Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1064: Lên núi xuống núi

Mưa nhỏ dần ngừng, mặt trời dần lên cao, Từ Phượng Niên bắt đầu leo núi, dọc đường qua Chân Long Quan, sườn núi Nương Tử cùng Hoàng Hầu lĩnh, tiếp qua đồi Hổ Khiêu đến khe Lôi Công, liền tính đã đi qua hơn nửa đường núi. Từ Phượng Niên ở khe Lôi Công lại nhìn thấy vài nhóm khách hành hương, phần lớn ngồi bên tảng đá cạnh khe nước nghỉ ngơi, nuốt vội chút đồ ăn mang theo người, dù sao đường núi bùn lầy, đặc biệt là ngốn sức người, trong vài nhóm người đó, những công tử ca, tiểu thư sống sung sướng nhàn nhã lộ ra vô cùng mệt mỏi, mấy cô gái trẻ tuổi đang xoa bóp đôi chân nhỏ nhắn, không ngừng kêu khổ, cùng đồng bạn nhao nhao oán trách phong cảnh thần đạo này so với tên tuổi của Võ Đương sơn khác xa quá, nói mấy đạo quan nhỏ xíu trước đó tồi tàn quá mức, vừa nhìn không phải là nơi thần tiên có thể ở, mấy chân nhân trong núi cũng chẳng có chút tiên phong đạo cốt gì đáng nói, đến nỗi những hình ảnh núi Võ Đương như sen, ngọn núi như măng rung động lòng người trước đó nghe nói, càng không có bóng dáng gì nhìn thấy. Bọn hắn trên đường đi tới, phong cảnh ven đường chẳng nói là vùng khỉ ho cò gáy, nhưng nói là động thiên phúc địa non xanh nước biếc của Đạo giáo thì thật không đúng chút nào. Từ Phượng Niên chọn một chỗ vắng vẻ bên khe suối ngồi xuống, cổ thụ vươn cao tận trời, bóng cây râm mát dày đặc, dù không có cử chỉ gì khác thường, nhưng eo đeo song đao hắn có vẻ hơi đáng chú ý, đặc biệt là những người có mắt nhìn, sau khi thấy chuôi Bắc Lương đao này, ánh mắt lộ ra thêm vài phần phức tạp, bây giờ trong đạo cảnh Bắc Lương ai đeo đao lương, bất kể gia thế, đều bị truy bắt bỏ ngục, vì thế Từ Phượng Niên bị coi là người trong quân ngũ, điều này cũng bình thường thôi, Võ Đương Liên Hoa phong tổ chức thanh thế lớn Phật Đạo biện luận, quân phương Bắc Lương đương nhiên sẽ sắp xếp người đắc lực nhìn chằm chằm tình hình, đề phòng sơ hở.
Từ Phượng Niên bỗng ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đôi người quen cùng nhau đi tới, Hàn Quế, quan chủ Thanh Sơn Quan từng cùng mình ngồi nói đạo tại Tiểu Trụ Phong, và đồ đệ của hắn là tiểu đạo đồng Thanh Tâm. Từ Phượng Niên vội vàng đứng dậy đón, đối với đạo sĩ được Vương Trọng Lâu và Hồng Tẩy Tượng, hai đời chưởng giáo đều để mắt tới này, Từ Phượng Niên có thiện cảm, cho rằng đó là người xứng đáng ở trên núi, Hàn Quế dốc lòng tu đạo, tu tâm cũng là tu chân. Với thân phận phiên vương của Từ Phượng Niên, lẽ ra phải có Chưởng luật chân nhân Trần Diêu hoặc Du Hưng Thụy ra chân núi nghênh đón, nhưng vẫn là để một hệ đạo nhân thấp hơn là Hàn Quế phụ trách chuyện này, đây có lẽ là cái diệu dụng độc đáo của Võ Đương sơn rồi, không những không làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, mà ngược lại còn khiến người hiểu ý bật cười, nếu cùng hai vị chân nhân cao tuổi leo núi, lễ nghĩa là đủ đầy rồi, nhưng ngoài những khách sáo hàn huyên đường xa mỏi mệt ra, thì còn có gì để nói? Điều đó thật vô vị. Hàn Quế nhìn thấy Từ Phượng Niên, cười chấp tay kiểu đạo nhân chào đón khách, không hề hô to thân phận làm mất vẻ đẹp phong cảnh, Từ Phượng Niên nhẹ nhàng ôm quyền đáp lễ. Tiểu đạo đồng Thanh Tâm còn nhỏ tuổi nhưng bối phận lại không thấp, không thấy Dư Địa Long thường hay cùng chơi đùa trên núi, trên mặt lộ vẻ mất mát, một lời nói lên được rõ cái ý Trời:
"Thần được một lẽ sẽ linh thiêng, còn Hầu Vương được một điều đó thì coi như trời ban". Lão chưởng giáo Vương Trọng Lâu và mấy sư đệ có bối phận cao nhất, tiếp theo là chưởng giáo hiện tại Lý Ngọc Phủ và Hàn Quế một hệ đạo nhân, sau đó dùng đoạn văn trong điển tịch Thánh nhân Đạo gia để xếp định bối phận, Thanh Tĩnh Linh Trinh bốn chữ là bốn bối phận, cho nên những đạo sĩ lót chữ Trinh trên núi, dù lớn tuổi, khi nhìn thấy tiểu đạo đồng Thanh Tâm của Thanh Sơn Quan cũng cần gọi một tiếng quá sư bá tổ hoặc thái sư thúc tổ. Nếu xuống núi đi xa, vị tiểu đạo sĩ cùng bối phận với đệ tử đích truyền Dư Phúc của Võ Đương chưởng giáo này, chỉ sợ sẽ được người ta tôn gọi là tiểu thần tiên.
Hàn Quế ngồi xuống bên cạnh Từ Phượng Niên, mỉm cười nói:
"Áo trắng tăng nhân của Lưỡng Thiện Tự đã leo núi từ Thần đạo phía Nam, đương đại thiên sư Triệu Ngưng Thần của Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ và Thanh Liên tiên sinh Bạch Dục cũng đang trên đường đến."
Từ Phượng Niên có chút kinh ngạc nói:
"Triệu Ngưng Thần vậy mà cũng bị dụ tới, không ngại đường xa ngàn dặm chạy tới Bắc Lương ta? Ta cùng vị khanh tướng mặc áo lông này có khúc mắc không nhỏ."
Hàn Quế xưa nay chưa từng xuống núi ngao du, trên núi một lòng học hành không màng thế sự, cũng không nghe qua trận chiến kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu trên hồ Xuân Thần. Đối với những mâu thuẫn giữa vị Hoàng Tử quý tộc cùng họ với thiên tử và vị phiên vương trẻ tuổi này, hắn cũng không hứng thú, bèn bỏ qua chủ đề này, khẽ nói:
"Danh sĩ của Hoài Nam đạo và Giang Nam đạo không dưới trăm người, cũng cùng nhau lên đường, sẽ leo núi đến vào lúc hoàng hôn tối nay."
Từ Phượng Niên gật đầu cười nói:
"Tình báo gián điệp có đề cập chuyện này, cũng thật làm khó đám danh sĩ tao nhã này rồi, phải húp no nửa tuần gió Tây Bắc ở Bắc Lương ta."
Từ Phượng Niên đương nhiên biết rõ ai có thể khiến đám người đọc sách mắt cao hơn đầu này chủ động chạy tới Bắc Lương, Tống Động Minh từng là phó kinh lược sứ xem như trữ tướng của Ly Dương, năm bảy mươi chín tuổi mới cáo lão về quê, sau đó cả nhà đến Võ Đương thắp hương; Nghiêm Tùng, đại lão quan trường; và Hàn Cốc Tử từng dẫn đám đệ tử du lịch biên ải, không thể bỏ qua công lao của ba người này. Nếu không có họ dẫn đầu, dù có sĩ tử chạy tới tạo nên cảnh tượng thư sinh cứu nước ở Lương, cũng tuyệt đối không thể đánh động đám người đọc sách thanh cao sinh trưởng ở Trung Nguyên đất lành màu mỡ này.
Dị tượng nổi lên! Từ Phượng Niên trong nháy mắt từ bờ khe này trượt qua trên mặt nước sang bờ bên kia, nhưng dù gặp phải một đòn tấn công bất ngờ như vậy, Từ Phượng Niên vẫn không có ý rút đao. Chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh tàn sát bên tai mà thôi, tiểu đạo đồng Thanh Tâm trợn mắt, nhìn thấy bên cạnh mình và sư phụ có thêm một nữ tử thanh lịch cao gầy, còn trẻ, rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt quá lạnh, so với vị lão chân nhân Chưởng luật từng không cẩn thận nếm đồ ăn mình nấu trước đó còn khó coi hơn vô số lần. Tiểu đạo đồng thấy chị gái kỳ quái này híp đôi mắt lại, dài và thon như lá trúc trên núi.
Những khách hành hương lẫn lộn đủ loại ở gần khe suối vốn ngơ ngác, rất nhanh đã có người nhanh trí hiểu chuyện lớn tiếng khen hay, trong tầm mắt, gợn sóng nước bị người trẻ tuổi đeo đao làm kinh động dần tiêu tán, một nam một nữ giằng co hai bên bờ, tuấn nam mỹ nhân, lại còn đều có khí độ tông sư bất phàm, nhìn kiểu gì cũng thấy hai người rất có chuyện để kể. Cảnh này bỗng dưng làm những khách hành hương buồn chán trên đường tinh thần phấn chấn, hận không thể hai người đánh cho trời long đất lở mới hả dạ, tất nhiên, tốt nhất là trước khi ra tay phải sáng thân phận tông môn, xưng rõ biệt hiệu giang hồ, nói ra chút ân oán tình cừu động lòng người, sau đó lại một trận đại chiến sống chết, có như thế thì chuyến đi Võ Đương này mới không vô ích.
Thực tế là Từ Phượng Niên chủ động nhượng bộ, cười hỏi:
"Ngươi không phải đã về Huy Sơn rồi sao?"
Hôm nay nữ tử không mặc áo tím mà mặc đồ trắng lãnh diễm cười lạnh nói:
"Lãi mẹ đẻ lãi con, ta trễ rồi không thu sổ sách, dù là ngươi cũng chưa chắc gánh nổi."
Có lẽ cảm thấy đôi nam nữ này thực sự còn trẻ và lạ mặt, dù tu vi võ đạo không tệ thì cũng có hạn, rất nhanh đã có đám người nóng nảy kéo cổ họng ồn ào nói:
"Đánh đi, sao không đánh nữa rồi, đánh đi cho đẹp mắt, ta lập tức quay đầu lên giang hồ giúp các ngươi hai vị nói mấy lời hay để nổi danh!"
Lại có người không biết sống chết ồn ào nói:
"Mau lên, hai vị đừng có nói suông không làm..."
Đạo sĩ Hàn Quế khẽ thở dài, chỉ mong Từ Phượng Niên nếu thật sự đánh nhau với cô gái xa lạ kia thì không cần bị vạ lây. Nên lúc này, hắn dắt đồ đệ đi vào trong đám người, xem như tránh nạn, thực ra là giúp người chắn tai họa.
Lúc này đã có đám người trong giang hồ khoe khoang bàn tán xôn xao, giải thích cặn kẽ cho những người ngoại đạo trong giang hồ, nói cảnh giới võ nhân thiên hạ chia làm chín phẩm, suy cho cùng, đều xoay quanh da thịt gân cốt thể khí thần bảy chữ, từng tầng tiến lên, chỉ khi đạt đến nhị phẩm tiểu tông sư mới chạm được đến ngưỡng khí, ví dụ kiếm khách thế gian bước vào nhị phẩm, mới miễn cưỡng khống chế được khí cơ trượt tay ngự kiếm. Nhìn công tử ca đẹp đẽ đeo song đao kia bị đánh lui, từ trên mặt suối trượt đến bờ bên kia, nhưng bắp chân lại không bị thấm ướt, điều này rõ ràng có cảnh giới tứ phẩm chân thật, thậm chí thuộc phạm trù tam phẩm khí tượng rồi, nghĩ đến tuổi của hắn, ở một châu một quận cũng tính là nhân tài kiệt xuất tân tú võ lâm hoàn toàn xứng đáng.
Từ Phượng Niên bỗng nhiên cười nói:
"Muốn đánh cũng được, nhưng chúng ta còn phải làm một vụ giao dịch nhỏ, ngươi chỉ cần giúp ta tìm một người, đến lúc đó địa điểm và thời gian tùy ngươi chọn, mà thắng bại là do ngươi định đoạt."
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Từ Phượng Niên hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi cứ muốn có danh tiếng như vậy sao?"
Từ Phượng Niên quá rõ ràng, dù nữ tử trước mắt có kỳ ngộ đến mấy, vẫn chịu thiệt ở thiên phú căn cốt, đạt tới cảnh giới Đại Thiên Tượng đã là cực hạn võ đạo của nàng. Mà chủ nhân bãi tuyết Huy Sơn này thì con đường võ đạo có thể nói kinh tâm động phách, vốn dùng bí thuật âm độc "Đại nghịch bất đạo" thôn tính khí cơ của người khác để dùng, miễn cưỡng bước lên nhất phẩm, nếu không phải Từ Phượng Niên lúc trước dùng bí tàng số ngọc tỉ của Thính Triều Các trấn áp nhiễu loạn khí cơ, nàng rất có thể đã tẩu hỏa nhập ma, thậm chí hương tiêu ngọc vẫn. Về sau vượt qua chỉ huyền, tiến vào Thiên Tượng cảnh giới, việc Vương Tiên Chi trọng thương nàng nhưng lại giữ lại mạng, chẳng phải không cứu nàng một mạng. Nếu không, dù nhận quà của Triệu Hoàng Sào và Lưu Tùng Đào, nàng cũng khó thoát đại kiếp thiên tượng huyền diệu khó giải thích. Có thể nói, đường võ đạo của Hiên Viên Thanh Phong quá chông gai, mỗi lần đều như lấy hạt dẻ trong lò lửa, có thể nói là người đứng đầu sau Từ Phượng Niên. Cũng chính vì vậy, Từ Phượng Niên đối với nữ tử chấp niệm sâu nặng này luôn rất dễ nói chuyện. Ở Bắc Lương vậy, ở kinh thành vậy, ở Huy Sơn gặp lại cũng thế, hôm nay gặp ở Võ Đương cũng chủ động tránh mũi nhọn. Phải biết rằng trước đó Đặng Mậu và Gia Luật Đông Sàng không hề được đối đãi như vậy. Chính xác mà nói, giữa Từ Phượng Niên và Hiên Viên Thanh Phong không có tình yêu nam nữ. Từ Phượng Niên có lẽ là xuất phát từ sự đồng cảm, còn nàng có lẽ là vì oán khí trong lòng, khiến hai người nhanh nhất Ly Dương trèo lên đỉnh võ đạo dây dưa không dứt.
Từ Phượng Niên từ lâu đã biết Hiên Viên Thanh Phong rất tham thắng, nhưng nàng đã là vị minh chủ võ lâm đầu tiên sau mấy trăm năm, cớ sao còn tranh đoạt hư vô thiên hạ đệ nhất, khiến Từ Phượng Niên trăm mối vẫn không có lời giải.
Trò mưa sấm nhỏ nhặt này khiến nhiều người thấy vô vị. Đời là thế, không cho hy vọng thì thôi, cho hy vọng rồi làm người ta thất vọng là đáng ghét nhất. Nhiều người giang hồ nóng tính không nhịn được lớn tiếng châm chọc, nhỏ giọng mắng nhiếc. Chẳng biết sao, Hiên Viên Thanh Phong đã lâu không mặc áo tím xuất hiện, liếc bọn người ồn ào không ngớt kia, chỉ một cái nhìn đã khiến đám người im bặt như ve sầu mùa đông. Từ Phượng Niên có chút buồn cười, nhìn những kẻ rụt cổ lén lút, nghĩ thầm ngày xưa mình giang hồ lãng tử đứng ngoài xem những thiếu hiệp tiên tử cao cao tại thượng chắc cũng như thế này. Sau đó, Từ Phượng Niên cùng Hiên Viên Thanh Phong dưới sự dẫn đường của sư đồ Hàn Quế Thanh Tâm tiếp tục leo núi. Qua vùng lông mày ngọn núi và sườn núi đá dựng, tiếp đến là núi chủ Võ Đương - đỉnh Liên Hoa. Hiên Viên Thanh Phong không nói gì suốt chặng đường. Đến chân núi Liên Hoa, nàng cuối cùng mở miệng:
"Lý Thuần Cương hai tay áo thanh xà, Đặng Thái A cầm ngược Thái A, Cố Kiếm Đường Phương Thốn Lôi, Tống Niệm Khanh khi còn sống chiêu kiếm cuối, Hoàng Trấn vẽ kiếm chín sáu ngàn dặm, kiếm khí gần Hoàng Thanh mười sáu quan sinh phật, Liễu Hao Sư ao sấm, trước khi lên đỉnh, ngươi phải kể cho ta từng chiêu."
Thấy Từ Phượng Niên nhíu mày, Hiên Viên Thanh Phong lạnh nhạt nói:
"Nếu ngươi không muốn nói chiêu thức, có thể thay thế bằng một chiêu gần giống hoặc... ngươi tự tạo chiêu cũng được."
Nghe một loạt tên đó, tiểu đạo đồng Thanh Tâm thấy thiên lôi cuồn cuộn, thật đáng sợ. Thấy khẩu vị của vị tỷ tỷ này thật lớn.
Từ Phượng Niên trầm giọng hỏi:
"Ngươi định tập hợp tinh hoa của trăm nhà? Ngươi còn chưa từ bỏ ý định với lục địa thần tiên? Chẳng phải Triệu Hoàng Sào năm đó đã nhắc nhở, tình huống của ngươi có chút giống hoàng man nhi của đệ đệ ta? Ba lần may mắn thoát khỏi họa của chỉ huyền và thiên tượng hai cảnh giới, nếu ngươi vẫn cố bước lên lục địa thần tiên, ngươi không sợ phù dung sớm nở tối tàn sao?"
Hiên Viên Thanh Phong hờ hững nói:
"Đó là việc của ta."
Từ đầu đến cuối, nàng ta chẳng phải là người phụ nữ dễ dỗ dành.
Từ Phượng Niên cười:
"Được thôi, dê da áo lông lão nhân hai tay áo thanh xà ta không thể dạy ngươi, trên thực tế, ta cũng không thể dạy hết trong thời gian ngắn, càng không thể tự tiện truyền thụ Đào Hoa kiếm thần ngược cầm kiếm, đến mức kiếm chín của lão Hoàng thì ngươi càng không cần nghĩ. Bất quá, Phương Thốn Lôi của Cố Kiếm Đường, chạy kiếm của Tống Niệm Khanh, ao sấm của Liễu Hao Sư thì không có vấn đề. Hoàng Thanh mười sáu quan kiếm mũi ngồi phật cũng không khó, ngoài ra, ta còn nói cho ngươi biết cách vận chuyển khí cơ đặc biệt của Thác Bạt Bồ Tát, và hai chiêu ép đáy rương của Đề Binh Sơn Đệ Ngũ Hạc cùng Mộ Dung Bảo Đỉnh. Nếu ngươi học nhanh, ta còn nhiều đồ tốt nữa, cứ việc cầm."
Lần này, đến lượt Hiên Viên Thanh Phong cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn chăm chú vào gã có chút khác thường này. Ánh mắt nàng như thể đang nói, ta thách giá trên trời còn có thể, ngươi lại trả giá tại chỗ như vậy.
Từ Phượng Niên mỉm cười:
"Ta sẽ dạy ngươi từng chiêu, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện. Sau này, tìm một hoặc vài đồ đệ, phải dốc túi truyền dạy cho họ, để chút hương hỏa giang hồ không bị đoạn."
Sau đó, bốn người lên núi. Hàn Quế cố ý dẫn tiểu đạo đồng Thanh Tâm đi trước, tạo một khoảng cách lớn. Từ Phượng Niên thật không hề giấu giếm, biết gì nói nấy, giảng giải cho Hiên Viên Thanh Phong những tinh túy võ học hàng đầu thế gian. Hiên Viên Thanh Phong ghi nhớ từng chiêu. Có chỗ không hiểu, nàng sẽ không chút do dự mà hỏi, lại càng là chỗ tinh diệu liền ngắt lời Từ Phượng Niên, suy nghĩ kỹ rồi mới để gã tiếp tục. Chặng đường núi này, Từ Phượng Niên như một tiên sinh học rộng, còn Hiên Viên Thanh Phong như một đệ tử dụng tâm ghi nhớ, gánh vác xứng chức.
Ở Bạch Long lưng sau núi lớn Liên Hoa, cách đỉnh núi chỉ một dặm đường, Hàn Quế đứng ở xa quay đầu lại phát hiện hai người đã dừng bước. Tiếp đó, một màn càng khiến vị đạo nhân trẻ tuổi có khả năng là chưởng giáo Võ Đương đời sau líu lưỡi. Lúc Từ Phượng Niên và nữ tử kia chia tay, người trước không nhẹ không nặng đạp vào mông người sau một cái. Người sau hiển nhiên là thẹn quá hóa giận, cả Bạch Long lưng lập tức sát khí trùng trùng, nhưng không biết vị phiên vương trẻ tuổi nói gì, nữ tử sững người, đúng là như vậy mà thôi, liền xuống núi.
Tiểu đạo đồng Thanh Tâm lập tức bái phục sát đất, thầm nghĩ sau này nếu có thể tung hoành giang hồ, nhất định phải có một nửa phong thái của Bắc Lương Vương.
Ba người lại tiếp tục leo núi. Dù Hàn Quế không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
"Vương gia và nữ tử kia là quen biết cũ sao?"
Từ Phượng Niên cười gật đầu, dịu dàng nói:
"Là kẻ thù quen biết có chút năm tháng. Mà đạp nàng một cái là vì một giấc... mộng."
Tiểu đạo sĩ Thanh rất chân thành suy nghĩ một lúc, nghĩ tới vẻ lãnh diễm và kiêu căng của vị tỷ tỷ thần tiên kia, không hề cảm thấy giấc mộng của người nọ ngây thơ chút nào. Cậu cười hắc hắc:
"Vương gia, một đạp kia rất oai phong lẫm liệt, ta thích!"
Hàn Quế xoa xoa mi tâm, đau đầu.
Từ xa, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Khiến tiểu đạo đồng cả người nổi da gà.
Từ Phượng Niên xoa đầu đứa bé, cười trên nỗi đau của người khác:
"Ngươi xong rồi, trong vòng hai mươi năm, ngàn vạn lần đừng xuống núi giang hồ nữa."
Tiểu đạo sĩ rụt rè:
"Vị tỷ tỷ kia, lợi hại lắm sao?"
Từ Phượng Niên mỉm cười:
"Người muốn làm Vương Tiên Chi thứ hai, ngươi nghĩ có lợi hại không?"
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt đau khổ:
"Thảo nào tiểu sư thúc tổ luôn nói nữ tử dưới núi là lão hổ!"
Ngay lúc này, một vị tăng nhân áo trắng tay áo tung bay, từ đỉnh núi nhanh chân đi tới, một bộ muốn liều mạng với Từ Phượng Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận