Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 602: Ma đầu ngồi trên Phật (2)

Từ Phượng Niên quay về phòng, sợi tóc chưa ngừng. Ngoại trừ ăn cơm nước uống, cũng chỉ ngồi một chỗ, lật xem bí kíp đao phổ, e rằng tuyệt đại đa số người thu được võ học tâm đắc của Vương Tiên Chi, đều sẽ mừng rỡ như điên, nhanh chóng xem lướt qua, nóng lòng đạt được phẩm cảnh đầu tiên trong một đêm, song Từ Phượng Niên thì khác, chưa nắm được tinh tuý của chiêu thức, không lật xem trang tiếp theo. Lúc này vẫn dừng lại ở bình cảnh Kết Thanh Ti, cũng không giở trò khôn vặt đi đường vòng gì cả, trận chiến ở cổng thành Đôn Hoàng, sắp ra biển nhìn tiên sơn Đặng Thái A và Lạc Dương thiên phú hàng đầu giang hồ, có thể nói kỳ phùng địch thủ, đánh cho long trời lở đất, Từ Phượng Niên nhắm mắt hồi tưởng, sau đó xoa vết kiếm trăm nghìn đạo, chỉ cảm thấy một cỗ thần ý tràn ngập trong lòng, vẫn không nghĩ ra, Từ Phượng Niên cũng không gấp, vẫn nhắc nhở chính mình tu luyện theo chất lượng.
Ngày thứ hai cõng rương đeo kiếm du hành thành Võ Hầu, vừa ăn vừa đi, bên trong thành tác phong quân đội nghiêm chỉnh, có thể thấy được bản lĩnh trị quân. Lý Nghĩa Sơn luôn nói bản lĩnh trị quân phụ thuộc vào từng chi tiết nhỏ nhất, ở Thính Triều Các treo bản đồ bố trí quân trấn Bắc Mãng, Từ Phượng Niên rõ ràng phát hiện một điểm, tây tuyến tiếp giáp Lương Mãng, tinh nhuệ Bắc Mãng đều tập trung ở biên cảnh nam bộ, bày ra tư thế muốn ăn thua đủ với Bắc Lương thiết kỵ. Đông tuyến của hai triều, binh lực giáp sĩ giữa song phương còn cao hơn một bậc, chẳng qua là chuyển sang hướng bắc, quân lực càng mạnh mẽ hơn, hai châu Đông Cẩm Quất Tử trên biên cảnh đông tuyến Bắc Mãng, hiển nhiên không bằng châu Tây Hà có căn cứ khống chế Bích quân, Từ Phượng Niên cũng không rõ loại bố trí này ai tốt ai tệ, cũng không rõ lắm là bởi vì cố ý bố cục, hay là cử chỉ vô tâm có liên quan đến tâm tính cùng năng lực của mấy vị Trì Tiết Lệnh.
Mười lăm tháng giêng, Từ Phượng Niên vẫn không theo phong trào, đi vào Lôi Minh Tự từ sáng sớm, mà là vào lúc giữa trưa, thời điểm ánh mặt trời gay gắt rời khỏi khách sạn, không đeo Xuân Thu không cõng rương. Lôi Minh Tự nằm ở giao lộ nam bắc suối Hoan Hỉ, xây dọc theo núi, chủ thể là một toà lầu các chín tầng có mái hiên lớn, bên trong lầu có một bức tượng Phật khổng lồ còn lớn hơn cả ở Đôn Hoàng Phật Quật.
Đó là kiểu sườn núi cứng rắn đặc trưng ở Tây Vực, khách hành hương thưa thớt, Từ Phượng Niên che giấu chân khí nên chảy mồ hôi đầy người, chậm rãi vào Tự, trong tự có cổ thụ che trời, bóng mát xanh thẳm, chợt cảm thấy mát mẻ, thắp ba nén nhang lớn, vượt qua ngưỡng cửa chính điện, chín tầng lầu các, tổng cộng có 81 cửa sổ, lại không có cánh nào mở ra, tất cả đều đóng chặt.
Song bốn lầu dưới cùng, châm mấy nghìn ngọn thanh đăng, ánh đèn sáng trưng, như phật quang chiếu rọi, vì vậy trong lầu không hề khiến người ta cảm thấy u ám âm trầm, Từ Phượng Niên ngửa đầu nhìn lại, là phật tượng của phật Di Lặc, hí mắt cụp mày ngắm nhìn thế nhân, tượng phật to lớn, đứng hàng đệ tam thiên hạ, người ta nói rằng hàng trăm cân bột vàng đã được sử dụng để tạo ra. Xây vào tám trăm năm trước, ngay vào thảm họa thứ ba của phật giáo, đại phật có tướng mạo từ bi, đường nét nhu hòa, một tay để xuống trên đầu gối, một tay để bằng kết ấn, nâng ngón trỏ, thủ ấn này không thấy trong bất cứ điển tịch phật giáo nào, tăng lữ các đời vì nghi hoặc, tranh chấp không ngớt, hậu thế các triều, chưa từng sửa chữa bản thân phật tượng, chỉ là phủ thêm bột vàng, sau khi nữ đế đăng cơ, đã tô lên áo cà sa của tượng Phật rất nhiều màu sắc.
Trước khi Từ Phượng Niên vào chùa đã biết được muốn thắp Trường Mệnh đăng, phải đi gặp tăng nhân đốt đèn của Lôi Minh Tự để báo cáo tục danh nguyên quán.. chỉ đành tiếc nuối thôi, bên trong lầu trống trải không người, chợt có một cơn gió mát bay vào lầu, mấy nghìn ngọn đèn Thanh Liên Trường Mệnh đăng tại lầu bốn từ thấp đến cao, lần lượt di chuyển nhẹ nhàng, cảnh tượng không giống nhân gian, cứ như đặt mình trong cực lạc tịnh thổ.
Khách hành hương không được lên lầu ngắm Phật, tăng lữ trong chùa cũng phải dừng bước ở lầu bốn, Lôi Minh Tự xây chùa tám trăm năm, cao tăng đắc đạo đa số dừng lại ở tầng sáu tầng bảy, chỉ có đế vương có thể lên tới lầu tám, được xưng cửu ngũ chí tôn đế vương còn như vậy, ngụ ý ở trước mặt đại phật tự xuống một cấp cầu thang, đương nhiên đến nay không ai có thể lên lầu chín, kể cả Bắc Mãng nữ đế có chí nhất thống thiên hạ cũng không ngoại lệ.
Từ Phượng Niên đã lạy đại phật, đang muốn xoay người rời lầu, đi đến một toà tàng kinh lâu để ngắm cảnh, trong nháy mắt thần giao cách cảm, ngẩng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một cái đầu nhô ra khỏi lòng bàn tay của Phật, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Từ Phượng Niên hiện giờ chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, cảm giác kỳ quái không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ả đàn bà này, thực sự là to gan lớn mật.
Bạch y Lạc Dương.
Ngồi trên lòng bàn tay ở Phật, khom lưng đưa đầu ra, đang đối diện với Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên nghĩ thầm nếu như là nữ tử dịu dàng hiền lương Hoàng Bảo Trang kia, khẳng định không dám đại nghịch bất đạo như thế.
Từ Phượng Niên lẩm bẩm:
"Ma Phật một đường sao?"
Nghĩ đến khung cảnh bao la hùng vĩ tầng mây rơi xuống thiên địa ngoài thành Võ Hầu, trong thoáng chốc có chút hiểu ra, lại rời đi, không có bắt được.
Chẳng biết tại sao Lạc Dương xuất hiện ở Lôi Minh Tự không hề rời tay phật, Từ Phượng Niên cũng không tiện đi tới, hai người chỉ đối diện.
Kế tiếp Từ Phượng Niên suýt chút nữa bị ép đến phụt máu, bạch y Lạc Dương dường như căm tức Từ Phượng Niên nhát như chuột, lúc thân hình bay xuống, khí cơ cuộn trào mãnh liệt như Trường Giang chảy vào biển, mấy nghìn ngọn Trường Minh đăng lập tức bị dập tắt.
Từ Phượng Niên cảm thấy đau đầu, trong lòng oán thầm:
"Nghiệp chướng mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận