Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 234: Giằng co (2)

Ngụy Thúc Dương chịu trọng thương nhưng thần trí tỉnh táo đưa tay vuốt râu, cười không nói. Thư Tu bị vạch trần bí mật ướt át trong lòng nghe nói như thế, khuôn mặt đỏ lên, sau đó trong nháy mắt liền cười ra nước mắt. Từ Phượng Niên nhìn nữ tử quyến rũ phong tình trước mắt, mỉm cười nói: "Thư Tu, thực ra ngươi rất đẹp mắt, thực sự."
Thư Tu hiếm thấy can đảm trêu ghẹo nói: "Toàn bộ Bắc Lương đều biết chuyện dưới giường của thế tử điện hạ, cho tới bây giờ đều là thật."
Từ Phượng Niên đi trên con đường mòn xanh biếc xum xuê, thường xuyên đưa tay đẩy ra cỏ lau nghiêng ngả lộn xộn: "Thật không đi?"
Thư Tu cười nói: "Đang suy nghĩ."
Từ Phượng Niên do dự một chút, nói rằng: "Đi, muốn bạc cho bạc, muốn bí kíp cho bí kíp. Không đi thì… Thư Tu, ta hỏi ngươi, có muốn làm Vương phi một lần?"
Thư Tu chấn động trong lòng, cẩn thận hỏi: "Vương phi?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Tĩnh An vương phi."
Thư Tu dò xét: "Vương phi có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như vậy, dịch dung giả trang rất khó."
Từ Phượng Niên ừ một tiếng, lúc này mới câu dẫn ra một bụng hiếu kỳ mọc rậm rạp tươi tốt như bãi sậy của Thư Tu. Đồng thời chỉ coi Tĩnh An vương phi Bùi Nam Vĩ như không khí.
Ngụy Thúc Dương cảm thấy bị thế tử điện hạ cõng không ra thể thống gì, nói: "Điện hạ, lão đạo có thể tự mình đi."
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Không sao không sao, khi còn bé đều để Ngụy gia gia cõng đi lui đi tới trong Thính Triều Đình, giờ đến phiên ta."
Ngụy Thúc Dương thở dài, nụ cười tang thương.
Bùi Nam Vĩ cùng Thư Tu theo đuổi tâm tư của mình, yên tĩnh đi phía sau một già một trẻ.
Gió lên gió cuốn, cỏ lau phiêu diêu, rốt cục đi tới phần cuối con đường mòn.
Trên con đường đầy ổ gà, là bầu không khí xơ xác tiêu điều không nói thành lời, Từ Phượng Niên trước an trí Ngụy Thúc Dương ở trên một chiếc xe ngựa, Thanh Điểu nằm trước xe chưa biết sinh tử thế nào, nhưng chứng kiến Lý Thuần Cương với tư thế bình chân như vại, Từ Phượng Niên thở phào nhẹ nhõm, phân phó Thư Tu dẫn người cẩn thận thu tập mấy cổ Phù đem Hồng Giáp giáp trụ. Cuối cùng đi tới bên thi thể Vương Minh Dần ngồi xổm xuống, đối với võ phu hàng đầu nổi danh thiên hạ hiếm có này, trước đây chỉ nghe Từ Kiêu đề cập vài câu về Tương Phàn công thủ chiến, tuy Vương Minh Dần là đệ đệ ruột của Tương Phàn nho tướng Vương Dương Minh, lại có kiến giải sâu sắc không tầm thường đối với Xuân Thu quốc chiến, năm đó từng cố khuyên Vương Dương Minh bỏ thành cùng nhau ẩn cư, chỉ là vị Thượng Âm Binh Gia kia quyết tâm tự sát vì lòng nhân từ và hy sinh mạng sống của mình vì chính nghĩa. Vương Minh Dần chỉ đành bàng quan tới kết thúc, vì vậy y cũng chưa có thâm cừu đại hận gì với Từ Kiêu, chỉ là lưu lại một lời thề không cho phép người nhà họ Từ vào Tương Phàn, hôm nay đúng hẹn tới, chưa từng nghĩ không lấy đi đầu lâu của Bắc Lương thế tử, ngược lại bị sát thủ vốn nên là đồng minh đâm lén, thiên hạ đệ thập nhất, trở thành chỗ trống, vì thế không biết bao nhiêu võ phu trong chốn giang hồ bắt đầu rục rịch. Từ Phượng Niên nhặt lên chuôi nhuyễn kiếm màu vàng kim, quan sát tỉ mỉ, đại kích Ninh Nga Mi an tĩnh đứng ở phía sau, Từ Phượng Niên đặt nhuyễn kiếm ở trên người Vương Minh Dần hỏi: " Ninh tướng quân, cánh tay phải thế nào rồi?"
Ninh Nga Mi quỳ một chân trên đất, cúi đầu trầm giọng nói rằng: "Không có gì đáng ngại. Chỉ là thuộc hạ vô năng, suýt chút nữa làm trễ nải đại sự của điện hạ, cầu điện hạ trách phạt!"
Từ Phượng Niên đứng dậy nhìn tiếng ồn ào từ móng ngựa vỗ vào mặt đất phía xa xa, lắc đầu cười nói: "Trách phạt không trách phạt cái gì, sau này hãy nói, ngươi sai người hậu táng Vương Minh Dần ở bãi sậy, dù gì là thiên hạ đệ thập nhất cao thủ, nếu như lo lắng trong lòng doanh chữ phượng có vướng mắc, ngươi cứ để cho Thư Tu cùng Dương Thanh Phong làm."
Ninh Nga Mi lắc đầu nói: "Doanh Chữ phượng tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của điện hạ!"
Từ Phượng Niên huýt sáo, toạ kỵ chạy như điên tới, nhảy lên, lúc vượt qua mã xa mà Lý Thuần Cương cùng Khương Nê đang ngồi, trong chớp mắt cầm thương. Sau đó giơ thương giục ngựa đi tới hơn trước mặt mười kị binh nhẹ, lạnh lùng nói: "Rút đao!"
Hơn mấy chục kỵ binh dũng mãnh trong nháy mắt đồng loạt rút đao, cùng thế tử điện hạ đối mặt tiếng móng ngựa như sấm trên quan đạo, nghe thanh âm, chắc chắn không dưới 500 Thanh Châu trọng giáp kỵ binh.
80 Bắc Lương kị binh nhẹ đối mặt sáu trăm Thanh Châu trọng kỵ. Đối diện mơ hồ có thể thấy được dày đặc kiếm kích bao bọc trọng giáp đen thui, dẫn đầu là một vị nam tử mặc đại hoàng mãng bào, bên người là một vị dũng tướng hùng tráng khoác đại giáp rất nặng, trong tay một cây ngân bạch lê hoa thương, hợp với chùm tua đỏ, dáng dấp uy vũ. Võ tướng dường như nói vài câu với mãng bào nam nhân, cưỡi ngựa phóng đến, Từ Phượng Niên không nói hai lời, giơ thương vọt tới trước, lúc cách xa nhau trăm bước, tên Thanh Châu võ tướng kia dường như cảm thụ được người tới đằng đằng sát khí, đè xuống tâm tư khinh địch, nhíu mày đối phó, tự cho mình chỉ cần một thương là có thể đánh ngã công tử áo gấm ca trước mắt xuống ngựa, nếu không có Tĩnh An vương căn dặn không thể tổn thương người, gã đã nhịn không được muốn thay các huynh đệ quân binh Thanh Châu dạy dỗ tên Bắc Lương thế tử này một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận