Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 180: Tử chiến (2)

Từ Phượng Niên đối với việc thủy sư Thanh Châu có thể nghênh chiến hay không kỳ thật cũng không để ý, phần lớn thời gian hắn dùng để quan sát một ít chi tiết của lâu thuyền Hoàng Long, chiến hạm điều động có đâu vào đấy hay không, cần câu cách phách có lau chùi đến trong suốt hay không, ván thuyền bồng buồm bọc thiết giáp da trâu có đầy đủ hay không…
Một lá cũng biết thu, thủy sư Thanh Châu chiến lực bao nhiêu, liếc qua thì có thể đại khái nhìn ra tám chín phần mười. Lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương đứng bên cạnh Thế tử điện hạ, đề phòng đánh lén. Từ Phượng Niên quay đầu thuận miệng nói chút chuyện trọng yếu của thủy chiến với Ninh Nga My, nói tóm tắt rõ ràng đơn giản rồi bình luận một phen đối với thủy sư của Thanh Châu, tên võ điển tướng quân một trong bốn răng Bắc Lương này không rành về thủy chiến, nhưng nghe thế tử điện hạ nói thì cũng bày ra vẻ mặt ngưng trọng mang theo vài phần kinh ngạc, điện hạ rõ ràng là chuyên gia tinh thông binh lược thủy pháp, trình bày lợi hại, nói năng êm tai, không phải là kẻ nhìn " Thái Bạch Âm Kinh " vài lần rồi đi lý luận suông.
Đại kích tướng quân mỉm cười, khom người chờ lệnh: "Chỉ cần quân địch dám chiến, mạt tướng một kích liền có thể cắt đứt cần đập của cái lâu thuyền kia, để nó không tới gần được, về phần so đấu tiễn thuật, Hoàng Đầu Lang so với Bắc Lương chúng ta phải kém tới mười vạn tám ngàn dặm. Khẩn cầu điện hạ cho phép mạt tướng dẫn binh đi giáng đòn phủ đầu! Nhất định phải cho thủy sư Thanh Châu kiến thức một chút cái gì gọi là chiến trận dũng mãnh!
Từ Phượng Niên lắc lắc đầu, trêu ghẹo nói:
"Ninh tướng quân, chúng ta ước chiến, đánh hay không đánh tốt nhất còn phải do những người đối diện kia quyết định. Nếu ngươi ra tay trước, sau này truy cứu ra, với cái thanh danh thế tử điện hạ từ trước đến nay vẫn luôn hỏng bét của ta thì cũng không sợ, cùng lắm cũng chỉ là làm cho Từ Kiêu cùng Trương Thủ Phụ và một đám các đại học sĩ của điện chửi ầm lên ở trên triều đình mà thôi, nhưng ngươi thì phải coi chừng việc ngay cả Võ Điển tướng quân mình cũng không làm được đấy. Ngươi nhìn tướng quân cùng cấp với ngươi ở bên kia lâu thuyền xem, đắc chí vừa lòng, đoán chừng làm nếu làm tốt chuyện này là có thể thăng quan phát tài rồi, Ninh tướng quân theo ta ở vốn là chịu tội, không có cách nào thăng quan thì cũng thôi đi, nếu lại còn bị giáng cấp thì cái thanh danh của nát bét của ta sẽ truyền đi khắp ba mươi châu, về sau ai dám đi theo làm tùy tùng một tên thế tử điện hạ vô lương là ta nữa?"
Ninh Nga My trọng giáp uy nghiêm ước chừng đã thăm dò được đại khái tính nết của thế tử điện hạ, hiểu ý cười nói: "Đúng là có đạo lý, xem ra ngày nào đó phải cầu điện hạ cùng đại tướng quân cho mạt tướng một ngàn quân ngưu võ tướng. Lần ra ngoài vất vả này dù sao cũng phải tăng thể diện cho điện hạ.
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Chỉ cần làm tốt là được."
Lúc khinh kỵ Bắc Lương ngưng thần đối địch, thỉnh thoảng sẽ quan sát thần thái của thế tử điện hạ và Ninh tướng quân, thấy hai người tin tưởng thoải mái tùy ý như thế, bọn họ đều hào khí lan tràn theo. Bộ hạ cũ của quân Bắc Lương có thể nói là một nhóm người không được chào đón nhất của vương triều Ly Dương, ba mươi vạn thiết kỵ vô địch đóng quân cách biên giới hai nước Dương Bắc Mãng, đối với tập tục đã lan tràn hơn mười năm này cũng không thể làm gì. Bọn họ thật vất vả lắm mới bắt được cơ hội để theo Thế tử điện hạ cùng Ninh tướng quân Viên Đô Úy đi ra khỏi Bắc Lương, tuy tổn hại không ít huynh đệ trong cuộc chiến ở tiểu đạo dưới mưa, nhưng đã vào Bắc Lương quân thì có ai sợ cảnh da ngựa bọc thây? Lúc ở cửa thành Dĩnh Duyên, Ninh tướng quân một kích chọc ngã cựu tướng Cố Kiếm Đường không có mắt kia xuống ngựa, về sau nghe Ninh tướng quân kể lại chính miệng thế tử điện hạ nói rằng nhất định phải đem tên phó đô úy Đông Cấm kia treo ở trên cửa thành để thị chúng. Nếu như lúc ấy khinh kỵ doanh chữ phượng còn đang bán tín bán nghi, thì lúc đi qua Quỷ Môn quan, thế tử điện hạ tự mình cứu người, rồi hôm nay lại nghe thế tử nói “có dám đánh một trận”, bọn họ cũng đã bắt đầu tin nhiều hơn ngờ. Lúc trước mặc kệ có phải thế tử điện hạ lỗ mãng thật hay không, nhưng với cái diễn xuất ương ngạnh nhất đẳng này, chung quy là cũng không hổ là Bắc Lương Từ Vương Kỳ!
Ngày đó thế tử điện hạ ở trong dòng nước siết bay nhảy như vượn, nhất là thủ pháp cầm Bặc Tự Thiết Kích xách người kia, doanh chữ phượng đều nhìn ở trong mắt ghi tạc trong lòng, mấy tên khinh kỵ được điện hạ cứu từ trong nước lên kia, dạo gần đây khi nói cười chêm chọc cùng đồng đội thì trong lời nói luôn có chút tự ngạo.
Từ Phượng Niên nhìn thấy một thanh niên cường tráng trên thuyền Hoàng Long Lâu cầm lấy cây cung sừng trâu khổng lồ, kéo cung như trăng tròn, có thể thấy được lực cánh tay không tầm thường.
Mũi tên kia, nhắm thẳng vào chính mình.
Từ Phượng Niên tay phải cầm Tú Đông, nheo nheo đôi mắt phượng phi phàm, lặng lẽ nói: "Chờ ngươi.”
Mỗ Sơn, Vương Lâm Tuyền đi tới thư phòng của tiểu nữ nhi Vương Sơ Đông lâu, cùng nhau quan chiến.
Tuyết thư phòng đầu tiên của Vương Đông Sương là kiến trúc cao nhất núi Mỗ Sơn, sách vở khắp nơi, tán loạn không có thứ tự, nhưng nàng cũng không cần nha hoàn nữ tỳ sửa sang lại, thư phòng là cấm địa, nhất là lúc nàng viết thơ, không người nào được quấy rầy.
Mỗi quyển sách đều được nàng phân loại chọn lựa thành đủ loại khác nhau, rồi còn được đặt biệt danh cho khác biệt. Lúc nào nhàm chán thì nàng nằm rạp trên đống sách, cầm lấy hai quyển sách khác loại rồi cho bọn chúng giả vờ “giác đấu” với nhau, tự biên tự diễn, tự khiển tự vui, cho nên từ trước tới giờ cũng không cô đơn. Bởi vậy nha hoàn ở bên ngoài thư phòng thi thoảng cũng có thể nghe được mấy tiếng hô kiểu như là "A, kinh học thắng binh pháp, phạt bốn mươi sáu bộ binh thư các ngươi nửa tuần không được ta đọc" ; "A, Tây Thục thi tập cùng Nam Đường khúc phú thế lực ngang nhau, không tồi không tồi, khen thưởng cho các ngươi cùng đại tướng quân Hoa Gian Tập Giáo và " Bồ Tát Man Bạt " , mỗi người đọc ba ngày" .
Các nha hoàn đối với ý nghĩ thiên mã hành không của tiểu thư nhà mình đã tập mãi thành thói quen, nếu tiểu thư chán viết sách đọc sách thì sẽ cùng các nàng đá cầu bàn đu dây đánh ngựa cầu, các nàng cũng cảm thấy đi theo một chủ tử vui vẻ tiêu dao như vậy thật sự rất là may mắn, đặc biệt là vài nha hoàn xuất hiện trong " Đông Sương đầu trận tuyết " , các nàng đều được thiên hạ sĩ tử biết rõ, quả là quá thần kỳ. Rất nhiều kẻ tuấn tài của sĩ tộc Thanh Châu đều mộ danh đến đây, chỉ cầu có thể cưới được một nha đầu " Đông Sương”, chuyện này cùng với chuyện một lão gia hỏa tự xưng là tử tôn Đông Sương được xưng hai đại kỳ chuyện của văn đàn Bản Châu.
Vương Sơ Đông kiễng mũi chân, nhìn về phía đám thuyền đang giằng co trên mặt hồ, lo lắng trùng trùng hỏi: "Cha, đánh được sao?"
Gừng rốt cuộc vẫn là càng già càng cay, Vương Lâm Tuyền trong lòng đã có dự tính nói: "Thủy sư Thanh Châu nhìn thì có vẻ thuyền lớn nhiều người, kỳ thực là trông thì ngon mà lại không dùng được, mười năm nay Thanh Châu không có chiến sự, đám Hoàng Đầu Lang này cũng chỉ là đang tỏ vẻ mà thôi. Thân vệ tùy tùng của điện hạ thì lại khác, trăm dặm chọn một, tinh thông kỵ xạ. Nếu thật phải đối chiến, một trăm hãn tốt mạnh mẽ đối đầu với bốn trăm tên phế vật không hiểu binh chiến, thì chỉ trong vài thời gian chén trà, Hoàng Đầu Lang sẽ bị đánh cho tơi bời. Nhưng điện hạ cần sự cố kỵ chia rẽ lôi kéo ở trên triều đình, thủy sư Thanh Châu cũng không dám vô pháp vô thiên đến mức sau khi điện hạ bày ra thân phận còn dám thủy chiến một trận, đây cũng không phải là chuyện nhỏ kiểu quan lại khi dễ dân đen, nói che giấu là có thể che giấu được. Hai phái quan quân đánh nhau, là tối kỵ của triều đình, hiện tại phải xem bên thủy sư Thanh Châu kia có người sáng suốt hay không, nếu là do đám chuột nhắt Vi Vĩ nắm trong tay cục diện, hơn phân nửa phải thua thủy chiến lại thua thêm ở triều đình. Một khi thủy sư Thanh Châu bị vạch trần ra là toàn đám ô hợp, thì việc thủy sư đô thống Vi Đống tham ô trái pháp luật những năm gần đây, ngay cả Châu Mục cũng không che giấu được, đến lúc đó chi Thủy sư này sẽ phải đổi đời rồi. Vốn Thủy sư Thanh Châu bị bộ hạ cũ của Cố Kiếm Đường nắm giữ đến giọt nước không lọt, nhiều lần chất vấn với việc buôn bán muối sắt bằng đường sông của cha. Hừ, nhân cơ hội này vừa hay hay có thể sắp xếp nhân thủ dòng chính vào.”
Vương Sơ Đông nỉ non nói: "Xuân thần ba vạn sáu ngàn khoảnh, một trăm giáp phá bốn trăm giáp.”
Vương Lâm Tuyền nhanh chóng thu liễm tâm thần, không đi nói những hố trũng trong quan trường lục đục với nhau nữa mà cười híp mắt tán thưởng nói: "Thơ hay thơ hay, khí thế bàng bạc."
Vương Sơ Đông trừng mắt: "Thế này sao lại là thơ! Con gái thuận miệng bịa chuyện thôi."
Vương Lâm Tuyền da mặt dày nói khoác: "Vạn mã ngôn của Sơ Đông ta chỉ cần xuất khẩu là thành thơ, không phải thơ nhưng vượt qua thơ nha."
Vương Sơ Đông đang muốn phản bác, đột nhiên nhìn thấy trên hồ phong vân đột biến, đưa tay chỉ về phía mặt sông, cao giọng nói: "Mau nhìn!"
Là Vi Vĩ ở trên lầu ba lâu thuyền đã giương cung kéo ra một vòng tròn lớn, sau đó trong chớp mắt bắn ra một mũi tên!
Mũi tên sắc bén bắn về phía Từ Phượng Niên.
Đại kích Ninh Nga My đã sớm nhìn thấy có người kéo cung, muốn thay thế tử điện hạ đỡ được một mũi tên này thì lại bị ánh mắt của lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương ra hiệu cho rằng không cần ra tay.
Chỉ trong nháy mắt Từ Phượng Niên đã rút đao ra, đám người trên lâu thuyền cùng với bốn trăm Hoàng Đầu Lang đều chỉ nhìn thấy một tia sáng trắng chói mắt vung ra một đường vòng cung, khi chăm chú nhìn lại, thì đã thấy mũi tên khí thế kinh người phá không mà đi kia giờ đã bị chém đứt thành hai đoạn, một nửa mũi tên không hiểu tại sao mà giờ đã bị người kia nắm ở trong tay.
Không chờ cho Vi Vĩ có thời gian hoàn hồn, Từ Phượng Niên nhẹ nhàng quăng lên nửa mũi tên lên rồi bấm tay bắn ra, thế đi của mũi tên bắn ra mãnh liệt vô song, một kích này lại không phải là quà đáp lễ cho Vi Vĩ, mà là bắn về phía tên thế gia tử cầm đầu kia. Tên công tử trẻ tuổi này đã sớm lui khỏi vị trí phía sau màn vị, hiển nhiên là muốn tọa sơn quan hổ đấu, Từ Phượng Niên chính là không cho hắn được như ý. Câu cá mà không câu được đại kình thì sao có thể tính là câu, gia hỏa kia tám chín phần mười chính là tử tôn của Tĩnh An Vương Triệu Hành, trước khi vào thành Tương Phiền, hắn muốn cho Tĩnh An vương biết rõ rằng: Năm đó ngươi bị Từ Kiêu lấy roi ngựa gõ liên tục mấy chục cái mà không dám lộ ra, thế thì hôm nay bản thế tử liền tự tay đánh con trai ngươi một trận. Xem nhà ai mới là hổ phụ khuyển tử!
Bên cạnh danh tên thế gia tử kia tự có cao thủ hộ vệ, chỉ cần lấy tay áo là đã ngăn được nửa mũi tên đang bắn tới, nhưng tên thế gia tử kia lại bị dọa nhảy dựng, lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận đụng vào ngực một danh viện cao môn Thanh Châu, rước lấy một tiếng hờn dỗi đặc biệt chói tai trong cảnh này.
Từ Phượng Niên chậm rãi thu đao, vẫn giữ nguyên cái bộ dạng phách lối muốn ăn đòn kia mà cao giọng hỏi: "Có dám đánh một trận? !"
Ninh Nga My gõ thiết kích trong tay lên ván thuyền tạo nên thanh âm rung động ầm ầm, tướng mạo của hắn vốn là đầu báo mắt yến râu cọp, lúc này đang trợn mắt đối mặt với lâu thuyền Hoàng Long, vô cùng dữ tợn hùng võ mà quát: "Doanh chữ phượng! Tử chiến!"
Viên Mãnh cùng một trăm khinh kỵ doanh chữ phương lập tức cùng hô lên: "Tử chiến!"
Tiếng sấm ngút trời.
Tâm thần nhân sĩ hai thuyền đối diện không tự chủ được mà run lên, hai mặt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra sự nồng đậm hoảng sợ.
Bốn trăm Hoàng Đầu Lang tay chân run rẩy, hiển nhiên đã không cầm chắc được binh khí trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận