Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1026: Nữ tử tâm tư

Đất mỡ đã dày, sấm mùa xuân khẽ động, vạn vật sinh ra.
Mưa nhỏ như tơ, tới gần mặt trời lặn, ở Yên Chi quận phủ thành cùng Bích Sơn huyện giáp nhau trên quan lộ, ba kỵ bay nhanh, rốt cục vẫn là đuổi kịp giờ cơm tối tiến vào khu phố chợ, ba kỵ đi từ từ trên con đường hơi có vẻ bùn lầy, cuối cùng mấy lần quẹo mới đến một tòa sân nhỏ yên tĩnh. Ba người xuống ngựa, lưng có đeo chuôi đại đao Đại Sương trường đao, Lữ Vân Trường một mặt hồ nghi, không rõ vì sao Dư Địa Long lại chết sống muốn tới một chuyến nơi chim không thèm ỉa này. Lúc đó sư phụ nói chuyện là trực tiếp trở về Lương Châu, tên gia hỏa này cả khuôn mặt liền sụp xuống rồi, về phòng lề rề đến nửa ngày, cách cửa nói là mình đau bụng, bảo hắn Lữ Vân Trường đi trước với sư phụ, Lữ Vân Trường liền vui vẻ, nội lực của Dư Địa Long như vậy, cho dù nuốt kiếm ăn dao cũng chẳng hỏng bụng được. Lữ Vân Trường trêu chọc một câu hay là ngươi có thai rồi à? Đặt vào trước kia, đại sư huynh khó đùa này đã dùng nắm đấm để cùng hắn luận bàn một chút rồi, lần này lại không phản ứng. Sau đó sư phụ cũng chẳng biết làm sao, chỉ nói cứ đi một chuyến Bích Sơn huyện trước đã, Dư Địa Long lập tức liền sinh long hoạt hổ rồi, chạy như bay vào chuồng ngựa, sau đó dắt ngựa lên, một mạch mà thành. Cánh cửa Sài Phi Viện dùng thân cây lau sậy làm then cửa, nếu Lữ Vân Trường tiện tay đẩy một cái liền mở được rồi, nhưng Dư Địa Long quen thuộc buộc ngựa tốt sau, đúng là ở ngoài cửa trịnh trọng vuốt vạt áo, vỗ vỗ vết mưa trên vai, lúc này mới trịnh trọng gõ cửa gỗ. Rất nhanh Lữ Vân Trường thấy cửa phòng trong chậm rãi mở ra, một nữ tử ăn mặc mộc mạc đi ra, Lữ Vân Trường nhỏ giọng hỏi:
"Dư Địa Long, là mẹ ngươi ?"
Dư Địa Long một mặt nóng nảy, vô ý thức buột miệng nói,
"Là mẹ ngươi!"
Đại khái là cảm thấy Bùi di trong nội viện mà là mẹ Lữ Vân Trường, thì Lữ Vân Trường cũng quá mồ mả bốc khói xanh rồi, sao lại là mắng người, rõ ràng là khen hắn, Dư Địa Long rất nhanh nghiêm mặt nói:
"Đừng có cười giỡn, lát nữa cùng ta gọi Bùi di. Lúc khác ta không quan tâm, hôm nay nếu ngươi dám không đứng đắn, ta đánh thật đấy."
Lữ Vân Trường lật mắt, nhưng rất nhanh hắn liền có chút không rời mắt đi được rồi, ai da, vị tỷ tỷ này thật đúng là đẹp, bất quá Lữ Vân Trường rất nhanh đã mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hắn nào phải kẻ ngốc, ở đáy biển Đông Võ Đế lăn lộn nhiều năm như vậy, tuổi không lớn nhưng cũng là lão giang hồ rồi, dùng mông cũng biết vị tuyệt sắc nữ tử này là cái gì của sư phụ rồi. Tiếp theo hành động của vị tỷ tỷ càng khiến Lữ Vân Trường phải nhìn lại, sư phụ của mình là ai? Là phiên vương có quyền thế nhất Ly Dương vương triều thì thôi đi, tùy tiện lăn lộn mấy năm giang hồ, liền nổi danh thiên hạ đệ nhất cao thủ, Lữ Vân Trường còn nghe nói giờ áo tím Hiên Viên ở trên giang hồ hô mưa gọi gió, vị nữ tử minh chủ duy nhất trong mấy trăm năm qua, lúc đó cũng chỉ là tùy tùng bên sư phụ. Nhưng nữ tử đứng sau cánh cửa gỗ xiêu vẹo này, không gấp gáp nhổ chốt cửa ra, mặt mày lạnh lùng, nghiêng liếc Từ Phượng Niên, như cười mà không phải cười, thật là còn hơn không cười, Lữ Vân Trường nhìn mà cũng tuyệt đối thấy có huyền diệu, có sát khí, chỉ nghe nàng nói:
"Ồ, khách quý hiếm có a."
Bội phục sát đất Lữ Vân Trường, thiếu chút nữa đã nhịn không được duỗi ngón tay cái, nghĩ thầm vị này chắc chắn là nữ hiệp! Hơn nữa còn là loại không hỏi thế sự lại có võ công tuyệt đỉnh thật nữ hiệp! Nếu không nhìn cái dáng dấp muốn đập cửa vào mặt sư phụ kia, ai trên đời có can đảm và thực lực này? Dư Địa Long cố nhịn cười, hình như rất vui vẻ khi thấy sư phụ kinh ngạc. Từ Phượng Niên ho khan một tiếng, chờ giây lát, nhìn nàng từ đầu tới cuối không có ý định mở cửa, có chút xấu hổ nói:
"Không phải có chút bận à, đúng rồi, ăn cơm chưa?"
Bùi Nam Vi lơ đi không trả lời hắn, lúc này Dư Địa Long rướn cổ lên, rất ngoan ngoãn mà tươi cười nói:
"Bùi di."
Bùi Nam Vi cười nhạt một tiếng, lúc này mới mở cửa gỗ cho ba người, nàng vuốt đầu Dư Địa Long, "Có vẻ lớn hơn chút rồi."
Dư Địa Long cười hắc hắc. Bốn người cùng đi về phía phòng trong, Lữ Vân Trường len lén nhìn quanh bốn phía, thật sự không nhìn ra manh mối gì, đúng là một căn nhà của dân nghèo Bắc Lương rất bình thường, ở góc tường có mấy luống rau xanh biếc, thậm chí còn có chuồng gà sơ sài. Dư Địa Long đá Lữ Vân Trường một cái, Lữ Vân Trường nhỏ giọng nói:
"Làm gì? !"
Dư Địa Long trợn mắt, Lữ Vân Trường cứ thế ngẩn người một chút, lúc này mới gượng cười nói:
"Bùi di, ta tên Lữ Vân Trường, là đại đồ đệ của sư phụ."
Từ hồ lô miệng trở về, Dư Địa Long một mực đeo lưng thanh lương đao, mặt không biểu tình nắm chặt chuôi đao, không dám liều mạng thật với Dư Địa Long, Lữ Vân Trường vội cười nói:
"Nói sai rồi nói sai rồi, ta là đồ đệ đóng cửa của sư phụ. Dư Địa Long là đại sư huynh của ta, sư phụ còn có một đồ đệ, tên là Vương Sinh, là nhị sư tỷ."
Bùi Nam Vi cười gật đầu.
Vào phòng, Bùi Nam Vi vào bếp làm ít đồ ăn đạm bạc cho ba sư đồ, bốn người mỗi người một ghế ngồi quanh bàn, Từ Phượng Niên chậm rãi cầm đũa.
Bùi Nam Vi hỏi:
"Khi nào thì đi?"
Từ Phượng Niên cười khổ nói:
"Đã đuổi người rồi?"
Bùi Nam Vi trầm mặc một lát, đột nhiên nhíu mày nói:
"Chẳng phải ngươi còn làm chủ bộ Bích Sơn huyện, sao lại không lĩnh bổng lộc nữa, ta ra Tết đã đến huyện nha, hộ phòng tư lại nói ngươi không cần đến nha môn điểm danh nữa. Sau này nghe nói huyện lệnh với quận thủ đã thông khí, muốn đổi một tên sĩ tử ở Lương Châu khác lên dự bị vị trí chủ bộ."
Từ Phượng Niên cười nói:
"Cứt đúng là đầy hầm cầu, thì ra tin đồn là thật, bổng lộc thì..."
Phát hiện Bùi Nam Vi nhìn chằm chằm mình, Từ Phượng Niên gõ đũa, lập tức gió chiều nào che chiều ấy giả vờ giận nói:
"Thật quá đáng! Đây không phải là ức hiếp người sao, ta tìm cơ hội đi huyện nha nói rõ lẽ đi."
Bùi Nam Vi nói:
"Ăn cơm xong liền đi."
Từ Phượng Niên cẩn thận hỏi:
"Trong nhà không còn tiền dư sao?"
Bùi Nam Vi lạnh nhạt nói:
"Sinh hoạt, bao giờ ngại có nhiều tiền?"
Đứa trẻ xuất thân nghèo khó như Dư Địa Long một mặt thấy chí lý, gật đầu nói:
"Đúng thế đúng thế. Bùi di, người nói rất đúng, lát nữa con cùng sư phụ đi huyện nha Bích Sơn đòi bổng lộc giúp người, không cho là..."
Bùi Nam Vi mỉm cười nói:
"Thật là dễ nói chuyện, đừng có đánh nhau."
Dư Địa Long dùng sức gật đầu, nhìn Từ Phượng Niên, nghiêm túc nói:
"Sư phụ, không phải ở Bắc Lương mình có chiến công là có thưởng sao, ngoài miệng nói mấy chuyện lớn kia không tính, còn không phải ta, nếu không sư phụ ứng trước cho ta mười lượng bạc, sau này ta sẽ bù vào khi ra trận. Con cứ cất bạc ở chỗ Bùi di trước đã."
Từ Phượng Niên ở dưới gầm bàn đá tên đệ tử chỉ nghĩ tới ăn kia, bất đắc dĩ cười nói:
"Ta không mang bạc."
Dư Địa Long không bỏ qua, truy hỏi:
"Chúng ta không phải mang hai bình quân cờ từ phủ thành sao, ở phố chợ có tiệm cầm đồ, con thấy vẫn đáng tiền, hay là chọn bốn năm mươi quân cờ cho con, con cầm đi cầm đồ lấy mười lượng bạc trước?"
Từ Phượng Niên đưa tay sờ trán, khẽ thở dài. Cái tên cùi chỏ quay ra ngoài này, một trăm tám mươi quân cờ bình gỗ táo đỏ, cờ đen cá não đông lạnh cũng được, cờ trắng tuyết ấn cũng được, riêng về chất liệu, một quân cờ đừng nói mười lượng bạc, mười lượng vàng cũng không bán. Hơn nữa loại đồ cổ kỳ trân này, cũng có chung đức tính với mấy cuốn sách cổ trân bản, quan trọng nhất là giữ nguyên bộ, không kỵ thiếu. Chưa kể đây chính là đồ cống phẩm ngự dụng hàng đầu Tây Sở, ai biết có phải ngày xưa quân cờ từng được vị đại nhân cờ đạo nào yêu thích không, thậm chí có thể quốc sư Lý Mật Bật hay Tào Trường Khanh từng dùng chúng để cùng người đánh cờ luận bàn giang sơn.
Bùi Nam Vi không vui hỏi:
"Nó còn nhỏ, đã đi sa trường giết người rồi sao?"
Từ Phượng Niên nhìn nàng bình tĩnh nói:
"Nó là đồ đệ ta."
Dư Địa Long có vẻ rất sợ sư phụ với Bùi di vì mình mà cãi nhau, cười nói:
"Bùi di, không sao đâu, con là người Bắc Lương, đã có võ nghệ, ra trận giết man di cũng là nên. Sau này đợi con trả xong mấy chuyện nợ nần kia, lại có công quân sự, bạc đều gửi vào chỗ của người, người giữ giúp con có được không? Đến lúc đó Bùi di muốn dùng cứ dùng."
Bùi Nam Vi cười ừ một tiếng, "Quay về dì tìm người đại tu lại nhà cửa, xây thành nhà tứ hợp viện, đến lúc đó để dành cho con một phòng."
Lang thôn hổ yết Dư Địa Long ngẩng đầu nhảy cẫng:
"Tuyệt vời!"
Từ Phượng Niên ăn cơm xong, để đũa xuống, nhìn Bùi Nam Vi, "Ta theo nàng đi huyện nha, để hai đứa rửa chén là được rồi."
Sau khi hai người riêng cầm dù giấy dầu ra khỏi phòng, Lữ Vân Trường ngồi khoanh chân trên ghế, nhìn Dư Địa Long đang bận rộn thu dọn bát đũa, nhỏ giọng hỏi:
"Rốt cuộc Bùi di là ai vậy? Sao thấy sư phụ nể nàng ghê gớm?"
Dư Địa Long tâm trạng rất tốt nên đã có tâm tư trêu chọc, cố ý thần bí nói:
"Bùi di ghê lắm, võ công không có thiên hạ thứ hai thì cũng có thiên hạ thứ ba."
Lữ Vân Trường mặt mày khó tin, "Ngươi hù ta à?"
Dư Địa Long bĩu môi nói:
"Muốn tin hay không thì tùy, dù sao dì Bùi một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi. Đúng rồi, đây là nhà ta, sau này ngươi muốn đến bái kiến thì phải trèo lên cửa, nhớ kỹ đừng ăn nhờ ở đậu, phải mang lễ vật."
Lữ Vân Trường nghe vậy thì nhăn nhó mặt mày.
Dư Địa Long bưng bát đũa vui vẻ chạy vào bếp, "Có nhà rồi."
Từ Phượng Niên và Bùi Nam Vi đi trong con hẻm nhỏ, cảm khái nói:
"Cảm ơn."
Bùi Nam Vi lạnh nhạt đáp:
"Vì đứa trẻ Dư Địa Long kia ư? Không cần, ta vốn rất thích đứa nhỏ này. Ngược lại là cái tên Lữ Vân Trường kia, toàn thân sát khí, ta không ưa hắn lắm."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Ngươi sai rồi. Nếu ta buông tay mặc kệ, Lữ Vân Trường sau này ăn no căng bụng cũng chỉ là một kẻ kiêu hùng lật mây che mưa trên giang hồ, làm võ lâm minh chủ cũng tạm được. Nhưng nếu không quản thúc Dư Địa Long, hoặc nói trong lòng hắn không có vướng bận, thì sẽ rất đáng sợ. Đứa trẻ này không chừng có cơ hội trở thành một Vương Tiên Chi."
Từ Phượng Niên có chút đau đầu, "Sau này thiên hạ sẽ ra sao không nói trước được, nhưng sau khi Hoàng Tam Giáp chuyển vận khí số tám nước vào giang hồ, võ lâm giống như một rừng trúc, là một mùa măng mọc sau mưa, nhưng tiếp đó, liền là cảnh cây trúc nở hoa, chết là chết cả đám, mấy chục dặm thậm chí mấy trăm dặm đều chết hết loại đó. Huống chi sau này không còn mùa bội thu nữa, toàn là tiểu Niên cả thôi. Càng như vậy, ba đồ đệ của ta, Dư Địa Long, Vương Sinh, Lữ Vân Trường, chúng sẽ càng thêm xuất chúng. Đặc biệt là Dư Địa Long, người có cơ duyên tốt nhất và thành tựu cao nhất, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ là một ngọn núi cao sừng sững, biết đâu sẽ là lục địa thần tiên duy nhất trong trăm năm sau này của giang hồ, thuộc thế hệ của ta. Cho nên việc hắn có một gia đình hay không rất khác nhau."
Bùi Nam Vi cười nói:
"Cho nên lúc này ngươi mới vui vẻ tới đây nhìn một cái, ăn bữa cơm. Đúng là làm khó ngươi, một Bắc Lương Vương bận đánh trận với man tử Bắc Mãng, còn phải lo lắng cho dân cho nước, lo cho cả thiên hạ nữa. Lại còn tính kế cả đồ đệ của mình, không mệt sao?"
Từ Phượng Niên tự giễu nói:
"Lo cho dân cho nước thì thôi đi, ta không có cái lòng dạ ấy đâu. Nói cho cùng, ta chỉ muốn giữ vững gia nghiệp Từ Kiêu truyền lại cho ta, đó là giới hạn cuối cùng. Trong giới hạn cuối cùng này, có thể làm chút chuyện tốt thì càng hay. Nếu không làm được, cũng không ép bản thân làm khó. Nhưng mà những việc như bỏ đá xuống giếng hay đổ thêm dầu vào lửa, ta cũng chẳng muốn làm. Còn việc ngươi nói tính toán ư? Có lẽ thế, biết làm sao được, vừa thấy Dư Địa Long, đồ đệ này của ta, sẽ rất khó mà không nghĩ đến Vương Tiên Chi. Hắn cùng Hoàng Long Sĩ, Trương Cự Lộc, ba người này là ba người trước đây ta rất ghét, nhưng cuối cùng ta không thể không bội phục."
Bùi Nam Vi bỗng nhiên nói:
"Nghe tin từ hồ lô khẩu báo về, Ngọa Cung thành và Loan Hạc thành sắp bị man tử Bắc Mãng công phá, ta còn tưởng ngươi sẽ sai gián điệp nhắn cho ta, bảo ta quay về Thanh Lương Sơn. Mấy ngày nay ở huyện Bích Sơn, mọi người đều nói ngươi tự mình mang quân ra hồ lô khẩu, giết rất nhiều man tử. Vậy ta có thể không cần đến Lương Châu nữa không?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Không thích thì không cần về, mà nói thật cho ngươi hay, nếu đại quân Bắc Mãng thực sự Nam hạ được, trong bốn châu Bắc Lương, U Châu sẽ là châu cuối cùng."
Bùi Nam Vi nghi hoặc hỏi:
"Còn chậm hơn Lương Châu?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói:
"Tình hình địa lý quyết định, nói dễ hiểu thì U Châu là gân gà, mà lại cực kỳ khó gặm. Lưu Châu là một đĩa đồ ăn khai vị, cay nồng nhưng Bắc Mãng thật sự quyết tâm thì cũng nuốt được. Lăng Châu là một bàn sơn hào hải vị, nhưng lại ở xa, man tử không gắp được. Cho nên chiến trường chủ yếu của hai bên chỉ có thể ở Lương Châu, công thành thủ thành, kỵ binh hai bên tùy thời cơ động, thậm chí có thể xuất hiện lần đụng độ và chém giết giữa kỵ binh hạng nặng quy mô lớn đầu tiên trong lịch sử."
Bùi Nam Vi nhẹ giọng nói:
"Bắc Lương đạo vẫn còn nhỏ quá, nhân khẩu cũng không đủ nhiều."
Từ Phượng Niên có chút bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ khác? Trước đây Trương gia và Cố gia ở Ly Dương khống chế các phiên trấn, phần lớn đều tham khảo "Quát Địa Chí" của Tuân Bình và bộ "Hồng Gia Ngũ Quận Huyện Đồ Chí" của Tạ Quan Ứng, các phiên vương có thể nuôi bao nhiêu quân, ví dụ như Từ Kiêu ở Bắc Lương, Triệu Bỉnh ở Nam Cương đều được tính toán, suy diễn vô số lần. Từ thời Vĩnh Huy giữa kỳ, việc kiềm chế và ủng hộ Bắc Lương đều được xây dựng dựa trên việc Bắc Mãng coi Bắc Lương là tiền đồn để tiến xuống phía Nam. Nguyên Bản Khê chính là đang đánh cược vào cục diện ngày hôm nay. Còn Triệu Bỉnh ở Nam Cương là để đối phó việc Tây Sở phục quốc ở Quảng Lăng đạo, nếu không Ly Dương lấy đâu ra lực lượng mà sau khi Dương Thận Hạnh và Diêm Chấn Xuân thất bại thảm hại vẫn có thể thong dong như vậy? Triệu Đôn thậm chí còn nhàn nhã đi dạo cảnh ở Kế Châu trước khi chết cùng Cố Kiếm Đường, chứ không về kinh Nam ủng hộ đại quân, lại không vội vã điều quân Lưỡng Liêu xuống phía Nam, vì sao? Rất đơn giản, việc Tây Sở phục quốc trong mắt Triệu Đôn chẳng phải việc gì to tát, ông ta muốn nhân cơ hội này suy yếu tất cả các thế lực phiên vương khác ngoài Bắc Lương, khi thua ông ta cũng không sợ, ông ta sợ Dương Thận Hạnh, Diêm Chấn Xuân đánh thắng ngay từ đầu, không có chuyện Nghiễm Lăng Vương Triệu Nghị, Hoài Nam Vương Triệu Anh, Tĩnh An Vương Triệu Tuần sau này. Nếu không thì vì sao Diêm Chấn Xuân giỏi đánh trận mà vội vã về Nam cứu Dương Thận Hạnh? Lô Thăng Tượng không thấy hiểm họa sao? Bộ Binh ở kinh thành sau khi chiến tranh đưa ra các mệnh lệnh lung tung gây họa, tại sao không một ai trong đó và cả Lô Thăng Tượng bị truy tội?"
Bùi Nam Vi lo lắng nói:
"Nhỡ đâu Yến Sắc Vương Triệu Bỉnh không ra quân thì sao? Bắc Mãng mang cả trăm vạn quân áp sát biên giới, triều đình chẳng lẽ không sợ trước sau bị địch đánh úp sao? Lúc đó chỉ có một mình Cố Kiếm Đường ở Lưỡng Liêu trấn thủ Thái An thành được sao?"
Từ Phượng Niên cười một tiếng, ôn nhu nói:
"Ngươi a, đánh giá thấp Triệu Đôn và đám danh thần thời Vĩnh Huy quá rồi. Phiên trấn, hoạn quan, ngoại thích, quan văn đấu đá, võ tướng địa phương tự lập là năm đại họa trong lịch sử. Ngươi cứ nhớ lại tình cảnh của triều đình Ly Dương trong hai mươi năm qua và kết quả từ khi Tây Sở phục quốc."
Bùi Nam Vi nhẹ nhàng nói:
"Hoạn quan tham gia triều chính, hai đời hoàng đế họ Triệu còn sống cũng chưa có, mà về sau cũng không có khả năng. Ngoại thích cũng tương tự. Nếu nói đến đấu đá phe phái thì trong năm Vĩnh Huy có Trương Cự Lộc, nhưng không thành hệ thống, bây giờ Trương gia và Cố gia đã suy vong, tuy không biết người lên ngôi là ai, nhưng ta cũng biết Triệu Đôn trước khi chết đã mời Tề Dương Long, đại tế tửu của Thượng Âm học cung, tới Thái An Thành làm cố mệnh đại thần, để giúp tân hoàng ổn định triều cương, chắc là không đến mức có đại loạn. Về phần võ tướng địa phương, sau khi Cố gia sụp đổ lại có Dương Thận Hạnh và Diêm Chấn Xuân đi vào vết xe đổ, mọi người đều cảm thấy bất an, cộng thêm Cố Kiếm Đường nhiều nhượng bộ, các võ tướng giờ đây chỉ mong yên thân, quả thực không có tâm tư gì tranh đấu với triều đình. Mà trong số các phiên vương lớn, Hoài Nam Vương Triệu Anh đã chết, Giao Đông Vương Triệu Tuy bị Cố Kiếm Đường đè ép đến thở dốc không xong, bên Thanh Châu... người đó để thể hiện sự trung thành hình như đã xây hơn mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ rồi phải không? Vậy thì, khi Bắc Lương và Bắc Mãng đánh nhau, Nghiễm Lăng Vương Triệu Nghị có thế lực lớn nhất sẽ bị Tây Sở kiềm chân, khó tránh khỏi hao tổn xương cốt. Thêm vào đó, ngươi nói Yến Sắc Vương Triệu Bỉnh không bao lâu sẽ nhận được lệnh lên Bắc..."
Bùi Nam Vi đưa tay xoa trán, cười nói:
"Quả là thời Vĩnh Huy."
Từ Phượng Niên cảm khái:
"Tề Dương Long không làm người ta thất vọng, các việc trong triều đình mới đều làm rất chu đáo, đặc biệt ban thụy tốt đẹp cho các công thần võ tướng, tăng thêm sáu quán học sĩ cho quan văn, hết thảy đều đâu vào đấy."
Từ Phượng Niên hơi cúi đầu, nhìn nước mưa rơi trên đá xanh rồi tan biến, "Trương Cự Lộc chết rồi, một số chuyện tiềm ẩn sẽ không thay đổi, nhưng dấu ấn của hắn và Trương gia trong triều Ly Dương sẽ phai nhạt nhanh chóng, rồi biến mất. Trương Cự Lộc viết nên trang sử của thời Vĩnh Huy, vậy mà đã lật qua dễ dàng như thế. Đó chính là điểm lợi hại của Ly Dương, bề ngoài nhìn như có bốn phương tám hướng gió lọt mưa vào, nhưng thực ra vững như Thái Sơn. Chung quy là nhờ gia sản mà Triệu Đôn để lại cho hoàng đế đương triều không tồi."
Hai người chậm rãi đi, còn một đoạn đường mới đến nha môn Bích Sơn, Bùi Nam Vi định nói gì đó lại thôi.
Từ Phượng Niên quay sang cười nói:
"Muốn hỏi thì cứ hỏi."
Bùi Nam Vi nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi không biết ta muốn hỏi gì sao?"
Từ Phượng Niên thu ô giấy dầu của mình lại, đột ngột che cho nàng dưới dù, Bùi Nam Vi cũng không có vẻ gì khác lạ, nàng nghĩ "vợ chồng" hai người đến nha môn cãi nhau đòi nợ, kết quả lại mỗi người một ô, e là không được như người ta đồn, khí thế liền giảm.
Từ Phượng Niên từ tay nàng nhận lấy dù che mưa, vai sóng vai đi ra ngõ sau, đặt chân lên đường phố bánh xe, "Lúc đó cùng Võ Đương Vương Tiểu Bình đi Thần Võ Thành, ta cũng không chắc có sống sót dưới tay người mèo Hàn Sinh Tuyên hay không, liền nói vài lời thật lòng với Vương Tiểu Bình. Cha ta Từ Kiêu xưa nay không phải là người quanh co, ông ấy nói Bắc Lương và Ly Dương vốn là người một nhà, đóng cửa cãi nhau không sao cả, nếu ở chung dưới một mái nhà không chịu nổi thì dọn ra ngoài, ở sát vách tự lập, cả đời không qua lại. Nhưng nếu kẻ khác thấy có cơ hội lợi dụng, đến cửa giương oai thì Từ Kiêu sẽ không nhịn. Đạo lý đơn giản vậy thôi. Đương nhiên, Từ Kiêu cũng có giới hạn cuối cùng, chính là ta, đứa con trai kế thừa gia nghiệp. Chỉ cần ta không chết, dù quá trình kế thừa có khó khăn, Từ Kiêu vẫn nhẫn nhịn, nhưng nếu ta chết trong tay triều đình, thì ông ấy sẽ mặc kệ Bắc Lương, chắc chắn mang ba mươi vạn biên quân đánh thẳng vào Thái An Thành. Năm xưa ta và lão Hoàng đi ngao du giang hồ, lúc đó hoàng hậu, nay là thái hậu Triệu Trĩ, đã đích thân dùng thị vệ giúp ta tránh tai họa, rõ ràng nàng là nữ nhi, lại càng dựa vào trực giác mà hiểu được tâm tư của Từ Kiêu."
Từ Phượng Niên chợt cười vui vẻ:
"Về phần ta, năm xưa ở kinh thành từng huênh hoang muốn giữ biên giới cho bách tính Trung Nguyên. Không phải thật lòng nhưng cũng không tính là nói dối. Dù sao ta giữ Bắc Lương cho Từ Kiêu chẳng phải là giữ Tây Bắc cho dân chúng Trung Nguyên sao? Cùng một sự việc, hai cách nhìn mà thôi."
Khóe miệng Bùi Nam Vi khẽ cong lên.
Từ Phượng Niên nhìn nha môn phía trước, khẽ nói:
"Lão bà Bắc Mãng kia từng nói trước mặt hai triều nguyện cùng Từ Kiêu cộng trị thiên hạ, nghe có hào khí không?"
Bùi Nam Vi gật đầu:
"Đúng vậy."
Từ Phượng Niên cười:
"Đó là trong bông có gai đấy. Năm đó Từ Kiêu không chịu chia ranh giới mà cai trị, khiến một số tướng lĩnh bất mãn rời đi, đó là Từ Kiêu tự chuốc lấy. Về sau triều đình điều thiết kỵ Từ gia đi chinh phạt giang hồ, đối đầu với người trong võ lâm, bao nhiêu binh lính cấp thấp rời đi? Ngươi đoán không ra đâu, có hai vạn người, đều là lính tinh nhuệ chinh chiến dày dạn. Nếu năm xưa Từ Kiêu chấp nhận đề nghị của bà lão Bắc Mãng thì ngươi nghĩ sẽ mất bao nhiêu người?"
Từ Phượng Niên xòe một bàn tay, xoay tròn một vòng:
"Ít nhất mười vạn."
Bùi Nam Vi kinh ngạc:
"Thì ra là thế."
Từ Phượng Niên mở mắt híp:
"Trận gió tuyết đó, Từ Kiêu và bà lão kia gặp nhau ở biên giới, ta và Thác Bạt Bồ Tát riêng làm mã phu. Cuối cùng không vui mà tan. Nhưng nếu ngươi cho rằng Từ Kiêu từ chối vì sợ quân Bắc Lương tan rã thì ngươi coi thường cha ta và Mộ Dung nữ đế rồi. Nàng đã âm thầm thỏa thuận với Từ Kiêu một điều kiện, ngươi có đánh chết cũng đoán không ra."
Bùi Nam Vi tùy ý nói:
"Chẳng phải là sau khi đánh thành công, Từ Kiêu tuổi cao sức yếu, chỉ có thể dưỡng già, nhường cho ngươi, Từ Phượng Niên làm chủ trung nguyên sao?"
Từ Phượng Niên trợn mắt há mồm, nhịn không được chửi một tiếng tục tĩu, mặt mày kinh hãi:
"Ngươi cũng đoán ra được ư?!"
Bùi Nam Vi liếc hắn một cái:
"Lúc đầu không đoán ra, nhưng ngươi nói vậy rồi, cứ nghĩ sao cho không tưởng nhất mà suy, hơn nữa, Triệu Trĩ là nữ nhi, ta cũng vậy, không thể đoán được tâm tư Mộ Dung nữ đế sao?"
Từ Phượng Niên thật lòng khen ngợi:
"Lợi hại!"
Bùi Nam Vi bất ngờ nói:
"Ta không lạnh."
Từ Phượng Niên ngơ ngác.
Bùi Nam Vi giật giật khóe môi:
"Sợ ta lạnh mà để nước mưa rơi trên vai ta, sao ngươi không che dù qua cho ta, ngươi thật thà quá rồi phải không? Tay, bỏ ra!"
Từ Phượng Niên tức giận rút tay đang khoác vai Bùi Nam Vi.
Hai người vào cửa huyện nha, Từ Phượng Niên thu dù. Huyện lệnh Phùng Quán và huyện thừa Tả Tĩnh như thường lệ ở trong nha môn, Từ Phượng Niên, người giữ chức chủ bộ trên danh nghĩa, vốn cũng có chỗ ở, chỉ là khi đó bị Phùng Quán hiếp đáp "Tuổi trẻ vô tri lại không có chỗ dựa", nên bị đẩy ra ngoài. Khi chiến dịch vào núi diệt cướp, chẳng làm gì cả chỉ vì là người đứng đầu nên cuối năm Phùng Quán được đánh giá trung thượng, Tả Tĩnh thì ăn theo chút lợi thừa, còn huyện úy Bạch Thượng Khuyết, người sĩ tử Lương, thành công chuyển vào quân U Châu. Khi hai người đi ngang qua nha môn, đám tư lại lục phòng đều thân thiện chào hỏi, ấn tượng của bọn họ về vị chủ bộ Từ Kỳ mất tích lâu ngày, chỗ ngồi không bảo đảm cũng không tệ, chỉ là trong nụ cười nhiệt tình đó, lại ẩn chứa ánh mắt thâm thúy, vừa có tiếc nuối, vừa có hả hê. Từ Phượng Niên dựa vào đó mà hiểu rõ. Tuy nói chủ bộ sắp phải cuốn gói đi rồi, nhưng khi biết Từ Kỳ đến thăm, Phùng Quán vẫn không quá vô tình, dù sao hắn mới là người gây chuyện, nếu không Từ Kỳ cũng không đến mức phải rời Bích Sơn nhanh như vậy, theo lệ cũ U Châu, đừng nói nửa năm, nhiều quan chức nhỏ có chỗ dựa, con cháu đầy nhà thì nhiều năm cũng không thấy bóng dáng. Ai bảo Từ Kỳ lại không có chỗ dựa, không thức thời mà chơi bời lêu lổng? Bây giờ ai dám không nể mặt U Châu? Nghe nói Lăng Châu, dưới sự chỉnh đốn của thứ sử kho lúa, một đám con cháu thế gia không làm việc đàng hoàng đều bị xử lý hơn cả cháu. Phùng Quán ngồi trong thư phòng, đang mân mê hai món đồ mới, chặn giấy chạm khắc trúc gỗ thiếu sư thái sư, cùng ngọc như ý linh chi làm bằng mây tre do Nam Đường xưa chế tác, nghe hạ nhân báo tin thì định ra ngoài giao phó vài câu cho xong chuyện, chắc chắn sẽ không cho Từ Kỳ uống một ngụm trà nóng, nhưng hạ nhân khéo léo thêm vào câu "vợ Từ chủ bộ cũng đi cùng", huyện lệnh liền ngầm hiểu, dán mông trở lại ghế, nói muốn tiếp khách ở thư phòng, chuẩn bị trà ngon nước.
Phùng Quán không ra tận cửa đón, sau đó huyện lệnh nhìn thấy người trẻ tuổi vốn phải nịnh bợ lại ngang nhiên bước vào, chẳng thèm khách sáo, mà lại để vợ ngồi vào ghế, còn mình thì dựa lưng, hỏi:
"Ta không nhầm thì chủ bộ và huyện úy mới là sĩ tử Lương đến, tên là Dương Công Thọ và Chu Anh, trước đây đều là học sinh Thanh Lộc Động, nay có đại nho Hoàng Thường chủ trì bình luận văn chương sĩ tử Bắc Lương, Dương Công Thọ từng đứng nhất U Châu trong nửa năm, bỏ qua hắn không bàn, ngươi xem Chu Anh trị chính thế nào?"
Phùng Quán một tay cầm đồ chạm khắc tinh xảo, tay kia duy trì tư thế mời trà, không biết phải làm sao.
Nhất thời hắn không dám nhìn thẳng vào người trẻ tuổi kia.
Phùng Quán cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này lấy đâu ra cái uy đó? Phùng Quán từng không cảm nhận được áp lực này ở thái thú Yên Chi Hồng Sơn Đông. Thấy mất hết thể diện, Phùng Quán thả đồ chặn giấy xuống, nhấp ngụm trà rồi dùng giọng quan đặc trưng bao năm tu luyện:
"Từ Kỳ à..."
Từ Phượng Niên mỉm cười:
"Ta tên Từ Phượng Niên."
Phùng Quán ngẩn ra, cười lạnh:
"Bản quan còn là Trương Cự Lộc đấy!"
Phùng Quán chợt nhớ vị thủ phụ đã chết rồi, thẹn quá hóa giận, vỗ bàn quát:
"Từ Kỳ, tin không bản quan dựa vào câu nói hỗn trướng này có thể sai người bắt giam ngươi không hả?! Hả?!"
Bùi Nam Vi đưa hai ngón tay, véo nhẹ vào eo Từ Phượng Niên, học giọng huyện lệnh:
"Nói chính sự đi! Hả?!"
Từ Phượng Niên vỗ tay, sau đó Phùng Quán thấy bên cạnh nổi lên một cơn gió lạ, một tráng hán mặc đồ đen mặt mày lạnh tanh đứng lên, móc từ trong ngực ra một miếng "Tướng quân phù" bằng đồng cổ, cầm đưa trước mặt ông ta.
Phùng Quán nghe nói các tướng lĩnh cao tầng biên quân đều có miếng tướng quân phù này, không dùng để điều quân, chỉ dùng ở trên chiến trường, khi tướng lĩnh tử trận thì giao cho phó tướng chỉ huy, phó tướng tử trận thì giao cho giáo úy, cứ thế truyền xuống đến khi cả quân chết thì thôi.
Nhưng Phùng Quán không dám chắc đây có phải tướng quân phù không, lại càng không tin Từ Kỳ chỉ là chủ bộ lại là Bắc Lương Vương, nên vô cớ sinh ra chút hào khí, lớn tiếng trách mắng:
"Từ Kỳ, ngươi to gan! Ngươi coi bản quan dễ lừa gạt lắm hả?!"
Tên kia đi theo Từ Kiêu nhiều năm, đám thuộc hạ nhìn rồi cũng phải nể mặt chủ nhân. Từ Phượng Niên khoát tay áo, cái bóng mặt không chút biểu cảm kia lóe lên rồi biến mất.
Phùng Quán sởn cả tóc gáy.
Gặp phải người như vậy, Từ Phượng Niên dở khóc dở cười, đưa tay nắm chặt hai ngón tay của Bùi Nam Vi, người sau giãy giụa rút tay lại.
Từ Phượng Niên đành chịu nói:
"Không nói đến chuyện khác, ngươi đưa mấy tháng lương bổng cho ta đi, trong nhà đang chờ gạo nấu cơm đấy."
Phùng Quán dựa người vào lưng ghế, "Có chuyện gì thì từ từ nói, giết người diệt khẩu tuyệt đối không thể làm, bản quan quản lý huyện Bích Sơn, bên dưới có hơn mấy trăm áo gấm kỵ binh đấy."
Hắn giờ phút này không còn tin vị chủ bộ tiền nhiệm là Từ Phượng Niên nữa, hiển nhiên càng tin rằng gia hỏa này là gián điệp của Bắc Mãng trà trộn vào U Châu.
Bùi Nam Vi duỗi một tay ra, bình thản nói:
"Đưa tiền. Hai mươi bốn lượng bảy tiền."
Trán Phùng Quán đầy mồ hôi lạnh, gắng gượng tươi cười nói:
"Hai chiếc ấn ngọc, đều là do tượng danh mùa xuân thu làm ra, ít nhất cũng bán được trăm lượng bạc, các ngươi cứ cầm lấy đi."
Bùi Nam Vi cười lạnh:
"Cầm đi nhóm lửa à? Đủ sao? Hơn nữa lại còn qua tay ngươi, ghê tởm. Ta muốn bạc. Hả?!"
Phùng Quán trong lòng tức giận mắng, hai chiếc ấn ngọc, lão tử chỉ là cầm chơi vuốt ve một chút, thì bẩn chỗ nào! Chẳng lẽ vàng thật bạc trắng lại chưa từng qua tay sao? Đúng là đồ đàn bà đầu óc ngắn ngủi, đúng là phí hoài dung nhan xinh đẹp làm họa thủy. Từ Phượng Niên cười nói:
"Huyện lệnh đại nhân, vậy ta coi như là đến phòng hộ lĩnh tiền lương nhé."
Hai chân Phùng Quán kỳ thực đều đang run rẩy, vẫn cố ra vẻ trấn định khoát tay áo, nghĩ bụng chờ đôi vợ chồng này đi, lập tức sẽ sai hình phòng cùng bộ khoái truy nã hai người! Sau khi Từ Phượng Niên đi ra thư phòng, cầm lấy hai chiếc ô giấy dầu đặt ở cửa. Bùi Nam Vi hỏi:
"Ngươi cứ thế đòi bổng lộc?"
Từ Phượng Niên cười:
"Đây không phải là sợ giảng đạo lý không xong à, với lại thấy hắn dòm ngó khắp người ngươi như vậy, ta sợ cãi vã không xong, không nhịn được mà một tát đánh chết hắn mất. Đánh chết Phùng Quán kỳ thực cũng không tệ, loại quan viên này ai thay cũng được thôi, vừa hay cho Dương Công Thọ và Chu Anh lên vị."
Sắc mặt Bùi Nam Vi có chút kỳ quái.
Từ Phượng Niên ở phòng hộ nha môn tiền sảnh lĩnh bạc, viên tư lại kia tự nhiên không dám láo với chủ bộ được "thánh chỉ" của huyện lệnh. Ra khỏi nha môn, phát hiện mưa đã tạnh. Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói:
"Tên Dương Công Thọ đó không là gì, chỉ giỏi viết từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, thực ra chẳng có khí chất gì. Ngược lại Chu Anh, tuy không nổi danh trong thư viện ở chân núi Thanh Lộc, nhưng nhiều bài châm biếm thời sự, đều bày trên bàn Phất Thủy phòng. Cuối cùng nhị tỷ ta cũng bị kinh động, chuyên viết thư bảo người này tài cán hơn người, chỉ là so với Trần Tích Lượng cùng Từ Bắc Chỉ, nhuệ khí quá mức, chấp nhất lý lẽ, lại còn được lý không tha người, không ít lần Hoàng Thường mời đại nho đến giảng bài cũng đều bị ép đến không thể đứng lớp được nữa."
Bùi Nam Vi mặt lạnh nói:
"Dương Công Thọ kia cũng chẳng tốt đẹp gì."
Từ Phượng Niên cười:
"Ta biết mà. Là người đó đang quấn lấy ngươi phải không? Gián điệp của Phất Thủy phòng vẫn chưa nói với ta chuyện này, là chuyện mấy ngày nay sao?"
Bùi Nam Vi trên mặt không có vẻ giận dữ, "Lần trước đến nha môn đòi nợ, người này đến Bích Sơn nhậm chức, đại khái là vẫn phải chờ văn bản chính thức của quận thủ, nhàn rỗi sinh nông nổi, cả ngày chẳng có việc gì, mỗi lần ta ra ngoài mua đồ là hắn xuất hiện. Còn lại chút sĩ diện người đọc sách, cũng không đến gần, chỉ đứng ở chỗ không xa mà ngâm thơ ca ngợi, ừ, trình độ có lẽ cũng tầm ngươi thời trẻ vậy."
Từ Phượng Niên buồn cười nói:
"Sao có thể, năm xưa ta mua thơ từ cùng sĩ tử Bắc Lương, đó đều là số tiền lớn, nội dung cũng không kém."
Bùi Nam Vi và Từ Phượng Niên đang lúc chuẩn bị rẽ từ con đường lớn vào hẻm nhỏ thì có bốn năm tên lưu manh cà lơ phất phơ vây lấy, Bùi Nam Vi liếc mắt nhìn Từ Phượng Niên, người sau nhíu mày lẩm bẩm:
"Bích Sơn huyện chưa từng được nếm mùi lợi hại của áo gấm du kỵ à? Sao lúc này vẫn có người dám gây chuyện?"
Rất nhanh đáp án đã tự lộ.
Trong khi đám du côn vây tới buông lời cà khịa thì có người hùng anh cứu mỹ nhân đến. Từ Phượng Niên cùng Bùi Nam Vi phía sau không xa xuất hiện một vị nam tử áo trắng phiêu dật đeo kiếm, tướng mạo anh tuấn lỗi lạc, dáng đứng như cây ngọc trước gió, lại còn mang kiếm, có vẻ rất giàu có.
Khi hắn thấy Từ Phượng Niên đứng cạnh Bùi Nam Vi, trong mắt thoáng hiện vẻ thương cảm và thất lạc, nhưng rất nhanh cảm xúc đó liền biến thành sự nhiệt huyết cùng ý chí chiến đấu.
Sau đó, hắn không cần phải rút kiếm như du long, chỉ khẽ quát một tiếng, tiêu sái bước nhanh về phía trước, cách bảy tám bước đã xuất một chưởng, lập tức một tên du côn như trúng phải chưởng phong hung hãn, hai chân rời đất, đụng vào vách tường ngõ hẻm.
Tên kiếm khách áo trắng kia lại thêm một chưởng, lại một tên người ngợm xoay vài vòng rồi ngã trên đất rên rỉ đau đớn.
Khóe miệng Bùi Nam Vi có chút run rẩy, quay đầu đi, không nhìn đến kẻ ngu ngốc này.
Từ Phượng Niên duỗi ngón tay bóp cằm nàng, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, cố nhịn cười nói:
"Vị đại hiệp thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ này cũng rất vất vả đó, ngươi tốt xấu cũng nên xem hết màn kịch chứ."
Kiếm khách áo trắng kia đang bận phô trương nội lực hùng hậu cùng võ công tuyệt thế, không thấy cảnh này, nếu không có lẽ sẽ phải tức đến hộc máu.
Chỉ thấy hắn một chưởng tiếp một chưởng, đánh cho đám du côn cao to thô kệch ngã nháo nhào, lại còn có vài tên "giãy giụa" đứng dậy, xông đến tên kiếm khách áo trắng kia, nhưng đều chẳng chạm nổi góc áo, liền bị chưởng gió "sắc bén" quét trúng, văng sang bên, bay ngược, xoay vòng rồi bay ra ngoài.
Từ Phượng Niên nghiêng đầu, dùng kinh nghiệm của một "người từng trải" kể nhỏ với Bùi Nam Vi:
"Năm xưa ta làm chuyện này, chi phí cũng phải trên hai trăm lượng bạc. Vì ban đầu ta sai thị vệ trong vương phủ giả trang du côn, nhưng quá giả, lần đầu làm việc, ta cũng không có kinh nghiệm, đám thị vệ kia rõ ràng chỉ định trêu ghẹo cô nương, nhưng vừa mở miệng đã như muốn giết cả nhà người ta không bằng, dọa cô con gái rượu kia suýt bất tỉnh, vừa khóc vừa nói xin tha mạng, nàng cái gì cũng nghe theo. Sau ta không còn cách nào khác đành phải đứng ra giải thích, ngươi đoán sao, cô nương có vẻ thanh tú kia cũng chẳng thẹn thùng gì, hỏi luôn ta cưới vợ chưa, kết quả dọa ta hết hồn. Khiến cho Lý Hàn Lâm đám kia được một trận cười ngả nghiêng hơn nửa năm. Sau đó ta liền thuê dân chợ diễn lại kiểu kịch này, trước đó còn phải thống nhất kiểu đánh, chưởng gió quyền cương như này thì dễ nói, giá rẻ hơn chút, còn nếu dùng đao thì phải tăng tiền. Nhưng hồi đó ta hay nhìn vào tâm trạng mà cho bạc, xem đám anh em này cũng không hào phóng gì, chắc chỉ mất hai ba mươi lượng bạc thôi."
Dư Địa Long và Lữ Vân Trường đang ngồi xổm ở đầu hẻm, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đợi đến khi vị hiệp sĩ xuất chưởng thôi cũng đổ mồ hôi kia cuối cùng cũng đánh xong, đám du côn "theo lệ" hô lên những câu như "Thiếu hiệp tha mạng", "Thiếu hiệp võ công thật là tuyệt vời", rồi dìu nhau rời đi.
Bùi Nam Vi che miệng cười, vì bên tai nàng, Từ Phượng Niên đã nói trước những câu này, tên tai họa Bắc Lương trước đây đầy vẻ đắc ý, "Thế nào, toàn là một chiêu thức cả thôi à? Ta mới là tổ sư sáng lập ra mấy trò này đó, năm xưa không biết bao nhiêu con cháu nhà giàu ở Lương Châu Lăng Châu đều học theo ta."
Kiếm khách áo trắng quay lưng về phía hai người, cố hít sâu vài hơi, chờ hơi thở đều đặn lại mới xoay người cười với Từ Phượng Niên và Bùi Nam Vi, hắn đang muốn lên tiếng, không biết từ đâu chạy ra hai kẻ quấy rối, trong đó một tên cao to quát về phía tên chướng mắt đứng bên cạnh Bùi tiểu thư một câu, "Sư phụ sư nương, bọn ta với sư huynh đã tùy tiện tìm nhà trọ ở rồi, không thì hai bọn ta chen chúc trên một ván giường ngủ không quen, đi đây!"
Từ Phượng Niên nhìn hai đứa nhãi con kia đi như chớp, sắc mặt có chút xấu hổ.
Bùi Nam Vi cười lạnh:
"Thu được đồ đệ tốt đấy."
Vị kiếm khách áo trắng trước mặt, chính là tân chủ bộ của Bích Sơn huyện, Dương Công Thọ, hắn trơ mắt nhìn thấy "Từ Kỳ" đứng bên cạnh nữ tử mình thầm thương, thật sự là tim tan nát cả rồi. Hắn đã sớm nghe qua về vẻ xinh đẹp của bà di phấn son kia, nào là "Lấy vợ thì phải cưới con gái Lăng Châu, nạp thiếp thì nạp bà nương phấn son", ban đầu còn nghĩ là mấy lời thô tục sau chè chén của Lão Dâm Côn trong quan trường, nhưng đến khi hắn nhìn thoáng qua người nữ tử xuất hiện ở nha môn kia thì thực sự hồn phách cũng không còn.
Về sau nghe nói nàng đã gả làm vợ người, hắn cũng trải qua một phen thống khổ giằng xé trong lòng, cuối cùng vẫn không kìm được, Dương Công Thọ cũng không nghĩ thật muốn như thế nào, chỉ là cố gắng tìm cơ hội xuất hiện trước mặt nàng mà thôi, về sau thấy thơ từ tài học vô dụng, liền cảm thấy có thể mình đã đi sai đường, thấy dân phong Bắc Lương lực lưỡng mạnh mẽ, nói không chừng nàng lại thích kiểu đại hiệp cao thủ, sau đó liền bày ra một màn như thế.
Từ Phượng Niên đưa tay kéo lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bùi Nam Vi, cười tủm tỉm nói:
"Vị đại hiệp này, chắc là tông sư trong giang hồ, không biết có ngoại hiệu nào vang dội không?"
Dương Công Thọ hơi há hốc miệng, điều này hắn thật sự quên mất rồi, bất quá hắn tài tình đúng là có, nếu không cũng không nổi danh như diều gặp gió ở thư viện Thanh Lộc Động, chắp tay mỉm cười nói:
"Tại hạ Dương Công Thọ, người trong giang hồ gọi 'Thơ Phú kiếm'..."
Cách đó không xa có một chàng thư sinh trẻ tuổi vỗ tay đi tới, cười lớn nói:
"Văn Phủ huynh lúc trước cùng ta cùng nhau leo núi Thanh Lộc Sơn, nhưng mới đi được nửa đường đã thở hổn hển như trâu rồi, không biết hôm nay sao lại thần công đại thành rồi, chẳng lẽ thế gian thật có chuyện thiên nhân nhập thể?"
Dương Công Thọ bị người vạch trần gốc gác, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, cũng may cô Bùi đã cùng người kia đi rồi.
Dương Công Thọ đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn không nói được lời nào ác độc, chỉ hậm hực hừ lạnh một tiếng.
Thư sinh kia đứng cạnh Dương Công Thọ, nhìn bóng lưng hai người đi vào ngõ nhỏ, nhẹ giọng cười nói:
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Văn Phủ huynh, trước kia ngươi và ta không ưa nhau, bất quá hôm nay sau, ác cảm của ngươi với ta tăng thêm, ta ngược lại thấy ngươi có chút thiện cảm."
Dương Công Thọ phất tay áo, sải bước đi về phía nha huyện.
Người kia cười lắc đầu nói:
"Dương Công Thọ à Dương Công Thọ, ngươi thật sự cho rằng hai người kia không nhìn ra trò hề vụng về của ngươi? Ta đây coi như là giúp ngươi không tiếp tục bị người coi như trò hề cho thiên hạ xem rồi."
Đi trong ngõ hẻm, Từ Phượng Niên cười nói:
"Có thể Dương Công Thọ sẽ không cảm kích, còn cho là Chu Anh đang phá đám."
Bùi Nam Vi, người từng đứng đầu danh sách phấn son, đối với trò náo kịch này cũng không có chút gợn sóng nào trong lòng, nói rằng:
"Chu Anh đó có lẽ không thích hợp làm quan."
Từ Phượng Niên khẽ thở dài nói:
"Nếu như ở Ly Dương, trừ phi có những người tinh đời, có lòng bao dung người tài, nếu không Chu Anh có lẽ cả đời đều không thể nào ngóc đầu lên được. Người đọc sách có một điểm rất không tốt."
Bùi Nam Vi hỏi:
"Hành động theo cảm tính?"
Từ Phượng Niên gật đầu, "Người đọc sách so với người bình thường có nhiều cảm xúc hơn, càng đọc sách nhiều, càng hiểu lịch sử, tâm tư càng thêm nặng nề. Tài học càng cao, thường phân tấc lại càng yếu, không thích chuyện đi xã giao, chính xác hơn thì là khinh thường, lười đi theo mánh khóe của người đời. Nhìn người, làm việc đều thấy là hoặc đen hoặc trắng, đó chính là cái mà ngươi gọi là hành động theo cảm tính. Cho nên trong lịch sử, những người có tài trí hơn người làm quan thường không lớn, hiện tượng kỳ quái này, không thể chỉ dùng mấy chữ tiêu chuẩn quá cao mà giải thích hết được. Cũng may chuyện này đối với họ cũng chẳng sao, đế vương tướng mạo cuối cùng cũng chỉ là nắm tro, duy có những người làm thơ hay để lại tên, mượn rượu giải sầu viết nên tác phẩm bất hủ, chẳng phải là sung sướng hay sao. Hàng trăm hàng ngàn năm sau, dĩ nhiên sẽ dễ khiến người nhớ đến hơn là những vị đế vương, tướng lĩnh và quan lớn."
Hai người trở về sân nhỏ, Bùi Nam Vi bưng hai chiếc ghế nhỏ đặt dưới mái hiên.
Nàng thấy hắn ngồi yên lặng bên cạnh mình.
Nàng nói rằng:
"Thật khó tưởng tượng ngươi lại là thế tử điện hạ từng giết người trong bụi cỏ lau năm xưa."
Hắn im lặng không lên tiếng.
Nàng tùy ý hỏi:
"Nghe người ở đường phố nói tình hình ở Quảng Lăng đạo có chuyển biến rồi, Tây Sở đánh trận thua rồi, ngươi cảm thấy Tào Trường Khanh có ra tay không? Hay là chờ Yến Sắc Vương tiến quân về phương bắc?"
Hắn lắc đầu nói:
"Nghiễm Lăng Vương chắc chẳng mấy chốc sẽ đi bồi Hoài Nam Vương thôi. Sau đó quân Yến Sắc Vương mới cùng Tào Trường Khanh đối đầu."
Nàng hỏi:
"Ngươi lần này đến đây, lại nói nhiều như vậy, là đang bàn giao di ngôn sao?"
Hắn lại không lên tiếng.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, giữa bóng đêm, thật ra không có gì đáng để xem.
Nàng nhìn bầu trời, cuối cùng lên tiếng:
"Đàn ông có quyền thế, xem phụ nữ là đồ vật để cho người ta ngắm, có lẽ không nhiều nhỉ?"
Hắn nhẹ giọng nói:
"Có lẽ không nhiều, nhưng chắc chắn là không ít. Chỉ là ngươi vận may không tốt, không gặp được thôi."
Bùi Nam Vi gác cằm lên đầu gối, thì thầm nói:
"Nhưng mà, một năm nay không xem phụ nữ ra phụ nữ, cũng không tốt chút nào, phải không?"
Nàng nói xong câu đó liền đứng dậy đi vào phòng.
Dáng người yểu điệu thướt tha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận