Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 193: Phong lôi kề bên (1)

Bắc Lương Vương Từ Kiêu đến kinh sư đã mười ngày, trong mười ngày này Từ Kiêu không bái phỏng ai, cũng không có ai đến dịch quán Mã Khắc trình danh thiếp. Theo lý thuyết Từ Kiêu thân là vương khác họ, không bị "Tông phiên pháp lệ" ràng buộc, kinh sư gần vạn quan lại lớn nhỏ, ngày bình thường giỏi nhất là nịnh nọt, ngay cả ngày công bố những tiến sĩ khoa mới vô danh trước kia, đều có không ít quan lại mượn danh nghĩa đồng hương đến để thân cận làm quen một phen. Sao giờ Từ Kiêu đến bên này, lại không có một bóng người?
Kỳ thật suy nghĩ một chút liền rõ ràng, đại thế ở trong triều là Trương Thủ Phụ thống lĩnh văn thần, Cố Kiếm Đường lãnh tụ võ tướng, Thanh đảng tự lập môn hộ sau khi lung lạc một nhóm "Tán binh du dũng", di lão của bát đại vong quốc tạo thành ô dù cùng nhau, tính phân liệt cực kỳ rõ ràng.
Chỉ là theo "di thiếu" thì đời thứ hai đang dần dần quật khởi, cảm xúc cừu thị đối lập sớm đã bắt đầu phai nhạt, bắt đầu dung nhập thế chân vạc ba chân trước kia.
Trong tám quốc gia cũ, lại có chút chia cách, Tây Thục cách Thanh Châu gần nhất, cho nên phần lớn đã bị Thanh đảng thu nạp, Tây Sở nhiều sĩ tử, đối với thủ lĩnh đương triều xuất thân từ Đại Hoàng Môn đương nhiên là nhiều hảo cảm nhất, mà Đông Việt và những nơi có man di dân phong dũng mãnh thì càng thích đại tướng quân Cố Kiếm Đường hơn.
Người sau cũng cảm thấy đám hậu sinh có thể lập tức đao thương nhưng cũng có thể mã hạ thi văn này càng hợp khẩu vị hơn, kể từ đó, thế nên hầu hết những lão thủ phụ, những rường cột quốc gia thế hệ trước này đều bất hòa với Từ Kiêu, quan viên nổi tiếng của thế hệ mới chịu ảnh hưởng của tổ tông cùng với quốc chiến Xuân Thu, bất kể là xuất phát từ yêu quý tiếng tâm, hay là ỷ thế đầu cơ kiếm lợi, cũng sẽ không chủ động đầu nhập vào Bắc Lương Vương đang ở riêng một góc, đa số là bị bốn phe phái lớn bên ngoài chia cắt.
Đương nhiên, nếu được Đại Trụ quốc chủ động chú trọng, tin tưởng không có ai sẽ cự tuyệt phần này thiên đại vinh hạnh đặc biệt, tiểu quan lại Ung Châu lên Lan Đình, cũng không phải là dựa vào một phong thư tiến cử của Đại Trụ quốc liền thành Đại Hoàng môn thanh quý đến cực điểm sao?
Tảo triều hôm nay, Từ Kiêu không đến muộn, lúc ra khỏi xe ngựa đã mặc long mãng bào ngũ trảo gấm xanh từ sớm, trước kia bá quan vào triều, cơ hồ đều là thủ phụ Trương Cự Lộc đến sớm nhất để dẫn đầu mọi người đi vào, cho tới bây giờ người đi vào cuối cùng vẫn là đại tướng quân Cố Kiếm Đường để đoạn hậu, không người dám can đảm vượt qua lôi trì.
Trừ cái đó ra, về phần kế tiếp ai là người thứ hai hay thứ ba vào triều thì cũng không cần quá để ý, về cơ bản thì hẳn phải dựa theo tư lịch ai lớn ai nhỏ, tước vị thế nào, nhưng đảng phái trong triều tranh đấu ngày càng gay gắt thế nên càng lúc càng không có quy củ. Cố đảng chiếm đa số là võ phu, xem thường nhất là bại tướng di lão mất nước, đối với Thanh đảng thì cũng không tôn trọng lắm, mà với thế lực lớn nhất là Trương đảng lại vẫn ôn lương cung kính. Tổng cộng là bốn phái nếu tính cả hai đại biến số là ngoại thích và hoạn quan, nói tóm lại thì trông từ ngoài vào thì chẳng khác nào một mớ hỗn độn, dây dưa không ngớt.
Hôm nay đại đa số quan viên triều hội đều biết được Cố đại tướng quân hai ngày trước đã đến Lưỡng Liêu, trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ không trở về được, điều này làm cho rất nhiều người đang đứng xem chờ mong một màn kịch hai đại danh tướng Xuân Thu vung tay đánh nhau trên điện Bảo Hòa rất là thất vọng.
Đại khái là do quần hổ không có đầu, thế nên Cố đảng vốn có thói quen không nói đạo lý mà tranh đoạt phần vào cửa trước hôm nay lại thập phần khiêm tốn, không vội vã đi qua chính nam Thái An môn mà chỉ nhìn chằm chằm vào một lão què đang mặc mãng bào gấm xanh kia.
Cố đảng án binh bất động, Trương đảng bởi vì Trương thủ phụ đang bó tay áo đứng ở cửa như là đang đợi người, thế nên cũng không có ai nhập môn. Tân đại học sĩ Võ Anh điện được xưng là cánh tay đắc lực của văn thần Trương đảng - Ôn Thủ Tâm đứng ở bên cạnh thủ phụ đang đổ mồ hôi đầy đầu, bởi vì thủ phụ không nhập môn, mà trước mắt có một lão đầu lưng còng đang đi tới.
Từ Kiêu mặc áo mãng bào cười ha hả hỏi: "Ôn đại học sĩ, sao hôm nay không mang quan tài vào triều nữa vậy?"
Ôn Thủ Tâm coi như là còn chút gan dạ khí phách, nặng nề hừ lạnh một tiếng, đối với sự châm chọc khiêu khích kia cũng không thèm để ý tới. Trước đó hắn đã từng bảo lão nô trong phủ bê quan tài lên triều để xin chết, buộc tội thập đại tử tội cho Bắc Lương Vương Từ Kiêu, khẩn cầu Hoàng đế bệ hạ lấy mạng đền mạng, chỉ cầu đổi lấy cái chết của Từ Kiêu.
Có thể nói là một hành động vĩ đại, kinh sư bá quan bách tính lúc ấy ai mà không giơ ngón tay cái lên chứ?
Vốn một ít đồng liêu trong nội bộ Trương đảng oán thầm hắn tấn chức Võ Anh Điện đại học sĩ quá nhanh, lúc ấy cũng đều hoàn toàn chuyển sang trầm mặc, xem như là đã ngầm thừa nhận bố cục này của Trương Thủ Phụ. Thế lực Trương đảng sâu rộng nhất, thiếu ai cũng không thiếu, cho nên nội bộ thường thường là đấu đá mãnh liệt nhất. Trương Cự Lộc đối với loại hao tổn bên trong này lại không quá để ý, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt thì cũng không nhúng tay. Mấy năm nay, chỉ có ít ỏi vài người bị loại khỏi Trương Đảng, kết cục mấy người này đều bi thương, không phải đưa đi biên cương, thì chính là vĩnh viễn không bao giờ được ai thu nhận.
Từ Kiêu thấy vị đại học sĩ Vũ Anh Điện giả điếc giả câm liền vỗ vỗ bả vai, hòa khí cười nói: "Triều đình cần thần tử trung nghĩa như ngươi nha, nghe nói Ôn đại học sĩ khi làm huyện lại cực kỳ thanh liêm, liêm khiết đến cực điểm, thậm chí liêm khiết đến mức cho hai nữ nhi chết đói. Ta ở Bắc Lương bên kia vừa nghe được tin tức này liền buồn bực, quan viên như vậy sao lại mới làm đến chứ bát phẩm nho nhỏ chứ? Chắc chắn là do Trương thủ phụ chúng ta sai sót. Không ngờ chưa được mấy năm, Ôn đại học sĩ vừa mới mất hai nữ nhi, lúc này trong nháy mắt đã trở thành đại học sĩ của Võ Anh điện rồi! Giờ đang xếp thứ mấy ở tam điện tam các vậy? Tuy Ôn đại học sĩ mất đi hai nữ nhi, nhưng giờ sinh thêm hai đứa nữa thì chẳng phải là không có việc gì hay sao ? Đừng nói đại học sĩ của Võ Anh Điện, ngay cả chức đại học sĩ Bảo Hòa Điện kia còn không phải là vật trong túi Ôn đại nhân rồi hay sao? Bất quá cũng khó nói, khó bảo đảm Trương thủ phụ có bao nhiêu lão sư, chết một lão thủ phụ là có được phong quang như hôm nay rồi, điểm này Ôn đại nhân so ra vẫn là kém một chút nha? A! Nói như vậy thì há chả phải hai vị đại nhân đây đều phát tài từ người chết sao? A, lời này nói bậy rồi, hai vị đại nhân đều là người có lòng dạ rộng rãi, ngàn vạn đừng để trong lòng nha."
Khuôn mặt Ôn Thủ Tâm đỏ bừng, muốn mắng chửi người nhưng cũng không dám mắng, thập phần nghẹn khuất.
Ở xung quanh, một vài quan viên Trương đảng lộ ra vẻ cực kỳ kích động phẫn nộ, thế nhưng người chân chính nổi giận kỳ thật không nhiều lắm.
Thủ phụ Trương Cự Lộc ở bên cạnh đã hơn năm mươi tuổi, trông cũng không có vẻ già, vị đệ nhất nhân đương triều này có tướng mạo đặc biệt được người đời khen ngợi, râu tím mắt xanh trời sinh, thập phần kỳ vĩ, lúc nhỏ được đặt biệt danh Bích Nhãn Nhi, khi làm phụ tá cho lão thủ phụ, được cực kỳ coi trọng, chẳng qua lão thủ phụ cực kỳ nhẫn nại, cam lòng tốn thời gian ba mươi năm đi tạo hình khối ngọc thô này, không có đốt cháy giai đoạn, mấy lần thay môn sinh yêu dấu cự tuyệt việc thăng chức trên quan trường, thậm chí cơ hội làm đại tướng biên cương cũng không để ý tới, mà Trương Cự Lộc thậm chí còn nhẫn nại hơn, ba mươi năm kiếp sống hoàng môn, không kiêu ngạo không nóng nảy, đối với chính sự triều đình vẫn nhẫn nại thờ ơ lạnh nhạt, chỉ nhìn chỉ nghe mà không nói, vừa ra hoàng môn liền thành rồng, sau khi ân sư chết, trong vòng hai năm hắn đã liên tục thăng mười một cấp, lên đỉnh lấp vào chỗ trống của lão thủ phụ, thậm chí quyền vị còn hơn lúc trước.
Trương Cự Lộc bị Từ Kiêu chế nhạo một trận, cũng không lộ ra chút khác thường, mặt không chút thay đổi nói: "Dương quốc sư từng nói trong lòng có phật liền coi người người là phật, trong lòng có phân, nước tiểu, vật vật là phân. Nghe nói năm đó khi quốc sư nói những lời này thì Đại Trụ quốc cũng ở đây, không biết Đại Trụ quốc là nghe ở trong tai hay là nghe ở trong lòng.”
Từ Kiêu cười ha ha nói:
"Dương thái tuế nói gì, hay các ngươi nghĩ thế nào, ta cũng không quản. Dù sao thì ngoại trừ những lời nói tốt với ta thì ta đều coi là hắn nói nhảm."
Trương Cự Lộc nhẹ nhàng cười trừ.
Kiến trúc chủ yếu sau cửa nam hoàng thành là tam điện ngoại triều và cửu cung nội đình, trong tam điện thì Bảo Hòa điện quý giá nhất, bách tính phố phường gọi đó là Kim Loan điện, coi là triều hội đều tiến hành tại đây, kỳ thực cũng không phải là như thế, Bảo Hòa điện cũng chỉ dùng để làm các lễ đại điển mà thôi, hoàng đế bệ hạ đa số thượng triều tại Thiên Càn cung hoặc là Dưỡng Thần điện, chỉ là đại khái để tỏ vẻ trịnh trọng đối với Bắc Lương vương Từ Kiêu, thế nên hai lần tảo triều đều thiết lập ở Bảo Hòa điện.
Ngói úp tích thủy của nóc điện này cùng với cửa sổ trán phương bên ngoài mái hiên, cộng thêm bình phong giếng tảo cột vàng trong điện tổng cộng có một vạn tám ngàn hoa văn rồng, chân chính trở thành hình vạn long triều thánh. Đây vẫn chỉ là quy mô một điện Bảo Hòa điện, trải rộng ra, long văn trong hoàng thành nhiều vô số kể.
Đài tịch khổng lồ của điện Bảo Hòa hiện ra chữ "Thổ" tọa bắc triều nam.
Từ chính nam hoàng thành, ba điện trên trục trung tâm xếp thành một hàng, không có một gốc cây thực nào, triều kiến thiên tử, ngự đạo dài đằng đẵng, thái giám thị vệ ẩn nặc như những bóng ma ở trong kiến trúc sâm nghiêm hai bên, phảng phất như trong thiên địa chỉ có một mình độc hành, vô hình trung sinh ra một cỗ áp lực lớn lao.
Cho nên lúc trước tuy Từ Kiêu nhuộm máu vô số lần nhưng đầu tiên diện thánh cũng phải tính toán số bước chân để xua tan sợ hãi, Từ Kiêu còn như vậy, chớ nói chi là thần tử lần đầu tiên lên triều phải nơm nớp lo sợ cỡ nào, nhất là với vương triều có liên tiếp hai vị hoàng đế bệ hạ đều là người hùng tài vĩ lược, cho dù tâm thuật đế vương đạt tới đăng phong tạo cực, thì cũng không người dám nói mình quen thuộc với phỏng đoán được thánh ý, điều này càng làm cho các thần tử như đi trên băng mỏng.
Hôm nay Bích Nhãn Nhi Trương Cự Lộc cố ý để Từ Kiêu lên triều đầu tiên, Từ Kiêu cũng “việc nhân đức không nhường ai” dẫn đầu đi vào khuyết môn nguy nga.
Tựa hồ trừ bỏ Trương Cự Lộc, tất cả mọi người đã quên chỉ cần đại học sĩ của Bảo Hòa điện một ngày không công bố, quan văn liền muốn tôn Đại Trụ quốc cầm đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận