Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 287: Thân gia, xuất kinh, tìm thua thiệt (2)

Ngoài ý liệu Lư Đạo Lâm suy nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói ra: "Mở trung môn!"
Sắc mặt Đại quản gia cổ quái nói: "Khởi bẩm lão gia, Đại trụ quốc nói ra trung môn phiền phức, đã trực tiếp đi vào từ cửa hông, sẽ lập tức đến chỗ này ngay."
Lư Đạo Lâm cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, đứng dậy chỉnh vạt áo ngay ngắn, sau đó mới bước ra cửa thư phòng, đã thấy một gia hỏa lưng còng đang từ hành lang đi tới, bất thình lình hắn bị lão nhân này ôm cổ, lão cười to mang theo ý vị hưng sư vấn tội nói: "Thân gia ơi thân gia, ngươi làm người cũng không chân chính, Dịch quán cách chỗ này chỉ vài bước chân, thế nào, nhất định muốn ta đến gặp ngươi mới được hay sao, không chịu bán mặt mũi cho ta rồi sao? Có ai làm thân gia như vậy sao?"
Một vị Bắc Lương Vương quyền thế huy hoàng, một người là tế tửu ngày xưa của Quốc Tử Giám thanh quý đến cực điểm, kết quả lúc hai thân gia gặp lại nhau, người sau đã bị ôm cổ xém chút tắt thở rồi, may mà có Đại quản gia một đời đều hầu hạ người trong Lư phủ, hắn không chớp mắt nhìn từ đầu đến cuối.
Lư Đạo Lâm trước kia đều có danh tiếng rất tốt, được công nhận là rất hiểu biết phong tục, hắn đành phải nghiêng cổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đại trụ quốc, ngươi, ngươi làm thế này còn ra thể thống gì nữa."
Từ Kiêu buông tay ra, lão chắp tay đi vào thư phòng, ánh mắt của Lư Đạo Lâm ra hiệu cho Đại quản gia đóng cửa lại.
Trong thư phòng chỉ còn lại đôi thân gia chịu đủ sự chú mục của thế nhân này.
Từ Kiêu tùy tiện ngồi lên ghế, lão cười ha hả nói: "Thoáng cái không có quan nhi cầm cố, trong lòng có rất trống vắng hay không?"
Lư Đạo Lâm cười nói: "Còn có thể."
Từ Kiêu khoát tay chặn lại, thẳng tới thẳng lui nói: "Không thể để ngươi cong đến mức quấn đi, ngươi nói đi, lục bộ Thượng thư tỉnh, ngươi muốn đến nơi nào, nhưng mà nói rõ trước đã, Binh bộ ngươi không cần mơ mộng, tên vương bát đản Cố Kiếm Đường kia trước sau như một coi như là trên giường bà nương của hắn,
ngoại nhân ai đi hắn sẽ đối với người đó sốt ruột. Lại bộ cũng khó, địa bàn của Trương bích nhãn như làm bằng sắt, người bình thường cũng xem như khó chơi, ngươi cũng không thích hợp đi đến Hình bộ. Lễ bộ, Hộ bộ, Công bộ, thân gia ngươi tự chọn một cái đi. Hắc, muốn ta rời khỏi kinh thành sớm, thì dù sao cũng phải cho chút tiền vốn mới được."
Tuy là Lư Đạo Lâm đã sớm có ý này, nếu không sống được ở Quốc Tử Giám, tranh giành cùng Hoàn Ôn nhiều năm như vậy rồi vẫn là không qua được hắn, còn không bằng mở ra lối đi riêng, nhưng dù nói như thế nào, trước kia làm tế tửu ở Quốc Tử Giám cũng là nhất đẳng thanh quý hàng đầu, đương triều trong Trung Thư môn hạ hai tỉnh không bố trí tỉnh lệnh, ngay cả Tôn Hi Tế đức cao vọng trọng cũng chỉ là môn hạ của Tả phó xạ mà thôi, hai người tế tửu đã trở thành thanh lưu danh sĩ vị trí đỉnh điểm nhất, lại nói, Lư Đạo Lâm những năm rồi ở Quốc Tử Giám nếu chỉ hơi thua Hoàn Ôn một chút, thì đương nhiên số lượng tâm phúc mà hắn bồi dưỡng cũng không ít, cũng xem như là môn sinh khắp thiên hạ, tiếc nuối duy nhất của hắn chính là nếu hắn đi đến lục bộ, chỉ sợ là đời này đối với danh hiệu Điện các đại học sĩ cũng trở thành vô vọng, cho dù tính tình của Lư Đạo Lâm cũng rộng lượng, chung quy cũng khó thoát được rập khuôn danh sĩ, nhưng mà lần này hắn thuận thế mà lui một bước, cũng không đến mức thương tâm thương phế, Hoàng đế bệ hạ cũng có ám chỉ muốn hắn làm chủ một bộ, Lư Đạo Lâm tự nhận thanh thủy nha môn khả năng hắn đến Lễ bộ là lớn nhất, vốn là hắn cũng có chút tiếc nuối, nhưng lúc hắn nhận được thư của tộc đệ Lư Bạch Hiệt, nói hắn sẽ cố gắng đạt được một chức Binh Bộ Thị Lang, lúc ấy suy nghĩ của Lư Đạo Lâm đã trở nên rõ ràng, nói thẳng là vui vẻ. Kể từ đó, hắn chọn Lễ bộ ngược lại là rất thích hợp, nếu không sẽ phải động đến điểm mấu chốt của tam đại gia tộc còn lại ở Ương châu, vào lúc này, Lư Đạo Lâm không muốn tự nhiên chen ngang, dù sao chỉ cần đệ đệ Lư Bạch Hiệt của hắn chịu ra làm quan, mọi chuyện như vậy là đã thành! Hành động lần này đối với Lư thị và nhóm sĩ tử Ương châu mà nói là vô cùng may mắn!
Bốn bề vắng lặng, ở đây hắn cũng không gọi Từ Kiêu là Đại trụ quốc, sau khi hắn gọi một tiếng ông thân gia, Lư Đạo Lâm cười hàm súc nói ra: "Tuổi tác của Lưu thượng thư đã lớn, thân thể không khỏe, năm vừa rồi lão đã hướng bệ hạ đề cập đến chuyện lão muốn cáo lão hồi hương."
Từ Kiêu bĩu môi, gọn gàng dứt khoát nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Lư Đạo Lâm do dự một chút, nói khẽ: "Chuyện này ông thân gia không ra mặt cũng không sao."
Từ Kiêu xì một tiếng khinh miệt, đưa tay chỉ vào mặt Lư Đạo Lâm, lão mắng không chút lưu tình: "Thân gia, chuyện này ngươi lại bảo thủ, ngươi thật xem lục bộ Thượng thư là vật trong túi của ngươi sao? Nếu ta không ra mặt, ngươi có tin chỉ cần Trương bích nhãn thoáng liên thủ với Tôn Hi Tế, là có thể mang ngươi cố định ở một cái địa phương không thể ngốc đầu lên được hay không?"
Lư Đạo Lâm sợ hãi cả kinh.
Từ Kiêu lắc đầu cười nói: "Thân gia, ngươi đọc sách thánh hiền cũng không ít, cũng hiểu được nhiều đại đạo lý, nhưng chuyện làm quan này, cũng không phải là da mặt mỏng là có thể làm được. Ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi vẫn còn mang cách làm tế tửu ở Quốc Tử Giám để đến làm Lễ bộ Thượng thư, chẳng bao lâu ngươi cũng sẽ phải cuốn gói xéo đi."
Lư Đạo Lâm thở dài một tiếng nói ra: "Thụ giáo."
Từ Kiêu khoát khoát tay, lão cười híp mắt nói: "Phượng Niên càn quấy trên đường ở Giang Nam, khiến thân gia ngươi ném đi cơ nghiệp ở Quốc Tử Giám, ngươi giận hay không giận?"
Lư Đạo Lâm nghiêm mặt nói: "Nói không giận là già mồm, nhưng mà chuyện này cũng không thể trách thế tử điện hạ tức giận, người trong nhà không giúp người trong nhà, thì dù gia nghiệp có lớn hơn nữa cũng phải suy sụp. Đạo lý này thôn phu hương dã cũng hiểu, Lư Đạo Lâm vẫn hiểu."Ta đã viết thư cho Huyền Lãng, bảo hắn sau này không được tùy tiền hành động theo cảm tính nữa!"
Lúc này Từ Kiêu mới mở mắt ra, lão đứng dậy chậm rãi nói ra: "Thân gia, câu này mới giống người một nhà."
Lư Đạo Lâm như trút được gánh nặng, hắn nhìn thấy tư thế của Từ Kiêu, giống như lão vừa mới ngồi xuống đã muốn đi, hắn kinh ngạc hỏi: "Ông thân gia đây là muốn đi rồi sao?"
Từ Kiêu tức giận nói: "Không đi chẳng lẽ vẫn tiếp tục giở giọng quan cùng ngươi sao, đi về Bắc Lương."
Lư Đạo Lâm không phản bác được.
Lúc Từ Kiêu đi ra khỏi thư phòng, lão nhẹ giọng cười nói: "Ngươi không cần lo lắng sự nghi kỵ của bệ hạ với người khác, pháp luật cũng không ngoài ân tình, nếu đã là thân gia thì phải có cách làm của thân gia, nếu không quen thì so với ngoại nhân hay cừu gia cũng không bằng, mới nói là người hữu tâm nghĩ mãi mà không rõ, nghĩ không thông mới có thể suy nghĩ mù quáng, suy nghĩ mù quáng mới dễ dàng xảy ra chuyện, có đúng hay không?"
Trong lòng của Lư Đạo Lâm có vẻ lo lắng, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Bắc Lương Vương đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, Lư Đạo Lâm cũng không biết trong xe ngựa ngoài phủ của hắn, có một vị Tùy Châu công chúa đang cải trang vi hành.
Sau khi Từ Kiêu ngồi vào xe ngựa, công chúa điện hạ lôi kéo ống tay áo của lão, nàng sầu mi khổ kiểm nói: "Từ bá bá, người có thể không rời kinh được không? Tiểu Nhã rất buồn."
Từ Kiêu cười nói: "Không còn cách nào, mệnh của bá bá là khổ mệnh, hay là ta để Phượng Niên đến kinh thành chơi với ngươi được không?"
Đôi mắt của Tùy Châu công chúa xoay tròn.
Từ Kiêu xoa xoa đầu nàng, nói ra: "Trong lòng ngươi vẫn còn chút khúc mắc phải không, thôi được rồi, bá bá chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ, dẫn ngươi đi ăn vài chén đậu hũ hạnh nhân lớn, đến lúc đó Phượng Niên lại tức giận, làm cho bá bá không vui đó."
Công chúa điện hạ nũng nịu lắc ống tay áo của Đại trụ quốc, nàng hừ hừ hai tiếng, rồi cười rực rỡ nói: "Được rồi, được rồi, ta nhìn mặt mũi của Từ bá bá nên không chấp nhật cùng tên kia nữa!"
Ngày hôm đó, Bắc Lương Vương Từ Kiêu cùng Tùy Châu công chúa ăn xong đậu hũ hạnh nhân ba văn tiền một bát, sử sách ghi chép lại đây cũng là lần cuối cùng Bắc Lương Vương Từ Kiêu vào kinh và rời kinh.
Sau khi Bắc Lương Vương ra khỏi thành, trang phục trên người lão vẫn như cũ là phú gia ông trang phục, lão bước xuống xe ngựa, hai tay cắm vào ống tay áo, lão nhìn qua đầu tường đồ sộ.
Dương Thái Tuế mặc áo đen thiêu hổ, đang đứng kế bên lão.
Từ Kiêu cảm khái nói: "Dương lừa trọc, hôm nay từ biệt, có thể đời này hai ta cũng sẽ không thể gặp lại nhau nữa rồi?"
Lão tăng Quốc sư chất phác gật đầu.
Từ Kiêu cười nói: "Người nào chết sau, Thanh Minh phải nhớ mang rượu đến mộ phần đó."
Dương Thái Tuế bình tĩnh nói: "Bần tăng rất nghèo, không mua nổi rượu ngon, cho nên khẳng định ta sẽ chết trước, kiếm lời."
Từ Kiêu đưa tay sờ lên cái đầu trọc của người Quốc sư này, nói: "Ngươi đó, cả một đời ngay cả chút thiệt thòi nhỏ cũng không nguyện ý ăn, làm huynh đệ với ngươi, thua thiệt rồi!"
Hai người từng trong lúc cười nói mà lật đổ tám nước, từ biệt nhau.
Lão tăng áo đen dừng chân tại chỗ, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, lão sờ lên đầu trọc của mình, cuối cùng lão cúi đầu chắp tay trước ngực.
Thế gian này, người có thể khiến cho vị lão tăng này cam tâm tình nguyện cúi đầu, cũng chỉ có một mình Bắc Lương Từ Kiêu mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận