Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 634: Tiếng sấm (2)

Năm đó bản thân ở trong Quận ỷ vào vũ lực làm xằng làm bậy, quanh năm bị thương, tuy không sợ đau, nhưng dẫu sao vẫn sợ chết. Có lẽ là vì bị cha đích thân đưa vào quân lữ, trông thấy ông ấy nói chuyện nịnh nọt với tên tướng quân nghe nói là quan hệ thế giao kia, trước khi chia tay phụ tử còn trò chuyện một lúc, Lý Thập Nguyệt còn mắng cha không có tiền đồ, đều là quan viên chính tứ phẩm, sao phải nhẫn nhục như vậy. Lúc ấy người cha cả đời sĩ diện không hề phản bác, chỉ vỗ vỗ bả vai của Lý Thập Nguyệt. Người nào không sợ chết, nhưng Lý Thập Nguyệt càng sợ mất mặt. Có lẽ là từ thời khắc đó trở đi, Lý Thập Nguyệt đã muốn nở mày nở mặt kiếm chức tướng quân rồi về nhà, không được thì ít nhất cũng phải nở mày nở mặt chết ở trên sa trường.
Lý Thập Nguyệt thở ra một hơi, ánh mắt kiên định.
Biên cảnh phía tây Lương.
- Mãng, nổi danh là nơi ngoài lỏng trong chặt, tạo thành túi, dẫn địch vào cuộc. Phải xem ai có gan đi đến chiến trường rộng lớn đó cắt đầu địch lập quân công.
Đám lính Lý Thập Nguyệt rốt cục gặp được đám mọi rợ phương Bắc, là một nhóm kỵ binh tinh nhuệ, chỉ kém một bậc so với đám Ô Nha Lan Tử do Bắc Mãng dũng tướng Đổng Trác một tay dạy dỗ, mấu chốt là số lượng lên tới hai trăm, dẫn đầu là một kẻ mặc trọng giáp mới, tay không cầm thương mâu, chỉ giắt một thanh Mãng đao hoa mỹ. Lý Thập Nguyệt cùng Lý Hàn Lâm Lục Đấu ba kỵ ẩn núp biết được đây là hiệu úy tuần biên Bắc Mãng, thành viên tôn thất Hoàng trướng cùng quyền quý tử đệ vương đình Bắc Mãng chỉ cần quan hệ đủ tốt, đều sẽ kiếm một cái danh hiệu thật oai, mượn binh mã của mấy vị đại tướng quân phóng ngựa đi về phía nam, sau này trở về khoe khoang với người ta, còn như dẫn bao nhiêu binh thì tuỳ vào gia sản, lính cung nỏ Bắc Lương thích nhất loại nhân vật bình hoa không biết sống chết này, đụng phải lập tức chém giết, nhưng thường thường đều là không đến trăm kỵ hộ giá, ngày hôm nay vị con cháu thế gia trẻ tuổi ung dung này hiển nhiên có xuất thân rất lẫy lừng. Ba kỵ dẫn đầu điều tra tin tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lý Hàn Lâm là trưởng nhóm, mệnh lệnh Lý Thập Nguyệt một mình trở về bẩm báo quân tình, hắn cùng Lục Đấu tiếp tục theo dõi từ xa.
Bình thường thám báo của mỗi phe Lươn.
- Mãng đều có ám hiệu riêng, huýt sáo gần như chim hót, nhưng trải qua hai mươi năm giằng co, mấu chốt ám hiệu cũng na ná nhau, phương thức liên lạc thì có rất nhiều, vẫn hơn rất nhiều thám báo nực cười thời kỳ Xuân Thu, ví dụ như hai phe đánh bất ngờ, sớm đã rối ren, bởi ám hiệu na ná nhau, đến khi hai bên đụng độ, thiếu chút nữa cho rằng người một nhà. Trên biên cảnh Lươn.
- Mãng thì du nỏ thủ cùng mã lan tử, hoàn toàn xứng đáng là thám báo giảo hoạt nhất cũng thiện chiến nhất trên đời này. Lý Thập Nguyệt trở về mang theo quân lệnh của Tiêu trưởng: Nếu kẻ địch nhân cố ý tiếp tục xuôi nam, thịt béo đến miệng, hoặc là toàn bộ ăn, hoặc là nghẹn chết chính mình, không có lựa chọn khác!
Nói là mọi rợ phương Bắc, thật ra hai châu Cô Tắc, Long Yêu phần nhiều là di dân Xuân Thu, mặt mũi của quân lính cũng hầu như không khác Bắc Lương.
Đối mặt không có dấu hiệu nào lại còn lặng lẽ không tiếng động đánh lén, hai trăm kị binh nhẹ Bắc Mãng không hề rối loạn trận tuyến, phó tướng ghìm ngựa xoay người, đi tới bên cạnh tên thanh niên hoàng thất tông thân kia, nhỏ giọng lẩm bẩm, giao lưu bằng ngôn ngữ vương đình, nam tử trẻ tuổi hơi nhíu mày lại, trên mặt đầy châm chọc, dường như lắc đầu ngăn trở kiến nghị của Phó tướng.
Nhìn thấy du nỏ thủ Bắc Lương ít quân hơn còn bày ra thế trận bao vây tiễu trừ, kình nỏ như châu chấu, tướng quân trẻ tuổi càng thêm khinh thường, trừ việc hai tốp nỏ bắn rất nhanh, dùng đoản binh giao chiến từ nhiều phương hướng, kỵ binh phe mình đều không ngoài dự tính rút đao bổ nhóm Bắc Lương kỵ kia, gã chỉ nhíu mày một cái, nhưng vẫn có ý định không lui bước, một tay đặt ở trên lưng ngựa, nhẹ nhàng trấn an chiến mã ngửi được mùi máu tươi trở nên kích động, phó tướng thì lo lắng, y ngoại trừ áo giáp sáng rõ khác hẳn với binh sĩ bình thường, còn lại trang bị chiến trận không khác gì cả, một tay nắm mâu, bên hông đeo đao, trước yên ngựa có một đặt cái giá, để đặt binh khí, nếu như hành quân đường dài, mặt bên hoặc là phía sau yên ngựa có thể thêm cái móc để treo, cung nỏ cùng túi đựng tên sẽ được đặt ở nơi này.
Thanh niên tràn đầy phấn khích theo dõi chiến trận, hoàn toàn không ngại hai trăm kỵ của chính mình lại không chiếm được ưu thế. Còn để cho thân binh của phó tướng đều đi chém giết, gã chỉ ở yên tại chỗ, quan sát trận chém giết máu tanh tốc độ ngựa chạy càng nhanh thì người sẽ chết càng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận