ra đao, thân thể của con mồi lập tức bị chặt đứt trên không trung, lần này đến phiên Cầm Sát Nhi cùng hơn trăm kỵ binh nghẹn họng nhìn trân trối. Thanh niên khoác áo lông cáo thấy vậy thì con mắt sáng lên, khóe miệng nhếch nhếch, thật là niềm vui bất cổ, Tất Thích bên cạnh dẫn binh đến đây tiêu diệt bộ lạc Bách phu, chính là chỉ thị của vị tiểu công tử Thác Bạt quyền cao chức trọng đưa ra, trên thảo nguyên này, có lẽ có Tất Thích mạnh mẽ có thể không nể mặt con em của hai tộc Gia Luật Mộ Dung, nhưng tuyệt đối sẽ không có người dám can đảm làm trái mệnh lệnh của gã, ở đại mạc, lời của cha gã hầu như giống như Nữ đế bệ hạ thánh chỉ, nếu như là ở trong Bắc Mãng quân, càng cao hơn một bậc, then chốt ở chỗ Nữ đế cũng chưa từng vì vậy cảm thấy công cao chấn chủ, bà đối với quân thần xuất thân từ Đảng Hạng bộ này, tuyệt không có nửa điểm nghi kỵ, tín nhiệm tột đỉnh. Cho nên tại vương đình phương Bắc, cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích hay hoàng tử hoàng tôn, đụng phải hai vị con trai của quân thần, cũng muốn tự động cúi thấp đầu.
Vị thanh niên được xưng Tiểu Thác Bạt này suốt cả hành trình tự tay giết chết 600 người, chưa từng có một vị Tất Thích nào đi đến chỗ Nữ đế lắm miệng nửa câu? Cũng có không ít Tất Thích đích thân dẫn ngựa cung tiễn gã xuất cảnh.
Tiểu Thác Bạt vẫn nhếch quai hàm, nghiêng đầu cười híp mắt nói: "Ngươi là di dân Xuân Thu ở Châu nào của nam triều, không bằng làm giả tử cho ta, ngươi cả đời sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết."
Kẻ quyền quý ở Bắc Mãng ưa thích phong tục thu nạp giả tử, tương tự nghĩa tử bên Ly Dương vương triều, chẳng qua địa vị thường chỉ cao hơn so với nô tỳ, đương nhiên giả tử của môn phiệt ngang tàng, vẫn có thể cáo mượn oai hùm khi nam phách nữ, nhất là đại tộc hàng đầu có thể đeo đai ngọc cái đầu Tiên Ti trong Bắc Mãng vương đình, giả tử quyền thế hiển hách, đặc quyền vô số.
Tên thanh niên thể hiện ân uy to lớn, cười cười, hời hợt nói rằng: "Biết đám dân đen Xuân Thu các ngươi có chút cốt khí vô vị, nếu ngươi không chịu quy phục, sau khi giết sạch đám mục nhân này, ta lấy ngươi để khai đao, vùi sâu vào cát vàng, lột ra da đầu, đổ thủy ngân."
Từ Phượng Niên không nói nhảm với tên thanh niên này làm gì, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Thật dễ nói chuyện."
Thanh niên lông cáo lang mũ khoanh chân ngồi ở trên lưng ngựa sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, giơ tay lên làm bộ muốn lau đi nước mắt bật cười, nhìn chằm chằm săn nam tử mang bội đao trong vòng, cũng hỏi ma đầu cẩm bào bên người, "Dân tộc Hồi khi nào đến?"
Lão nhân rạng rỡ cười nói: "Một khắc sau. Khó có được mỹ vị đưa tới cửa, tiểu chủ tử lần này sao không tự xuất thủ?"
Thanh niên nhân bĩu môi nói: "Nay tâm trạng của ta tình tốt, ta còn định thu hắn làm giả tử, hay là lột da phơi nắng."
Lão nhân thúc vào bụng ngựa ra khỏi hàng, hỏi: "Vậy để lão nô chơi cùng hắn trước một lúc?"
Tiểu Thác Bạt không cảm thấy Bắc Mãng có mấy người đáng để bản thân kiêng kỵ khẽ gật đầu một cái.
Từ Phượng Niên dùng Hoàng Đình trong nháy mắt trút xuống như hồng thuỷ, thân ảnh vút qua như cầu vồng, một tay vỗ vào trán của tên thanh niên mũ lang, đẩy rơi xuống ngựa, trượt trên mặt đất khoảng năm sáu trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận