Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 497: Nhất Tụ Thanh Long

Thác Bạt Xuân Chuẩn bất kể là có chỗ dựa về gia thế rực rỡ hay là thiên phú trác quần, thì cũng đều có một loại tự phụ muốn thiên hạ xoay quanh mình, nhìn nô lệ quỳ gối đã quen, lúc này nhìn thấy động tác buộc tóc mặc nhiên của sĩ tử Nam triều này, lại có chút sợ hãi không kiềm chế được, rồi lại nổi lên một trận đố kỵ hiếm thấy, Thác Bạt Xuân Chuẩn tuy có tính cách cực đoan bạo ngược thích giết chóc, nhưng đầu óc cũng không kém. Nếu không cũng không đến mức dưới điều kiện chiếm được đại ưu thế nhưng vẫn sợ con cá này lọt lưới đào thoát mà bảo Cầm Sát Nhi giăng lưới săn bên ngoài, lúc này gã nghiến răng nghiến lợi, lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng tra đao kiếm trở về vỏ, lạnh lùng nói: "Đoan Bột Nhĩ Hồi, ngươi phải khiến tiểu tử này rút đao.”
Ma đầu cẩm bào biết Đoan Bột Nhĩ Hồi giỏi cận chiến một khi dốc sức mà làm thì cũng sẽ không có chuyện của lão, liền đi tới trước người một con thải mãng rồi ngồi xổm xuống, móc ra một bình sứ chuyên để nuôi dưỡng mấy loại kỳ trân cổ vật, đổ thẳng vào miệng cự mãng bị đoạn giang đánh trọng thương, rồi quay đầu nhìn về phía thanh niên bội đao kia, đã lâu lão không từng cừu hận một nhân vật nào như thế, huống hồ người này còn trẻ như thế này. Tựa như lão nhân hoa giáp hữu tâm vô lực trên giường ghen ghét những thanh niên cường tráng sinh long hoạt hổ vậy, lão vốn chưa bao giờ gặp được thiên tài trẻ tuổi tuyệt trần trên võ đạo lần nào, lần này xuất hành du lịch cùng tiểu chủ tử, dưới sự dẫn dắt hữu ý vô tình của lão, thì cả đám cũng gây tai họa cho vài thanh niên cường tráng vốn nên có tiền đồ vô lượng, ngoại trừ chết dưới tay Thác Bạt Xuân Chuẩn, thì có người trở thành bữa ăn trong bụng Thải Mãng, cũng có người bị Đoan Bột Nhĩ Hồi mạnh mẽ xé rách tứ chi, không một ai may mắn thoát khỏi. Kết cục của tên thanh niên bất hạnh trở thành đối tượng săn bắn hôm nay này, sẽ chỉ càng thảm hại hơn mà thôi.
Đoan Bột Nhĩ Hồi đã được khen là xương rồng vai gấu, thì tay chân đầu gối đều là vũ khí giết người lợi hại, lúc này nhận được mệnh lệnh của tiểu chủ tử liền không ẩn tàng nữa, vị hán tử khôi ngô này vốn là đầu báo mắt tròng, sau khi lộ ra hung tướng, người trong nghề liền biết sát tâm của gã đã nổi lên bốn tiêu chấn, khí trong tóc như phát ra máu, nộ khí xông lên đỉnh, chỉ động gân cốt, đã như gọt sắt chém bùn. Trong cơ thể Đoan Bột Nhĩ Hồi, máu tuần hoàn cùng khí cơ vận hành đã đến đỉnh, một thân khí diễm Kim Cương Cảnh ương ngạnh bày ra không sót chút nào, khí chú vào gân tới tứ chi, mỗi lần đặt chân lên liền làm cho bãi cỏ lún xuống, gã ra quyền cũng không có sáo lộ. Ảo ảnh mà Từ Phượng Niên dựa vào Đại Hoàng Đình dựng thành giống như gương đồng bị búa sắt đập vào, tuy là tầng tầng nổi lên như thủy triều, nhưng tầng tầng vẫn bị đánh nát như cũ, hai tay vốn đã bị đao kiếm Thác Bạt Xuân Chuẩn cắt bị thương, giờ sau khi đón đỡ lại chảy máu nhuộm đỏ cả trường sam.
Đoan Bột Nhĩ Hồi nhe răng cười giận dữ quát lên một tiếng, quyền đi thẳng tắp, ngang ngược đánh tan thủ xảo của tên đao khách trẻ tuổi này, sau đó sải bước dùng vai đụng vào đối phương. Hai tay Từ Phượng Niên đè đầu vai lại, bốn lạng đẩy ngàn cân, nhưng cũng không đẩy xung lực vạn quân đi được, một người xông tới, một người trượt ngược ra sau, động tĩnh nổi lên tứ phía. Mỗi một bước của Đoan Bột Nhĩ Hồi đều khiến mặt đất run lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc này, gã liền dồn lực từ vai vào khuỷu tay, khuỷu tay tiếp tục dồn lực vào tay rồi tung quyền, lực long hổ thấu gân thấm vào xương tựa như móc sắt. Khi một quyền này tung vào ngực, nội lực trút xuống, chỉ nghe ầm một tiếng, người trẻ tuổi lập tức bị một quyền này đánh nổ bay đi, thân thể cũng không phải thẳng tắp ngửa ra sau, mà sau khi hai chân rời khỏi mặt đất lại trượt nửa vòng cung ở trên không trung một cái rồi mới hạ xuống đất, hai chân tựa như chuồn chuồn lướt nước, tiêu sái phiêu dật nói không nên lời.
Chỉ có điều Đoan Bột Nhĩ Hồi vốn tinh thông quyền kích giết chóc, nên sao có thể để lại cho người này có cơ hội thở phào rồi mới lên lầu được, gã lợi dụng lúc Từ Phượng Niên giảm lực tạo thành một tia ngưng trệ mà tính toán chuẩn nơi đặt chân rồi lướt nhanh qua như ngựa hoang chạy rãnh, lúc tới gần, gã giẫm một chân xuống bùn đất, thân thể hùng tráng vặn lại như dây thừng lại như cung được kéo dây căng hết cỡ, sau đó quét một chiêu chân roi ra, một loạt động tác hung ác đã hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Vị đao khách trẻ tuổi nếu nổi không tới đỉnh Côn Lôn thì liền dứt khoát dồn khí đan điền đến hoàng tuyền, không trốn không tránh, hai chân rơi xuống liền cắm rễ, rồi dùng chiêu lay Côn Luân chưa hoàn thành mà ngạnh kháng một cước này, lúc này đây khi tiếp xúc, khí cơ của song phương nổ liên tiếp như pháo, thanh thế mạnh mẽ như sấm sét, chân roi của Đoan Bột Nhĩ Hồi ở giữa không trung vừa quay về, cái chân roi thứ hai lại công kích ngay đầu đối phương, hiển nhiên là phải phanh thây đối phương mới từ bỏ ý đồ.
Thác Bạt Xuân Chuẩn vẫn tọa sơn quan hổ đấu âm dương quái khí chậc chậc cười nói: "Đau thật, nhìn thôi cũng đau."
Người trẻ tuổi sắp bị roi giết mặt không chút thay đổi, thân thể ngửa ra sau, ngã về phía mặt đất, rồi vỗ một chưởng xuống, thân thể như con quay cấp tốc xoay tròn, chân roi của Đoan Bột Nhĩ Hồi thất bại nhưng vẫn thu phát tự nhiên, chân roi co lại, cất bước như đi cày, sau đó đá ra một cước về hướng eo tiểu tử này, sau khi đá trúng, lại trái với lẽ thường mà không có truy kích thêm, Thác Bạt Xuân Chuẩn cùng lão giả cẩm bào thấy vậy đều nhíu mày không nói gì. Trên đùi của cái chân đang dừng lại của Đoan Bột Nhĩ Hồi máu tươi chảy ròng ròng, bắp chân dường như đã bị một vật gì đó đâm thủng, gã đưa tay sờ cổ, máu tươi ở đó cũng đầm đìa, nếu không phải có tâm thần cả kinh, nhận ra điều không ổn, lấy thực lực Đoan Bột Nhĩ Hồi, một cước kia đủ để chặn ngang và cắt đứt cột sống của người trẻ tuổi kia rồi.
Từ Phượng Niên vừa trượt sang một bên lập tức chậm rãi đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi nhìn thấy mà giật mình, không ngờ ngự kiếm Kiến Càng cùng Nga My cũng không thể sinh ra thương thế trí mạng với ma đầu này, chuôi Kiến Càng trong suốt long lanh bay lơ lửng ở trước người hắn, mà trước đó thanh Nga My tinh tế như tóc đen đã lơ lửng ở trước cổ Đoan Bột Nhĩ Hồi vào lúc gã vung chân, tốc độ của cảnh giới ngự kiếm lúc này không đủ để vượt qua đao, ngoại trừ cái giá cực lớn, thì cũng không có ích lợi thực chất gì. Nhưng giống như lần ám sát Áp Nhung Tốt ở nhà trọ Áp Đầu Lục kia vậy, chỉ dùng để án binh bất động mà ôm cây đợi thỏ thì coi như là dư dả, đáng tiếc ngũ giác của Đoan Bột Nhĩ Hồi quá nhạy bén, tránh thoát được phi kiếm Nga My, nhưng mà bắp chân cũng đã trúng chiêu, chỉ là lấy thể lực kim cương của gã thì một cú đâm của Kiến Càng này cũng không đáng ngại. Mà việc phân thần ngự kiếm cũng làm cho Từ Phượng Niên bị thương không nhẹ.
Ngón tay của Đoan Bột Nhĩ Hồi vuốt ve rãnh máu trên cổ, cười nhạo nói: "Thủ đoạn thật âm hiểm!"
Sắc mặt ma đầu cẩm bào trở nên âm trầm, đại khái đã đoán ra chân tướng, nghĩ thầm hai chữ âm hiểm đâu có đủ để hình dung người trẻ tuổi này. Quay đầu nhìn thoáng qua tiểu chủ tử không còn ý cười nữa, lão có chút hả hê khi thấy người gặp họa, tiểu gia hỏa chưa rút đao này càng biểu hiện ra vũ lực kinh diễm thì nhất định sẽ chết càng thảm, cảnh giới thể lực của tiểu chủ tử là Thác Bạt Bồ Tát một tay rèn, tiểu chủ tử cũng không thẹn với kỳ vọng của quân thần Bắc Mãng, phóng mắt ra Bắc Mãng để nhìn, tầm mắt vẫn luôn phải nhìn chăm chú vào mười tám người lên bảng kia, sau đó thì quả thực là không có ai trong tầm mắt nữa. Lần té ngã không lớn không nhỏ ở Long Yêu Châu này, với tính cách có thù tất báo của Thác Bạt nhị công tử, sao có thể không ghi hận tận xương tủy được.
Trọc khí và máu tụ của Từ Phượng Niên cùng phun ra, gật đầu cười nói: "Âm hiểm thì âm hiểm, nhưng mà hai gã cao nhân ngồi vững trên cảnh giới Kim Cương, cộng thêm một danh môn quý tộc chỉ kém Kim Cương một đường, ba người cùng vây giết, lại rất quang minh chính đại ha."
Đoan Bột Nhĩ Hồi vẫn bất vi sở động, nhưng xương cốt toàn thân đã rung động xèo xèo.
Ánh mắt Thác Bạt Xuân Chuẩn nóng rực nói: "Ngươi lấy đâu ra pháp môn ngự kiếm? Trước khi chết nói với ta, ta sẽ thưởng cho ngươi một cái chết thống khoái."
Từ Phượng Niên hoàn toàn không thèm để ý tới, chỉ điều tức mặc niệm khẩu quyết, tĩnh dưỡng đạo căn khí dưỡng thần, Nguyên Dương không tàng kỳ chân, Hoàng Đình quả thực là có Trường Sinh Liên, vạn lượng hoàng kim không cùng người. Diệu dụng của đạo môn Đại Hoàng Đình không phải đả thương người mà là dưỡng trường sinh, cái gì gọi là trường sinh, có lẽ giống ảo ảnh vô hình có chút hư vô mờ mịt kia, nhưng vì khí cơ lưu chuyển cực nhanh nên thật sự là nếu không lâm nguy tử chiến thì không đủ để biết được huyền thông trong đó. Từ Phượng Niên âm thầm thấy may mắn vì lúc trước vì cần luyện khai Thục thức mà đã để khiếu huyệt trong cơ thể chịu sự "tàn phá" của kiếm khí Cổn Long Bích, giống như chậm rãi mở Phúc Địa Động Thiên ra vậy, cứ tùy ý chọn lựa bảo tàng, Từ Phượng Niên tuy rằng chỉ có năm sáu phần Đại Hoàng Đình, nhưng tu vi này dưới sự rèn luyện của mấy trăm kiếm khí từ Lưỡng Tụ Thanh Xà của Lý Thuần Cương, thật sự là đã được tận dụng hết sức. Nếu không thì trận chiến với Đoan Bột Nhĩ Hồi này, thân thể đã sớm tàn bại, chịu không nổi mấy hiệp đánh giết của tên ma đầu này rồi.
Thác Bạt Xuân Chuẩn tò mò hỏi: "Ngay cả kiếm thuật ngự kiếm giống như Ngô gia cũng đã xuất hiện, ngoại trừ việc cố đấm ăn xôi không chịu rút đao của ngươi ra, chẳng lẽ còn có trò hay áp trục khác?"
Thác Bạt Xuân Chuẩn ước chừng biết tên kiêu căng mặt lạnh này sẽ không trả lời, tự hỏi tự đáp: "Biết rồi, nhất định là ngươi không chỉ ngự có hai thanh phi kiếm thôi đúng không? Còn có mấy thanh vậy ? Hai ba bốn ?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Đúng là có mấy thanh phi kiếm."
Thác Bạt Xuân Chuẩn cười rộ lên: "Đoan Bột Nhĩ Hồi, tiếp tục."
Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi phụng mệnh tái chiến, quyền thế không giảm, chẳng qua là lưu lại thêm vài phần tâm tư để ứng phó phi kiếm quỷ quyệt kia. Đối với Bắc Mãng mà nói, trận cửu kiếm phá vạn kỵ kinh thiên địa khiếp quỷ thần hai trăm năm trước kia đã khắc sâu trong lòng tất cả võ phu, bởi vậy nếu để đối đãi với kiếm sĩ Ngô gia thì quả là không dám khinh thường chút nào. Kiếm mộ hai trăm năm yên lặng, giang hồ và vương triều Ly Dương đã không còn sợ hãi kiếm mộ Ngô gia xuất hết kiếm chiêu thiên hạ như lúc ban đầu nữa, ngược lại Bắc Mãng vẫn còn nhớ kỹ trong lòng, thật là một loại châm chọc thiên đại. Đoan Bột Nhĩ Hồi kiêng kỵ phi kiếm xuất quỷ nhập thần, vẫn cẩn thận thăm dò, tuy rằng phân tâm, cũng không có nghĩa là quyền cước sẽ không đủ nhanh mãnh cương liệt, gã vẫn lấy lực áp người như sư tử vồ thỏ mà chiếm ưu thế từ đầu tới đuôi như cũ.
Thanh Ti kết, như tình ý của nữ tử, kết đến ngàn tơ.
Ban đầu Từ Phượng Niên vẫn không hiểu sự ẻo lả đáng nghi của trang thứ bảy đao phổ này như thế nào, hiện tại không thể không thử lý giải theo kiểu vẽ hồ lô, đương nhiên là không có thần, khi chém giết với Đoan Bột Nhĩ Hồi, chỉ đành đánh theo kiểu còn nước còn tát mà dựa theo phôi thai của đao phổ mà treo phi kiếm lên nút thắt của thanh ti, không ngừng thiết lập cạm bẫy để sử dụng mà thôi.
Thác Bạt Xuân Chuẩn kiên nhẫn đứng ngoài quan sát, lần lượt đếm số lượng phi kiếm, trừ hai thanh đầu tiên ra, thì còn bốn thanh xuất hiện liên tục nữa, chậc chậc hỏi: "Này này này, đã sáu thanh rồi, đã vét sạch của cải chưa?"
Từ Phượng Niên bình thản nói:
"Hình như chưa.”
Sau đó rất nhanh chuôi Triêu Lộ thứ bảy liền lăng không hiện thế.
Cho dù là tâm tính kiên định như Đoan Bột Nhĩ Hồi, cũng có xúc động muốn chửi ầm lên.
Triêu Lộ cùng sáu thanh phi kiếm kết thành thanh ti lúc trước, tựa như một tấm lưới trời lồng lộng, bao phủ Đoan Bột Nhĩ Hồi vào trong, khiến vũ lực của tên ma đầu này bị hạn chế rất lớn.
Thác Bạt Xuân Chuẩn cười lạnh nói: "Có bản lĩnh thì thêm một thanh nữa.”
Từ Phượng Niên mới nói "Lần này thật sự không còn" xong, liền ban thưởng một thanh phi kiếm Hoàng Đồng mới ra lò.
Đoan Bột Nhĩ Hồi rốt cục cũng đã triệt để tức giận.
Phi kiếm không ngừng vẽ ra từng vệt máu trên người vị ma đạo cự phách này, nhưng Từ Phượng Niên cũng đã bị quyền cước gia thân vài lần, mỗi một lần đánh trúng, đều như diều đứt dây.
Khi chuôi Hoa Đào thứ tám được khống chế bay ra, Đoan Bột Nhĩ Hồi đã giết đến đỏ mắt, song quyền liệt thiên địa, gã đánh liều để toàn thân bị thương mà xé lưới xông lên, tung một quyền nện vào ngực người trẻ tuổi này.
Nhìn như phiêu đãng như diều bay.
Lại cố ý vô tình mượn thế, cấp tốc bay về phía Thác Bạt Xuân Chuẩn.
Đoan Bột Nhĩ Hồi hô to: "Tiểu chủ tử coi chừng!"
Lão giả áo gấm khống chế một con mãng xà đâm vào tên đao khách trẻ tuổi không chịu từ bỏ hy vọng này.
Hai tay Thác Bạt Xuân Chuẩn nhanh chóng cầm lấy chuôi đao cùng chuôi kiếm.
Thân hình của Từ Phượng Niên bay lên cao thêm vài thước, giẫm lên đầu Thải Mãng, ngoài dự đoán của mọi người, hắn không đi ám sát Thác Bạt Xuân Chuẩn, mà đột nhiên bẻ hướng về phía ma đầu cẩm bào!
Một đường Bắc hành.
Xuân Lôi cuối cùng cũng nổ.
"Ta có một đao!"
Chỉ thấy trong thiên địa có một đạo lưu hoa rực rỡ không gì sánh kịp lóe lên.
Sắc tím lộ ra bên trong sắc xanh.
Lý Thuần Cương có hai tay áo, ta có một tay áo.
Nhất Tụ Thanh Long.
Lưu hoa lay động.
Lão giả cẩm bào chậm rãi cúi đầu.
Thân thể lão đã bị chém đứt ngang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận