Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 482: Chết tiệt

Từ Phượng Niên mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn không mở mắt ra mà nội sát khí cơ vận chuyển trước, có tốt có xấu, mới mở một huyệt Cự Khuyết, là chuyện may mắn, bất hạnh chính là chẳng biết vì sao khí cơ trong cơ thể lại như củi khô bị thiêu đốt kịch liệt, mặc dù vẫn chưa hóa tro đến hầu như không còn, nhưng chung quy vẫn lộ ra một cỗ cảm giác nguy hiểm không thể khống chế, điều này làm cho thế tử điện hạ đã quen đi khống chế tất cả tình huống trong tay lo sợ bất an, trăm mối vẫn không có cách giải.
Tiếp theo là điều tra tần suất hô hấp xung quanh, lúc này mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là một khuôn mặt tuyệt mỹ kinh diễm vừa gặp ở hẻm núi, chỉ có thể lấy câu “không giống nhân vật nhân gian” để hình dung tư sắc của nàng, một đôi mắt xanh sẫm hiếm thấy, như non xanh nước biếc, nên có 95 văn, có lẽ chỉ hơi kém nửa bậc với mặt cáo trắng cùng Trần Ngư cùng Khương Nê mà thôi, nếu là dáng người cao hơn một chút, vận vị đầy đặn lên, nói không chừng có thể cân sức ngang tài. Hoàn cảnh trong Bắc Mãng toàn là bão cát thô ráp, nữ tử ít có người thủy linh, thân hình thường thường cũng thô kệch hơn nữ tử phương Nam nhiều, chẳng lẽ đây là duyên cớ độc chiếm bát đấu phong lưu của Tào quan tử, để ngầm chiếm hết thanh tú của nữ tử Bắc Mãng sao?
Nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua, Từ Phượng Niên liền hoài nghi có phải là mình phong kim quỹ đến mức tự mình gây họa cho mình, biến bản thân thành hòa thượng chỉ ăn chay không ăn mặn rồi hay không, quả thật là giờ hắn lại không muốn đánh giá thiếu nữ tuyệt sắc này chút nào nữa, chậm rãi đứng lên, chủ động rời khỏi bộ nhuyễn hương ôn ngọc kia. Sau khi dưỡng kiếm, thân thể tựa như đã được hẹn giờ một cách cực kỳ chuẩn xác, cho dù là nhập định thổ nạp thì cứ cách một canh giờ sẽ tự động bừng tỉnh, nhảy xuống đáy cốc, im lặng ngự kiếm, lúc nhỏ máu lên thân kiếm, phi kiếm thế mà lại rơi thẳng xuống, mất ba ngày uổng phí, Từ Phượng Niên không nhịn được mà chửi ầm lên, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vết máu trong lòng bàn tay, màu vàng nhạt lại thấm vào bên trong màu đỏ tươi một cách khó hiểu. Hắn cũng chưa từng nghe nói có loại cảnh tượng cổ quái này trong cảnh giới Đại Hoàng Đình viên mãn, cũng không dám nuôi kiếm lung tung, sau khi thu hồi thanh Nga My thon dài mảnh khảnh như nữ tử thì lướt về đỉnh núi, dân du mục được cứu phần lớn tuổi còn nhỏ, chúng đang vây quanh thiếu nữ kia, ánh mắt nhìn Từ Phượng Niên tràn ngập kính sợ cùng sùng bái, Từ Phượng Niên cũng không thèm để ý tới chúng. Khi nhìn thấy cái chén trắng đang toả sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ kia, thì liền ngồi xổm xuống vươn ngón tay ra lau, ngửi ngửi, lập tức đoán được bảy tám phần, Phật Đà sở dĩ xưng là Kim Thân Phật Đà, phần lớn là do cái gọi là Kim Cương Bất Bại chi thân kia, có lời đồn rằng nó có thể khiến cho âm minh chư tà tránh lui, vạn quỷ Phong Đô phủ phục. Trải qua sự diễn giải của Lý Thuần Cương, Từ Phượng Niên cũng mới biết Kim Cương cảnh trên thế gian đại khái đều xem như là ngụy cảnh, chỉ có Lý Tâm của Lưỡng Thiện Tự cùng đệ đệ Từ Long Tượng mới là Kim Cương chân chính. Lý Tiểu Tâm năm đó tây du vạn dặm trở về, không biết là ai truyền ra bí mật kinh người rằng ăn một miếng thịt trên kim thân của bạch y tăng nhân là có thể trường sinh, khiến cho nhân vật tà ma chen chúc mà tới, nhưng quả thực là không kẻ nào đạt được mục đích trên, cuối cùng khi Lý Tiểu Tâm tới gần Trường An, trước mắt bao người cắt một miếng thịt cho người đói rét sắp chết ăn, vài năm sau lão già ăn thịt đó tuy an tường chết già, nhưng cũng chưa từng có được trường sinh, lúc ấy nghi ngờ mới tiêu tán.
Từ Phượng Niên khoanh chân ngồi, kinh ngạc xuất thần nhìn cái bát trắng. Thiếu nữ bên cạnh cùng hai mươi mấy hài tử thiếu niên không dám quấy rầy, cùng ngẩn người theo hắn. Lát sau Từ Phượng Niên đứng lên, xách theo hai hài đồng lướt xuống đáy cốc, đàn trâu rừng bị tiếng sư tử rống của Phật môn làm kinh sợ, như dòng nước lũ trong nháy mắt bị đóng băng, toàn bộ bất động, cuối cùng toàn bộ đã quay đầu chạy đi, lúc này dân du mục mới an tâm chọn thi thể trâu rừng làm thịt trữ thu đông, Từ Phượng Niên lục tục đưa dân du mục trên đỉnh núi xuống, trong lúc đó mấy hài tử tính tình cởi mở chỉ cảm thấy đây là đằng vân giá sương, vui vẻ cười to.
Cuối cùng chỉ còn lại có thiếu nữ duyên dáng yêu kiều kia. Long Yêu Châu xa về phía bắc với địa cảnh giá lạnh, vào mùa thu đông người giàu có lấy da chồn, cáo, thanh thử…làm áo lông, người nghèo lấy da trâu, ngựa, heo, dê… làm quần áo, xuân hạ thì cùng dùng vải vóc làm quần áo, nhưng quý tiện lại có phẩm chất khác biệt. Giống nữ tử trước mắt này, vạt áo tay trái hẹp, mang giày da đen, chỉ xem như mộc mạc sạch sẽ, chứ kém xa quần áo tỳ thiếp hiển quý thêu như cung nhân. Nhưng mà nàng lại trời sinh lệ chất, bên hông buộc một cây sáo Khương tinh xảo, đỉnh núi không người, Từ Phượng Niên cuối cùng cũng có tâm tư cẩn thận đánh giá một phen chứ không vội đưa nàng xuống hẻm núi, nàng bị nhìn đến mức khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, cúi thấp mi mắt, hai ngón tay lặng lẽ vân vê góc áo. Từ Phượng Niên cười cười, đến gần nâng cằm của nàng lên, khiến cho nàng nhìn thẳng vào mình. Từ Phượng Niên đã tận mắt nhìn thấy Mãng kỵ đi săn đuổi, nên không định xen vào trong vũng bùn nát này, hồng nhan họa thủy, Từ Phượng Niên cũng không có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt ở Bắc Mãng, tình kiếm thương người, rộng rãi như Lý Thuần Cương, chẳng phải cũng chịu tội như thế sao?
Lần ngăn cản đàn bò này của Từ Phượng Niên, tư tâm rõ ràng, chỉ là muốn có thể lưu lại cho hòa thượng Long Thụ một trong hai đại thánh nhân trong thiên hạ một ấn tượng tốt, nếu hy vọng xa vời rằng thế tử điện hạ tiễn Phật tiễn đến tận tây thiên, cứu vớt nhóm dân du mục này khỏi nước sôi lửa bỏng, thì thật sự hắn không có phần từ bi này, còn nữa, liên lụy đến hắn, ai có thể trước sau vẹn toàn được? Từ Phượng Niên ôm lấy nàng, tung người nhảy lên, phiêu nhiên rơi xuống đất, sau khi buông nàng ra thì không nói gì nữa, hờ hững với cả những dân du mục cảm động đến rơi nước mắt đang quỳ lạy, khí cơ kéo dài như long mạch Côn Lôn, lướt qua rồi biến mất, truy tung theo đàn trâu rừng mà đi, sau khúc cua, thì cước bộ chậm lại, dự định quay trở về, hắn đã nghĩ đến một biện pháp có thể diễn luyện du thức của trang thứ sáu đao phổ kia rồi, đó là bơi lội như cá trong đàn trâu rừng.
Kỵ binh Bắc Mãng chờ đã lâu mà không thấy trâu rừng xuất hiện, liền nhận ra đã xảy ra tình thế ngoài ý muốn, vung đao xông vào hạp cốc, tai Từ Phượng Niên thính đến kinh người, khẽ nhíu mày, lập tức dán mình lên vách đá âm u như một con thằn lằn, vốn định mắt không thấy tâm không phiền, lướt lên đỉnh núi rồi đuổi theo đàn trâu rừng, nhưng khi thoáng nhìn thấy một kỵ binh cuối cùng chạy vào góc cua trong hạp cốc thì trong đó lập tức truyền đến một trận cười gằn mà nam nhân nào cũng hiểu. Từ Phượng Niên liền đi dọc theo vách đá, rồi nhìn thấy dưới đáy cốc có ba mươi mấy kỵ binh vây quanh thiếu nữ kia, người cưỡi ngựa tinh xảo, nhưng lại nghiêng thân đưa tay ra trêu chọc quần áo thiếu nữ. Từ Phượng Niên ưỡn ngực mắng chửi một câu rồi lại phi thân xuống đáy cốc, khi mũi chân hạ xuống đất cũng không khiến bụi bặm nổi lên, mấy tên Mãng kỵ ngang tàng không chú ý tới phía sau có người ngang trời xuất thế, Từ Phượng Niên cũng lười nói nhảm, phiêu nhiên đi về phía trước, một tay túm lấy đuôi ngựa của một con chiến mã đang chạy, chiến mã hí lên một tiếng đau đớn, giơ cao hai vó, thống khổ kêu vang, kỵ binh hung hãn thấy thế thì kinh ngạc xoay người, sát cơ bừng bừng, lập tức bổ một đao xuống tên gia hỏa không biết sống chết này, Từ Phượng Niên tóm lấy mãng đao, kéo tên kỵ binh đó xuống ngựa, một cước sút tên võ sĩ cường tráng này ra xa, thân thể gã nện vào vách đá, lập tức biến thành một bãi thịt nát. Nội tâm Từ Phượng Niên cả kinh, từ khi nào mà mình có cảnh giới này vậy? Những kỵ binh còn lại đều ngẩn ra, một gã mãng nhân dũng mãnh giục ngựa chạy về phía trước, Từ Phượng Niên không buồn nhúc nhích, chờ chiến mã đụng tới thì vươn một tay đặt ở trên đầu ngựa, đầu con chiến mã nổ tung trên mặt đất, mất mạng tại chỗ, nửa sau thân thể con chiến mã thì bị hất tung lên, Từ Phượng Niên dùng một tay đẩy ra, cả mãng kỵ cùng tử mã đều cùng bị hất bay về phía vách đá. Thứ khác biệt duy nhất khi so với tử tướng của người trước đại khái chính là một bãi bùn nhão lớn hơn một chút mà thôi.
Hơn ba mươi kỵ binh không để ý đến việc đùa giỡn khối thịt non sắp đến miệng kia nữa mà liều mạng chạy trốn, ai cũng nhìn ra được căn bản không thể lấy chiến thuật biển người nghiền ép địch nhân ra để mà dùng được. Lưu được núi xanh không sợ không có củi đốt, đạo lý này đặt ở bất cứ nơi nào cũng là dễ hiểu chất phác nhất. Nếu Từ Phượng Niên đã khai sát giới, thì tất nhiên sẽ không cho phép con cá lọt lưới nào đi mật báo được, hắn lướt lên, nhàn nhã lững thững, đều là "chậm rãi" dạo chơi lướt qua cạnh chiến mã rồi đẩy một chưởng ra, tựa như đập ruồi bọ ở trên tường vậy, vách đá nơi hẻm núi lập tức xuất hiện từng đóa từng đóa lớn màu đỏ tươi. Quả thực là Từ Phượng Niên không làm được thủ đoạn huyết tinh dùng ngựa kéo thê nữ Diệp Bạch Quỳ đến chết như Trần Chi Báo, nhưng để mà nói thì nếu muốn giết một ít man tử ở Bắc Mãng, thì vẫn không hề cố kỵ chút nào, nếu không phải như thế, Từ Phượng Niên sẽ tự nhận mình đáng chết ở Bắc Mãng mất!
Cho dù là có thế tập võng thế nơi tay, thì lại có tư cách gì để đi đoạt quân quyền Bắc Lương từ Trần Chi Báo? Cướp binh cướp lương thực cướp dân vọng cướp lòng quân, đều phải hai tay nhuốm máu mà đi đoạt lấy, chứ không phải là kiểu há miệng đi nói nhân nghĩa đạo đức kia, xuân thu bất nghĩa chiến, có bao nhiêu tràng hãm hại? Bao nhiêu tòa thành trì bị tàn sát? Có bao nhiêu người ăn thịt mẹ, bán bố, nấu con? Sĩ tử, quý tộc, quyền thần, võ phu… từng cái tên từng cái tên phấn mực lên sân khấu, mặc dù đã chết đi, nhưng phần lớn vẫn xem như được lưu danh qua một hai nét bút trong sử xanh. Nhưng cũng có rất nhiều người trong loạn thế chỉ muốn làm chó để hưởng thái bình ấm no, chết thì chết, vì ngay cả hậu nhân để thắp hương vào thanh minh cũng chết hết rồi còn gì.
Thống soái ba mươi vạn thiết kỵ của Bắc Lương có lòng dạ đàn bà sao? Một khi cửa bắc đế quốc mở rộng, quân Bắc Mãng tiến thẳng xuống, người đầu tiên gặp nạn chính là trăm vạn hộ sống ở Bắc Lương. Lúc ấy những trung thần của vương triều Ly Dương một mực cho Bắc Lương là cái xương cá gây trở ngại kia, lúc nói thì trên mặt bi ai, nhưng trong lòng kỳ thực sẽ thấy thập phần vui mừng.
Từ Phượng Niên sắc mặt âm trầm, giải quyết hơn ba mươi kỵ binh Bắc Mãng xong thì chậm rãi đi về phía thiếu nữ kia.
Nàng là dân du mục trung duy nhất tận mắt nhìn thấy hắn dùng lực cản đàn trâu rừng, khi đó đã nhận định hắn chính là anh hùng hào kiệt lớn nhất trong thiên hạ, như tiên nhân hàng thế.
Nhưng khi nàng chứng kiến thủ đoạn thiết huyết có thể giết người mà không phải chỉ là giết trâu của hắn, nhất là nhìn thấy hắn chậm rãi đi tới, liền theo bản năng né tránh tầm mắt, lui về phía sau hai bước.
Khóe miệng Từ Phượng Niên nở nụ cười lạnh, lướt lên đỉnh núi, tận tình tận nghĩa rồi, giờ sẽ mặc kệ sinh tử tồn vong của những dân du mục này mà đi truy tìm đàn trâu rừng thanh thế to lớn kia.
Thiếu nữ đột nhiên giật mình rồi nhận ra mình đã làm cái gì, hối hận đến lo lắng muốn chết, mờ mịt ngã ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng.
Từ Phượng Niên đi tới đỉnh núi cuối hẻm núi, dừng chân nhìn về phương xa.
Cứu một người giết vạn người, giết một người cứu vạn người, công đức tội nghiệt bên nào nặng bên nào nhẹ.
Từ Phượng Niên mặc dù tin Phật, nhưng cũng nghĩ không ra, cũng không muốn biết.
Nhớ khi còn bé Nhị tỷ Từ Vị Hùng rối rắm với việc bạch mã là ngựa hay không phải ngựa, thô nhân Từ Kiêu đã nói đùa rằng: “Cha nói ngồi ở đằng kia là ngựa thì đó chính là ngựa, ai dám nói không phải?”
Một tên võ phu nhân đồ không nói đạo lý đến như thế, ở đêm đó lại nói với thế tử điện hạ rằng thiên hạ không có người nào đáng chết, càng không có bách tính nào đáng chết. Chỉ cần Từ Kiêu ta một ngày không chết, Lương Mãng sẽ không chết một gã bách tính nào.
Từ Phượng Niên nhảy xuống vách núi, vung chân chạy như điên, đuổi theo dấu chân của đàn trâu hoang.
Đầu tiên là du ngư nhập hồ, nhẹ nhàng thoải mái bơi xuyên qua đàn trâu, sau đó nhảy lên lưng trâu.
Đạp triều mà đi.
Cuối cùng đứng trên lưng một con trâu rừng dẫn đầu, sừng sững ở đầu triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận