Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 585: Mua bí kíp tặng rượu vàng (4)

Gã thấp lùn bị gọi là Tam Lão Thử lùi về, bĩu môi chửi thầm, người đàn ông cường tráng nhìn thấy Từ Phượng Niên buông quyển sách quỷ quái vớ vẩn vô nghĩa không bán được, lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, mời chào:
"Công tử mời tới bên này mời tới bên này, Trương Đại Bằng ta nổi danh tốt bụng ở nơi này, việc buôn bán coi trọng nhất là phải coi trọng tình nghĩa, số bí kíp này tùy ý lựa chọn, thấy thứ nào hợp mắt, quy ra tiền bán cho công tử, ba năm sau nếu như thần công không thể đại thành, trở về ta bồi thường gấp đôi cho ngươi, tới, nhìn xem quyển kiếm khai thiên môn này, ghi lại tuyệt học thành danh của lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương kia, ngươi nhìn xem cách đóng bìa tinh tế, chất liệu giấy, còn có nét bút này, hiển nhiên là chính phẩm không thể nghi ngờ, nếu như công tử tìm được một quyển tương tự ở gần đây, ta vặn đầu xuống làm bồn tiểu cho ngươi."
Từ Phượng Niên đi tới cầm lên bí kíp, hiển nhiên bảo điển tương đối nhiều hơn gã lùn bán hàng rong, sau một lúc vắt óc suy nghĩ, hỏi giá:
"Bao nhiêu văn tiền?"
Người đàn ông cao lớn vốn muốn mở miệng nói 1 lượng bạc lập tức nghẹn trở về, đưa mắt liếc nhìn Tam Lão Thử sát vách muốn trả thù, trợn mắt hăm doạ tên lùn khốn nạn không dám làm tiếng, lúc này mới do dự một lúc, nặn ra nụ cười chân thành, báo giá:
"90 văn tiền, ta không bao giờ nói thách!"
Từ Phượng Niên đưa tay móc móc túi tiền khô quắt ở bên hông, móc ra khoảng 30 văn tiền, mặt tỉnh bơ nói:
"Chỉ có vậy thôi."
Người đàn ông cao lớn vội vàng nửa tiếp nửa đoạt văn tiền, "Tình nghĩa quan trọng tình nghĩa quan trọng, công tử có lòng là tốt rồi, ba mươi văn thì ba mươi văn, Trương Đại Bằng há là loại người thấy tiền sáng mắt."
Từ Phượng Niên bỏ bộ bí kíp này vào cái rương phía sau, bán hàng rong Trương Đại Bằng vẫn không quên nịnh nọt khách hàng trẻ tuổi đeo trường kiếm nói:
"Vừa nhìn công tử liền biết là cao thủ kiếm thuật, thành tựu trong tương lai không thể đong đếm, sau này nếu như nổi danh thiên hạ, đừng quên nói tốt cho quyển kiếm khai thiên môn này của Trương Đại Bằng."
Từ Phượng Niên gật đầu cười nói:
"Nhất định nhất định."
Trương Đại Bằng thấy hắn xoay người muốn đi, vội vàng móc từ trong bát ra một đống hạt dưa, cười nói:
"Công tử xin đừng chê, thứ này có thể giết thời gian, vừa cúp vừa đi. Nói không chừng còn có thể kiếm thêm mấy bộ bí kíp tuyệt thế."
Di chỉ bị một vòng hàng rào ngăn tách, các sạp hàng đều dựng ở bên cạnh hàng rào này, Từ Phượng Niên chậm rãi đi nửa quay vòng, không gặp được kỳ nhân dị sĩ nào cả, chỉ thấy một lão già lôi thôi ngồi kẹp giữa hai sạp hàng, trước người chỉ có một tấm vải bông, trên đó đặt rải rác mấy bộ bí tịch, chắc là buôn bán ế ẩm rất nhiều năm, lão già keo kiệt đang ngồi ngủ gật, hai chủ sạp bên cạnh một người bán rượu một người bán trà, kinh doanh đều khá tốt, có ba bốn bàn có khách ngồi. Từ Phượng Niên nhìn thấy bên một bàn rượu có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, khí thái xem như xuất chúng ở trong thung lũng này, bèn đi qua cười hỏi có thể ngồi chung hay không, nam tử mặc quần áo gấm nhíu mày, đang muốn từ chối, nữ tử khá xinh đẹp cài trâm đặt tay lên mu bàn tay của gã, dịu dàng nói:
"Công tử cứ tự tiện."
Từ Phượng Niên vẫy vẫy ông chủ quán rượu để hỏi giá rượu, nơi đây không bán rượu theo vò, mà dựa vào cân lượng và số bát để bán, đương nhiên cũng đều là những loại rượu tầm thường, giải khát rất tốt, muốn uống say cũng khó, Từ Phượng Niên gọi một bát rượu trắng nhái nhãn hiệu Hạnh Hoa thôn, đưa lưng về phía nam nữ trẻ tuổi, khom lưng nhìn mấy quyển sách đặt trên tấm vải bông cũ nát của lão già tội nghiệp, cũng không có gì đặc biệt, đều là bí kíp võ học theo phong trào, không thấy có gì mới mẻ, cái gã trông kiêu căng ngồi ở phía đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt càng thêm khinh thường, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc. Ông chủ quán rượu đưa tới một bát rượu hèm rẻ tiền, có lòng tốt đá nhẹ lão già bên cạnh, tức giận nhắc nhở:
"Để ý việc kinh doanh chút đi."
Lão già đang ngồi ngủ gật bị đá vào người nên thức dậy, ánh mắt khàn đục, nhìn thấy có khách uống rượu đang khom lưng nhìn mấy quyển bí tịch, vội vàng thẹn đỏ mặt cười cười, nụ cười này, khiến lão cười ra cảnh tượng khôi hài lão không có răng cửa.
Gã khách đang uống rượu bật cười ra tiếng, nữ tử xinh đẹp thì hé miệng cười khẽ.
Từ Phượng Niên bưng một bát rượu, rời khỏi chiếc ghế dài, ngồi xổm trước tấm vải bông không xứng gọi là sạp hàng, mỉm cười hỏi:
"Mấy quyển này bán bao nhiêu tiền?"
Lão nhân gãi gãi mái tóc hoa rầm, ngốc nghếch cười ngây ngô nói:
"Công tử cứ trả thoải mái, chỉ cần vài văn tiền là được, dù sao đều là giả."
Từ Phượng Niên từ túi tiền móc ra sáu bảy văn tiền cuối cùng, đưa cho lão đầu thiếu răng cửa, người sau cũng không chê mua rẻ, cười nhận tiền, gói bốn năm quyển bí kíp, hai tay giao cho công tử ca trước mắt.
Nam tử ngồi cùng bàn thấy hắn keo kiệt như thế, ánh mắt càng thêm khinh thường, nữ tử dường như cũng hành vi của thư sinh trẻ tuổi có hơi tục, lãng phí ngoại hình lịch sự tao nhã kia, uống rượu được phân nửa, bèn cùng nam tử rời khỏi quán rượu.
Từ Phượng Niên không hề để ý đến chuyện này ngồi trở lại bàn rượu, mở ra rương, để mấy quyển bí tịch vào trong, cứ ngắm nghía mãi, vào vẻ hài lòng cứ như nhặt được bảo bối, vẫy vẫy tay về phía ông chủ quán rượu, cười nói:
"Ông chủ, có rượu vàng hay không, giá đắt chút không sao, cho hai bát."
Ông chủ tươi cười rạng rỡ, vui vẻ đáp:
"Có có, lập tức mang cho công tử hai bát."
Từ Phượng Niên chờ chốc lát, nhận lấy hai chén rượu vàng từ tay của chủ quán, ngồi xuống trước mặt lão già thiếu răng cửa, mời lão một bát, dùng khẩu âm chính gốc của Đông Việt cười hỏi:
"Nghe giọng nói, lão ca trước đây cũng là người bên Đông Việt sao?"
Lão già vốn không dám nhận qua bát rượu, nghe được khẩu âm quen thuộc, lúc này mới tiếp nhận, vui vẻ nói:
"Không phải!"
Từ Phượng Niên để bát rượu xuống, đi đến chỗ cái rương, đưa qua một quyển bí kíp lặng lẽ kẹp một tấm ngân phiếu trị giá năm mươi lượng, ngồi xếp bằng đối mặt với lão già, mỉm cười nói:
"Lão ca cứ giữ lại một quyển."
Lão già cũng không khách sáo, cười nhận lấy, nghĩ thầm vị công tử ca phòng độ đẹp trai này quả là người tốt.
Người đến người đi, rất náo nhiệt.
Một già một trẻ ngồi đối diện nhau, cũng không nói chuyện, chỉ chậm rãi cầm bát uống rượu.
Uống xong rượu, Từ Phượng Niên trả tiền cho ông chủ, vác rương rời khỏi.
Lão già bán sách vui lắm, trong lúc rảnh rỗi, thấm nước miếng vào ngón tay , khẽ hát rồi lật sách, bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngân phiếu?
Lão già thiếu răng cửa há to mồm, kinh ngạc nhìn bóng lưng của thành niên đeo kiếm dần rơi xa, vội khép lại quyển bí kíp không có gì bí ẩn, vừa kinh ngạc, lại cảm thấy khó hiểu.
Một ngày này, Từ Phượng Niên đến gần sát mộ địa của Ngô gia kiếm sĩ, chỉ còn cách một đoạn ngắn song không vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận