Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 515: Muốn xách rượu mà quay về (1)

Từ Phượng Niên đã nghĩ thông suốt một đạo lý, cái gọi là “rút kiếm nhìn xung quanh tâm mờ mịt”, ngoại trừ lo nước lo dân, còn có một loại khả năng chính là lạc đường. Bởi vì sửa chữa lộ tuyến đã định, chỉ có thể men theo phương hướng đại khái rồi chạy tán loạn như ruồi bọ không đầu, may mà trên đường gặp phải một nhóm người đọc sách đang bị mã tặc cướp đường, xem như không cần rút đao mà đã tương trợ một lần, sau đó cùng nhau quay về biên giới Long Yêu Châu và Quất Tử Châu. Sở dĩ ra tay, là nhìn ra những người này có thân phận di dân từ Xuân Thu, hơn nữa cũng không xa lạ gì với đám mã tặc kia, hai tên trong đó chính là hai kẻ lần trước muốn cướp người về cho nữ đương gia làm áp trại ấm giường. Đám thư sinh sĩ tử tuổi tác cao thấp không đồng đều này hẳn là có gia cảnh không tầm thường, có đến năm sáu gã võ nhân tinh tráng không biết là gia tộc mời đến hay là được thuê để làm hộ vệ, để mà chống lại ba mươi mấy tên mã tặc qua lại như gió này cũng không thể nói là không hề có sức đánh trả, biểu hiện của vài tên sĩ tử bội kiếm cũng có chút xuất sắc, kiếm thuật rực rỡ đẹp mắt, mang ra hù dọa mã tặc thì là dư dả, vài nữ tử trẻ tuổi mặc nam trang nhìn thấy thế thì hai mắt tỏa sáng. Ngược lại, kẻ xuất lực nhiều nhất để giải quyết dứt khoát là Từ Phượng Niên thì lại làm cho các nàng thiếu hứng thú.
Nguyên do đại khái là do hắn đang đeo một tấm da mặt sinh căn có tướng mạo bình thường, tình yêu nho nhã trên thế gian phần lớn đều coi trọng cảm giác nhất kiến chung tình, nói cho cùng thì nhân vật chính trong tiểu thuyết thì toàn là tài tử giai nhân cả, nam tử nào mà không ngọc thụ lâm phong hoặc là có khí tức văn nhân nồng đậm đến sặc mũi chứ? Nữ tử nào mà không chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn chứ?
Đối với việc này Từ Phượng Niên cũng không có cái gì mất mát đáng nói, ngược lại lại còn nói chuyện với vài lão nho sinh trong đội ngũ, mới biết được đoàn người đều là đệ tử của mấy gia tộc đồng khí liên chi của Cô Tắc Châu, thánh nhân dạy bảo muốn đọc vạn quyển sách thì còn phải đi ngàn dặm đường, trong đội ngũ có mấy người cùng lúc cập quan, trùng hợp là lại có một lão học nghiên có liên hôn với đại tộc tại Quất Tử Châu, cũng muốn xem phong cảnh biên tái, nên liền cùng nhau xuất hành, người trẻ tuổi thì thừa dịp còn phong nhã để đi du học, còn người tuổi già thì thừa dịp một chân còn ở bên ngoài quan tài mà nhanh nhanh du lịch, về phần ba nữ tử kia, đều là vì ái mộ sĩ tử cập quan, tuy rằng cũng là hậu duệ di dân chạy về phía bắc, nhưng sau khi lây nhiễm bầu không khí Bắc Mãng thì liền có can đảm làm ra trò hay là bỏ trốn khỏi nhà.
Từ Phượng Niên hơi cân nhắc một chút mới hiểu ra là gia tộc của các nàng hơn phân nửa là kém hơn nửa trù khi so với mấy vị thanh niên tuấn ngạn kia, nên hy vọng có thể mượn cơ hội ở trên đường du lịch này mà gạo nấu thành cơm, trèo lên cành cao. Lúc này mới mắt nhắm mắt mở.
Trong lúc nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc, Từ Phượng Niên cũng đã kiếm được bằng chứng. Đám người Bắc Mãng chia làm bốn, di dân Xuân Thu đều xếp ở hạng hai, sau đó nữ đế Bắc Mãng học theo Tịnh Cửu Lưu triều Thanh, sắp xếp họ rồi định phẩm, ngoại trừ triều dã trên dưới trong lòng biết rõ là đang lót đường cho Mộ Dung thị ra thì cũng không phải là hai chữ không đúng, Nam triều ngoại trừ ba họ "Cao Hoa" chiếm chỗ cao chữ Giáp, thì kế tiếp cái gọi là đại tộc Cao Môn phần lớn là hai chữ Bính Đinh chiếm đa số. Lão nho sinh có quan hệ thân cận với Từ Phượng Niên này, cũng bởi vì tộc huynh từng đảm nhiệm Lại bộ chính viên lang Nam triều nên có thể chen thân vào gia tộc chữ Đinh, mà thế gia tử cầm đầu trong đội ngũ này tuy rằng chỉ là sĩ tử của sĩ tộc tam lưu Trung Nguyên chạy về phía bắc, nhưng vì đã cắm rễ ở Bắc Mãng, hơn nữa ước chừng là thích hợp với khí hậu, nên gia tộc trước sau đã có hai người đứng hàng cao vị cửu khanh Nam triều, mà nhảy lên trở thành họ lớn chữ Bính. Ba nữ tử gia tộc kia không nằm trong hàng ngũ Bính Đinh, đối tượng được hai vị trong đó đang nhớ nhung đều là công tử ca tiêu sái họ Lạc này.
Trên đường đi các nàng biết được người trẻ tuổi họ Từ tên Kỳ này chỉ là đệ tử thứ xuất của dòng họ Lưu ở Cô Tắc Châu, thế nên ngay cả cho một khuôn mặt tươi cười cũng không vui làm, giống như sợ cùng người này nói một câu thì sẽ bị Lạc công tử coi thành nữ tử nông cạn ngả ngớn thủy tính dương hoa vậy.
- Giải thích, thủy tính dương hoa nghĩa là dâm loạn. Hết giải thích.
Cách biên cảnh thành trì Quất Tử Châu còn có một ngày đi bộ nữa, trong ánh hoàng hôn có một nhóm chừng hai mươi người bắt đầu hạ trại nghỉ ngơi, Từ Phượng Niên tay chân lưu loát giúp đỡ vài lão nho sinh dựng lều trại da dê, với người có tâm bợ đỡ thì xem ra lại càng không có hứng thú kết giao, chỉ có vài tên tùy tùng thiếu chút nữa mất mạng dưới tay mã tặc là thỉnh thoảng tiếp lời vài câu với tên có vũ lực này không tệ nghe nói là con cháu bán sĩ bán thương này. Miền trung nam bộ của Bắc Mãng nghiêng về phía bắc rất hợp cho thủy thảo, Cẩm Tây Châu ở gần Ly Dương vương triều còn có dãy một núi liên miên, nhưng mà bọn họ không dám qua biên giới quá lớn, gặp phải quyền quý Bắc triều, bất kể là tất thích trên thảo nguyên, hay là tướng giáo quân ngũ, đừng nói là bị đánh một trận mà có thể sống sót trở về Cô Tắc Châu hay không thì cũng khó nói.
Hạ trại xây dựng lều trại tạm thời xong, liền bắt đầu đốt lửa trại nướng thịt, thuận tiện hâm rượu nấu trà, hôm qua một gã tùy tùng đã bắn chết một con ngựa hoang lạc đàn cùng mấy con thiên nga, còn chưa ăn xong, Từ Phượng Niên dính hào quang của mấy vị lão nho sinh mới được nếm mấy miếng thịt ngựa nướng nửa sống nửa chín.
Ngồi ở trước lửa trại, các sĩ tử trẻ tuổi bắt đầu ba hoa khoác lác, giống như là thở một hơi là trải qua quốc thế tế dân hít vào chính là sơn hà cẩm tú vậy.
Các lão thư sinh thì nhớ lại một ít quang cảnh tuế nguyệt khi còn trẻ ở Trung Nguyên, chẳng biết vì sao đề tài lại tập trung đến quân lực hai triều, lại thôi diễn đến lực cánh tay cung nỏ, lão giả họ La của gia tộc chữ Đinh thấy Từ Phượng Niên giống như nghe đến nhập thần liền cười cười giải thích: "Cái này là độ mạnh về cung nỏ, tức cái gọi là cung lực, chính là dùng sử dụng phương pháp treo vật nặng để treo ngược cây cung cho đến khi nó được kéo ra hoàn toàn mới thôi, vật treo nặng mấy cân thì cây cung đó liền là mấy cân, ngoài ra cũng có thể dùng cột cân có móc tương đối hiếm thấy, cột cân thì tinh chuẩn hơn một ít, bình thường hay dùng ở trong quân doanh, tùy tùng kéo cung bắn rơi thiên nga của lão kia có lực cánh tay tiếp cận đến hai thạch, không dám nói là bách bộ xuyên dương, nhưng trên dưới tám mươi bước thì vẫn có thể xuyên được một hai bộ giáp da, thứ hắn dùng chính là Đông Thiên Tân - làm từ cây chá thượng hạng, sừng trâu nước cùng gân nai cũng đều là vật liệu tốt để làm cung, đáng tiếc dùng keo cá cùng quấn sợi hơi kém một chút, nếu không cái cung mà hắn cõng kia ít nhất có thể bán được ba trăm lượng bạc ròng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận