Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 632: Tiếng sách (3)

Vọng tử chính là những bó cỏ thường được quán rượu sử dụng, được treo trước quán để thu hút thực khách. Lão đạo sĩ xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, nếu như không có người ngoài, lão và đồ đệ hai người thầm hiểu rõ, không cần giả làm người có tiền làm gì, chỉ cần hai chén nước là được rồi. Tiền qua sông đã được công tử ca kia trả, nếu như vào quán ngồi, thật không có mặt mũi lại để cho thư sinh xa lạ đãi, nhưng mình móc tiền ra trả, có lẽ uống mấy bát rượu, sẽ khỏi phải nghĩ đi đến bên Đạo Đức Tông tham gia Thủy Lục Đạo Trường rồi. Từ Phượng Niên lọc lõi thói đời, lập tức nói:
"Đi đã nửa ngày, gần một trăm dặm đường, trước không thôn sau không tiệm, thực sự đói gần chết, nếu Lạc Giám Viện không chê, vậy ngồi xuống cùng tại hạ? Vừa hay Từ mỗ cũng tin học thuyết Hoàng lão, đáng tiếc chỉ hiểu một nửa, còn hy vọng Lạc Giám Viện có thể hỗ trợ giải đáp nghi hoặc."
Lão đạo sĩ cười nói:
"Từ công tử có lòng hướng đạo, chuyện tốt chuyện tốt."
Suốt đoạn đường qua, hài tử len lén quan sát công tử ca ngốc nghếch nhiều tiền này, lão đạo nhân thưởng một hạt dẻ cho nó, rồi mới hướng Từ Phượng Niên nói rằng:
"Ngọn nguồn thế gian ở đạo giáo, tuy nhiên bần đạo học thức nông cạn, không dám tự tâng bốc bản thân, duy chỉ có Tý Ngọ Lưu Chú cùng Linh Quy Bát Pháp là hiểu rõ đôi chút, về đạo luyện khí dưỡng đan, chỉ có thể nói hiểu chút da lông."
- Giải thích, Châm cứu thuộc lĩnh vực Đông y. Trong châm cứu có các nguyên lý có hệ thống, một trong những hệ thống đó là Tý Ngọ Lưu Chú. Nói thêm, song song với Tí Ngọ Lưu Chú thì có Linh Quy Bát Pháp và Quy Đằng Bát Pháp. Hết giải thích.
Từ Phượng Niên gật đầu, một nhóm ba người ngồi xuống cái bàn đầy mỡ ở bên ngoài quán rượu, gọi một vò rượu cùng mấy cân thịt bò chín, rất nhiều quán rượu ở châu quận Ly Dương vương triều đều không được phép bán thịt bò, mà tự ý giết heo bò còn là hành động vi phạm pháp luật, ở Bắc Mãng thì không cấm những chuyện này. Hài tử ăn như ma đói, cho dù sư phụ trợn mắt, cũng không quan tâm. Lão đạo sĩ không nỡ trách mắng tiểu đồ đệ ham ăn này nhiều, áy náy cười với Từ Phượng Niên, bản thân thì rụt rè hơn nhiều, mở nhỏ miệng uống rượu, nuốt miếng thịt bò vào miệng, miệng đầy mùi rượu thịt, cuối cùng lão đạo nhân cũng say sưa ăn mặn, Từ Phượng Niên tháo xuống rương sách sau đó cầm bát chầm chậm uống, hài tử ngẩng đầu nói hàm hồ không rõ:
"Sư phụ người sao hôm nay không có hứng thú ngâm thơ hát khúc rồi?"
Lão đạo sĩ cười mắng:
"Ngươi cho rằng thi hứng giống như thói ham ăn của ngươi hả, luôn không có giới hạn?"
Từ Phượng Niên cười cười.
Lão đạo sĩ do dự một chút, từ trong rương sách rút ra một quyển sách mỏng khâu lại làm từ giấy kém chất lượng, "Đây là bản thảo thơ của bần đạo, nếu Từ công tử không ngại bẩn mắt, có thể cầm đi xem vài lần. Nói là bản thảo thơ, thật ra không khác mấy tiểu khúc tử, không tránh khỏi quê mùa, đương nhiên cũng chưa nói tới phẩm cách."
Từ Phượng Niên kinh ngạc nói:
"Vậy ta phải đọc thật cẩn thận, có thi từ thượng giai nhắm rượu, là chuyện tuyệt nhất trong đời người."
Từ Phượng Niên xoa xoa tay, lúc này mới tiếp nhận bản thảo thơ, chậm rãi lật trang giấy, mới nhìn vài bài lại đều là tài tử nhớ giai nhân, nhưng có một số tiểu khúc tiểu câu, Từ Phượng Niên vừa đọc tới, cũng cảm nhận được ý vị tuyệt vời, ví dụ như xuân xuân oanh oanh yến yến, sự sự lục lục vận vận, đình đình đương đương nhân nhân.
Từ Phượng Niên ban đầu còn có thể uống vài hớp rượu ăn mấy khối thịt, đọc được phân nửa bản thảo thơ, cũng có chút bàng hoàng Can tràng bách luyện lô gian thiết, phú quý tam canh chẩm thượng điệp, công danh lưỡng tự tửu trung xà. Niên lão vô sở y, tiêm phong phân ngoại hàn, bạc tuyết vưu vi trọng, xuy dao áp đảo ngô mao xá. Cuối cùng bản thảo thơ, như thi từ từ khúc, thực sự là "Sinh linh đồ thán, người đọc sách thở dài một tiếng" . Bản thảo thơ dần dần được sắp xếp theo thời gian, đại khái chính là cảm khái về hoàn cảnh của vị Lạc Bình Ương này, từ tài tử bên hoa dưới trăng đến lúc trung niên sa sút tinh thần bất đắc dĩ, rồi đến tuổi già thông suốt cảm hoài.
Từ Phượng Niên khép lại bản thảo thơ, thở dài nói:
"Nếu như bản thảo này đổi thành nhị tỷ của ta đến xem thì tốt biết bao."
Lão đạo sĩ không hiểu gì cả, cũng không có ý kiến, hơi có vẻ ngượng ngùng.
Từ Phượng Niên yên lặng trả lại bản thảo thơ, không nói gì, đặt vào bốn, năm năm trước, bản thảo này không đủ để hắn bỏ ra mấy ngàn lượng bạc sao?
Vị Cửu Vi đạo nhân có tài nhưng không gặp thời này chắc vấp phải trắc trở khắp nơi đã thành thói quen, thu hồi bản thảo thơ, cũng không cảm thấy nản lòng thoái chí, trên trời rơi xuống một bữa cơm chùa cũng rất thoả mãn.
Từ Phượng Niên hỏi:
"Lạc Giám Viện cũng biết Lưỡng Thiền Tự Long Thụ tăng nhân đi Đạo Đức Tông?"
Lão đạo nhân lắc đầu nói:
"Vẫn chưa nghe nói."
Lão nhân tiện đà tự giễu nói:
"Bên Ly Dương vương triều thật ra có tập tục phật đạo biện luận, nếu như ở Bắc Mãng, đạo sĩ cùng hòa thượng thuyết pháp, còn không phải là nước đổ đầu vịt nha."
Đạo nhân vỗ đùi, ảo não nói:
"Nếu chuyến này đến Thủy Lục Đạo Trường của Đạo Đức Tông, thất bại trở về, bần đạo có lẽ sẽ phải chịu tội lớn."
Hài tử bĩu môi nói:
"Vốn chính là chịu tội!"
Lão đạo sĩ làm bộ muốn đánh, hài tử bèn rụt cổ.
Cơm nước no nê, biết được Từ Phượng Niên cũng muốn đi đến tây bắc châu Bảo Bình, cũng tiện đường, cho nên ba người bèn cùng nhau khởi hành, đi đến lúc hoàng hôn, vẫn hoang tàn vắng vẻ không có chỗ đặt chân, chỉ đành lấy trời làm chăn lấy đất làm giường rồi.
Dấy lên lửa trại, hài tử đi mệt mỏi, đã ngủ từ lâu.
Lão đạo sĩ không quên nói một câu "Đứa trẻ ngốc không biết chuyện thịnh vượng và suy tàn."
Sau đó Từ Phượng Niên hỏi vài vấn đề nông cạn của đạo giáo, cũng không dám hỏi kỹ, rất sợ làm cho vị Lạc Giám Viện này khó chịu.
Đạo sĩ Lạc Bình Ương do dự, hạ quyết tâm rất lớn mới đột nhiên hỏi Từ Phượng Niên:
"Có câu không biết có nên nói hay không?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Lạc Giám Viện cứ việc nói."
Đạo sĩ cắn răng một cái, nhỏ giọng nói:
"Lúc còn trẻ bần đạo từng theo một vị chân nhân học tập phương pháp xem tướng, xem tướng mạo của công tử, trong nhà dường như có người thân ra đi, không phải họ Tống, chính là họ Lý. Nếu như có thể, bần đạo khuyên công tử tốt nhất vẫn nên hồi hương."
Từ Phượng Niên đờ ra im lặng.
Lão đạo nhân thở dài rồi nói, "Bần đạo cũng không đoán chuẩn lắm đâu, nếu như một phần vạn nói xui, Từ công tử chớ nên trách tội."
Từ Phượng Niên gật đầu.
Lão đạo sĩ thấy vị công tử tốt bụng đang đối mặt với đống lửa, miệng khẽ run, lão đạo nhân không đành lòng nhìn nữa, trầm mặc hồi lâu, nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói:
"Phong đào hiểm ngã, ngã đào phong đào, sơn quỷ phóng thanh gia du tiếu. Phong ba viễn ngã, ngã viễn phong ba, tinh đấu mãn thiên nhân thụy dã."
Nhân thụy dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận