Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1063: Nam Bắc cùng chia thiên hạ

Bắc Lương giang hồ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, ban đầu ở Hiên Viên Thanh Phong giúp sức, vốn có rất nhiều võ lâm hào kiệt đầy nhiệt huyết hướng biên ải phía Bắc đi, nhưng ngay lúc này, Võ Đương sơn truyền ra tin muốn tổ chức khóa biện luận phật đạo mới, điều này cho rất nhiều người giang hồ vốn không quá muốn nhúng tay vào cuộc chiến giữa Lương và Mãng có một bậc thang tốt để xuống, chúng ta không xông vào chỗ nước đục, nhưng thoáng vòng qua Võ Đương sơn nhìn náo nhiệt một chút thôi, chẳng lẽ lại chọc giận Ly Dương triều đình sao?
Người người đều biết tám mươi mốt ngọn núi hướng đỉnh lớn phong cảnh vô cùng hùng vĩ, huống chi Lữ tổ cùng tiên nhân cưỡi hạc dưới Giang Nam Hồng Tẩy Tượng đều ở đây tu đạo, đi hít chút tiên khí cũng tốt. Trong một thời gian ngắn, người từ nơi khác tràn vào hai châu U Lương nhiều như cá diếc sang sông, mà Ngư Long bang, một bang phái có tiếng ở Bắc Lương, dưới sự tự mình thu xếp của bang chủ Lưu Ny Dung, bang chúng không những chủ động phụ trách dẫn đường cho bằng hữu giang hồ, gánh chịu hết thảy chi phí ăn ở, mà nếu có người ngại đi chung không đủ nhanh nhẹn, chỉ cần cầm theo giấy dẫn tới phân đà của Ngư Long bang ở các quận treo tên, liền có thể nhận được một khoản tiền lớn đi lại, còn việc có thật sự đến Võ Đương sơn hay không, là cầm đi mua say ở lầu xanh hay nửa đường làm thịt cá rồi, Ngư Long bang lắm tiền nhiều của cũng không tính toán làm gì, điều này vô hình trung làm cho địa vị của Ngư Long bang ở Trung Nguyên giang hồ tăng lên không ít, cao thủ hàng đầu của Ngư Long bang không nhiều là thật, nhưng không thể ngăn cản việc người ta giàu có ngang một quốc gia, lăn lộn giang hồ muốn sống thoải mái, chẳng phải là dựa vào nắm đấm cứng và túi tiền rủng rỉnh sao? Nếu không thì ngươi cho rằng mình là ngọc thụ lâm phong Bắc Lương Vương à, nghe nói hắn lão nhân gia đây chính là trước khi tập võ đã dựa vào khuôn mặt, có thể khiến không dưới mười vị nữ hiệp trước đây đến Thanh Lương Sơn báo thù vừa thấy đã yêu, từ đó cam tâm tình nguyện ở trong Ngô Đồng viện trong vương phủ bị cất giữ.
Một bàn tay đếm ra hết đại tông sư võ đạo, Đào Hoa kiếm thần Đặng Thái A thì thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đại quan tử Tào Trường Khanh dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, Thác Bạt Bồ Tát thì lại sinh ra đã không thích đám người man di Bắc Mãng, thế nên Từ Phượng Niên vừa phong nhã hào hoa lại hành động vĩ đại không ngừng, trở thành đề tài câu chuyện mà người giang hồ Ly Dương say sưa sau mỗi bữa trà chén rượu. Rất nhiều hào kiệt võ lâm và hảo hán lục lâm mới chạy tới Bắc Lương càng mở rộng tầm mắt, hoa khôi ở các thanh lâu lớn nhỏ đều nói rằng mình từng sưởi ấm ổ chăn cho Từ Phượng Niên, thầy bói tùy tiện bên đường Lương Châu đều dám nói năm đó từng xem tướng bói quẻ cho vương gia, các quán rượu trà lầu cũng nhao nhao la hét Bắc Lương Vương khen nhãn hàng của nhà mình không ngớt miệng, đặc biệt là các cửa hàng bán phấn son, càng thề thốt rằng Từ Phượng Niên từng mua đồ ở chỗ bọn họ cho hồng nhan tri kỷ, điều làm cho các thiếu hiệp cùng công tử ca cảm thấy bi phẫn là ở chỗ, rõ ràng là chủ quán lừa gạt người ta nói năng mê sảng, nhưng mấy nữ hiệp tiên tử đi theo thì cứ như bị ma quỷ ám ảnh, ở mấy cửa hàng đó mua cả đống bình lọ đắt đỏ vô cùng, mấu chốt là họ tiêu tiền như nước, đúng là bọn họ những ông lớn bảo vệ hoa mà thôi.
Trong lúc giang hồ Bắc Lương ồn ào náo động, vừa đúng vào lúc phong tục yết liễu của Bắc Lương đang thịnh hành nhất, con cháu nhà giàu Bắc Lương cũng sẽ ở vùng đồng nội hoặc diễn võ trường cưỡi ngựa bắn cung, treo tùy ý một vật lên cành cây, rồi kéo cung bắn rớt xuống, gọi là yết liễu.
Khi những người giang hồ nơi khác thấy nhiều phụ nữ Bắc Lương cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, không khỏi có chút kinh ngạc, trước kia chỉ nghe nói dân phong Bắc Lương mạnh mẽ, giờ mới xác định là lời đồn không sai. Mà những nam nữ yết liễu Bắc Lương này hơn phân nửa lại quấn vải bố trắng ở tay, hỏi mới biết thì ra dân chúng Bắc Lương sau khi thoát đồ tang một tháng, đều phải quấn vải để tế điện người thân đã mất, điều này có chút tương tự việc các gia tộc ở Trung Nguyên vào mùa hè dùng chỉ ngũ sắc quấn ở tay để cầu may trừ bệnh. Điều này đồng thời cũng làm người ta kinh ngạc, chẳng lẽ Bắc Lương quả thật đã có nhiều người chết trận ở biên ải Hổ Đầu thành và hồ lô miệng Lương Châu như vậy sao? Vì sao trước ở quê hương Trung Nguyên chỉ nghe nói biên quân Bắc Lương khi đối mặt với trăm vạn đại quân Bắc Mãng áp sát, hoặc là không chiến mà rút lui, hoặc là dễ dàng tan vỡ? Ngược lại chỉ nghe nói Đại Trụ quốc Cố Kiếm Đường trấn giữ Lưỡng Liêu và con rể Viên Đình Sơn giữ tuyến phòng thủ Kế Bắc, hai nơi tin chiến thắng liên tục.
Sau khi tiến vào Bắc Lương, tận mắt nhìn thấy, ngoài việc con cháu Bắc Lương cưỡi ngựa bắn cung yết liễu khiến người ta tự ti, những kỵ binh tuần thành được điều từ trong lãnh thổ Bắc Lương ra còn khiến người ta cảm thấy kính sợ, những kỵ binh này nghe nói sức chiến đấu còn kém xa thiết kỵ ở biên ải, nếu quả thật lôi ra ngoài đánh một trận với cái gọi là binh mã tinh nhuệ ở quê ta, chẳng phải như cao thủ hàng đầu nhất phẩm nghiền ép tông sư nhỏ nhị phẩm hay sao?
Trong khi phần lớn người giang hồ nơi khác bắt đầu leo núi hoặc tiến đến gần Võ Đương, lại nghe được hai tin tức mới cực kỳ truyền kỳ, Bắc Lương Vương Từ Phượng Niên sau lần trước dẫn vạn kỵ U Châu đánh trận ở bên ngoài hồ lô miệng, lần này lại một mình xông vào trận địa bên ngoài Hổ Đầu thành, đánh cho Nam viện đại vương Đổng Trác của Bắc Mãng lui lại nhiều lần. Mà tên ma đầu Chử Lộc Sơn tai tiếng lẫy lừng của Bắc Lương lại tự mình dẫn tám ngàn kỵ binh, từ Hoài Dương Quan lao tới biên giới Đông Bắc Lưu Châu, đánh tan ba vạn quân tư của Đổng gia. Kẻ ác ai cũng ghét, nhưng nếu như kẻ ác này là người nhà, thực ra nghĩ lại cũng khiến người ta an tâm phần nào. Tiểu ma đầu khiến con nít hết khóc Chử Lộc Sơn này, đặt ở biên ải Bắc Lương quả thật là quá hợp, vừa không gây họa cho Trung Nguyên, mà lại còn làm cho bọn man di Bắc Mãng tức tối. Nhìn như vậy thì, việc Từ Phượng Niên làm Bắc Lương Vương, chưa nói đến các công lao khác, chỉ riêng việc hàng phục được tên mập Chử Lộc Sơn, bắt hắn ngoan ngoãn ở bên ngoài quan Lương Châu, cũng đã là một công đức lớn như trời rồi.
Vì trận tranh phật đạo đáng lẽ diễn ra ở Long Hổ Sơn hai năm trước, Từ Phượng Niên sau khi gặp Chử Lộc Sơn và đội thiết kỵ máu lửa kia, đặc biệt từ Hoài Dương Quan đến nơi giáp giới Lương U này, hắn tất nhiên không phải đến Võ Đương Sơn để nổi danh, mà là do Phất Thủy tình báo cho biết có hai nhóm người muốn đến đây tham gia náo nhiệt, một bên là Đặng Mậu và Gia Luật Đông Sàng, hai kẻ đã đi theo Lạc Dương tiến vào Ly Dương mà bị gãy cánh, bọn chúng dường như sau khi vào U Châu đã không còn cố ý che giấu hành tung nữa. Một bên khác càng thêm kỳ quái, là một đôi vợ chồng có thể gọi là độc nhất vô nhị trên đời, còn khiến Từ Phượng Niên coi trọng hơn cặp vợ chồng Hô Duyên Đại Quan kia, bởi vì người nam là tăng nhân áo trắng Lý Đương Tâm, là trụ trì danh nghĩa của Lưỡng Thiện tự đã bị phong bế, hơn nữa còn là cha ruột của một tiểu cô nương từ lâu đã quyết chí làm nữ hiệp.
Việc tăng nhân áo trắng đến, ở mức độ lớn đã khiến cho buổi biện luận phật đạo ở đỉnh Liên Hoa nhỏ trở nên danh chính ngôn thuận, nếu không vì chưởng giáo Võ Đương Lý Ngọc Phủ không có trên núi, người của Đạo gia tham gia biện luận với Phật gia, là một đạo sĩ mà ngay cả rất nhiều người Bắc Lương còn chưa nghe đến tên, là đệ tử của Tống Tri Mệnh, nghe đồn người này vừa mới xây quan tu hành ở Tiểu Trụ Phong, trong 81 ngọn núi Võ Đương, không phải ngọn núi nào cũng có đạo nhân đạo quan, tuyệt đại đa số ngọn núi đều nuôi người ở khuê phòng không ai biết, Võ Đương sơn hiện nay tổng cộng mở núi chưa quá 12 ngọn núi, trong đó lớn nhỏ Liên Hoa Phong là nổi tiếng nhất, Ngọc Trụ phong được mệnh danh là nơi sản sinh nội công, cũng rất có danh tiếng, từ đây có thể thấy, đạo sĩ mở núi tên Hàn Quế kia được nhìn nhận đủ khả năng đảm đương một phương, nghĩ đến chắc hẳn vẫn có chút đạo hạnh, cộng thêm việc Thanh Sơn Quan từ Thanh Lương Sơn ra tiền xây dựng về sau còn được Bắc Lương Vương ban tặng các điển tịch trân quý, địa vị của Tiểu Trụ Phong cũng tự nhiên mà nước lên thì thuyền lên. Võ Đương sơn xem như một trong những đạo quán tổ đình xa xôi đấu pháp Nam Bắc với Long Hổ Sơn trong mấy trăm năm qua, những thần tiên có bối phận cao nhất, Vương Trọng Lâu đã sớm về tiên giới, Hồng Tẩy Tượng tu vi thông huyền chẳng hiểu vì sao lại tự nguyện binh giải chuyển thế, kiếm si Vương Tiểu Bình cản đường Vương Tiên Chi, oanh liệt chết trận trên bờ sông Quảng Lăng, Tống Tri Mệnh sống hơn được hai tháng cũng qua đời rồi, bây giờ chỉ còn lại chân nhân chưởng luật Trần Diêu và Du Hưng Thụy tự giễu "tu không được tiên, đành tu lực", người sau cũng là người năm xưa tuệ nhãn biết châu mang Lý Ngọc Phủ từ biển Đông lên Võ Đương. Cùng một hệ với Lý Ngọc Phủ và Hàn Quế có chừng hai mươi đạo sĩ Võ Đương, còn các đạo sĩ tiếp theo đời thanh tĩnh linh trinh, thì nhiều hơn rồi, đặc biệt là đời Linh và Trinh, không giống như Long Hổ Sơn ngày một suy thoái, Võ Đương Sơn trầm lặng cả trăm năm càng lúc càng hưng thịnh, đạo sĩ đời Trinh hiện giờ đã có hơn sáu trăm người, đây là khi Võ Đương sơn không muốn thu nạp đệ tử bừa bãi.
Lên núi thắp hương, thường ngày bất luận là đối lập màu mỡ Lăng Châu bách tính hay là khách hành hương hai châu Kế Hà, đều từ phong cảnh đẹp nhất cũng là đường sá tốt nhất đi đường Nam thần leo núi, Từ Phượng Niên chọn đường Bắc thần lên núi, chưa từng nghĩ hắn vẫn xem nhẹ sự thu hút lớn của việc tranh giành tín ngưỡng Phật đạo, trừ bỏ bảy tám trăm tên người giang hồ, kẻ có tiền ba châu Bắc Lương phần lớn đều ngồi xe cưỡi ngựa mà đến, thậm chí liền Hoài Nam đạo cùng Giang Nam đạo đều đến không ít người, vừa thắp hương vừa xem náo nhiệt. Đường núi Bắc thần Võ Đang vốn không rộng, lại không may hôm nay từ sáng sớm đã mưa lất phất, mưa không đến mức chặn đường, nhưng đường lầy lội cũng làm người ta mệt nhọc, thêm lên người đi lại liên tục giẫm đạp, tiểu nhị đi mười dặm đường núi gập ghềnh còn mệt hơn đi năm mươi dặm quan đạo dịch lộ.
Từ Phượng Niên lần này đến Võ Đang sơn không có tùy tùng đi theo, vì thời gian đang gấp, thậm chí còn không cưỡi ngựa, mà là chọn đường vắng lặng một đường như chim bay, cho nên xem ra vẫn chưa bụi bặm mệt nhọc, người mặc áo xanh, bên hông trái phải treo hai thanh đao, một thanh là "Đoạt người chỗ yêu" Quá Hà Tốt của Giang Phủ Đinh, một thanh lương đao bình thường. Lúc xế trưa, Từ Phượng Niên ở cửa vào núi Bắc thần nghỉ chân tại một quán rượu sơ sài, tên quán cũng có ý nghĩa, gọi "Qua thôn cửa hàng", đại khái là nhắc nhở khách hành hương đường xa qua thôn này liền không có quán khác nữa. Quán rượu sớm đã kín chỗ, đều là những du khách đang mong sớm lên núi leo lên đỉnh Võ Đang, Từ Phượng Niên chỉ có thể cùng hơn mười người ngồi dưới mái hiên ghế trúc nhỏ tránh mưa, muốn ăn cơm nóng uống rượu nóng thì phải xếp hàng ngoan ngoãn chờ đợi, Từ Phượng Niên gọi một bình trà, nước trà có cắm cờ hiệu Võ Đang "Nói trà", một bình trà nhỏ xíu mà dám hét giá hai mươi lăm đồng tiền! Từ Phượng Niên một tay cầm bình một tay cầm chén, uống không mấy ngụm liền hết, lại nhờ tiểu nhị quán rượu rót thêm, lại bị móc năm văn tiền. Rõ ràng không chỉ Từ Phượng Niên cảm thấy bị làm thịt, những khách hành hương bên cạnh cũng rất nhiều oán trách, mấy người trẻ tuổi tính tình nóng nảy còn sinh ác cảm với Võ Đang, nói thấy lá rụng thì biết mùa thu, dưới núi thế này, đạo sĩ Võ Đang trên núi chắc cũng là lũ con buôn chỉ biết tiền. Nghe giọng điệu của họ, đều là người phương xa, một vài khách hành hương bản địa Bắc Lương thường đi núi thắp hương cũng nhíu mày, có một lão nhân cười nói vài lời tốt, nói rằng đến núi thắp hương thì hương hỏa hương nến đều do Võ Đang tặng, không thu một đồng của khách hành hương, còn sau này nguyện ý cúng tiền nhan đèn bao nhiêu cũng được, vài đồng cũng tốt, vài lượng cũng được, tùy theo khả năng của mình. Lão nhân còn nói từ nhỏ đến lớn mỗi năm ông đều đến thắp hương ba bốn lần, thật sự không gặp đạo nhân Võ Đang nào chủ động đòi tiền.
Lão nhân vừa mở miệng, nhiều người phương xa vốn tò mò về Võ Đang sơn liền có hứng thú, trong đó có người hỏi thăm lão nhân có từng gặp chưởng giáo Võ Đang Lý Ngọc Phủ, lão nhân ha ha cười lớn nói:
"Gặp rồi, sao lại không gặp, chẳng những Lý chưởng giáo, từ vị Vương lão chưởng giáo một ngón tay cắt đứt sông lớn lại đến vị Hồng chưởng giáo cưỡi hạc dưới Giang Nam, ta lão nhi này đều gặp rồi, đặc biệt là Hồng chưởng giáo, năm đó còn giải quẻ cho ta đó. Đây không phải là ta khoác lác, thật ra những khách hành hương gặp mấy vị này nhiều lắm, các ngươi hôm nay lên núi, cũng có khả năng gặp Trần chân nhân hoặc Du chân nhân giải quẻ cho, đáng tiếc nghe nói Lý chưởng giáo đã xuống núi đi xa rồi."
"Vậy Bắc Lương Vương của các ngươi năm đó từng ở Võ Đang sơn tập võ, cũng là thật sao?"
"Đương nhiên, lão nhi ta tự miệng hỏi hai vị chân nhân chữ lót Thanh quen thuộc đã lâu rồi, thiên chân vạn xác. Đều nói vương gia chúng ta trước đây đã từng cùng Hồng chưởng giáo rất tâm đầu ý hợp, ở trên núi một người luyện võ một người tu đạo, thường xuyên trao đổi, mối quan hệ thực sự là cực tốt."
Có một tiểu nương nơi khác ngượng ngùng hỏi:
"Lão bá, vậy Bắc Lương Vương của các ông có thật là phong lưu phóng khoáng như lời đồn không ạ?"
"Cái này há có thể là giả? ! Con trai đại tướng quân và vương phi, tướng mạo chắc chắn là không chê vào đâu được! Ha ha, tiểu cô nương này, ngươi cũng đừng xấu hổ, ở Bắc Lương chúng ta số nữ tử muốn gả cho vương gia nhiều vô kể."
Lão nhân nói tới đây, giơ tay chỉ Từ Phượng Niên đang ngồi uống trà không xa, trêu ghẹo cô gái trẻ mà cười nói:
"Nhìn kìa, vương gia của chúng ta chắc chắn tuấn tú như vị công tử kia."
Từ Phượng Niên quay đầu lại cười một tiếng bất đắc dĩ.
Cô gái trẻ mặt đỏ bừng.
Từ Phượng Niên uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nhìn về phương xa. Như đạo quan Tiểu Trụ Phong Hàn Quế, Thanh Sơn Quan, Quan Thanh núi, một người ở đâu thì tâm cảnh cũng sẽ khác. Ở sa trường, hài cốt chất đống, khiến ngươi không thể không bi thương. Còn nếu ở núi rừng, không tránh khỏi có thể nảy sinh chút tâm tình nhàn dật. Tự mình trải qua trận công thủ Hổ Đầu thành, rồi lại nghênh đón Chử Lộc Sơn cùng ba ngàn kỵ quân từ biên giới Lưu Châu trở về, cùng với năm ngàn bộ thi thể kia, Từ Phượng Niên dù đã rời xa Hổ Đầu thành Hoài Dương Quan, hoàn toàn rời xa tiếng vó ngựa tiếng trống trận, nhưng bên tai vẫn như có tiếng chém giết. Càng ở nơi yên bình thanh tịnh, Từ Phượng Niên càng khó mà tiêu tan, trong đầu như có một bức tranh, đầu ngựa Bắc Lương hướng bắc! Đầu mâu hướng bắc! Lưỡi đao hướng bắc! Ba mươi vạn tướng sĩ biên ải, vì mảnh đất cằn cỗi phía sau, không tiếc chết để ngăn vó ngựa Bắc Mãng.
Lưu Ký Nô lúc chia tay, nói không cần hổ thẹn, hơn sáu vạn người Hổ Đầu thành, không phải vì ngươi Từ Phượng Niên mà chiến, là vì Bắc Lương mà chết. Chỉ là ngươi Từ Phượng Niên đáng để chúng ta an tâm phó thác tính mạng mà thôi, để cho chúng ta biết mình chết có ý nghĩa!
Nhưng Từ Phượng Niên thật sự có thể không hổ thẹn sao?
Không thể.
Dưới mái hiên, đám người thấy từ xa đi tới hai người nam tử, một người vóc dáng thật thà một người vóc dáng thấp bé, vì cũng không có gì đặc biệt, nên chỉ lướt qua một cái cũng không để ý. Từ Phượng Niên chậm rãi đứng dậy, gọi tiểu nhị hâm lại chén trà, rồi đứng ở mép thềm, vừa đúng chỗ ranh giới có mưa và không mưa trên đầu. Sau khi hắn làm ra hành động nhìn như vô tình này, hai vị khách phương xa đến cũng chậm bước, nhưng với những khách hành hương dưới mái hiên đang chờ ăn cơm mà nói, sự giằng co đỉnh cao không thuộc hạng nhất cảnh giới thì không thể nào phát hiện ra. Sau lưng Từ Phượng Niên, kẻ uống trà thì cứ uống, trò chuyện thì cứ trò chuyện, dưỡng thần thì cứ dưỡng thần, hoàn toàn không hay biết một cơn sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt, như triều đánh vào thành.
Hai người dù chậm lại bước chân, nhưng vẫn hướng quán rượu đi tới, bước chân nhìn như thường nhân, kỳ thực một người căn bản là chân không chạm đất, không hề dính bùn lầy, còn người trẻ tuổi thì như mang ngàn cân trên vai, một chân dẫm xuống, toàn bộ mặt giày đã lún vào trong vũng bùn vàng.
Thấy bọn họ không có ý định dừng lại, Từ Phượng Niên nheo mắt, tay phải ấn lên chuôi đao Quá Hà Tốt, làm bộ muốn nhấc chân bước xuống bậc thềm.
Người đàn ông trung niên đi trước dừng bước, người trẻ tuổi bên cạnh định bước tiếp, nhưng bị đồng bạn bất ngờ giơ tay ngăn lại.
Người trẻ tuổi tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, dùng giọng phổ thông Trung Nguyên hơi khó nghe, nhỏ giọng thì thầm:
"Tưởng mình đánh qua một trận với Vương lão quái và Thác Bạt Bồ Tát thì ghê gớm lắm hả?"
Rồi vẻ mặt ngạo nghễ người trẻ tuổi thở dài một tiếng, "Được, thì là rất ghê gớm."
Hắn hét lớn:
"Này! Ngươi rõ ràng biết chúng ta không đến đánh nhau, đây là cách ngươi tiếp đãi khách sao?"
Từ Phượng Niên nhìn người trẻ tuổi này, đừng nói so với những nam tử cao lớn ở Bắc địa, ngay cả trong những người ở Ly Dương Quảng Lăng sông dĩ Nam cũng thuộc dạng thấp bé, thân phận thật sự là Gia Luật Đông Sàng, hoàng tộc chính thống Bắc Mãng, nói một cách đơn giản, nếu thái tử bù nhìn chết đi ngày nào, vậy thì tên này giống Mộ Dung Long Thủy, là người có khả năng nhất trở thành hoàng đế đời sau của Bắc Mãng. Trước đây vì Cổ Gia Tốt, Từ Phượng Niên từng chơi trò mèo vờn chuột với Mộ Dung Long Thủy và lão Nga đầu mạng nhện kia, ả là một người đàn bà khá thú vị. Gia Luật Đông Sàng không biết vì sao lại đi theo Lạc Dương về Trục Lộc Sơn, về phần Đặng Mậu, cao thủ Bắc Mãng có thứ hạng không kém Hồng Kính Nham, có lẽ là tùy tùng thân thích của tiên đế Bắc Mãng này rồi. Nói chính xác, đây là lần thứ hai Từ Phượng Niên gặp Gia Luật Đông Sàng, lần trước là khi Cao Thụ Lộ tỉnh lại sau bốn trăm năm "Phong núi", Từ Phượng Niên xuất khiếu thần du, gặp thiên nhân, lúc đó Gia Luật Đông Sàng theo chân Lạc Dương thì cũng xem như miễn cưỡng có chạm mặt với Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên cười một tiếng, thu chân về, lại ngồi xuống ghế đẩu. Lúc này Đặng Mậu cùng Gia Luật Đông Sàng mới bước lên được bậc thang, đi tới dưới mái hiên. Không phải nói Đặng Mậu không có khả năng, chẳng qua hắn không còn ý định giao chiến. Đặng Mậu không phải kẻ thích gây chuyện. Còn Gia Luật Đông Sàng, đối mặt Từ Phượng Niên hiện tại, muốn người sau nhường hắn một bước cũng chỉ là trò cười, dựa vào tửu lầu kia thì quá nhỏ bé, hắn - dòng dõi vương thất Bắc Mãng này thật không có khả năng đó. Gia Luật Đông Sàng dùng đế giày cọ mạnh lên cạnh bậc thềm, hất đi lớp bùn đất dày rồi mới ngồi xuống cạnh Từ Phượng Niên. Đặng Mậu không ngồi xuống vì tửu lầu chỉ có một chiếc ghế trống.
Gia Luật Đông Sàng hạ giọng hỏi:
"Thật sự động thủ với Thác Bạt Bồ Tát rồi sao? Kết quả thế nào? Ta muốn nghe sự thật."
Từ Phượng Niên hỏi kẻ vừa làm quen mình:
"Từ Anh có khỏe không?"
Gia Luật Đông Sàng ngớ người, "Từ Anh? Ai vậy?"
Từ Phượng Niên cuối cùng có chút ý cười, khẽ nói:
"Là cô nương thích mặc áo choàng đỏ thẫm bên cạnh Lạc Dương."
Gia Luật Đông Sàng "à" một tiếng, "Nàng ta hả, cũng bình thường thôi. Trước kia không ra người không ra quỷ, sau này phát điên tự cạo một mặt, giờ nhìn lại cũng gần giống người thường rồi, nhưng hễ rảnh là nàng lại tự đi lung tung, áo choàng đỏ thẫm kia xoay mãi, có khi xoay gần nửa canh giờ, nói thật ta nhìn hoa mắt, cũng mệt tim."
Từ Phượng Niên im lặng.
Gia Luật Đông Sàng giật mình nói:
"Sao, ngươi lại thích loại đó hả?!"
Từ Phượng Niên không quay đầu lại nhìn gã thanh niên không biết che miệng, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Ngươi không sợ chết ở đây à?"
Gia Luật Đông Sàng khinh bỉ bĩu môi.
Một khắc sau, Gia Luật Đông Sàng thở mạnh cũng không dám.
Mọi người dưới mái hiên không ai nhận ra, trong nháy mắt đó, chiếc ghế đẩu của công tử tuấn tú đeo song đao hơi lung lay, mà người trung niên có vẻ tầm thường đã bước khỏi mái hiên để mưa xối một trận rồi trở về đứng dưới mái hiên, chỉ thấy lạ là không hiểu sao người đàn ông nọ khi nãy còn quay lưng vào tửu lầu giờ đã đối diện bọn họ.
Từ Phượng Niên khẽ nói:
"Không có lần sau đâu."
Gia Luật Đông Sàng cười khổ:
"Trước kia nghe nói ngươi hài hước lắm, không giống người không biết đùa. Xem ra người ta hễ thành cao thủ thì tự nhiên có giá."
Từ Phượng Niên lắc đầu:
"Nếu có một ngày ngươi thay thân phận khác một lần, sẽ hiểu vì sao."
Gia Luật Đông Sàng không biết rõ là hiểu thật hay chỉ làm cho có:
"Hiểu rồi."
Từ Phượng Niên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lấy một bình trà và ba cái chén. Tiểu nhị ranh ma liếc nhìn gã lùn đang ngồi xổm cạnh hầm cầu không dứt cơn, mặt xị ra không chịu, bảo phải mua hai bình trà mới được, nhưng sẽ cho mượn thêm một chiếc ghế nhỏ, Từ Phượng Niên cười nhận, trực tiếp móc một miếng bạc vụn ra, ước chừng sáu mươi đồng tiền. Đã thế bạc đắt hơn đồng nhiều, tiểu nhị mới cười toe toét, huynh đệ này thật biết điều. Sau đó Đặng Mậu mới có dịp ngồi xuống. Nếu chuyện này truyền ra giang hồ, tên tiểu nhị này có thể coi như là người đàn ông có khí phách số một thiên hạ, cò kè mặc cả với Bắc Lương Vương Từ Phượng Niên, bĩu môi với Gia Luật Đông Sàng, thưởng cho Đặng Mậu một chiếc ghế! Từ Phượng Niên rót trà cho hai người nam tử Bắc Mãng, hỏi:
"Đến Bắc Lương có chuyện?"
Gia Luật Đông Sàng không vòng vo:
"Lạc Dương bảo ta cho ngươi biết, ngoài chuyện Tào Trường Khanh với vị giúp Ly Dương hoàng đế nói tốt cho người Diễn Thánh Công chưa thỏa thuận xong ra, còn có chuyện ước hẹn ba năm cũng coi như bỏ đi."
Gia Luật Đông Sàng nhấp một ngụm trà nhạt, nói tiếp:
"Mà lại là do bản thân ta muốn gặp ngươi, muốn biết ta với ngươi có thể hợp tác làm chuyện gì đó không."
Từ Phượng Niên có chút thất thần, nhìn màn mưa nhạt bên ngoài mái hiên, hít một hơi sâu rồi bình thản nói:
"Nói thử xem."
Gia Luật Đông Sàng tự giễu:
"Ở nhà ta, những người thân thích gần tuổi ta chết rất nhiều, đương nhiên đa số là dòng họ ta, cũng như cái vị... Ừ, tức là dòng họ thẩm thẩm ta, đa số là nữ nhi, như Phì Nữu Mộ Dung Long Thủy kia. Cho nên nói thật, ta vẫn có cơ hội, dù không lớn, nhưng vẫn có. Sở dĩ ta trốn ra ngoài, thực không dám giấu giếm, chính là né cái thằng "đông sơn tái khởi" Cờ Kiếm Nhạc phủ Giang Bả Tử. Hết cách, lão già đó khi trước thực ra bị ông nội ta đuổi tới Ly Dương, hắn ta giờ đánh một cú hồi mã thương, đương nhiên không chỉ đơn giản là làm khó dễ ta, lão già đó coi trọng ca ca ta hơn, lý do thì... trông nhà hộ viện đều là chọn chó, đâu ai đi chọn chó sói con. Ta biết giờ thế Lương Mãng không đội trời chung này, nói cho cùng cũng là chủ ý của hai người, lão già và Đổng bàn tử. Chẳng phải mọi người đều nghĩ vậy hay sao?"
Từ Phượng Niên cười như không cười:
"Đưa chút thành ý có được không?"
Gia Luật Đông Sàng cười ha hả, giọng nhỏ hơn, từ tốn nói:
"Ít nhất thì ta cũng biết giữa tám vị trì tiết lệnh và mười hai vị đại tướng quân, có sáu người phản đối quyết liệt. Còn Hách Liên Vũ Uy thì, đối với việc Lương Mãng giao chiến thuộc phe đánh cũng được không đánh cũng không sao, đừng nói là kẻ hai lòng, nói chung là theo số đông. Tất nhiên ta mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhưng ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Tuy ông ta không phải đại tướng quân trì tiết lệnh gì, nhưng ông ta lão gia ta cũng có thể đối chọi với một đại tướng quân và một trì tiết lệnh."
Từ Phượng Niên biết rõ nội tình vương đình Bắc Mãng, lắc đầu nói:
"Vẫn chưa đủ."
Gia Luật Đông Sàng quay sang nhìn khuôn mặt vị phiên vương trẻ tuổi, hỏi:
"Phi vụ này có làm không?"
Từ Phượng Niên hỏi ngược lại:
"Ngươi ngoài việc muốn ta Bắc Lương đánh sụp uy thế của Đổng Trác và Thái Bình Lệnh ra, còn muốn gì?"
Gia Luật Đông Sàng mặt ngây ngô cười:
"Thứ nhất, Thác Bạt Bồ Tát phải do ngươi giết. Thứ hai, trên chiến trường ngươi phải hết sức bảo toàn chủ lực thiết kỵ của Hồng Kính Nham Nhu Nhiên."
Từ Phượng Niên mỉa mai:
"Ngươi nên ra chiến trường mà xem, sẽ không nói chuyện dễ như bỡn thế này."
Gia Luật Đông Sàng cười nói:
"Với người khác ta sẽ chẳng thèm nhắc đến, nhưng là ngươi, thì có thể. Cho nên ta hôm nay mới ngồi ở đây, uống chén trà... hai mươi đồng một bình này."
Từ Phượng Niên hỏi:
"Cứ muốn làm hoàng đế như thế?"
Gia Luật Đông Sàng hỏi lại:
"Ngươi thì không muốn sao?"
Từ Phượng Niên cười một tiếng.
Gia Luật Đông Sàng yên lặng chờ đợi câu tiếp.
Từ Phượng Niên cuối cùng chỉ nói:
"Ta chỉ có thể hứa với ngươi đi từng bước một mà xem xét."
Gia Luật Đông Sàng vỗ đùi:
"Vậy là đủ rồi!"
Gia Luật Đông Sàng đặt chén trà xuống chân, khom người đứng dậy thì khẽ nói:
"Nếu cả hai chúng ta có thể đi được đến bước đó, ta có thể hứa với ngươi một chuyện, nửa Nam triều này ta xem như là trả tiền trà nước. Đợi Lương Mãng đôi bên đều giải quyết xong, mà nếu sau này ngươi lại có ý Nam hạ Trung Nguyên, ta thậm chí có thể cho ngươi mượn toàn bộ Đông tuyến trong ba năm, giúp ngươi kiềm chế biên quân Lưỡng Liêu Ly Dương."
Từ Phượng Niên nhìn hai người đi xa.
Người đi trà nguội.
Gia Luật Đông Sàng và Đặng Mậu đi hơn mười dặm, Gia Luật Đông Sàng hỏi:
"Ngươi nghĩ hắn sẽ đồng ý không?"
Đặng Mậu mặt không chút biểu cảm nói:
"Vì sao không, ngoài chuyện thiết kỵ của Hồng Kính Nham Nhu Nhiên ra, còn lại đều là chuyện Từ Phượng Niên muốn làm và nên làm. Chỉ cần Đổng Trác với Thái Bình Lệnh vẫn liên thủ chấp chính thì Lương Mãng chính là tử cục, mà phần thắng của Từ Phượng Niên Bắc Lương quá nhỏ."
Gia Luật Đông Sàng hai tay gối đầu, cảm thán:
"Đúng là vậy, xem ra hắn cũng chỉ có thể cùng ta đánh cược một phen, giúp ta chút ít thôi. Cùng lắm là chết trên trăm vạn quân vô ích mà vẫn thất bại, còn hơn là dốc sức vạch trần tội của Đổng Trác và Thái Bình Lệnh, chí ít có vẻ nhẹ nhàng hơn. Chỉ cần để hai kẻ đó vừa gượng dậy tinh thần đã tàn thì không cần đến 'ba mà kiệt', chẳng khác nào cho ta cơ hội. Đến lúc đó, đành chờ vào bản lĩnh và số mệnh của ta Gia Luật Đông Sàng."
Đặng Mậu do dự hỏi:
"Ngươi nếu thật thành công?"
Nam Bắc chia đôi thiên hạ?
Gã lùn nhe răng cười không tiếng, để lộ vẻ dữ tợn tanh máu đã không có ở dòng họ Gia Luật này suốt hai mươi năm.
Còn ở dưới mái hiên tửu lầu kia, Từ Phượng Niên giật giật khóe miệng.
Từ Phượng Niên đứng dậy bước xuống bậc thang, bắt đầu đi về hướng đạo Bắc Thần của Võ Đang sơn.
Loại người này lên làm hoàng đế Bắc Mãng thì có sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận