Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 387: Xuân Lôi bất động U Châu di chuyển (1)

Từ Phượng Niên đi tới bên cạnh tiểu nương giỏi thêu thùa, cầm giỏ trúc, đưa cho nàng, ngăn ở trước người của nàng, nhìn đám mã quan võ tốt mang cờ hiệu Bắc Lương thiết kỵ, cười cười, chậm rãi nói rằng: "Các vị quân gia, ta là họ hàng xa của tẩu tử Hứa Thanh, lui tới biên quan cùng Lăng Châu, cũng coi như kiếm chút bạc, trên người có hơn một trăm lượng, nếu như quân gia không ngại, có thể cầm đi uống rượu. Chỉ cầu giơ cao đánh khẽ, đừng bắt tẩu tử ta đi phủ tướng quân, dù sao tẩu tử là góa phụ của dịch tốt, chuyện này rõ ràng là tướng quân phu nhân lại thương cảm bách tính, nhưng nếu truyền đi, đối với thanh danh của tẩu tử, Bắc Lương biên quan đều không tốt."
Một trăm lượng bạc trắng? Trương Thuận quên luôn kìm kẹp thằng nhóc con trong ngực, nếu đều là bạc vụn thì có thể chất thành núi bạc nhỏ trên bàn, nếu đổi toàn bộ số bạc vụn này thành đồng tiền, vậy còn không phải đếm đến mù con mắt luôn rồi? ! Người nghèo chưa từng va chạm xã hội, đối với phú quý, cũng không biết cái gì gọi là phú khả địch quốc hoặc là phú liệt vương hầu, kém xa hình tượng trực quan và dễ nhớ thắt lưng giắt vạn quan tiền tới mức kêu leng leng keng, ngàn văn đổi một quan, một trăm lạng bạc ròng, đó chính là khoảng 100 quan, thực ra ngân quý đồng tiện, ít nhất có thể đổi được một trăm lẻ mấy quan. Trương Thuận nghĩ thầm ước mơ lớn nhất của đời mình không phải là ra ngoài hành tẩu, có thể giặt hơn mười hai mươi quan ở trên người sao? Ăn thịt uống rượu xong tháo đồng tiền vứt xuống bàn, vậy thật là sảng khoái, trở về nhà, lại ôm hai cô vợ xinh đẹp eo nhỏ mông căng trên chiếc giường ấm áp đặt gần lò sưởi, cuộc sống này cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Trương Thuận trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, dáng dấp trông rất lưu manh, quả thật giống như công tử ca không thiếu tiền, mẹ nó đao mà hắn đeo thôi cũng khiến cho gã đỏ mắt rồi, dân đen làm gì dám treo đao bên hông hành tẩu giữa phố xá sầm uất, rất nhiều quần áo màu sắc bị hạn chế bởi các quy tắc ước thúc.
Nhưng kỳ quái là ả đàn bà Hứa Thanh này từ khi nào có thân thích giàu đến mức động một cái là bỏ ra trăm lạng bạc ròng? Sẽ không phải là cái loại nhân tình lén lút lăn lộn ở trong ruộng chứ !? Trương Thuận suy tư, nghĩ con vịt đã đun sôi cũng không thể từ trong nồi bay đi, một trăm lạng bạc ròng này móc ra trong túi từ tiểu bạch kiểm, chuyện đã an bài liên quan đéo gì tới gã nữa, Hứa Thanh một khi không đi Đảo Mã Quan, không nằm dưới háng của Quả Nghị Đô úy, vậy việc thăng quan tiến chức dễ như trở bàn tay của gã sẽ trở nên tồi tệ, còn khiến phần lớn thân bằng cố hữu ở vài làng gần đây dính vào rắc rối, tuy nói không ai có thể làm gì gã, nhưng tránh không được bị đâm sau lưng, mấu chốt là không thể nào nếm thử mùi vị em thợ dệt họ Hứa.
Trương Thuận quyết không cho phép mình thất bại trong gang tấc, gã âm hiểm cười nói: "Thân thích? Sao ta nghe nói tiểu tử ngươi là người xứ khác thèm nhỏ dãi thân thể của Hứa Thanh, đừng ỷ có chút tiền lẻ dám mặc cả với quân gia Đảo Mã Quan, cẩn thận trộm gà không thành lại mất nắm thóc!"
Tên Ngũ Trường khôi ngô kia tin không có hứng thú với trò bẩn mà Trương Thuận bố trí, cũng không tin, chẳng qua sau khi tên đao khách trẻ tuổi này nói toạc móng heo, một tin tức trong đó khiến người ta có chút đau đầu, trượng phu đã chết của tiểu nương này lúc còn sống lại có thân phận dịch tốt? Tuyệt đối cũng đừng là sĩ tốt trận vong bên U Châu, U Châu chém giết với kịch liệt với mọi rợ Bắc Mãng, cấp trên đối với sĩ tốt hi sinh cho tổ quốc của hai châu này cấp tiền tử cực nghiêm, cũng không phải nói Ngũ Trường không có biện pháp cướp người, chỉ cần tức lên khi lập tức cướp người, chẳng qua lỡ như rước lấy phiền phức, không thiếu được tốn tiền bạc lo lót các nơi để đè xuống, bên huyện phủ quan nha cũng phải lo lót.
Đây là thứ nhì, nếu để cho Hàn giáo úy cảm thấy hành sự bất lực, sau này làm sao tranh lại những đồng đội đồng liêu xưng huynh gọi đệ trên bàn rượu, xoay người một cái liền tận hết sức đào hầm hãm hại, làm sao thuận lợi thăng quan phát tài hốt bạc?
Nhìn đám quân gia có thể đi ngang Đảo Mã Quan đều do dự, Trương Thuận chó cùng đường quay lại cắn, chỉ vào cẩu nam nữ bên khe suối mắng: "Hứa Thanh, nam nhân ngươi chỉ là dịch tốt gây ra chuyện cười lớn của Cẩm Châu chúng ta, bị dịch mã hất xuống lưng ngựa đạp đến chết, nói ra còn mất mặt của Đảo Mã Quan gia môn! Ngươi còn có mặt mũi đi lĩnh phần bạc trợ cấp kia, ta nhổ vào! Nếu là đương sai trong huyện phủ của lão tử, đừng nói bảy tám lượng, bảy tám đồng tiền cũng không cho ngươi! Hiện tại công công bà bà đã nằm trong đất rồi, liền cho rằng không ai ngăn ngươi tìm dã hán tử rồi? Ta đoán có phải là ngươi tự tay hại chết hai lão gia này hay không? Loại đàn bà như ngươi, so với kỹ nữ bán mình dạng háng kiếm tiền trong kỹ viện còn không bằng, nên diễu phố thị chúng, cưỡi con lừa gỗ nhốt vào chuồng lợn!"
Hài đồng như trúng ma chướng cắn xé Trương Thuận, kêu khóc nói: "Cha ta là anh hùng! Không cho phép ngươi mắng nương ta!"
Trương Thuận bực bội, đưa tay đẩy ngã thằng nhóc này trên mặt đất, mắng: "Cũng không biết ngươi là dòng giống của ai! Còn anh hùng, cha ngươi là cẩu hùng đeo nón xanh! Ngay cả con ngựa cũng không quản được, có thể quản được nương của ngươi?"
Tiểu nương cắn nứt môi, miệng đầy máu, hai mắt đẫm lệ mông lung, lại tàn nhẫn lớn tiếng nói với Hữu Tùng: "Không được khóc!"
Hài tử đầy ủy khuất ngẩn người, quả thật yên tĩnh lại.
Ngũ Trường như trút được gánh nặng, nếu là dịch tốt của cảnh nội bản châu, hơn nữa dường như trận vong trên chiến tràng cũng không được nêu danh, chính là những người có quyết tâm như Chu Tự muốn chọc thủng trời không cần tiền bạc kia. Tham gia quân ngũ làm đến vị trí này như gã, người nào không có đầu óc, Cẩm Châu Đảo Mã Quan bởi vì vị trí địa lý nội hãm hướng Bắc Lương, mọi rợ phương bắc ăn gan hùm mật báo mới dám giết vào nơi này, không có chiến sự đã vài chục năm, nếu không mang đầu đi liều mạng với đám mọi rợ, tiền đồ cẩm tú làm sao đến được, cũng không thể chờ bánh từ trên trời rơi xuống, còn không phải là làm những thứ chuyện không quá hào quang đi mua vui cho những đại nhân vật như Hàn Đào này sao, tên Ngũ Trường này nhớ kỹ mấy năm trước cấp trên thấy chuyện của Hàn giáo úy đã bại lộ, bị bà vợ dữ như cọp xuất thân sĩ tộc nghe nói kim ốc tàng kiều, cấp trên không nói hai lời lập tức gánh vác trách nhiệm, lập tức dùng kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng tiểu kiều nương tám kia về nhà, bản thân ngay cả chạm vào cũng không dám chạm một cái, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn cô nương kia tắm sạch thơm tho ngào ngạt chờ đợi Hàn giáo úy sủng hạnh, hắn còn phải đích thân đi canh cửa, Ngũ Trường ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục, chưa đến lúc Hàn giáo úy chơi chán nữ tử này, đã cho cấp trên một chức vị tốt ở huyện thành lân cận, cấp trên thỉnh thoảng áo gấm về nhà, còn có thể cùng Hàn giáo úy nâng cốc nói cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận