Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 292: Bần đạo mười năm mới đi câu một lần

Một đoàn người cùng Hiên Viên Thanh Phong tiến vào Vân Cẩm Sơn, rồi bọn họ chọn một con đường mòn tĩnh mịch để đi tìm linh vật, không chỉ có Tống gia Sồ Phượng và thanh niên mang bội đao, bên này Hiên Viên gia tộc còn có hơn mười người tùy tùng tháo vát, ở Long Hổ Sơn được xem như Đạo giáo tổ đình, đương nhiên không có người nào ăn gan hùm mật báo dám ở chỗ này lỗ mãng, Hiên Viên Thanh Phong xuất thân là một võ đạo thế gia, nội tình không kém, nhưng dọc theo sự phát triển của lịch sử, vẫn là hết sức gian khổ, lại nhìn đến nho sinh Tống Kính Lễ đọc đủ thứ thi thư, nằm ngoài dự đoán của mọi người, y vô cùng rảnh rang nhẹ nhàng, giẫm chân trên đá bước qua khe, có phần giống như người tu tập nội công thượng thừa đến mức phản phác quy chân, điều này khiến thanh niên đao khách thu hồi lại sự khinh thị coi thường, tuy vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhưng đã cẩn thận hơn nhiều.
Không biết từ lúc nào mà đoàn người đã đi được hai canh giờ, chuyến này Hiên Viên Thanh Phong muốn tìm ba loại linh vật Đại Giao Nghê, tức là loại kỳ nhông có kích thước lớn, loại thứ nhất trên trán có sừng, thứ hai là dạng kỳ nhông lưng đỏ, dạng thứ ba thì có chân màu đen, hai loại sau thì dễ tìm hơn, Đại Giao Nghê thuộc về loại linh vật có thể ngộ nhưng không thể cầu, trên sách cổ có nói giao nghê phải sống trăm năm mới mọc sừng, lại sống thêm năm trăm năm nữa sẽ hóa thân thành Giao, sống nghìn năm nữa thành Long, Hiên Viên Thanh Phong cũng không hy vọng xa vời chỉ với một chuyến đi đã thành công, nàng đã từng chăm chỉ không ngừng tìm kiếm trong núi hơn mấy chục lần.
Ngồi trên phiến đá nghỉ ngơi một lúc, Tống Kính Lễ ngước mắt nhìn sắc trời, mỉm cười nói: "Hiên Viên tiểu thư, nếu không quay trở về, chỉ sợ đêm nay phải ở lại trên núi rồi ".
Hiên Viên Thanh Phong ừ lấy một tiếng, chuyến đi này thu hoạch không lớn, chỉ bắt được mấy con kỳ nhông bình thường, ngay cả loại kỳ nhông chân đen dễ kiếm nhất cũng không có gặp qua, điều này cũng không quá bất ngờ, loại kỳ nhông chân đen này chỉ xuất hiện vào ban đêm, thoắt ẩn thoắt hiện như hồ ly, thân thể bọn chúng có mùi xạ hương tự nhiên, chế thành túi thơm cho các khuê nữ là thượng phẩm, tuy nhiên quá trình lấy xạ hương quá tàn nhẫn, Hiên Viên Thanh Phong duỗi ngón tay chơi đùa với những con kỳ nhông đáng yêu đựng trong bình lưu ly, nàng nghĩ thầm lúc này đã có thể dẹp đường trở về phủ, híp mắt nhìn về phía nơi núi rừng sâu xa, bỗng nhiên thanh niên đao khách đang trầm mặc lạnh nhạt nói: "Đi thêm năm dặm nữa".
Tống Kính Lễ tao nhã, cười lên một tiếng, từ chối cho ý kiến. Hiên Viên Thanh Phong nhìn về phía đao khách, nàng nhớ kỹ phụ thân từng nói qua người này trực giác nhạy bén có thể xưng là hiếm thấy trên đời, nàng suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi thêm năm dặm nữa. ".
Hiên Viên Thanh Phong không quên quay đầu nhìn hướng Tống Kính Lễ, hỏi nói: "Tống công tử muốn như thế nào ?"
Tống Kính Lễ cười nói: "Còn đi nổi không ? ".
Hiên Viên Thanh Phong đứng dậy thở ra một hơi, dẫn đầu đi về phía trước.
Vẫn là cuộc tìm kiếm không kết quả, Hiên Viên Thanh Phong đang muốn quay người rời núi, lại nhìn thấy ở xa xa có một cái đầm nước nho nhỏ, màu nước xanh biếc, mặc dù không lớn, nhưng hiển nhiên cực sâu, kỳ quái là ngồi khoanh chân bên trên cái đầm có một vị đạo nhân trung niên, ông ta ngồi xoay lưng lại đoàn người.
Tống Kính Lễ nhíu nhíu hai hàng lông mày, thanh niên đao khách thì cười lạnh.
Hiên Viên Thanh Phong không lo lắng có kẻ xấu xuất hiện tại Long Hổ Sơn, huống chi hơn mười người hộ vệ bên người, đều có võ lực không tầm thường, nàng rất yên tâm, nhẹ nhàng bước qua mấy tảng đá lớn, đi đến bên cạnh cái đầm, lúc này mới nhìn thấy người ngồi đó là một đạo nhân mặc đạo bào của Long Hổ Sơn, khuôn mặt phổ thông, đạo bào có vết may vá không còn mới, tuy vậy nhưng khá sạch sẽ, cũng không nhìn ra thân phận Thiên Sư phủ hay không, Hiên Viên Thanh Phong có tâm tư kín đáo, vận dụng bộ pháp nhẹ nhàng nhảy quá đá lội qua suối không gây ra động tĩnh quá lớn, dường như đạo nhân trung niên này cũng không phát giác, thần sắc chuyên chú thổ nạp khí tức, mặt hướng về đầm, trong tay đạo nhân là một cây trúc xanh dùng làm cần câu, Hiên Viên Thanh Phong thực sự rất ghét những người mua danh chuộc tiếng, nếu đầu kia của gậy trúc chỉ buộc đá ném sông, cố lộng huyền hư phong lưu danh sĩ, với tính nết của Hiên Viên tiểu thư, nhất định sẽ đánh cho đạo nhân một trận nhớ đời!
Bên cạnh Đạo sĩ là một cái lồng trúc nhỏ và vài quả dại màu đỏ với mùi thơm nức mũi.
Hiên Viên Thanh Phong mỉm cười nói: "Có phải hay không chúng ta đã quấy rầy tiên trưởng thả câu ?".
Ánh mắt của Trung niên đạo sĩ không động vẫn chăm chú nhìn hướng đầm, nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không quan trọng, cũng không quấy rầy, bần đạo cũng không phải là muốn câu cá."
Tống Kính Lễ nhìn xung quanh một vòng, sau khi ngồi xuống bên cạnh, ấm giọng nói: "Không biết đạo trưởng lấy vật gì làm mồi câu ? Cũng không biết đầm này sâu mấy trượng ?".
Thanh niên đao khách đã cầm chắc chuôi đao.
Cỗ sát khí tỏa ra từ đao khách khiến Hiên Viên Thanh Phong nhận định tên này ngày sau rất có hi vọng ganh đua đao pháp cùng Cố Kiếm Đường.
Đao khách chủ động uy hiếp đạo sĩ kia, mặc dù y suy đoán đạo sĩ cũng không thể làm gì được Hiên Viên Thanh Phong.
Trung niên đạo sĩ giống như chưa nhận ra sát cơ tứ phía, chỉ tay vào những quả dại, như muốn đưa ra đáp án cho câu hỏi về mồi câu, tiếp theo bình tĩnh nói: "Bần đạo đến nay cũng không biết đầm này sâu bao nhiêu ".
Tống Kính Lễ bên ngoài trên vẫn như cũ ôn hòa lễ độ, truy hỏi tiếp, nói: "Xin hỏi đạo trưởng ở chỗ này câu vật gì ?".
Đạo sĩ không che giấu chút nào, giọng điệu lạnh nhạt nói ra chân tướng làm chấn động mọi người: "Câu kỳ nhông, nó từng nuốt một món đồ vật, bần đạo muốn đòi vật ấy trở về ".
Hiên Viên Thanh Phong thăm dò hỏi: "Tiên trưởng muốn thả câu Đại Giao Nghê ?".
Trung niên đạo sĩ quả nhiên không hiểu sự đời, gật đầu nói: "Chính là nó."
Thanh niên đao khách cười lạnh một tiếng, cũng chuẩn bị sẵn, sẽ lập tức rút đao, gã không xuất đao thì thôi, đao vừa ra tất thấy máu, gã cũng không thèm để ý tên đạo sĩ giả thần giả quỷ này, sát ý tỏa ra ngùn ngụt.
Ta có đao trong tay, thiên hạ có đầu lâu nào không cắt xuống được?.
Đạo sĩ nhẹ nhàng thở ra, thả cây gậy trúc xuống, liếc mắt nhìn lồng trúc, quay đầu cười nói: "Hôm nay câu không được rồi, còn thừa mấy quả trái cây, các ngươi không chê quả dại trên rừng núi, có thể ăn để đỡ đói khát ".
Tống Kính Lễ cười mà không nói, không nhúc nhích tí nào.
Thanh niên đao khách tùy tiện ngồi xuống, nhặt lên vài quả dại, trước đưa cho Hiên Viên Thanh Phong, nàng lắc lắc đầu, gã bèn trực tiếp ném vào trong miệng nuốt xuống.
Trung niên đạo sĩ cười to một tiếng.
Hiên Viên Thanh Phong hỏi nói: "Tiên trưởng tu hành tại tòa đạo quan nào trong núi?".
Đạo sĩ lắc đầu nói: "Bần đạo tựa cô hồn dã quỷ, không có chỗ ở cố định, cũng may Đạo giáo tổ đình còn chứa được bần đạo ".
Tống Kính Lễ thình lình hỏi: "Tiểu tử có một chuyện không hiểu, mời đạo trưởng giải thích. ".
Trung niên đạo sĩ gật đầu nói: "Mời nói ".
Tống Kính Lễ vung tay áo ngồi xuống, giống như là muốn cùng ngồi đàm luận với đạo sĩ một phen, trầm giọng nói: "Gia phụ có bàn luận đến nho - thích - đạo ba giáo, từng nói phật là hoàng kim đạo là ngọc, nho giáo mới là lương thực kim ngọc mặc dù đắt, nhưng có nó không nhiều, không có nó cũng không thiếu, nhưng thế đạo như nhân thân, một ngày không thể không có lương ".
Trung niên đạo sĩ ngữ điệu cứng nhắc xen vào một câu: "Một ngày không có lương thực thật ra không quan trọng, đói một ngày không chết người ".
Hiên Viên Thanh Phong trợn mắt hốc mồm, trong lòng thất vọng, nào có cách biện luận hung hăng càn quấy như vậy, ban đầu bởi vì đạo sĩ tại nơi non xanh nước biếc thả câu Đại Giao Nghê mà sinh ra thần tiên khí độ, đều bị quét sạch sành sanh.
Đao khách cười ha ha.
Tống Kính Lễ bản lĩnh tu dưỡng không yếu, không có nữa điểm tức giận.
Cũng may đạo sĩ kèm theo một câu: "Nhưng nếu như là không có lương thực, đói nghèo về lâu dài, xác thực sẽ xảy ra chuyện ".
Tống Kính Lễ tiếp tục giữ thái độ bình tĩnh nói rằng: "Gia phụ thừa nhận chính tà khác biệt, nhưng phủ nhận ba giáo có phân chia, đạo trưởng nghĩ như thế nào ?".
Trung niên đạo sĩ gật đầu nói ngắn gọn: "Đều hướng thiện."
Tống Kính Lễ sắc mặt nghiêm túc thêm mấy phần: "Nhưng gia phụ kiêng kị tại triều chính, trên dưới vẫn chưa đưa ra kết luận Vương Bá nghĩa và lợi tranh đấu, chỉ dám ngang nhiên nói ra ba giáo đều là muốn vì vạn dân mưu cầu một tương lai, đưa ra bốn chữ ‘tu thân lợi người’, nho mà lệch hướng khác không thành nho, phật không theo cách này nói không tính là phật, tiên đạo thiếu điều này không lên nói là tiên, vô luận ba giáo, chỉ cần thường làm điều tốt tích âm đức, trung hiếu tin thành, sẽ cách Đại Đạo không còn xa."
Đạo sĩ mỉm cười nói: "Quân tử không đứng dưới tường đổ, đây là hai ngàn năm trước Trương phu tử đã nói, phụ thân ngươi có thể có loại tầm nhìn quyết đoán này, đã tính là không dễ, bần đạo thiết nghĩ người có thể sửa đổi cả thể xác lẫn tinh thần, tu tập tích tụ chân tinh chân thần, có thể tự thai nghén ra đại tài đại đức, về phần rễ gốc ở đâu, là tại Nho gia, hay là Thích Môn, hoặc Đạo giáo chỗ bần đạo, cũng là không quan trọng. Tuy vậy Đạo giáo lấy chữ đạo đi đầu, mặc kệ trăm năm ngàn năm sau, hậu nhân có gìn giữ tu tập hay không, chung quy vẫn chiếm tiên cơ, ưu thế bởi vì môn sinh của Trương phu tử biên soạn mà thành sách thánh hiền, xem như đạo lý giảng tận, nhưng thư sinh khó tránh khỏi dập khuôn, tuân theo quy củ là chuyện tốt, nhưng cũng khó tránh việc hiểu sai lệch ý nghĩa của phu tử thánh hiền, không thể nghi ngờ sẽ phân ra cao sơn môn hộ và thiên kiến bè phái, nếu có thể sinh ra sớm hai ngàn năm, bần đạo cũng phải cả gan đối mặt nói một câu: Những điều Phu tử coi là lời càn rỡ, ta vẫn có thể coi là một hành trình diệu đạo."
Không nói tới Tống Kính Lễ và Hiên Viên Thanh Phong, ngay cả đao khách, kẻ cả đời này không có chạm qua sách vở nghe đạo sĩ nói vậy cũng ngây ra như phỗng.
Đạo sĩ kia nhìn mà đoán cùng lắm mới hơn bốn mươi tuổi, mà khẩu khí ngược lại như là có thể nhét cả thiên địa vào trong miệng.
Phu tử ở hai ngàn năm trước đã nói hết thảy các đạo lý, nay đạo sĩ kia lại mở ra một chân trời mới.
Tống Kính Lễ đứng dậy cung kính thở dài, chỉ là không biết ở trong lòng vị Sồ Phượng, thế tử Lão Phượng Âm Tống gia này, đến cùng nghĩ như thế nào.
Hiên Viên Thanh Phong cáo từ một tiếng, rời đi đầu tiên.
Đi ra một khoảng xa, nàng vô ý thức quay đầu nhìn lại, vị đạo nhân có lời lẽ dọa người kia vẫn không có động tĩnh gì.
Đợi đến khi đám người đã đi xa, trung niên đạo sĩ rung cổ tay, kéo dây câu lên, thẳng hướng mây xanh trên trời.
Vậy mà không thấy đầu cuối dây câu, hồi lâu cũng chẳng thấy lưỡi câu.
Vậy dây câu này vốn dài bao nhiêu?.
Trăm trượng ư?
Hay hai trăm trượng?
Trung niên đạo sĩ chờ lưỡi câu thoát hẳn khỏi mặt nước, nhẹ giọng nói: "Đành thôi, lại chờ thêm mười năm nữa vậy".
Bè trúc từ suối Thanh Long vào sông Long vương sông, có nước chảy rất xiết, bè trúc vẫn ổn định, lão đạo Triệu Hi Đoàn chuyến này là dẫn đồ đệ đến nhìn cảnh đường kiếm nổi tiếng kia, Từ Long Tượng ngồi chồm hổm ở trên bè, không còn sợ nước như ngày trước.
Lão thiên sư cảm thấy vui mừng trong lòng, Hoàng Man Nhi trời sinh Kim Cương cảnh, là căn cốt hiếm thấy trên đời, so với chưởng giáo trẻ tuổi của Võ Đang Hồng Tẩy Tượng không kém chút nào, Hồng Tẩy Tượng lấy một suy diễn vạn vật, đồ đệ Hoàng Man Nhi lại hoàn toàn tương phản, trời sinh không cần phải lo lắng con đường tinh tiến về sau, có thể nói: "Nhiều năm không tỉnh trường sinh lý, tâm hồn bụi vàng nhét năm xe", cho nên lão đạo sĩ dạy cho Từ Long Tượng pháp môn ‘mộng xuân thu’, nhất là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, thế nhân tu đạo cầu dưỡng khí, Triệu Hi Đoàn ngược đường đi lên, chỉ cần Từ Long Tượng còn sót lại một mạch chống lên Kim Cương thể phách, đạt đến giai cảnh sau, bèn có thể đạt tới cảnh giới như lão tổ tông nói tới: "Xuân thu đại mộng ba trăm năm, nhẹ một mạch xuyên quán Côn Lôn", Từ Long Tượng lúc trước học đạo môn tâm pháp thượng thừa của Long Hổ Sơn nửa bước không tiến, bây giờ một thân khí cơ bạo lệ dần dần nội liễm, khoảng cách tới Đạo giáo chân nhân "Vinh khô tận tại khổ trung di" cảnh giới Tiểu Trường Sinh, chỉ kém một chút, hiện tại Triệu Hi Đoàn chỉ cần kiên nhẫn chờ đồ đệ tiến giai lên là được, Triệu Hi Đoàn có thể không vui sao?
Ở cùng Từ Long Tượng sớm chiều tại chân núi Tiêu Diêu Quan được gần hai năm, đã có tình cảm sư đồ, bây giờ hoàn toàn không cần Thế tử điện hạ viết thư uy hiếp, ai dám khi dễ Hoàng Man Nhi, hắn Triệu Hi Đoàn sẽ là người thứ nhất đứng ra ngăn cản, thật coi thường bối phận hàng thứ hai của Thiên Sư phủ Triệu đại thiên sư chỉ là cái danh hão sao? Lão đạo sĩ hào khí bộc phát, lực đạo chống đỡ bè cũng gia tăng nhiều, bè trúc lướt nhanh như mũi tên, đột nhiên nhìn thấy đồ đệ đứng thẳng người lên, duỗi cổ ngóng nhìn đỉnh núi Trảm Ma Thai, phát ra tiếng gầm lên giận dữ, đinh tai nhức óc, Triệu Hi Đoàn sửng sốt một chút, lập tức từ Trảm Ma Thai truyền đến một tiếng gào thét, giống như man hoang cự thú gào thét, lão đạo sĩ kinh ngạc nửa ngày, vỗ tay cười to nói: "Tốt tốt tốt có thể cùng con hổ đen của Tề Huyền Trinh sinh lòng cảm ứng, không hổ là đồ nhi ta, quả nhiên là một núi không thể chứa hai hổ. ".
Từ Long Tượng làm bộ muốn nhảy ra khỏi bè trúc, đạp sông mà xông tới, Triệu Hi Đoàn vội vàng hô to: "Đồ nhi, không vội không vội.".
Nếu như là Từ Long Tượng lúc vừa lên núi, đã sớm không quan tâm mà nhảy ngay vào sông nước, cùng súc sinh kia chiến một trận thống khoái, y từ lúc niên thiếu đã xé toác người mấy đầu hổ báo gấu lớn đang sống khỏe mạnh, thể lực kinh người, những chiến tướng nhìn thấy còn phải mặc cảm, vậy mà lúc này lão đạo sĩ lên tiếng ngăn cản, người ngốc trời sinh đầu óc chậm chạp quả thật dừng bước chân lại, tuy vẫn có phần bất mãn, xoay đầu trừng mắt nhìn lão đạo sĩ, nín nhịn một hơi ngồi xổm ở bên bè trục, ngây ngẩn người, lão đạo sĩ tâm tình tự nhiên nhẹ nhàng vui vẻ như uống thần tửu, cởi mở cười một tiếng, nói những lời thấm thía: "Đồ đệ à, hổ đen kia cũng không phải một đầu súc sinh đơn giản, nó vốn là vua của bách thú trên Long Hổ Sơn của chúng ta, thân hình to gấp hai lần hổ thường, toàn thân lông đen kìn kịt, không biết sao lại chạy đi Trảm Ma Thai nghe Tề Huyền Tránh giảng kinh, nghe qua nhiều năm tháng, rất có linh tính, luận sắp xếp bối phận, gia hỏa này trên núi còn được coi là đồ đệ lấy lót là chữ tĩnh, sư phụ sẽ sớm tìm một thời điểm thích hợp để ngươi cùng nó so chiêu, không cần nóng lòng nhất thời, sớm muộn cũng sẽ có một trận thống khoái."
Từ Long Tượng hừ một tiếng.
Triệu lão đầu nhẹ nhàng nói: "Đồ nhi, sư phụ muốn nói với ngươi chút bí sự, không nói ra không thoải mái, hiện tại Đạo môn lác đác không có mấy người tài, nếu không phải Võ Đang mọc ra Hồng Tẩy Tượng, Vương Trọng Lâu vừa đi, có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay rồi, đối với Long Hổ Sơn mà nói, một nhà độc đại quá lâu, khó tránh khỏi suy nghĩ sai lầm là đệ nhất dưới gầm trời, như vậy chẳng phải là một chuyện tốt, ngoài ra còn có thể tính thêm ta, Đan Hà, Triệu Đan Bình, cho dù thông minh cũng không thể mưu kế tính toán tường tận, ngược lại tổn hại vận đạo, Bạch Dục và Tề Tiên Hiệp được coi là hai tiểu bối kỳ tài, một đứa giống vi sư, một đứa giống Lữ Động Huyền, tin tưởng về sau ắt có thành tựu chân nhân, nhưng còn cần thời gian, về phần đồ đệ chữ lót tĩnh còn lại, đều chẳng nên thân, Thiên Sư phủ họ Triệu có mấy vị, về sau không gánh nổi chức trách lớn của Bắc địa đạo thống… Kế tiếp còn có hai nhân vật Tán Tiên, đều lớn tuổi rồi, không chừng ngày nào đó sẽ chẳng còn ai, tính đi tính lại, cũng chỉ có mấy người này, quá thảm rồi, sợ rằng không so được với Thích Môn."
Có trời mới biết Từ Long Tượng có nghe hiểu hay không, Triệu Hi Đoàn cũng không để ý, quay bè trúc trở về, nhìn về phía dãy núi kéo dài, đột nhiên cười một tiếng, giọng cười mang nét tự hào chậm rãi nói: "Dù sao, Long Hổ Sơn vẫn có Lục địa thần tiên trấn sơn ".
Từ Long Tượng nghiêng đầu.
Triệu Hi Đoàn lần đầu thấy đồ đệ lắng nghe, vuốt râu híp mắt cười nói: "Thế nhân ở những năm tháng trước đây chỉ biết có cha ta và Tề Huyền Trinh, lại không biết rõ còn có chân nhân cảnh giới Lục địa thần tiên."
Lão đạo sĩ vốn cố ý thừa nước đục thả câu, thấy đồ đệ lập tức cúi đầu tiếp tục bắt cá, ngượng ngùng cười một tiếng, tranh thủ thời gian nói: "Tuy vậy vị thần tiên này như thế nào, vi sư cũng không biết rõ, chỉ nhớ lúc tuổi còn trẻ lên núi hái dược, gặp được một trung niên đạo sĩ, về sau Tề Huyền Trinh vũ hóa thành tiên hơn hai mươi năm, sư phụ lại ngẫu nhiên gặp lại đạo sĩ kia, nhìn kỹ lại đúng là không có nữa điểm già yếu, vi sư hiếu kỳ vạn phần, có hỏi lão tổ tông hỏi một chút, ngươi có biết sư tổ ngươi trả lời như thế nào không? Lão tổ tông nói lúc ông ấy tuổi còn trẻ cũng gặp phải người này mấy lần, đồ nhi, ngươi suy nghĩ một chút đi, người này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi ? Võ Đang Tống Tri Mệnh sống được một trăm năm mươi năm, danh xưng trường thọ đứng đầu thiên hạ, vi sư phỏng đoán cẩn thận vị đạo nhân trong núi kia rất có thể còn sống lâu hơn vậy. Dĩ nhiên chuyện này và chuyện ngọc tỷ 'Phụng thiên thừa vận' tương tự như nhau, đều không dễ chứng minh là thật."
Từ Long Tượng liếc mắt xem thường, cái thói quen này là y học được từ ca ca.
Triệu Hi Đoàn cười ha ha, chậm chạp chống sào, chép miệng nói: "Năm đó phụ vương của ngươi mang binh đến Long Hổ Sơn, đại thế bức bách, ngay cả lão tổ tông cũng không đứng ra công khai chặn đường, thiên hạ mọi người đều biết, mấy tên dịch tốt chạy chối chết mất sáu thớt ngựa, mới đưa được đạo thánh chỉ đến chân Long Hổ Sơn, lại không biết có một tên dịch tốt cuối cùng sớm đã cùng ngựa mệt chết bên ngoài sáu mươi dặm cách chân núi, là một vị vô danh trung niên đạo nhân tiếp nhận, cầm trong tay thánh chỉ, thân ảnh đạo nhân đó lúc đến và đi, vạn tiễn bất xâm, kiếm kích đâm tới mà gãy nát, trong lúc đó dưới trướng Bắc Lương có hơn hai mươi vị đỉnh tiêm cao thủ đều không thể ngăn cản, thậm chí ngay cả dung mạo của đạo sĩ đó cũng không thấy rõ, chỉ qua nửa nén hương đạo nhân đã tới trước mặt Bắc Lương Vương, đạo bào không nhiễm nửa điểm bụi bặm."
Lão đạo sĩ một mặt hoảng hốt nói: "Đó còn không phải là Lục địa thần tiên sao ? Không biết kiếp này còn có thể gặp lại một lần hay không.".
Bạn cần đăng nhập để bình luận